Thuyền đi hai ngày đã tới gần bờ.
Địch Nhị phát tín hiệu, thông báo cho người ở bờ biển biết để chuẩn bị tiếp ứng.
Đầu thuyền xuất hiện một thân ảnh, là Trương Bình muốn ra ngoài cho thoáng khí.
“Đêm nay gió lớn, không nên tới gần mạn thuyền.”
Trương Bình nghe lời, lùi dần vào trong, nắm lấy chỗ vịn bên cạnh “Ngươi rất quen thuộc hải vực này? Không ngờ ngươi có thể lèo lái một con thuyền hành tẩu trên biển.” Trương Bình bội phục hắn.
Địch Nhị nắm lấy mái chèo, mắt nhìn về phía bờ biển, chuyến đi này sẽ kết thúc rất nhanh thôi.
“Đây là thuyền nhỏ. Đi trong hải vực cũng coi như an toàn.” Địch Nhị sau nửa ngày mới đáp lại.
Cái này mà là thuyền nhỏ? Trương Bình líu lưỡi.
“Ngươi trước từng sống trên biển?” Trương Bình vốn chẳng muốn hỏi nhưng nhất thời không nén nổi hiếu kỳ.
Một mảnh vắng vẻ.
Trương Bình cũng không trông mong hắn trả lời, lẳng lặng nhìn mặt biển. Màu nước biển rất thú vị, càng tới gần bờ càng vẩn đục; càng xa bờ càng xanh, sóng xô tầng tầng lớp lớp, phi thường rung động. Sóng có vẻ được gió nâng lên dâng cao hơn chút, nhìn lâu tự nhiên sẽ nảy sinh tâm lý e ngại, sợ bị đại dương sâu thẳm vô biên, vô tận ki nuốt vào trong lòng.
“Hắn nói tội của cha ta không liên quan tới ta. Cha ta lợi dụng thế lực binh thuyền của hắn tranh giành tư lợi, nhưng ta không có. Hắn nói sẽ sửa án sai cho ta, nhưng hắn có thể cho ta một thân phận khác, nhượng ta phát huy sở trường trên biển.” Địch Nhị đột nhiên mở miệng nói.
Trương bình không có chen vào.
“Ta yêu từng khung cảnh biển. Huynh đệ tỷ muội và ta bất đồng, ta hầu như lớn lên ở trên thuyền. Nương ta là kỹ nữ bị người ta khinh thường, rất nhiều người nói nàng vì tiền của cha mà cố ý hoài thai ta.”
“Nhưng chỉ có nữ nhân bị người ta khinh thường ấy vì mong ta thoát ly chốn hèn mọn, mong ta sau này có cuộc sống sung sướng, nàng đã giao ta cho một binh sĩ trên thuyền của phụ thân ta. Năm ấy ta bảy tuổi. Sau này cha để ta sống trên thuyền, chưa bao giờ mang ta về phủ đệ trong thành của ông, cũng không cho ta nhận tổ tông.
“Nhưng cuối cùng ông ta mắc tội, đứa con riêng này của ông ta dù không được gia tộc thừa nhận vẫn bị sung quân nô. Nếu như không nhờ ngươi, hiện tại ta cũng đã trở thành bộ hài cốt vô hồn giống các huynh đệ khác.”
Trương Bình gãi gãi đầu, nghe ý tứ có vẻ không tốt lắm a. Bình thường Địch Nhị chưa từng nói chuyện với y, hôm nay lại nói rất nhiều, nói cả những điều tư mật của hắn, khiến cho y không biết phải trả lời sao mới hảo.
“Vị kia… trong lòng có hận. Hận ý của hắn so với ta còn lớn gấp bội. Những người ta hận đã chết, còn hắn thì chưa. Ta muốn có thân phận tự do, giờ ta đã có, mà mục đích của hắn, người bình thường không thể tưởng tượng ra.”
“Hắn sẽ thành công.” Trương Bình khẳng định.
“Hắn không thích, không, hắn không hy vọng có người thân cận ngươi. Hắn muốn cô lập ngươi, ngươi… phải cẩn thận.”
Trương Bình sửng sốt một chút, đột nhiên nhếch môi cười: “Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng bản thân khiến cho người khác ghét.” Nói xong, y vỗ vai Địch Nhị, vui vẻ nói : “Đừng lo, hắn a, chính là tâm tính tiểu hài tử, thứ gì của bản thân đều nắm chặt không chịu buông. Đợi đến khi hắn gặp được chuyện hảo hơn trước đây, tự nhiên sẽ buông thôi.”
Vai Địch Nhị giật nảy, hắn không có thói quen thân cận cùng người khác như vậy.
“Ngươi không lo lắng là tốt rồi.” Bất quá hắn không nghĩ tới Trương Bình sẽ nói thế, tâm tình y ôn hòa như vậy chắc phải mãi về sau mới có thể thất sủng. Nhưng đây cũng là sự thực, không phải sao?
Mà nhận thức được người kia là thế nào, suy cho cùng cũng sống lâu hơn kẻ khác. Hắn mong Trương Bình có thể sống thọ một chút.
Trương Bình cố gắng chụp lấy cơ hội, ở sau lưng Định Nhị nói : “Cảm tạ ngươi.”
Địch Nhị ho khan một tiếng, xoay người bỏ đi. Hắn không phải loại người sẽ đem ân tình nói ra miệng, Trương Bình đối với hắn có ơn cứu mạng, hắn vẫn giữ trong lòng. Nếu như tương lai có một ngày Trương Bình cần đến, hắn sẽ không tiếc cái mệnh này.
Lần ra tiếp ứng này còn có mười sáu thị vệ cải trang ở tiền trướng phòng (kho bạc), tổng cộng có sáu mã xa, trang bị đầy đủ.
Địch Nhị không trở lại cùng bọn họ, hắn lưu lại bên bờ biển. Hoàng Phủ Kiệt nói với y, Địch Nhị từ này về sau dùng cái tên Địch Nhị gia nhập quân ngũ, trở thành lính tuần tra bờ biển.
Mã xa đi được hai ngày thì có ba mã xa ly khai bọn họ chạy hướng khác. Trương Bình không hỏi nhiều, đó là vì Hoàng Phủ Kiệt ngầm giấu đi thực lực, ngay cả y cũng không biết tỉ mỉ nội tình.
