Không dám trì hoãn một phút một giây nào cả, đoàn người chúng tôi tức khắc khỏi hành chạy về nước láng giềng. Bởi vì quan tâm đến sức khỏe của tôi nên Hướng Diệu cố ý muốn mua một chiếc xe ngựa. Nàng cưỡi ngựa với mọi người, để lại một mình Thúy Trúc chăm sóc tôi trong xe. Rong ruổi ngày đêm không ngừng không nghỉ, ba ngày sau chúng tôi rốt cuộc đến được thủ đô của nước láng giềng “Phong Đô”.
Dò hỏi Thúy Trúc đôi đều tôi đại khái biết được tình trạng hiện tại của Băng Ngọc. Bệnh tình của Nàng không chút nào dễ dàng chữa khỏi, mà phải dùng một loại cây thuốc tên là “Vô ưu”. Tác dụng thần kỳ của loại cây thuốc này chính là người dùng nó sẽ quên đi người mà họ không muốn quên nhất. Vì vậy Nàng quên đi tôi, quên đi sự tồn tại của tôi, Băng Ngọc lại là Băng Ngọc của ngày nào, chỉ là tính tình lạnh hơn một chút mà thôi.
Tiểu Thố tìm được Nàng và Hướng Diệu, nói rõ lý do nàng đến, cứ nghĩ rằng Băng Ngọc sẽ không tin, ai ngờ ngay lúc đó Nàng nhanh chóng quyết định trở về nước láng giềng không một chút nào do dự. Tiểu Thố nói rằng muốn trở về đế đô cứu tôi trước, nhưng lại bị Băng Ngọc phản đối. Nhưng người khó hiểu nhất là Hướng Diệu, nàng nói tôi là người trong lòng của nàng, nhất định phải cứu tôi. Kết quả là hiện tại tôi được cứu và ở đây với các nàng.
Nghe xong cả câu chuyện vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, tới lúc tôi muốn hỏi kĩ lại mọi thứ thì phát hiện Thúy Trúc cố ý lảng tránh tôi. Thôi kệ vậy, Băng Ngọc quên tôi cũng là một chuyện tốt. Như vậy cũng tốt cho Hướng Diệu, thái độ kỳ lạ của nàng chắc chắn là có lý do, dù gì nàng làm chuyện gì cũng có lý do của riêng nàng, tôi cũng không nên bận tâm quá làm gì. Tất cả mọi người hiện tại đều đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền, không có lý do gì để đấu tranh nội bộ cả.
Bảy ngày say vẫn còn trong cơ thể, nó cũng không phải quá bá đạo, mà chỉ hạn chế hoạt động của tôi, tê mỏi các dây thần kinh và giác quan dẫn đến cơ thể uể oải mệt mỏi, hay buồn ngủ.
Hướng Diệu cho tôi thuốc giải, lại dùng kim châm châm vài huyệt vị trên người, trong chốc lát tôi đã có thể dễ dàng cử động, chỉ là còn không thể dùng sức. Hướng Diệu nói, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Chờ đến khi chúng tôi tới Phong Đô thì cơ thể tôi cũng đã tốt rồi.
Tiểu Thố để chung tôi cư ngụ ở nhà của nàng, nói đến cũng bất ngờ, phủ đệ của vương gia cha nàng cũng không phải giống như trong tưởng tượng của tôi là xa hoa rực rỡ, thứ lớn nhất trong vương phủ chắc là mấy cây cổ thụ trong hoa viên, chúng nó thật vững chãi, tươi tốt. Chợt nghĩ nếu trong đêm hè oi bức đem một chiếc bàn nhỏ ngồi dưới bóng cây uống vài chén rượu ngắm trăng hóng mát cũng là một điều hạnh phúc.
Trên đường tới Phong Đô, hết thảy mọi thứ đều thuận lợi, thuận lợi đến mức đâm ra làm tôi lo lắng. Tôi có hỏi Hướng Diệu là có cảm thấy chuyện này kỳ quái hay không, nàng suy nghĩ đôi chút thở dài nhìn tôi:
“Ta không biết.” Tôi cũng không thể nào đoán được Kỳ Tử Hi đang nghĩ gì, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng tôi. Lại nghĩ tới Tiểu Hồng, đầu tôi đau như muốn nứt ra, rốt cuộc lễ vật đó là gì??
