Sửu Hoàng

Sáng sớm hôm sau, Ninh vương triệu tập vài người tâm phúc đến mật đàm.

Hai vị đại sư phụ Triệu, Dương đã ly khai kinh thành, hiện vân du nơi nào không rõ. Thanh Vân, Bạch Liên sau khi được Ninh vương cho phép đã thành thân, ly khai vương phủ. Triệu sư phụ trước khi đi có đưa đến một đồ đệ.

Trương Bình lần đầu tiên thấy vị sư huynh ẩn thân trong quân doanh tới chơi thì nhất thời không thể tin được người nọ là sư huynh của Tứ hoàng tử.

Tiền Nhược Cốc, tên thập phần văn nhã nhưng tướng mạo thập phần hèn mọn. Là một nam nử trung niên, chỉ có thể dùng bốn chữ “tặc mi thử nhãn” (vẻ mặt gian giảo) để hình dung tướng mạo, thậm chí mỗi bước đi cũng giống kẻ trộm. Nhưng gã không phải danh tặc mà là quản tiền. (thủ kho)

Vị này yêu tiền hơn mạng sống, làm ở tiền trướng phòng (phòng sổ sách) Ninh vương phủ đã hai năm, kể cả Ngôn tổng quản tối hà khắc cũng không tìm ra nổi một tật xấu của gã.

Hoàng Phủ Kiệt cùng người này mật đàm một tối. Ngay cả Trương Bình cũng không biết bọn họ đã bàn những gì.

Sáng nay ngoại trừ vị này, còn có năm vị khác.

Phong Vũ Sơn, hiện toàn kinh thành đều biết y là mưu sĩ của Ninh vương.

Đào Chính Cương, vị tướng mới tấn phong của cấm về quân, sau giúp thái tử thống lĩnh binh tướng trong kinh thành.

Lưu Kỳ Trung, Chu Bính, đây là hai người bị trong thương mà Hoàng Phủ Kiệt và Trương Bình cõng trên lưng cứu ra. Kinh qua huấn luyện của Trương Bình , võ công Thắng tiến, hiện là thị vệ đứng đầu của Ninh vương.

Còn có một người, lai lịch người này ngoại trừ Ninh vương ra thì không ai biết rõ. Trước đây Trương Bình tại quân nô (lính nô lệ) phát hiện người này bị trọng thương sắp chết, nhất thời động lòng trắc ẩn, cứu về mới biết người này thương thế thực sự quá nặng. Hoàng Phủ Kiệt lệnh quân y cứu người nọ, sau đó lại tuyên bố hắn “đã chết”. Một thời gian sau, kỵ xạ doanh có thêm một người tên Địch Nhị.

Trong kỵ xạ doanh, người có lai lịch bất minh không ít, hiện những người này đều chuyển đến làm tạp dịch hoặc thị vệ trong Ninh vương phủ. Trương Bình còn biết một bộ phận đã ly khai khỏi quân đội nhưng không theo chân họ về phủ. Hoàng Phủ Kiệt đã phái họ đến chỗ nào?

Lại nói Địch Nhị, cũng không biết hắn mang tuyệt học gì khiến Hoàng Phủ Kiệt đối với hắn thập phần coi trọng.

Điều khiến Trương Bình tức giận chính là người tên Địch Nhị rõ ràng do y khiêng từ quân nô cứu về. Nhưng Địch Nhị đối với y không mảy may biểu hiện, nhìn y mà như không nhìn.

Sáu người tâm phúc, thêm y nữa tổng cộng bảy người. Hoàng Phủ Kiệt ngồi ở thượng vị, y đứng ở đằng sau.

Theo lý thì sáu người này gặp nhau lần đầu tiên, nhưng lại giống như đã quen lâu, mỗi người đều tự tìm cho mình một chỗ ngồi, hoàn toàn không có chuyện hai người đồng thời chọn trúng một chỗ.

Bên trái, lần lượt là Phong Vũ Sơn, Tiền Nhược Cốc, Lưu Kỳ Trung ; bên phải lần lượt là Đào Chính Cương, Địch Nhị, Chu Bính.

“Hoàng thượng có thể là muốn noi theo Thái thượng thái hoàng. Trước kia Thái thượng hoàng làm thái tử, Thái thượng thái hoàng cũng không phong cương cho các hoàng tử, chỉ cho bọn họ cái danh Vương gia. Đến khi Thái thượng hoàng kế vị, chư vị hoàng tử mới được ly kinh. Có người nói Thái thượng thái hoàng muốn phòng ngừa các hoàng tử làm mưa làm gió tại đất phong, bất lợi với thái tử lúc đó.” Phong Vũ Sơn phân tích.

“Hoàng thượng cho ngài chức quan nhàn tản, quả thực là lãng phí một nhân tài rất lớn!” Đào Chính Cương chợt phát tiết bất mãn nói.

Trương Bình hướng ánh mắt nhìn Đào Chính Cương.