Hoàng Phủ Kiệt ban đầu còn lo Trương Bình trách cứ hắn giấu diếm, nhưng phát hiện Trương Bình được ăn ngon ngủ yên không có một chút cảm giác thắc mắc, hắn cũng lười giải thích. Người này là ai a? Tể tướng người ta trong bụng no đủ một thuyền, trong bụng y thì có thể chứa đến mười vị tể tướng.
Trương Bình không biết rằng y chẳng tò mò thì thôi, mà ngược lại Vương gia lại thắc mắc. Liên tục mấy ngày đều dùng loại ánh mắt thập phần u oán nhìn y, khiến y ngứa ngáy cả người.
Kỳ thực Hoàng Phủ Kiệt cũng không vướng bận cái gì, hắn bất quá nhịn không được mỗi ngày đều nghĩ mấy lần : người này vì sao không thèm để ý xem hắn giấu diếm cái gì? Lẽ nào hắn không đáng để y lưu tâm?
Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh vương gia cứ bận tâm như vậy.
Trở lại kinh thành, Huệ vương còn chưa quay về. Nhưng quan viên trong kinh tám phần mười đều cho rằng trưởng hoàng tử bị phế, người kế vị sau này chính là Nhị hoàng tử thông tuệ ,đa mưu túc trí, phong thái chiếu nhân.
Thắng đế không biểu thị bất luận điều gì. Sau đó Huệ vương hồi kinh, bẩm lại phế thái tử Hoàng Phủ Hồn chạy trốn tới biển thì mất dấu. Thắng đế cũng không trách hắn hành sự bất lực, chỉ phất tay tỏ ý đã biết.
Thắng đế khang phục, nhưng vẫn còn thương tổn. Gần đây tinh thần không tốt, thời gian lâm triều cũng rút ngắn. Huệ vương bất minh thái độ phụ hoàng, càng cẩn trọng, mỗi ngày đều đến hoàng cung ân cần thăm hỏi một phen. Mà mỗi ngày, hắn đều chạm mặt Ngũ hoàng tử Thư vương cũng đến vấn an.
Thấy Hoàng Phủ Cẩn và lão ngũ siêng năng như thế, Hoàng Phủ Kiệt cũng không định làm đứa con bất hiếu. Thường vào cung vấn an, nghe lời răn dạy.
Có đôi khi Cẩn, Kiệt đụng mặt, Hoàng Phủ Kiệt nhất định chủ động giao hảo.
Hoàng Phủ Cẩn càng ngày càng thấy không thể nhìn thấu người này. Nếu nói hắn có ý nhắm tới ngôi vị hoàng đế a, thì không thấy động thái gì của hắn, trong triều thần cũng không có người ủng hộ hắn, ngay cả ngoại công hắn Ngôn lão tướng quân cũng không tỏ ý thiên vị rõ ràng. Nhưng nếu cương quyết nói hắn vô tâm với đế vị a, chắc chắn không tin.
Mà lúc này trong hậu cung, ngôi vị hậu bỏ trống, phi tần tranh nhau, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Trong triều chúng thần vì suy đoán hoàng tử nào tương lai có thể làm thái tử, mỗi người đều vắt hết trí óc. Thái độ hoàng đế bất minh, lúc này dừng ở lập trường nào cũng hết sức trọng yếu. Chư vị hoàng tử ngoại trừ thất hoàng tử ra đều đã thành nhân, người nào cũng có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Dần dần, các phe phái đại thần nguyên bản giờ bắt đầu xuất hiện biến động, hợp nhất có, phân chia có.
Biết hoàng đế có ý định triệu hồi phụ tử Vi gia trở lại triều đình thì phủ Vi gia một thời tịch mịch bắt đầu in dấu chân khách. Vi Thanh Tử thân là tể tướng, môn hạ đệ tử đông đảo, tuy rằng từ quan rời đi, nhưng bách túc chi trùng tử nhi bất cương ** (ảnh hưởng sâu rộng), một câu nói của Vi gia phụ tử có thể gây ảnh hưởng không ít triều thần. Mà điều kỳ lạ chính là Vi gia tuy không còn bế môn tạ khách nhưng cũng không đề cập đến triều sự.
——————
Ninh vương phủ, trong tẩm thất Ninh vương.
Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt uống say túy lúy, chân đăm đá chân chiêu, khiến hai mỹ nhân đỡ hai bên bị hắn đè khổ cực vạn phần, không dám đẩy hắn ra, dè dặt đưa hắn lên giường.
“Vương gia, ngài cẩn thận dưới chân.”
“Cẩn thận? Cẩn thận cái gì! Ta còn chưa đủ cẩn thận sao! Ngay cả bản vương lập quân công lớn như vậy, bây giờ cũng không chỉ là một Vương gia nhàn tản! Ha ha!”
“Vương gia, ngài say rồi.”
“Say? Ai nói bản vương say? Bản đại soái ta coi việc thiêu tao đàn, vô số đạo tử đều giống nhau, ách… ta còn có thể đoạt được thủ cấp của Thiền Vu Hung Nô!”
“Vương gia lợi hại nhất.” Nữ tử Vũ Mị đỡ bên trái cười duyên nói.
“Lợi hại? Lợi hại thì có ích gì?” Hoàng Phủ Kiệt hắc hắc cười quái dị, nói lộn xộn: “Phế thái tử không lợi hại sao? Chẳng phải kết cục cũng chỉ như thế sao? Hồ ly kia… lão nhị , ngươi nói hắn… lợi hại hay không? Nhưng hắn trở thành…. trở thành thái tử được sao? Hắc hắc, các ngươi cũng không biết… không biết…”
“Không biết cái gì a?” Nữ tử Tịnh Lệ vẫn im lặng từ nãy tới giờ, nhẹ nhàng hỏi.
“Không biết…” Thần tình Hoàng Phủ Kiệt chợt bừng tỉnh một trận, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, lắc đầu, không nói.
“Vương gia, ngài cũng không phải không có cơ hội, trong triều vị hoàng tử nào có khí thế oai hùng có thể so sánh được với ngài?” Nữ tử Vũ Mị nhẹ giọng khuyên giải.
“Hắc hắc, tiểu đề tử này, ngươi nói đúng lắm. Lại đây, để bản vương hảo hảo thương yêu ngươi.”
“Vương gia…” Nữ tử Vũ Mị cự tuyệt, né tránh ma thủ của Hoàng Phủ Kiệt duỗi tới.
Nữ tử đến đỡ bên kia bị Ninh vương nắm lấy, Hoàng Phủ Kiệt bắt lấy nữ tử Vũ Mị xé tan ngoại y của nàng.