Sau hai ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn lại mọi việc, tôi lại tung tăng nhảy nhót. Nghĩ tới Kỳ Tử Hi tôi thật sự không yên tâm chút nào, vì vậy liền gọi mọi người mở cuộc thương thảo. Chuyện lớn nhất trước mắt chính là làm cách nào để Băng Ngọc ngồi lên trên vương vị. Hiện tại hoàng thượng thân thể ngày càng suy sụp, như dầu hết đèn tắt, bất cứ lúc nào cũng có thể băng hà, ngôi vị thái tử lại chưa được định đoạt. Tuy rằng hoàng tử công chúa cũng không phải số ít nhưng tất cả đều không nên thân, khó mà phục chúng. Tôi và Tiểu Thố đều nghĩ muốn giúp Băng Ngọc, nhưng trước mắt việc cần làm là hoàng thượng phải chấp nhận thân phận của Băng Ngọc. Việc này liền do tôi và Tiểu Thố cùng nhau hợp lực làm.
“Tiểu Thố, ngày mai hoàng thượng sẽ vào triều sớm phải không?” Tôi đã có một kế hoạch trong lòng.
“Đúng vậy, Thái y viện mới vừa đưa tin, trong hai ngày nay bệnh tình của hoàng thượng có chuyển biến tốt, ngày mai có thể thượng triều.” Tiểu Thố vuốt tóc, nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy nàng có thể mang tôi vào triều không?” thật ra thì điều tôi muốn biết là một lần có thể mang theo bao nhiêu người. Nếu có thể tôi muốn dẫn theo cả Hướng Diệu, Thúy Trúc và Băng Ngọc luôn.
“Được thôi, Liên Ba nàng cứ theo ta là được.” Tiểu Thố đáp lại bằng vẻ mặt không thành vấn đề, nhanh chóng đáp ứng.
“Nàng không hỏi tôi sẽ làm gì à?” Tôi phát hiện ở trước mặt tôi chỉ số thông minh của Tiểu Thố giảm xuống một cách đáng kể, có lẽ không cần phòng bị nên đại não liền nhân cơ hội này lười biếng nghỉ ngơi.
“Nàng sẽ làm gì?” Nghe tôi nói vậy Tiểu Thố liền ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đi kể chuyện, thuận tay phá đám.” Tôi nâng chung trà uống một ngụm, lá trà rất ngon.
“Liên Ba, đừng đùa giỡn.” Tiểu Thố nhíu mày, oán trách tôi không nghiêm túc trả lời nàng.
“Quận chúa ~ nếu Nguyệt Nhi đã nói như vậy, người cứ làm theo như vậy đi.” Hướng Diệu vẫn luôn im lặng lắng nghe mọi chuyện, đột nhiên mở miệng nói giúp tôi.
“Hướng Diệu ~ người trong lòng của ngươi thật không giống người thường.” Vẫn im lặng giả chết giống như Hướng Diệu, lúc này Băng Ngọc cũng lạnh lùng đưa ra nhận xét.
Tôi nhìn Hướng Diệu, nàng quay đầu nhìn tôi hơi mỉm cười, giống như đang cổ vũ tôi. Tôi lại quay đầu nhìn Băng Ngọc, ánh mắt của Nàng lạnh lùng liếc nhìn tôi, khóe miệng hơi giơ lên. Dựa theo hiểu biết của tôi về Nàng, tôi biết Nàng không cười mà là tức giận.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện, tôi do dự không biết có nên hỏi hay không. Thúy Trúc lại ồn ào lên tiếng trước.
“Thiếu phu nhân ~ Thúy Trúc cũng muốn tiến cung nhìn một lần. Thiếu phu nhân, dẫn Thúy Trúc đi cùng được không?Được không vậy?”
“Ta khinh. Làm ơn ~ cái tên nhân yêu như ngươi đừng có suốt ngày làm nũng, tỏ ra bản thân đáng yêu được không, thật muốn ói!!” Tiểu Thố giả trang giống như muốn nôn làm cho Thúy Trúc tức điên lên.
“Cái con thỏ chết tiệt nhà ngươi ~ ngươi không nói chuyện không ai nói ngươi câm đâu, lo mà đi ăn cà rốt của ngươi đi ~.~” Thúy Trúc chống nạnh, bộ dáng như sư tử hà đông la hét vào mặt Tiểu Thố.
Tôi che lỗ tai, ngơ ngác nhìn cả hai:
“Nhân yêu?” Tôi có nghe lầm không?