Người này tuy rằng người giống như tên, chính trực, quật cường, khiến người khác có cảm giác ông là trung thần lương thiện, không ngu trung cũng không ngu muội. Nếu muốn thu phục ông ta, nhất định phải có năng lực cao hơn ông ta, bằng không cho dù ngươi có là hoàng đế hay Thiên vương lão tử, ông ta cũng không để vào mắt. Chỉ cần có thể khiến ông ta tâm phục khẩu phục, thì vì ngươi, có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ.

Hai người Lưu, Chu mặt cũng không hài lòng.

“Hay.” Người điên dĩ nhiên gật đầu phụ họa.

Hoàng Phủ Kiệt liếc xéo tên này một cái.

Phong Vũ Sơn cười hì hì nói: “Vương gia, không có phong cương, ngài dự định làm gì sau này?”

Hoàng Phủ Kiệt nhìn về phía mọi người, mỉm cười hỏi lại : “Các ngươi nói nên làm gì a?”

Trong sảnh một mảnh vắng vẻ, tất cả mọi người đều trầm tư.

Trương Bình nghe được phong vương nhưng không thể ly khai khỏi kinh thành, cảm thấy rất buồn.

Y vốn định sau khi ly kinh, tại đất phong giấu thân phận đi khiêu chiến với một số cao thủ. Đến khi y đánh bại các cao thủ tại đó, không cần y đi tìm, tự nhiên cũng sẽ có người tìm tới tận cửa thách đấu. Chẳng bao lâu thế nhân sẽ biết trên đời này có một cao thủ tên Trương Tam.

Bình sinh, y cũng chỉ có hai mộng tưởng : trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ và kiếm thật nhiều bạc dưỡng gia đình. Nhìn vào biểu hiện của Vương gia y hiện nay, mục tiêu thứ hai không khó, nan giải nhất chính là ước vọng đầu tiên! Y phải làm thế nào mới có thể khiêu chiến các cao thủ trong kinh thành mà không lộ thân phận?

Càng nghĩ càng cảm thấy cơ hội để thực hiện mong muốn của mình nhỏ bé đến thảm hại, càng nghĩ càng khổ sở.

“Đây cũng là cơ hội cho Vương gia.” Địch Nhị chợt nói.

“Vì sao ngươi nghĩ đây là cơ hội của Vương gia?” Phong Vũ Sơn truy vấn.

Thế nhưng Địch Nhị lại ngậm tăm.

“Sao ngươi không nói tiếp?” Phong Vũ Sơn quan sát hắn.

Địch Nhị nhìn bàn chân chính mình.

Phong Vũ Sơn bắt đầu lầm bầm, không chịu nổi nữa, hét lớn : “Ta biết các ngươi đều đang đợi bản công tử mở miệng, hừ, bản công tử nhất định không nói!”

“Đừng có nói không thuyết, việc này rất quan trọng.” Đào Chính Cương bắt ép hắn.

“Mãng phu ngươi biết cái gì! Bản công tử đây chính là『Đôn hề kỳ nhược phác. Khoáng hề kỳ nhược cốc**』” (mộc mạc chất phác chưa đẽo gọt, man mác như hang núi)

“Gì?” Đào Chính Cương nghe không hiểu.


“Hắn nói hắn rất mực khiêm tốn.” Tiền Nhược Cốc giải thích.

“Người điên cũng biết khiêm nhường? Hắc!” Đào tướng quân nhịn không được cười nhạo.

Phong Vũ Sơn đại nộ, nhảy lên ghế chỉ thẳng vào mũi Đào Chính Cương mắng to.

Bốn người khác thích thú ở bên cạnh huýt gió xem trò vui, biểu tình thoải mái hơn rất nhiều.

Hoàng Phủ Kiệt lười biếng dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn Trương thị nhân nhà hắn.

Trương thị nhân còn đang chìm đắm trong mộng tưởng đau thương, y không thích kinh thành. Vừa nghĩ sau này phải ở lại đây, cả người đã bức bối khó chịu.

Lưu ở kinh thành thì sao ?

Chính là, y mỗi ngày đều phải khấu đầu.

Chính là, y đi đâu cũng phải mặc y phục thái giám.

Chính là, việc Vương gia ngủ với thái giám nhất định sẽ lại trở thành đề tài câu chuyện cho mọi người trà dư tửu hậu. (chuyện phiếm)

Trương Bình đi đâu cũng đều phải cúi đầu. Ngôn quản gia vốn đã ghét y, đại khái sẽ càng thêm khó vừa mắt. Ngôn hoàng quý phi mong sớm được bế tôn tử (cháu nội), chắc chắn nàng càng mong y chết.

Y không hề sợ những điều này, chỉ là đã quen tự do tự tại vài năm, giờ đột nhiên quay lại cuộc sống khúm núm, liệu có ai cảm thấy dễ chịu ?

Hơn nữa, tại biên quan toàn là nam nhân và những người mãng hán (người lỗ mãng) trong quân doanh, làm gì có ai để ý đến sự tồn tại nhỏ nhoi của y. Nếu là ở kinh thành —— đô thành được bao phủ bởi lễ giáo? Hầu như có thể dự đoán được những tiếng cười nhục mạ ; cũng có thể tưởng tượng ra Vương phi tương lai của Ninh vương phủ sẽ căm ghét sự tồn tại của y nhiều đến mức nào.