“Vương gia, không nên…”
“Không nên? Ngươi dám nói không nên!” Hoàng Phủ Kiệt đột nhiên nổi giận, giáng cho nữ tử một bạt tai, khiến nàng ngã sang một bên, khóe miệng cũng có tiên huyết chảy ra.
“Vương gia tha mạng!” Hai nữ tử cùng quỳ xuống, một người không dám ôm khuôn mặt thụ thương, một người dập mạnh đầu cầu xin tha thứ.
Hoàng Phủ Kiệt chếnh choáng say, một cước đá văng cây cảnh bài trí trong phòng, gạt ngã bàn, hét lớn: “Các ngươi một người hai người cũng không đặt bản vương vào mắt! Bản vương có chỗ nào không bằng hắn? Vì phụ hoàng yêu thích hắn cho nên bản vương phải khuất ý nịnh hót hắn. Ha ha ha! Lão nhị kia ngu ngốc, hắn còn đang một lòng đợi phụ hoàng truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn, ha ha ha! Chờ a, chờ cho đến chết đi, cũng không có được!”
“Vương gia!” Bên cửa đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, bước nhanh vào bên trong đỡ lấy Ninh vương đang khua khoắng tay chân loạn xạ, ngay cả đi cũng không vững.
“Đi đi! Các tiểu nô tử bộ mặt hèn mọn đi hết đi! Tương lai hắn mới là chủ tử các ngươi, không phải ta… không phải…”
“Vương gia, người say rồi.” Nam tử mặc trang phục thái giám lớn tiếng quát Vương gia y lại tiếp tục ăn nói lung tung, đồng thời quay đầu lại kêu hai nữ tử đang quỳ trên mặt đất dẹp đường: “Các ngươi lui ra! Ở đây không cần các ngươi hầu hạ.”
“Vâng.” Hai nữ tử không dám nhiều lời, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Đứng lại!”
Hai nữ tử đang đỡ nhau dậy, run rẩy quay đầu nhìn vị thiếp thân hầu hạ Ninh vương, Trương thị nhân.
“Ngày hôm nay dù các ngươi nghe được gì đều quên hết cho ta! Nếu như để ta nghe được bên ngoài có một tin đồn nào, các ngươi tốt nhất nên nhanh chóng nghĩ xem chết thế nào cho mau một chút.”
“Tiện thiếp cái gì cũng không biết, cái gì chưa từng nghe!”
Hai nữ tử sợ hãi vạn phần nói rồi lui ra.
“Bịch.”
Ninh vương gia tư cách tôn quý bị Trương thị nhân phi thường không khách khí ném lên giường.
Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt cũng cứ như vậy nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Trương thị nhân xoay người đi ra ngoài.
Nam nhân vốn nằm ở trên giường không nhúc nhích đột nhiên bật dậy, lấy tốc độ cực nhanh chặn Trương thị nhân ở phía cửa, ôm lấy cổ y, kéo khố tử.
“Làm gì?”
“Kiền ngươi!”
“Phanh!” Ninh vương gia phát tình, đạp cửa một cái đóng lại.
—————
Năm ngày sau, đêm khuya, trong tiểu phòng tiếp khách nội phủ Huệ vương .
“Vương gia, người xem hoàng thượng hiện nay rốt cuộc là có ý định gì?”
Trầm ngâm hồi lâu, Huệ vương trả lời: “Thánh ý khó lường.” Dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Các ngươi nghĩ Ninh vương là người như thế nào? Hắn sẽ không có khả năng nhòm ngó đế vị chứ?”
Thời gian dài trầm mặc.
“Nếu như là sáu năm trước, thuộc hạ còn có thể nói người này tuyệt không có khả năng trở thành đối thủ của ngài. Nhưng hôm nay, thuộc hạ cũng nhìn không ra bụng dạ hắn.”
“Bất luận đại thần nào lui tới, hắn mỗi ngày tiếp khách liên tục, rồi lại không thâm giao cùng bất luận kẻ nào. Thuộc hạ từng phái người dò xét ý hắn, biểu thị nguyện ý bang trợ hắn, nhưng cũng không thấy hắn đáp lại rõ ràng điều gì. Hắn từng nắm một phần ba binh quyền Đại Á, rồi lại đơn giản quăng đi. Nếu như nói hắn có tâm đế vị thì những chuyện liên tiếp hắn làm này thấy thế nào cũng không giống a.”
Người còn lại nói: “Lão phu nghĩ chính là Ninh vương thông minh.”
” Như thế nào?”
“Nắm binh quyền dụng ra sao? Danh bất chính ngôn bất thuận, muốn thảo phạt hắn rất dễ dàng. Hiện tại thiên hạ cũng coi như an bình, hắn khởi binh trước tiên sẽ không được lòng dân. Cho dù cuối cùng hắn đánh vào kinh, ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng chỉ là hôm nay còn sau này thiên hạ khó giữ được. Huống chi bốn phía Đại Á các nước lân bang rắp tâm không ít, chỉ cần hắn không phải kẻ võ biền, lỗ mãng, chắc chắn sẽ không chọn con đường này.”
“Kỷ lão nói có lý.”
Kỷ lão lại nói tiếp: “Hiện giờ hắn thân có chiến công vô cùng lớn, võ tướng và binh sĩ đều bị kính trọng hắn, nều như hắn muốn trèo cao, chỉ cần hô một tiếng, vũ lực ủng hộ không thành vấn đề, đây là thứ nhất.”
“Dân gian truyền tụng hắn là Long thần chi tử, nói hắn công chính uy nghiêm, đối đãi với binh, với dân như con, tuy có danh ham sắc bất hảo, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục. Hắn đã có được dân ý, đây là thứ hai.”
“Hắn cùng với quần thần không có thâm giao, nhưng cũng không có bài xích bất luận kẻ nào, bao gồm những kẻ đã từng là thuộc hạ của phế thái tử, thậm chí là cả chúng ta. Nói cách khác, rốt cuộc ai cũng đều có thể giao hảo với hắn mà không cần lo tương lai sẽ bị hắn nhảy ra tính nợ cũ. Loại lập trường trung lập này chính nó đã bày ra con đường đế vương cho hắn, đây là điều thứ ba.”
Huệ vương nhíu mày thật sâu.