“Thiếu phu nhân ~ người không giúp muội, người ta rất đau lòng!!” Thúy Trúc lôi kéo tay áo của tôi, không ngừng lắc qua lắc lại ~ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc ~ à chắc phải đổi lại là cậu nhóc tràn đầy ủy khuất, nghẹn ngào.
Tôi cẩn thận đánh giá người trước mặt, thật sự rất giống một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu!!
“Thúy Trúc ~ muội thật sự là….??” Tôi thật sự có chút ngượng miệng không hỏi thành câu.
“Thiếu phu nhân ~ người để ý chuyện này sao? Người ta thật sự có một trái tim thiếu nữ!! Người ta thật sự thích như vậy!!” Thúy Trúc thẹn thùng dùng khăn tay che mặt.
“Ta thấy bình thường.” Thật muốn khóc mà ~ tôi không ngại cậu nhóc thích mặc trang phục của nữ nhân, nhưng làm ơn nói cho tôi biết một tiếng trước không có mất mác gì đâu. Để tôi còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ. Nhớ lại khoảng thời gian sớm chiều có cậu nhóc làm bạn bên cạnh, tôi thật muốn đâm đầu vào tường tự tử cho rồi, thật là quá mất mặt. Chuyện này, tôi thiệt thòi lớn rồi!!!
“Hướng ~ Diệu” Trừng mắt nhìn cái tên biết rõ mọi chuyện nhưng cứ giả bộ ngáo ngơ không chịu nói rõ cho tôi biết. Thật sự hận tới mức muốn nhảy tới bên cạnh nàng cắn hai cái cho bỏ tức. Cái tên này, nhất định đã biết rõ từ trước, đồ xấu xa, đồ đáng ghét.
“Chuyện của Thúy Trúc vi phu cũng là mới được biết cách đây không lâu. Là ánh mắt của ta vụng về, haizzz.” Hướng Diệu tỏ vẻ ăn năn hối hận, giống như thật sự không biết mọi chuyện.
“Tỷ ~……..” tôi còn chưa nói hết câu, đã bị Băng Ngọc chen ngang:
“Các ngươi chưa từng hành lễ bái thiên địa, lấy đâu ra danh phận phu thê.”
Tôi bất ngờ tới mức sém cắn trúng đầu lưỡi của mình, tuy rằng ngữ khí của Nàng nhẹ nhàng nhưng tôi nghe giống như đang ghen tuông. Đừng nói tôi đoán đúng rồi nha!! Vì chứng minh giả thuyết của bản thân, tôi cố ý tới gần Băng Ngọc, cười nói:
“Tôi và Hướng Diệu mặc dù chưa hành lễ bái thiên địa, nhưng chúng tôi tâm ý tương thông, như bóng với hình không nguyện rời xa.”
Băng Ngọc nghe vậy, liếc mắt nhìn thẳng về phía tôi, ánh mắt tràn đầy ngoan độc. Trái tim tôi đập liên hồi, dây thần kinh căng chặt nhưng không tránh đi tầm mắt của Nàng.
“Hướng Diệu chính là một người tuyệt diệu.” Tôi khiêu khích, tôi muốn biết đáp án.
“Một người như vậy, ngươi không xứng. Nàng là của ta.” Băng Ngọc khinh miệt đáp.
“ Băng Ngọc, đủ rồi.” Hướng Diệu quát lớn bảo ngưng.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Băng Ngọc thật lâu, ở đó là sự nghênh ngang tự đắc không ai bì nổi nhưng lại chứa đầy thâm tình, đầy tính chiếm hữu. Nhưng lúc này đây nó không dành cho tôi, mà là đối với Hướng Diệu. Có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất.
Tôi xoay người bước ra ngoài, muốn hít thở chút không khí. Hướng Diệu bất an từ phía sau gọi tôi.
“Nguyệt Nhi ~”
“Ngày mai muội và Tiểu Thố sẽ thượng triều, mọi chuyện còn lại chờ chúng muội trở về rồi tính tiếp. Muội thấy hơi mệt, muội về phòng nghỉ trước đây.” Tôi không quay đầu lại, tôi biết tôi không thể quay đầu lại.
Tác giả có lời muốn nói: Thúy Trúc là nam giả nữ, thân phận của hắn thì chương sau sẽ công bố.
Về chuyện Băng Ngọc yêu Hướng Diệu, thật sự cũng không có gì khó hiểu. Mất đi ký ức mà bên cạnh có một người ưu tú như vậy luôn chăm sóc bản thân, vì sao lại không yêu chứ. Còn tình cảm của Hướng Diệu, xem chừng có chút thay đổi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...