Đúng rồi a, Vương phi tương lai của Ninh vương phủ.

Trương Bình nhíu mày, trong ngực cảm thấy khó chịu.

Hắn có thú Vương phi hay không liên quan gì tới ta?

Hắn thú Vương phi, ta và hắn sẽ quay lại quan hệ chủ tớ đơn thuần….Sai, huynh đệ? Hình như cũng không đúng. Tình nhân?

Ta và Hoàng Phủ Kiệt hiện tại rốt cuộc là quan hệ gì? Trương Bình mơ hồ nhức óc.

Bất quá mặc kệ quan hệ bọn họ thế nào, y nhất định sẽ ở bên hắn, tiến cùng tiến, lùi cùng lùi. Y tuyệt không để hắn một mình cô độc tại kinh thành. Người khác không nhìn ra, nhưng y biết rất rõ, Vương gia nhà y là phần tử biến thái nguy hiểm. Nếu y không ở cạnh canh chừng, chưa biết chừng người này sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa nào đó.

Bỏ đi, lưu lại kinh thành thì lưu lại kinh thành a, cùng lắm thì tiếp tục sắm vẻ đáng thương.

“Trương Bình! Ngươi nói chúng ta lưu ở kinh thành tốt điểm nào?” Phong Vũ Sơn đột nhiên chĩa mũi về phía Trương Bình.

“A? Ngươi hỏi ta?”

“Ta không hỏi ngươi thì hỏi ai?”

“Ta không biết được.” Trương Bình trừng mắt, phun ra bốn chữ trớt quớt.

Hoàng Phủ Kiệt trong lòng cười lớn, quay đầu lại ngồi thẳng, nói với Phong Vũ Sơn: ”Nói đi, ngươi có ý kiến gì.”

“Vâng.” Phong Vũ Sơn hung hăng trừng mắt với Trương Bình một cái, tên giảo hoạt nhà ngươi! Lập tức thu về thái độ càn rỡ, hắn nói rành mạch.

“Có hai điểm hảo lớn nhất. Đệ nhất, ta có thể lôi kéo một số nhân vật then chốt trong triều. Thủ hạ của cố An vương gia lúc này như rắn mất đầu, mà Vương gia ở trên sa trường có giao tình với cố Lưu đại tướng quân của họ, sẽ rất thuận lợi thu nhận thế lực này để đối kháng với thái tử và Huệ vương. Ngoài ra Vương gia đã liều chết đoạt lại di thể của An vương, mẫu thân của An vương là Thục phi đối với ngài cũng có vài phần cảm kích. Ngũ hoàng tử Thư vương có thể lợi dụng, thậm chí phe của cố Lục hoàng tử muốn dùng là có. Đệ nhị, ta có thể tùy cơ ứng biến. Ngài ở kinh thành, tin tức nhạy hơn so với bên ngoài rất nhiều.”

Trương Bình lén nhìn trắc diện Hoàng Phủ Kiệt, hắn đã mất đi quyền bính, làm thế nào mới có thể không đánh mà thắng, đoạt lấy ngôi vị hoàng đế? Tuy rằng đã có kế hoạch đối phó….

”Trước chưa có, nhưng đến lúc ta sẽ có.”

Trong đầu Trương Bình chợt vang lên những lời trước kia, chân không tự chủ được mà run lên. Hoàng Phủ Kiệt đã nói lời này khi nào?

“Vũ Sơn nói không sai, lưu lại kinh thành đối với chúng ta tuy có hại nhưng cũng có lợi.”

“Xem ý tứ phụ hoàng, người đối với các hoàng tử không yên tâm, sở dĩ vì vậy mà đặt họ trong vòng kiểm soát có thể thấy được. Dù vậy người cũng không thập phần thỏa mãn với thái tử, cố ý để lại một địch thủ cho thái tử. Mặc kệ ý tứ phụ hoàng ra sao, chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch, bất quá chỉ điều chỉnh lại một chút.”

Hoàng Phủ Kiệt liền đưa ra những chỗ hắn cho rằng cần sửa đổi. Mọi người thảo luận một phen, nỗ lực tu chỉnh kế hoạch ban đầu tới mức hoàn mỹ.

Hội nghị kết thúc, Phong Vũ Sơn và mọi người cung tiễn Ninh vương đi trước, Đào Chính Cương cũng lục tục theo sau. Nhược Cốc đi tới bên cạnh Phong Vũ Sơn, bỗng nhiên nói:

“Thái giám kia và Vương gia có quan hệ gì?”

Phong Vũ Sơn tự biết hắn vừa hỏi vừa thử, nên hỏi ngược lại: “Đương nhiên là quan hệ chủ tớ, bằng không ngươi cho là bọn họ có quan hệ gì?”

Tiền Nhược Cốc cau mày, sờ sờ cằm ném ra hai chữ : “Không giống.”

Phong Vũ Sơn chống hông cười ha hả, không quan tâm đến vẻ mặt khó hiểu của Tiền sư huynh mà đi thẳng.

Đêm đó, có một người khiêng bao to trèo vào Huệ vương phủ.


“Bịch.” Bao tải bị ném vào ngọa thất của Huệ vương.