Kỷ lão nói tiếp: ” Chuyện phế thái tử, hắn mặt ngoài vì ngài, kỳ thực trái lại là mượn tay của ngài, tìm cách dọn sạch kẻ ngáng trở . Vương gia, người này ngài phải đề phòng a.”
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
“Kỷ lão có cao kiến gì không?”
Kỷ lão khom người, “Vương gia quá khen, không dám nhận là cao kiến. Ý kiến của lão phu chính là trong thời gian ngắn muốn tìm ra sai lầm của hắn không quá khả năng, hiện tại binh lực phân làm hai hướng. Tiếp tục thuê người giang hồ ám sát Ninh vương, đồng thời gấp rút nhượng hoàng thượng đem đế vị truyền cho ngài.”
“Vị Dưỡng Liễu ở trong cung đã lâu như vậy, đây là lúc để nàng ta phát huy tác dụng làm giấy thông hành.” Có người hội ý cười nói.
“Đúng vậy, gió thoảng bên tai sao so được với gối đầu đón gió?” Mọi người cùng nhau mỉm cười.
“Nàng ta liệu có ý khác hay không? Dù sao nàng ta cũng sinh được một vị hoàng tử.” Cũng có người lo lắng nói.
“Vô phương.” Diệp Chiêm lắc đầu, “Thất hoàng tử còn nhỏ, một nhà nàng ta nằm trong lòng bàn tay của Vương gia. Nàng ta phải cần một chỗ dựa vững chắc mới dám đoạn tuyệt, hơn nữa nàng cũng không có lá gan phản bội Vương gia.”
“Nhưng cũng phải đề phòng.” Kỷ lão dặn dò một câu.
“Các ngươi bình thường chú ý xem ai là người lão tứ qua lại nhiều nhất. Nếu như lão tứ có ý tranh giành, thì nhất định có thể tìm ra chu ti mã tích.” (nhện để tơ, mã để dấu chân, ý nói để lại manh mối)
“Rõ.” Mọi người cùng đồng thanh đáp lại.
“Vương gia…” Diệp Chiêm muốn nói lại thôi.
“Nói đi.”
“Vâng.” Diệp chiêm ôm quyền, mang chút sầu lo nói: “Nói đến bình thường ai qua lại thân cận với Ninh vương, e rằng phải kể tới Thư vương gia. Thư vương tuy là một vị Vương gia nhàn tản, mẫu phi cũng không được sủng ái nhiều, nhưng cậu hắn là Dương Hiểu nhậm chức Đô úy, thủ lĩnh kỵ binh dũng mãnh cấm vệ quân trong cung. Nếu như Thư vương toàn lực ủng hộ Ninh vương, thì…”
Huệ vương không biểu thị ý kiến ngay, hỏi lại một câu : “Các ngươi nghĩ ngũ hoàng tử Thư vương là một người như thế nào?”
Mọi người lần thứ hai rơi vào trầm mặc. Kỷ lão thông tuệ , Diệp Chiêm chờ ông trả lời, đương nhiên minh bạch Huệ vương sẽ không đưa ra vấn đề này nếu không có thâm ý.
“Vương gia, ngài có nghĩ Thư vương không quan tâm chính sự so với Ninh vương càng đáng uy hiếp hơn?” Kỷ lão dè dặt dò hỏi.
Huệ vương Hoàng Phủ Cẩn chỉ cười không nói.
“Thư vương phía sau không có thế lực hùng hậu chi trì, thì dù hắn có tâm đế vị cũng chỉ sợ là tâm có dư mà lực không đủ.”
“Thế lực phía sau? Thế lực phía sau nào có thể so sánh được với việc có phụ hoàng làm chỗ dựa.” Huệ vương dáng cười bất biến nhưng trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
“Vương gia, ngài nói là… ?”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, “Gián điệp của bản vương dò la ra được một ít tin tức thú vị. Mặc dù chưa biết thật hay giả, nhưng cũng đáng để tìm hiểu. Nếu như tin này là thật, tất cả nhưng việc chúng ta làm đến nay thật ra là vì người khác mà biến thành vỏ bọc.”
Sau non nửa canh giờ, mật nghị kết thúc. Huệ vương ly khai, mọi người trong tiểu phòng cũng lục tục đi ra.
Sau khi tất cả đều ly khai, người hầu vào phòng thu dọn. Nến tắt, gian phòng thoáng chốc đã mất đi sinh khí.
Bỗng nhiên, trên mái nhà tiểu thính phòng trượt ra một bóng đen, tựa như thằn lằn. Bóng đen nhảy bịch xuống đất, chuồn vào góc tường, rất nhanh đã không thấy tăm hơi tung tích.
————————
“Không ngờ mẫu thân thất hoàng tử là người của lão nhị.” Hoàng Phủ Kiệt cười nhạt.
Liên tiếp mai phục gần bốn ngày mới có thu hoạch, Trương Bình cởi y phục dạ hành hỏi: “Ngươi có mưu tính gì không? Nghe nói người kia hiện rất được sủng ái, còn nghe phong phanh là hoàng thượng định phong nàng làm phi.”
Hoàng Phủ Kiệt lắc đầu, vô tình nói: “Không cần lo về nàng ta, người nọ nếu như bởi vì một nữ nhân mà thay đổi ý định trong bụng, ngài sẽ không làm Thắng đế đến hôm nay.”
Trương Bình khó hiểu quét mắt nhìn hắn ”Nghe ý tứ này ngươi, dường như đã biết hảo dự định trong lòng hoàng thượng.”
Hoàng Phủ Kiệt mỉm cười, “Ta cũng mong bản thân không có tính sai. Bằng không sẽ bị chê cười.” Chẳng qua dù sai đối với hắn cũng không có gì tổn thất.
“Ta nghĩ… hoàng thượng đại khái không muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi a?”
“Trương Bình, trong khoảng thời gian này ngươi đừng chạy vào hoàng cung nữa. Từ lần trước ngươi tại hoàng cung đánh bại Dương đại cao thủ, Dương Hiểu dường như đã bố trí thiết dũng khắp hoàng cung.” Hoàng Phủ Kiệt không muốn tự chuốc lấy bực bội, trực tiếp chuyển trọng tâm câu chuyện một vòng.
“Ta không ngốc như vậy. Lần trước tiến cung cùng ngươi, ta cũng thấy sắp xếp của bọn họ có biến hóa.”
“Phải không?”
Trương bình bất mãn nguýt hắn, “Năm hoàng tử, ngươi độc thân cận duy nhất ngũ hoàng tử Thư vương, thì dù ta ngốc cũng có thể nhìn ra ngươi không phải huynh đệ thân tình.”
“Bình bình nhà ta thật thông minh.” Hoàng Phủ Kiệt vỗ tay tán dương nói.
Trương Bình trừng hắn, “Quay về phòng ngươi đi!”
“Cả vương phủ đều là của ta.” Ninh vương làm vẻ nghiêm túc tuyên bố.
Trương Bình giơ chân hung hăng đạp một cái.
Hoàng Phủ Kiệt phản ứng không thể gọi là nhanh, công phu thi triển chỉ trong hai ba cái chớp mắt, đã thấy thân hình cao lớn Ninh vương đứng ở trên ghế cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm một chân Trương Bình, chân còn lại hiện đang dẫm lên cạnh bàn, chủ nhân cái chân đang xoay người lại cởi xà cạp.
“Công phu có đúng là không cần luyện a? Nhãn thần thế nào trở nên kém như thế? Ngay cả thế công lúc nãy của của nhân gia cũng không thấy rõ, nếu như có thích khách tới thì sao có thể tránh được, ta không thể giờ khắc nào cũng ở bên cạnh ngươi.”
Hoàng Phủ Kiệt khóe mắt giật giật một chút, chậm rãi từ trên ghế nhảy xuống, cũng không buồn lau, đặt mông ngồi xuống, phụng phịu bày ra bộ mặt – ta đang tức đó.
Trương Bình cũng kệ hắn, đá rơi giầy, vẫy vẫy chân cho vớ rơi ra, kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà, thuận tiện cảm thán một câu:
“Đáng tiếc a, nếu như Vi gia phụ tử còn, bọn họ nhất định sẽ không kiến nghị thái tử chạy trốn, cứ nhất quyết bức vua thoái vị, được ăn cả ngã về không, nói không chừng còn có thể vãn hồi. Đáng tiếc!” Trương Bình lắc đầu, đắc ý trong lòng khó che giấu.
Hoàng Phủ Kiệt đột nhiên ra tay, nhanh như chớp búng vào mũi y một cái.
Trương Bình đối với hắn không đề phòng, thoáng cái đã bị trúng đạn. Lập tức bưng mũi nhảy dựng lên la oai oái.
Hoàng Phủ Kiệt tâm phổi mừng rỡ, cười ha hả, toàn bộ phiền muộn ban nãy thoáng chốc bay sạch .
“Ngươi thật cho là hắn bí quá hoá liều? Hắn tuy rằng phụ trách thủ thành, nhưng phó thủ của hắn là Đào Chính Cương; thủ vệ trong cung lại do Dương Hiểu phụ trách; tuy hắn có thân tín trong cấm vệ quân nhưng nhất cử nhất động của thân tín đều bị theo dõi, bọn họ muốn bức vua thoái vị cũng không có khả năng.”
“Chưa kể bức vua thoái vị bất thành, hắn chắc chắn phải chết, chi bằng đào xuất khỏi kinh còn có đường sống. Huống chi tài bảo hắn trữ bên ngoài cũng đủ cho hắn tiêu xài đến ba đời.”
“Đúng a, người ta cực khổ vất vả mới thu được tài phú, hôm nay tất cả đều rơi vào túi ngươi. Tìm không được người, tìm không được của, Huệ vương gia không thể làm gì khác hơn là tức giận dậm chân mắng chửi người.” Trương bình xoa mũi, giọng mũi nồng đậm, nói thầm: “Ngươi cũng đừng cao hứng quá, lần này phế thái tử không có chọn con đường bức thoái vị mà chọn chạy trốn, sắp đặt của ngươi cũng không ảnh hưởng nhiều. Đó là hoàng thượng đã đề phòng đại nhi tử của mình.”
Hoàng Phủ Kiệt cười cười, chuyện này thực ra hắn đã biết từ lâu.
“Đây là hoàng gia. Một bên ban cho ngươi thái tử vị, kế thừa ngôi báu, một bên đề phòng ngươi muốn làm hoàng đế. Rất buồn cười đúng không?”
Trương Bình trong lòng có chút bi ai.
“Ngươi nói ta sau này làm hoàng đế liệu có biến thành người giống phụ hoàng, ngay cả nhi tử của chính mình cũng phải đề phòng?”
Vấn đề này có điểm khó. Trương Bình suy nghĩ một chút, đáp: “Sẽ không. Ngươi chịu khổ quá nhiều, tương lai ngươi nhất định sẽ là một hảo phụ thân rất có trách nhiệm.”
Hoàng Phủ Kiệt hồi lâu không nói.
“Trương Bình.”
Trương Bình nghe ngữ điệu hắn bất thường, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta vừa nói ta sẽ có nhi tử.”
“A. Thế thì sao?” Trương Bình mù mờ.
Hoàng Phủ Kiệt đứng vọt lên, thở phì phì, giọng căm hận nói: “Tối nay ngươi nếu dám không ngoan ngoãn nằm lên giường nhượng ta thao thượng mười lần, ta sẽ để ngươi sinh nhi tử cho ta!”
Trương Bình không hiểu, người này đột nhiên phát hỏa cái gì? Y làm gì mà phải rước họa? Còn có….mười lần? Không phải y hoài nghi năng lực của hắn, bất quá y chỉ lo đối phương vất vả, siêng năng như vậy liệu có côn mất hồn thương, tinh tẫn nhân vong hay không.
—————
Trong hậu cung.
Từ sau khi hoàng hậu treo cổ, Ngôn hoàng quý phi bất ngờ trở thành nữ nhân có địa vị tối cao nhất hậu cung. Quý phi so với Hoàng quý phi chỉ kém một chữ, nhưng lại kém một phẩm cấp. Đại Á hoàng triều từ khi khai triều đến nay, nữ nhân được phong làm hoàng quý phi có rất ít người, mà trong số các nữ tử đó có hai người sau này trở thành hoàng hậu.
Nguyên lai thấy nàng thất sủng, xem thường nàng, giờ không ít các tần phi trở nên bất an, kẻ tới cửa nịnh bợ hoặc dò xét phút chốc tăng lên rất nhiều. Ngôn hoàng quý phi vẫn là nữ nhân bình thường, trong lòng thống khoái đến cực điểm , muốn tàn nhẫn trả thù, nhưng mắt hướng về lợi ích tương lai lớn hơn nữa mà ép bản thân nhẫn nại.