Người ở bên trong kinh hãi, hô to một tiếng: “Có thích khách!”

Các tiểu lâu bên cạnh ở phủ Huệ vương lập tức đốt đèn sáng trưng như ban ngày, chiếu rọi một vùng.

Thích khách trong lòng thầm khen: người của Huệ vương phủ quả không hổ đã được huấn luyện. Sau khi điểm đăng cũng không lập tức xông vào các phòng, các ngóc ngách lục soát mà cho toàn bộ thị vệ bao vây phủ. Nếu người đến là một dong thủ (người có tài nghệ bình thường), tất nhiên sẽ không thể ẩn náu. Nhưng y dĩ nhiên không phải dong thủ.

“Lục soát!” Một đầu mục thị vệ ra lệnh, tức khắc đã triển khai lùng tìm một cách nhanh nhẹn, an tĩnh.

Thích khách âm thầm xoa hai quyền, rất muốn ra ngoài giao đấu một phen, y phát hiện một gã thân thủ tương đối khá, có thể là cao thủ.

Thế nhưng vừa nghĩ đến việc phải giãi bày với người nọ….Thích khách không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía cao thủ, thở dài nuối tiếc, nghĩ thầm lần sau trở lại sẽ hội ngộ với hắn a.

Trong phòng, Huệ vương bình tĩnh lệnh thiếp thân thị vệ mở bao.

Bọn thị vệ yểm hộ sau Huệ vương, cẩn thận dùng kiếm khai miệng bao.

Nút buộc vừa mở, một bóng người đen thui lộ ra….

“Diệp Chiêm? !” Dù là Huệ vương cũng không kìm được một tiếng kinh hãi, hắn còn tưởng Diệp Chiêm hẳn đã chết, không ngờ đối phương sai người tống y trở về.

“Vương gia, Diệp tướng quân còn sống. Người xem này, còn có một phong thư.” Thị vệ trình thư lên.

Huệ vương lệnh thuộc hạ thỉnh đại phu, đỡ Diệp Chiêm lên giường.

Chăm chú quan sát những thị vệ bảo hộ bên cạnh, hắn chậm rãi mở phong thư.

“Nhị ca, đặc biệt tặng một hậu lễ, hy vọng huynh vui lòng nhận cho.Tứ đệ Kiệt bái.”

Huệ vương lật qua lật lại phong thư nhìn vài lần, nhíu mày trầm tư.

Hoàng Phủ Kiệt rốt cuộc có ý gì?

Bên cạnh Ninh vương từ khi nào có một cao thủ như vậy,có thể tự do đi lại Huệ vương phủ? Nếu như đêm nay người nọ không phải đến tặng lễ vật mà là tới giết hắn, hắn có thể thoát?

Kỳ hảo? Có một chút, nhưng cũng không hoàn toàn hảo.

Kỳ ác? Đối phương rõ ràng không cần đem Diệp Chiêm nguyên vẹn trả về.

Sửu tứ rốt cục muốn làm cái gì?

Hoàng Phủ Cẩn trong đầu hiện lên một từ: thị uy.

Sửu tứ này muốn thị uy hắn? Nghĩ vậy, Huệ vương nhất thời trong ngực bị thứ gì đó đè nặng, sắc mặt thoáng cái trở nên tái mét.

Trương Bình rất hưng phấn, cục đồ của Huệ vương phủ y chỉ nhìn một lần nhưng đã có thể lần tới lâu vũ Huệ vương mà không hề lạc. Chứng minh cái gì a? Ha ha!

Lại nói, xung quanh tiểu lâu kỵ quan rất nhiều, nếu như không phải y tỉ mỉ nghiên cứu qua, đêm nay rất có thể sẽ thất bại.

Ta quả nhiên là cao thủ a! Trương Bình mừng rỡ vỗ vỗ mặt. Trên đường về còn thuận tiện đảo qua Vi phủ gần đó nhìn ngó một phen.

Nhi tử si tình của Vi tể tướng, người đã được Thắng chức hình bộ thượng thư hiện tại đang làm gì a?

Nghĩ kỹ, trong lòng y có điểm e dè. Rất muốn vào nhưng lại sợ lạ chỗ sẽ lưu lại sơ hở. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể lưu luyến mà rời đi.

Cùng lúc đó, người điên chờ đợi đến sốt cả ruột, Ninh vương thì an tĩnh đọc sách.

“Ngài không lo lắng sao?”

Hoàng Phủ Kiệt cười nhạt : “Có gì hảo lo lắng?”

“Thế nào đi nữa thì đó cũng là Huệ vương phủ! Y mới quay về kinh được mấy ngày? Bố trí xung quanh y còn chưa quen thuộc, Huệ vương phủ canh phòng nghiêm mật, trùng trùng lớp lớp, thái tử đã phái bao nhiêu kẻ đi ám sát Huệ vương? Đám người đó đều hữu khứ vô hồi (một đi không trở lại). Trương Bình, y….”

“Hoàng cung y còn thể ra vào tự nhiên, huống hồ là một Huệ vương phủ?”

“Không giống !” Người điên tức giận giậm chân.

“Ngươi quan tâm Trương Bình?”

Người điên sửng sốt.