Một ngày nào đó nàng sẽ là nữ nhân xinh đẹp nhất, một ngày nào đó nàng sẽ chỉnh những nữ nhân đắc tội với mình kia sống không bằng chết. Chỉ cần nhi tử của nàng có thể leo lên ngôi vị hoàng đế!
Nếu như là trước đây Ngôn hoàng quý phi đối với nhi tử hoàn toàn không có lòng tin, nhiều lắm chỉ ôm tâm tình trong bụng. Hiện tại nàng tuy rằng chưa minh bạch toàn bộ thực lực nhi tử nhưng nàng không còn hoài nghi sửu tử không có năng lực leo lên bảo vị.
Có điều thái độ phụ thân nàng – Ngôn Tịnh rất kỳ quái, lần trước đến gặp nàng cũng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Nàng liên tục truy vấn, sau cùng ông chỉ thở dài một tiếng, nói : ràng buộc giữa ngươi và hắn, còn có ngôn gia ta và hắn quá mỏng. Nếu như lúc hắn còn nhỏ, ngươi có thể đối hắn thêm….
Ngôn hoàng quý phi cười nhạt: Thế nào? Hắn còn có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay chúng ta không? Nhất, hắn hoàn toàn không có binh quyền, nhị không tiền bạc, tam vô quan viên chi trì, nếu như không có chúng ta, hắn có thể thành sự?
Tuy nói vậy nhưng Ngôn lão tướng quân vẫn nhăn mặt, cau mày.
“Phụ thân, người yên tâm. Bản cung tự có đối sách. Cho dù hắn tương lai trở thành cửu ngũ chí tôn, bản cung cũng có biện pháp khống chế hắn.” Ngôn hoàng quý phi định liệu trước, nói.
Ngôn lão tướng quân thở dài: nếu như ngươi thực nắm chắc, vậy hảo rồi. Sợ là sợ hắn phản a.
Hắn dám! Ngôn hoàng quý phi lớn tiếng cười nhạt.
Hoàng Phủ Kiệt dám sao? Vấn đề này hiện tại cũng không ai biết đáp án.
Nhưng Ngôn hoàng quý phi muố hắn tiến cung, hắn sẽ tiến cung, ngay cả Ngôn hoàng quý phi lúc này đột nhiên muốn hắn thú nhi nữ nhỏ tuổi nhất của Ngôn lão tướng quân, cũng chính là biểu muội hắn làm Vương phi, hắn cũng không cự tuyệt rõ ràng.
“Việc này cứ định như vậy. Trong tháng ba tìm một ngày hoàng đạo, thú người về.”Ngôn hoàng quý phi nhếch ngón út lên, nâng tách trà lên miệng thổi.
“Mẫu thân, nhi thần còn chưa gặp qua Ngôn biểu muội.”
Ngôn hoàng quý phi cười khẽ, mắt phượng hơi xếch lên, “Bản cung đã thay ngươi gặp qua. Ngươi chỉ cần đảm nhiệm việc đưa người về Vương phủ của ngươi là được.”
“Nhi thần hiện giờ còn chưa có dự định…”
“Thế sự vạn biến. Ngươi đã hai mươi hai nhưng vẫn chưa có người chung chăn gối, Ngôn gia cũng không có nam đinh kế thừa, thê tử này người phải thú, không muốn thú cũng phải thú!”
Hoàng Phủ Kiệt lãnh tình nói: “Thế nhưng lúc này nhi thần lấy biểu muội Ngôn gia, sợ rằng sẽ làm nhị ca cảnh giác. Phụ hoàng nói không chừng cũng sẽ cho rằng ta mượn thế lực Ngôn gia.”
“Dù ngươi không cưới nhi nữ Ngôn gia, bọn họ cũng biết Ngôn gia là hậu thuẫn của ngươi. Hiện tại để ngươi thú biểu muội, cũng là vì muốn Ngôn gia an tâm, để ngoại công ngươi đem hết toàn lực bang trợ ngươi. Nhớ kỹ, không có Ngôn gia cũng không có ngươi.”
Ngôn hoàng quý phi chuyển ngữ điệu, cười khẩy nói: “Hay ngươi tự nhận mình đã trưởng thành, lớn mạnh, không cần đem chuyện mẫu phi ta làm để vào mắt? Hôm nay ngay cả hôn sự của ngươi, bản cung cũng không làm chủ được?”
Hoàng Phủ Kiệt trầm ngâm một hồi, khom người nói: “Nhi thần biết nên làm như thế nào rồi. Bất quá để giữ đúng kế hoạch ban đầu, nhi thần cần lưu vị trí Vương phi cho cố Khưu Hinh Lan nhằm lôi kéo hộ bộ thượng thư , đồng thời cũng có thể mai phục một đinh tử bên người lão nhị . Vì vậy ta có thể thú Ngôn thị, nhưng nàng ta chỉ có thể nhập phủ làm trắc phi.”
Ngôn hoàng quý phi cười nhạt hai tiếng, nàng cũng minh bạch mẫu tử bọn họ bên trong cũng không nhiều thân tình, hiện nay cũng chỉ là lợi dụng quan hệ của nhau. Dù nghĩ vậy cũng không nói ra, khi nghĩ tới bản thân hoài thái mười tháng, nhẫn nhục thống khổ dưỡng hắn trưởng thành thì nàng không khỏi hận người này lớn lên bất hiếu.
Mặc kệ ta lúc trước đối xử với người thế nào, chí ít ta đã hạ sinh ra ngươi, còn dưỡng ngươi lớn như vậy. Hôm nay ngươi lại dám đối với ta như thế? Hừ!
Hận thì hận, Ngôn hoàng quý phi cũng cũng không phải là không hiểu đại cục, mục đích của nàng hơn hết chính là muốn quang minh chính đại đưa người của Ngôn gia đến bên nhi tử, thế nên cũng không cần gây nhiều khó dễ, cân nhắc một phen liền đồng ý đề nghị nhi tử.
Hoàng Phủ Kiệt song song đó đưa ra yêu cầu muốn Hồng Tụ hầu hạ bên cạnh.
Hồng Tụ lúc đó ở bên trong, nghe được Hoàng Phủ Kiệt hướng mẫu phi hắn muốn nàng, Hồng Tụ tâm tình khi ấy phức tạp vạn phần. Vừa sợ hãi, vừa bất an, nhưng cũng rất cao hứng, kích động.