Hoàng Phủ Kiệt ánh mắt lại rơi trên thư bản, tùy ý nói : “Y là người của ta, người của một mình ta. Hiểu chưa?”

Người điên nhãn thần lóe lên, biểu tình cổ quái.


“Trách không được Trương Bình tại Nhạn Môn Quan sáu năm cũng không giao hảo với một bằng hữu nào, ngay cả mấy người y ra tay cứu giúp cũng như gần như xa. Vương gia, ta có thể hỏi chuyện này là do ngài cố ý đúng không?”

“Ngươi là người thông minh.” Hoàng Phủ Kiệt không hề quay ra, cười cười.

Người điên lông tơ sau gáy dựng đứng, phi thường sáng suốt vội vã chủ động chuyển trọng tâm câu chuyện : “Ngài đưa Diệp Chiêm trở về bằng cách đó không sợ Huệ vương tâm sinh cảnh giác, hạ thủ ngài?”

Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu mỉm cười nói: “Lão nhị không ngu, hắn tuyệt đối sẽ không hiểu thế cục hiện nay đi đối phó ta. Ta trả lại Diệp Chiêm, với hắn mà nói chỉ có lợi chứ không có hại. Ta một mực dùng cách này chính là khiến hắn không nhìn ra, rốt cuộc ta có ý tứ gì với hắn. Hắn là người biết suy xét, lại thận trọng, càng cân nhắc sẽ càng không dám động thủ với ta.”

Hoàng Phủ Kiệt trong lòng vui vẻ, kỳ thực nói trắng ra, bất quá phương thức trả người hắn nghĩ ra là một chuyện khó. Nhưng Trương Bình chắc chắn sẽ giúp hắn biến nó thành chuyện dễ.

Không lâu sau, Trương Bình vô sự trở về, thấy người điên đến gần mình, nhìn y từ đầu đến cuối, Trương Bình không thể lý giải.

Người điên tựa như Phật tổ, dùng ánh mắt bi thiên mẫn nhân (buồn cho thời thế, xót cho nỗi người) nhìn y là thế nào? Y thấy hắn như vậy, cả người sởn lạnh, thiếu chút nữa lăn quay ra đất.

——————-

Hai ngày sau, Hồng Tụ đưa tới hai nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi, nói là Ngôn hoàng quý phi ban cho Ninh vương làm người hầu hạ.

Mà hai nữ tử ấy do chính tay nàng dạy bảo. Năm đó Hiền phi nhờ ta chuyện của ngươi, cũng chính là việc này. Uổng cho ta lúc đó còn tưởng rằng….

Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt mời Hồng Tụ đến nội sảnh, không rõ hai người nói những gì bên trong, đến lúc bước ra, Hồng Tụ gần bốn mươi tuổi hai má ửng hồng, hai mắt cũng sáng mơ màng, giống như như một lần nữa dấy lên lửa lòng.

Nhìn thấy Trương Bình đứng ở cửa, Hồng Tụ thu lại vẻ tươi cười trên mặt, liếc y một cái, bỗng nhiên nói :

“Ngươi vẫn đi theo hầu Vương gia, phải không?”

“Vâng.” Trương Bình khom người trả lời.

“Dường như ngươi cũng thay đổi nhiều? Bộ dạng khác với lúc mới nhập cung.” Hồng Tụ ánh mắt rất sắc bén, nhanh chóng nhìn ra Trương Bình đã khác với sáu năm trước.

“Trên sa trường đã gặp nhiều sinh tử, rất nhiều chuyện nay không còn sợ nữa.” Trương Bình thành thật trả lời.

Hồng Tụ gật đầu, chấp nhận lời giải thích này của Trương Bình.

“Ngươi bây giờ còn hầu hạ sàng chỉ của Vương gia a?”

Trương Bình bình tĩnh trả lời: “Thỉnh thoảng.”

Hồng Tụ trong mắt hiện lên một tia quang mang bất minh ý tứ, khóe môi dẫn theo tia cười nhạo, nói : “Không ngờ người là thái giám nhưng lại dính mưa móc long tử nhiều như vậy. Đáng tiếc, ngươi là nam nhân không phải nữ nhân. Nữ nhân còn có thể sinh một hài tử bảo trụ tương lai, ngươi cũng chỉ có thể chờ bản thân già đi.”

“Tương lai nếu như ngươi may mắn, nói không chừng có thể làm một thị nô hầu hạ người kia đến già. Nếu như bất hạnh, ai!”

Trương Bình cúi đầu, không hé răng nói gì.

Trong lòng Hồng Tụ dâng lên một niềm sảng khoái khôn tả, nàng cho rằng Trương Bình đang đau khổ. Mà người này so với nàng còn đáng thương hơn gấp bội! Một thái giám chịu mưa móc long tử, có thể có kết cục tốt gì?

“Ngươi phải cẩn thận một chút, nữ nhi quan gia nương nương chỉ định cho Vương gia là một người chủ nghiêm khắc.”

Trương Bình trong lòng cả kinh, vội hỏi: “Vương gia đã biết chuyện này chưa?”