Ngôn hoàng quý phi suy nghĩ mãi, nhìn Hồng Tụ đã bốn mươi tuổi, vẻ mặt xuân tình phơi phới đang lén nhìn Hoàng Phủ Kiệt cao to khôi ngô, trong lòng không khỏi mắng thầm một câu: lãng đề tử (gái lẳng lơ). Cuối cùng nàng đồng ý với yêu cầu của Hoàng Phủ Kiệt, đưa tâm phúc của mình đến bên cạnh Hoàng Phủ Kiệt đồi với nàng chỉ có lợi không có hại.
Hồng Tụ đại hỉ, nhưng ngoài miệng thì nói những lời không nỡ ly khai nương nương. Ngôn hoàng quý phi hiển nhiên hiểu rõ, nhưng cũng làm bộ làm tịch biểu tình không muốn rời xa.
————–
“Nghe bên ngoài đồn ngươi đối với chi nữ Khưu thượng thư tình cũ khó quên, muốn đem vị trí Vương phi lưu cho nàng, còn muốn nghênh thú linh vị của nàng hồi phủ?” Trương Bình dựa vào sạp, hưởng thụ thời gian thanh nhàn. Trong khoảng thời gian này y bận rộn bố trí sắp đặt đối phó với nhị hoàng tử, bận đên mức ngay cả thời gian ngủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hoàng Phủ Kiệt cũng vứt quách vẻ văn nhã nằm vắt ngang người Trương Bình trên sạp.
“Lão hồ ly Khưu Hiệt rất khôn khéo, hiện tại tuyệt đối sẽ không đắc tội với thế lực mạnh nhất hiện giờ là hoàng đế, ông ta gả linh vị nhi nữ cho ta mới là lạ.”
“Sở dĩ vì thế ngươi mới dám yên tâm lớn mật để tin đồn lan tràn bừa bãi?”
“Hồng Tụ muốn đối phó một Vương phi thì có phần khó khăn. Nhưng đối phó một trắc phi, hoàn toàn không thành vấn đề..” Nam nhân âm hiểm cười.
Trương Bình bỗng nhiên hiểu ra, “Ta định hỏi ngươi đưa Hồng Tụ tới đây làm gì, nguyên lại là muốn nàng ta giúp ngươi cai quản nữ nhân hậu viện này a!”
Hoàng Phủ Kiệt buồn bực một hồi, phun ra một câu: “Ngươi nghe nói ta muốn thú thê nạp thiếp, lẽ nào không có lấy một điểm thương tâm khổ sở, không muốn?”
Trương Bình ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: ” Thê thiếp là thê thiếp của ngươi, ta là ta. Lẽ nào ngươi cưới vợ rồi sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hiện tại của chúng ta sao? Hơn nữa ngươi lòng dạ hẹp hòi, phải để Hồng Tụ sang đây ta mới thập phần an tâm. Ngươi xem, thậm chí ngay cả một vị trí Vương phi ngươi cũng không chịu cho tiểu cô nương nhà người ta.”
Hoàng Phủ Kiệt bị y dội một hơi phũ phàng, thiếu chút nữa tắc thở.
“Nương nương để ngươi thú biểu muội, ý muốn khống chế ngươi, tăng cường liên hệ giữa ngươi và Ngôn gia.”
“Ngươi hiện tại không được đắc tội nương nương, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của nàng. Bất quá Hồng Tụ ghen tị, tâm mắt nhỏ hẹp, lại có mưu kế, ngươi để nàng tới đây, đơn giản muốn nàng đối phó biểu muội ngươi. Thuận tiện chỉnh đám nữ nhân loạn thất bát tao (lộn xộn)trong hậu viện.”
“Dù sao người người đều biết tâm tính ngươi quái dị, sở thích khác người, đặc biệt ngươi đã có thể đưa một thái giám vào quân doanh để tiết dục, dĩ nhiên cũng có thể sủng ái một nữ nhân tuổi tác có thể làm mẫu thân ngươi.”
Nghe đi nghe đi! Đây là đối thoại giữa tình nhân sao? Hoàng Phủ Kiệt lăn người qua một bên, cự tuyệt nhìn mặt y thêm nữa. Hắn sợ bản thân nhìn nữa chắc chắn sẽ bị y chọc tức chết.
“Cảm tạ ngươi.” Trương Bình đột nhiên nhẹ giọng nói, thanh âm tựa hồ còn có điểm ngượng ngùng?
Hoàng Phủ Kiệt vểnh tai, người này đột nhiên tạ ơn hắn là có ý gì?
“Ta biết ngươi muốn bảo hộ ta, ngươi muốn lợi dụng Hồng Tụ rời đi chú ý của nương nương và những người khác đối với ta đúng không?” Trương Bình đưa tay xoa xoa ót Hoàng Phủ Kiệt. Hài tử này thực hảo a, tuy rằng tâm tính biến thái một chút, nhưng đối với y không đáng kể!
Hoàng Phủ Kiệt cũng không biết nên nhìn lên trời cười to hay nên gào lớn mà khóc. Người người đều nói nếu như được yêu thương hạnh phúc, vô luận thông minh thế nào cũng sẽ biến thành tên ngốc. ‘Vợ’ y thế nào lại sáng suốt thế a? Hơn nữa chỗ không cần thanh tỉnh thì lại rất tỉnh táo, chỗ cần thanh tỉnh thì hết lần này tới lần khác mơ mơ hồ hồ, loạn nháo.
“Ai nói ta muốn bảo hộ ngươi ? Ngươi một đời tuyệt thế cao thủ còn cần ta bảo hộ sao? Ta chỉnh nữ nhân kia là muốn nàng chết, đừng nghĩ khác!”
“Rồi rồi, ta biết. Nếu như ngươi cần ta hỗ trợ thì cứ nói với ta một tiếng. Hồng Tụ cũng đâu có ngốc, ngươi cũng không phải là quốc sắc thiên hương, anh tuấn tiêu sái gì gì đó để có thể mê hoặc nàng đến mê muội. Tuy người ta tuổi hơi lớn một chút, nhưng vẫn còn phong vận, bất quá trong cung không có cơ hội gặp gỡ nam nhân, ra ngoài này sẽ là một cơ hội lớn, biết đâu lại vừa ý một ai khác ấy chứ?”
Hoàng Phủ Kiệt quả thực muốn khóc, xoay người lại oán giận nói: “Ngươi đang an ủi ta hả? Hay đang đả kích ta? Hơn nữa ta nói muốn hi sinh sắc tướng Vương gia ta lúc nào? Nàng ta xứng sao?”