“Đương nhiên.” Hồng Tụ nhìn biểu tình sợ hãi của y, trong lòng càng nghĩ thái giám này bi thảm, càng cảm thấy khoái trá.

Thảm! Tiểu tử kia khẳng định sẽ lại phát điên. Trương Bình vỗ trán. Vài ngày nữa, ban đêm y đừng mong được yên ổn, nhức đầu a!

“Ngươi hảo hảo hầu hạ Vương gia, đừng để sơ suất.”

“Vâng.” Trương Bình trả lời ỉu xìu.

Hồng Tụ thoả mãn, mang theo tâm tình sung sướng không gì sánh được rời đi.

Cửa lại mở, người bên trong đưa tay vẫy vẫy y. Hắn tâm tình khó chịu là thật nhưng tìm lý do kéo Trương Bình lên giường mới là mục đích chính. Có cơ hội tốt như vậy không dùng cũng phí. Người sau cửa âm hiểm nghĩ.

Trương Bình vẻ mặt đưa đám, ngoan ngoãn bước vào.

——————-

Sau, chờ người nọ thỏa mãn, Trương Bình rống lên :”Chắc chắn sẽ có ngày ta bị người ép chết!”

Nam nhân thỏa mãn thấy y dùng giọng khàn khàn khó nghe gào to, lại càng hoảng sợ.

“Chúng ta phải kéo Vi Vấn Tâm về bên mình.” Trương Bình quay đầu đề nghị. Nếu như còn bấm bụng nhẫn nhịn thêm, hai ba ngày nữa lại có người tới chọc giận Vương gia, y cũng đừng hy vọng cùng cao thủ so chiêu, trực tiếp nằm trên giường an dưỡng tuổi già được rồi.

Đang ở dư vị hồi ức, nhân tiện suy tư xem làm sao đối phó với nữ nhân của Hoàng quý phi, Hoàng Phủ Kiệt nghe vậy ngẩng đầu, cười nói: “Ngươi có ý kiến gì hay?”

Trương Bình nảy sinh ác độc nói: “Ta không nhiều mưu trí như ngươi và người điên, nhưng ta biết đối nhân xử thế , phân rõ phải trái. Ngươi lập công trở về, hoàng thượng không chỉ thu hồi binh quyền, ngay cả một chức vụ ít thực quyền cũng không cho ngươi, điều này sao có thể chịu nổi. Còn mẫu thân và ngoại công ngươi cam chịu như thế? Nhượng bọn họ nói với hoàng thượng. Làm trưởng bối tìm đối tượng cho vãn bối vốn là đạo lý hiển nhiên, nhưng bọn họ không hỏi qua ý kiến ngươi, người khác cũng thấy kỳ quái chứ!”

Hoàng Phủ Kiệt gãi gãi lông mày, người này bị cái gì kích động ? Hồng Tụ nói với y cái gì, hắn ở bên trong đều nghe hết, cũng không có gì sai a? Lẽ nào….Hoàng Phủ Kiệt trong lòng nổi lên vui sướng, ngốc tử ghen? Vì vậy mới nổi giận?

“Ngôn đại tướng quân chẳng phải đã phái người gửi thư nói rằng hoàng thượng đối với thái tử hiện tại có điều bất mãn, âm thầm loại bỏ dần thế lực của hắn sao? Chúng ta hợp tác với Huệ vương, trước tiên đoạt lấy binh quyền ngự quân kinh thành của thái tử!”

Trương Bình cùng người điên không hẹn mà hợp ý, nhưng Hoàng Phủ Kiệt mở miệng nói : “Chỉ e thái tử đã đề phòng chuyện đó, hơn nữa cũng khó đoán ý phụ hoàng. Bởi vì ta không có thực quyền, nên so với bất kỳ hoàng tử nào đều an toàn hơn. Nếu như trong tay có thực quyền,sợ rằng bọn họ sẽ liên hợp đối phó ta.”

”Phiền phức như thế?” Trương Bình túm lấy chăn, suy nghĩ một lúc rồi nói với Hoàng Phủ Kiệt: “Ta giúp ngươi giết hắn.”

Hoàng Phủ Kiệt vòng tay qua eo Trương Bình ôm lấy y, trong mắt toả ra tiếu ý ấm áp.

“Thế nào?” Y tình nguyện giúp hắn sát huynh đệ vì không hy vọng Hoàng Phủ Kiệt tự mình động thủ.

Tam hoàng tử và Lục hoàng tử đã chết, y vẫn không dám đề cập tới, càng miễn bàn chuyện thuyết giáo hắn. Tâm tình người này tựa như đứng cô độc chơi vơi nơi vực núi. Y hiện tại chỉ có thể tìm cách kéo hắn vào, nào dám thúc đẩy hắn. Người này biểu hiện trong ngoài bất nhất, y đâu phải lần đầu tiên biết.


Hoàng Phủ Kiệt lắc đầu, mỉm cười rất ôn hòa, nhưng giọng nói lại khiến người khác không rét mà run : “Ta không muốn hắn chết dễ dàng như thế.”

“Ngươi muốn làm như thế nào?” Trương Bình thần sắc có điểm đông cứng.

“Ta muốn hắn nếm thử tư vị hai bàn tay trắng, bị người ta đánh như đánh cẩu.”