“Đều không phải, là ta nói… ngươi ở trong mắt ta bất luận chỗ nào cũng tốt nhất.”
Hoàng Phủ Kiệt thật sự, thật sự bị chấn động, nhìn người nọ dùng giọng điệu dỗ dành tiểu hài tử nói xong mấy lời kích tình thì nhẹ nhàng xỏ hài vào rời đi. Dáng người nọ quả thực tiêu sái, không mang theo chút áng mây vướng bận.
Trương Bình, ngươi nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ. Trừ ngươi ra, người khác chưa từng có tư cách này!
———-
Trương Bình tâm tình phi thường dễ chịu, vui vẻ huýt sáo trực chỉ Tây viện đi đến. Y muốn tìm người điên bàn chuyện nghênh thú trắc phi. Thuận tiện nói cho hắn biết y vừa thành công đóng cho Vương gia nhà y một cái cọc. Nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Kiệt ban nãy cũng đủ khiến y nhặt lại những gì đã nếm trải trong suốt ba năm qua.
Phong Vũ Sơn cho rằng Trương Bình sẽ vì chuyện Ninh vương thú trắc phi mà âm thầm thương tâm. Tuy rằng thấy Trương Bình tìm đến hắn thương nghị thủ tục nghênh thú, trên mặt không lộ ra vẻ đau lòng, nhưng hắn cho rằng đối phương chẳng qua là mạnh mẽ che giấu đi mà thôi.
Tiền Nhược Cốc ở trướng phòng âm thầm quan sát biểu tình Trương Bình.
Biết Trương thị nhân và Vương gia bọn họ quan hệ không giống như đối với đầu lĩnh thị vệ trong phủ cùng các thị vệ khác, vị này đã vì Trương thị nhân mà thở dài. Thở dài y là một nam nhân, cũng là một thái giám, chỉ có thể đứng nhìn mà không thể chạy. Nhân lão sắc suy (già cả xuống sắc) kết cục cuối cùng là dùng tư cách thị nô nghênh đón nữ chủ nhân mỹ lệ trẻ tuổi.
Ngay cả người luôn nhìn Trương Bình không vừa mắt, Ngôn tổng quản cũng vì đầy tớ mà sụt sịt hai câu : coi thái giám kia là gì? Sau này an phận không tranh giành tình cảm thì chẳng nói, nếu như không thức thời, hừ, Ngôn phu nhân sau khi vào phủ sẽ cho y nếm mùi đau khổ!
Chỉ có chủ tử của Ninh vương phủ biểu cảm âm trầm, nhìn Trương đại thái giám mỗi ngày đều vận ngoại bào bên trong nhét bông chạy ra ngoài. Không cần phải nói, tên tuổi vị phiêu miễu phi tiên kia dĩ nhiên càng ngày càng vang xa.
Ninh vương nhiều lần nghĩ tới việc : có nên phế đi công phu của Trương Bình hay không…..buộc lên cổ y sợi dây xích, miễn cho y ngày nào cũng chạy mất hút.
Nói tóm lại, toàn bộ mọi người trong Ninh vương phủ đều cho rằng sự kiện nghênh thú trắc phi lần này, người bị tổn thương sâu sắc nhất, cũng là người u sầu đáng thương nhất chắc chắn là Trương thị nhân, mà quên đi tâm tình Vương gia Hoàng Phủ Kiệt bọn họ.
Ai kêu Ninh vương trưng ra khuôn mặt vô tình, biểu tình dọa người chi. Người khác dĩ nhiên nhìn không ra hắn rốt cuộc đang vui mừng hay đang thương tâm.
Mà trên thực tế toàn bộ phủ đệ hắn là người phiền muộn nhất, sầu não tới mức sắp nội thương. Ninh vương cũng không muốn tiếp tục ngược đãi tinh thần chính mình, nắm mọi cơ hội đẩy Trương Bình ngã xuống đất, lột khố tử, phát tiết một trận.
Hết lần này tới lần khác bị hắn cưỡng gian, Trương thị nhân mỗi lần xong việc sẽ kéo khố tử lên, xoa dịu hắn : “Đừng lo lắng, dù Ngôn thị có vào phủ, chúng ta vẫn có thể như trước, chẳng qua số lần làm ít đi.
Hơn nữa ngươi chưa từng nghe qua thê không bằng thiếp, thiếp không bằng tỳ, tỳ không bằng kỹ, kỹ không bằng thâu, thâu không bằng không thâu sao? Ngươi xem, sau này chúng ta vụng trộm, ngươi không chỉ có thể hưởng thụ cảm giác yêu đương lén lút, còn có thể hưởng thụ cảnh giới chí cao canh người đến, ngay cả hoàng thượng cũng không có cái phúc này a!
Ngoan, nghe lời, đừng trưng ra bộ mặt khó coi. Ngôn quản gia bị ngươi dọa sợ đến mức táo bón bốn ngày rồi.”
Hoàng Phủ Kiệt… càng sinh buồn bực, hắn ức chế vô cùng, tâm lý tự nhiên sẽ càng trở nên méo mó khó chịu. Vì vậy…..
———–
Chú thích
** bách túc chi trùng tử nhi bất cương: là sách của Đường môn.
Đường Môn là một môn phái trung lập, không chính cũng không tà, công việc chính của họ là chuyển tiêu kết hợp mua bán hàng hóa trong và ngoài khu vực và những công việc này nhằm bảo tồn và phát triển môn phái. Đệ tử của Đường môn rất ít khi hành tẩu giang hồ. Thánh địa của Đường môn cơ quan trùng trùng, cạm bẫy, ám khí vô số. Nếu không phải là người của môn phái thì khó lòng mà đột nhập. Đệ tử Đường môn hành tung bí mật và tuyệt đối trung thành, một khi đã hành sự thì không còn cảm giác “thiện ác nhân nghĩa”. Đường Môn còn được biết đến trong giới Võ Lâm Trung Quốc nhờ vào tính tình cương trực, ngay thẳng: Không giả mạo chính nghĩa làm điều ác, và cũng không phụ thuộc vào bất cứ ai. Những tín đồ của Đường Môn tay chân mạnh mẽ, thân pháp nhanh nhẹn và tinh tế. Sát thủ Đường Môn có khả năng dụng độc đa dạng, phong phú, không nhất thiết phải lấy mạng đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...