Trương Bình như đi guốc trong bụng hắn, bật thốt lên : “Ngươi muốn hoàng thượng chỉnh hắn?”

Hoàng Phủ Kiệt cười khẽ, tiến lại gần khuôn mặt y, vươn đầu lưỡi điểm lên chóp mũi y, “Chúng ta làm lần nữa?”

Trương Bình biến sắc, đồng thời cũng cảm thấy yên tâm. Y chỉ sợ người này nhịn không được tự tay báo thù, hoàn hảo hoàn hảo.

————–

Ninh vương lập công lớn trở về, phong thưởng tuy rằng không ít nhưng người tinh đời đều nhận ra vị Tứ điện hạ này ủy khuất.

Có điều Ninh vương không giống như mọi người nghĩ, vô cùng cao hứng dọn tới tân phủ đệ lớn, vô cùng cao hứng làm một Vương gia nhàn tản.

Ngũ hoàng tử Thư vương được xem như một Vương gia nhàn tản khác cũng thường lui tới chơi.

Thái tử và Huệ vương quyết tâm lôi kéo Hoàng Phủ Kiệt, luôn sai người tới phát thiệp thỉnh hắn qua phủ họ. Cho dù ai tới thỉnh, Hoàng Phủ Kiệt cũng không cự tuyệt, bảo trì thế trung lập hoàn mỹ.

Thời gian lâu dần, phe thái tử không coi trọng vị Vương gia nhàn rỗi. Nhưng Huệ vương chưa từng buông lỏng cảnh giác vị đệ đệ này. Diệp Chiêm lúc ấy tỉnh lại, câu đầu tiên chính là: toàn bộ mật tín đều rơi vào tay Ninh vương.

Dò hỏi quân tình là tội lớn. Nếu như Hoàng Phủ Kiệt tìm thời cơ thích hợp, đem mật tín và Diệp Chiêm giao cho Thắng đế, Huệ vương sẽ thất bại thảm hại. Nhưng Hoàng Phủ Kiệt lại trả nhân chứng quan trọng Diệp Chiêm về cho hắn.

Diệp Chiêm vẫn còn là Diệp Chiêm a? Huệ vương không sao ngăn được nghi ngờ. Vì sao thuộc hạ luôn trung thành và tận tâm, giờ nhắc tới sửu tứ, ngữ điệu không kiềm được một tia kính nể?

Đúng rồi, chẳng phải hắn trên sa trường đã từng cứu y một lần sao? Lẽ nào… !

——————-

Chớp mắt, hơn nửa năm đã qua đi.

Đại Á tổng thể mà nói, biên quan an bình, tứ hải thái bình, bách tính an cư nhạc nghiệp. Kinh thành phồn hoa như xưa.

Ninh vương phủ dọn sang tân phủ, sửa lại diện mạo mộc mạc cổ xưa, trở nên….giống một vương phủ.

Mà hậu viện Ninh vương phủ vắng vẻ trước kia nay đã có thêm nhiều giai lệ. Hiền quý phi tặng, thái tử tặng, Huệ vương và Thư vương tặng, một số đại thần thấy Ninh vương ai đến cũng không từ chối, cho rằng hắn thích mỹ sắc, liền tặng không ít sở hảo.

Ninh vương và các mỹ nữ ấy bình thường phóng túng, nhưng hắn tính tình cổ quái, thường vì một việc nhỏ mà nổi giận. Sai một chút thì hôm trước còn là nữ tử phi thường được yêu thích, hôm sau đã bị tống cho kẻ khác, nói thẳng ra là bị ngược đãi chí tử.

Những mỹ nữ này đối với Ninh vương vừa sợ, vừa hận.

Sợ hắn hỉ nộ vô thường, hận hắn bạo ngược.

Dần dần chuyện đó đồn thổi ra ngoài.

Trước Ngôn hoàng quý phi còn nói chỉ định hôn sự cho Hoàng Phủ Kiệt, nhưng tiểu thư ghê gớm kia sau khi nghe lời đồn, sống chết không chịu gả cho Ninh vương. Ngôn hoàng quý phi cũng thử tìm một vài nữ nhân quan lại khác, cũng chẳng có ai đáp ứng. Thái độ hoàn toàn khác với lúc Ninh vương mới quay về kinh.

Ngôn hoàng quý phi giận dữ, nàng biết nhi tử mình ngoài việc dọa sợ người ta trên giường, còn vì hắn vĩnh viễn không được hoàng đế sủng ái, quan tâm. Lập công lớn như thế trở về bất quá chỉ cho ta cái hư danh. Nàng thân là hoàng quý phi thì sao nào? Vẫn phải khom lưng cúi đầu trước nữ nhân khác! Điều này bảo sao nàng có thể cam tâm?

Ngôn hoàng quý phi lệnh Hồng Tụ thậm chí nhượng Ngôn đại tướng quân năm lần bảy lượt đến bàn chuyện với Hoàng Phủ Kiệt, nói hắn đi tranh giành chút thực quyền trong triều. Nhưng Hoàng Phủ Kiệt đều coi như gió thoảng bên tai, trước mặt thì vâng vâng dạ dạ, sau lững lại đem nó quẳng xuống gót chân.

Điều không ai rõ chính là thế lực An vương từng chút một bị Hoàng Phủ Kiệt thâu vào trong túi. Từ ngày cùng Hoàng Phủ Kiệt chinh chiến tại Nhạn Môn Quan, các tướng lĩnh càng thần phục chi tâm.

Hoàng Phủ Kiệt thậm chí còn liên lạc với bên Đức phi – mẫu thân cố Lục hoàng tử.

Tất cả đều ngầm tiến hành thầm lặng.

Trong kinh thành thái tử và Huệ vương càng đấu càng mạnh. Vương gia tiêu diêu (ung dung tự tại) Hoàng Phủ Kiệt ngoài mặt tiêu dao, bên trong bộn bề.

Trương Bình cũng bận bịu, bận làm người đứng ở bên tường thu thập tin tức. Về phần Hoàng Phủ Kiệt trong phủ sinh hoạt phóng đãng, y coi như không thấy. Điều lạ chính là chuyện của y và Hoàng Phủ Kiệt tựa hồ không ai đồn đãi, e rằng là do Hoàng Phủ Kiệt biểu hiện ra bản thân quan tâm, yêu thích mỹ nữ.

Kỳ thực Trương Bình không biết, chẳng phải do người khác không lưu truyền mà là chủ tử Hoàng Phủ Kiệt nhà y đề tài thiếu muối. Nếu như Hoàng Phủ Kiệt là thái tử hoặc Huệ vương, tuyệt đối sẽ là tình cảnh khác.

Bên ngoài đồn đại, nữ nhân bị Hoàng Phủ Kiệt ngược đãi chí tử tám chín phần mười không phải gián điệp hay thích khách. Mà bọn họ đối với những mỹ nhân biểu hiện giả dối mê hoặc địch nhân chỉ có thể giải quyết như vậy.

Trương Bình thương cảm cho họ, trở thành phương tiện nhục thể chưa tính, mạng sống của chính mình cũng bị đem ra làm con cờ. Nhưng y chỉ thương cảm cho các nàng, không hề xúc động làm chuyện ngu xuẩn. Mọi người đều vì chủ, nếu họ nguyện ý quy phục thì tốt, nếu như không cũng chỉ có thể làm thế để trừ hậu hoạ về sau.

Hoàng Phủ Kiệt nói với y: kẻ hại những nữ nhân này chính là chủ tử của họ. Nếu hắn ngày nào đó bị nắm, hắn cũng sẽ liên lụy đến y. Nhưng hắn nhất định sẽ đem toàn lực cứu y, dù thế nào cũng tuyệt đối không vứt bỏ y.

Trương Bình nghe xong lời ấy, hành động lúc thường càng cẩn thận. Sự hoài nghi chưa từng bén rễ trong lòng y, kỳ thực y minh bạch Hoàng Phủ Kiệt quan tâm y từ lâu, điều đó không cần phải bàn. Người kia coi y là….

Đối với Hoàng Phủ Kiệt mà nói, những nữ nhân kia chính là địch nhân, giống như quân Hung Nô trên chiến trường. Nếu những nữ nhân ấy là vô tội thì người vô tội chết trên chiến trường cũng không ít.

Đối với Trương Bình mà nói, địch nhân của Hoàng Phủ Kiệt cũng chính là địch nhân của y.

———————-

Chú thích

“Đôn hề kỳ nhược phác. Khoáng hề kỳ nhược cốc “ nằm trong TUÂN ĐẠO 遵 道 – QUÝ ĐỨC 貴 德 của Tư tưởng Đạo gia 道家思想

Nguyên bản:

Cổ chi thiện vi đạo giả, vi diệu huyền thông, thâm bất khả thức. Phù duy bất khả thức, cố cưỡng vi chi dung. Dự yên nhược đông thiệp xuyên. Do hề nhược úy tứ lân. Nghiễm hề kỳ nhược khác hương Hoán hề nhược băng chi tương thí chương. Đôn hề kỳ nhược phác. Khoáng hề kỳ nhược cốc. Hỗn hề kỳ nhược trọc. Thục năng trọc dĩ chỉ, tĩnh nhi từ thanh. Thục dĩ an dĩ cửu động nhi từ sinh. Bảo thử Đạo giả bất dục doanh. Phù duy bất doanh cố năng tế, bất tân thành.

[Đạo Đức Kinh, chương 15]

【Dịch】Bậc đắc đạo ngày xưa thì tinh vi, huyền diệu, thông đạt; thâm thúy khôn lường. Vì khó lường nên gượng tả hình dung. Các ngài thận trọng như mùa đông đi qua sông; các ngài e dè sợ láng giềng bốn bên; kính cẩn như khách; lạnh lùng như băng tan; mộc mạc chất phác như chưa đẽo gọt; man mác như hang núi; hỗn mang như nước đục. Ai có thể đục mà nhờ tĩnh lại dần dần trong. Ai có thể yên mà nhờ động lại dần dần linh hoạt. Kẻ giữ đạo không muốn đầy. Chỉ vì không muốn đầy, nên mới che giấu và chẳng đổi mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui