Thẩm Oản Doanh nhìn tấm lưng của chàng thiếu niên.
Cô và Hoắc Thành quen biết chưa lâu, tuy khi còn nhỏ từng gặp qua một lần nhưng thật sự tiếp xúc thì chỉ có một tháng này.
Hoắc Thành không lớn tuổi hơn, rõ ràng dáng người không cao lớn bằng những thanh niên đã trưởng thành, nhưng tấm lưng này lại cho cô một cảm giác cực kỳ an tâm, dường như có thể gánh được mọi thứ vậy.
Thẩm Oản Doanh có chút xúc động, giống như ở trước mặt Hoắc Thành, cô sẽ luôn dễ dàng trở nên khác thường.
Hoắc Thành huơ huơ bàn tay ở sau người, ý bảo cô nhanh leo lên đi.
Mặt Thẩm Oản Doanh thoáng ửng đỏ, chậm rì rì đặt tay lên vai Hoắc Thành, dựa vào sau lưng anh.
Hoắc Thành đưa hai tay giữ phía sau đầu gối cô rồi đứng lên.
“Ôm chặt một chút.” Hoắc Thành hơi xoay mặt nói một câu với Thẩm Oản Doanh.
Đầu Thẩm Oản Doanh đặt trên vai Hoắc Thành, Hoắc Thành nói như vậy, hơi thở phảng phất như phả vào mặt cô, giống như một nụ hôn nhè nhẹ đặt xuống từng chút từng chút một.
Tai Thẩm Oản Doanh cũng dần ửng đỏ, cô vòng lấy cổ Hoắc Thành, tránh ánh mắt anh: “Cậu nhìn đường đi.”
“Ừ.” Hoắc Thành quay đầu lại, nhìn cái rổ đặt ở ven đường, “Trái cây cậu hái tạm thời để ở đây đi, chút nữa tôi sẽ quay lại lấy.”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh cũng nhìn chằm chằm ven đường, một mặt là cô không quen tiếp xúc gần gũi với người khác phái như vậy, một mặt là bởi vì tấm lưng rắn chắc của Hoắc Thành khiến trong lòng cô nghĩ ngợi lung tung, “À đúng rồi, bạn học Hoắc Thành, sao vừa rồi cậu lại gọi tôi là A Oản?”
Hoắc Thành ngẩn người, A Oản là tên mà anh gọi sau khi hai người kết hôn.
Vừa rồi trong tình thế cấp bách, anh vô tình gọi ra theo bản năng.
“Cậu không thích à?”
Mặt Thẩm Oản Doanh hơi nóng lên: “Không phải vấn đề là thích hay không… Mà là hình như có hơi thân mật quá.”
Hoắc Thành hỏi lại: “Thân mật hả?”
Thân mật hơn thế anh cũng gọi.
Thẩm Oản Doanh không biết nên trả lời anh như thế nào, chẳng lẽ như vậy còn không thân mật hả? Còn kêu thân mật hơn cả ba mẹ cô gọi cô nữa đó.
“Tại sao cậu lại ở đây hái trái cây một mình?” Hoắc Thành nhẹ nhàng chuyển đề tài.
Thẩm Oản Doanh nói: “Vốn dĩ có Vương Đình Đình đi cùng tôi nhưng không biết cậu ấy đã mất tăm mất dạng từ lúc nào, di động của tôi cũng ở chỗ cậu ấy.”
Hoắc Thành ngẫm nghĩ, nói với cô: “Vừa rồi tôi gọi cho cậu, là cậu ta nghe máy.
Cậu ta nói mang trái cây hái xong trở về trước.”
“Vậy sao?” Thẩm Oản Doanh khẽ cong môi, không tin lời của Vương Đình Đình.
Nhưng cô không nói với Hoắc Thành những phỏng đoán trong lòng mình về Vương Đình Đình và Khâu Tử Tình.
Cô không nói nhưng dường như Hoắc Thành lại nhận ra được gì, chủ động mở miệng hỏi cô: “Có phải cậu có suy nghĩ gì không?|”
Thẩm Oản Doanh lắc đầu: “Không có.”
Hoắc Thành im lặng trong chốc lát rồi nói với Thẩm Oản Doanh: “Nếu trong lòng cậu có chuyện gì thì đều có thể nói với tôi, tôi sẽ không nói với ai khác.”
Thẩm Oản Doanh lập tức nhớ đến quyển sách với ánh sáng thần thánh lần trước.
… Tuy có hơi xấu hổ nhưng đúng là Hoắc Thành đã giúp cô giấu giếm, không nói cho bạn nào khác biết.
Cô suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định nói suy đoán trong lòng mình cho Hoắc Thành nghe: “Vương Đình Đình và Khâu Tử Tình là bạn thân, chuyện hôm nay, có thể là vì muốn giúp Khâu Tử Tình nên cậu ta cố ý làm như vậy.”
“Là thế nào?”
Thẩm Oản Doanh xoay đầu qua nhìn một bên sườn mặt của anh: “Hình như Khâu Tử Tình thích cậu, cho nên Vương Đình Đình giúp đỡ tách tôi ra để Khâu Tử Tình có cơ hội ở cạnh cậu.”
Hoắc Thành nghĩ đến sau khi Thẩm Oản Doanh rời khỏi nhà bếp thì đúng là Khâu Tử Tình lập tức chạy tới tìm anh, phỏng đoán này hẳn là đúng đến tám, chín mươi phần trăm rồi.
Nhưng có một vấn đề, đó là đời trước anh không chuyển đến Trường trung học số một, Thẩm Oản Doanh lại vẫn bị thương trong Ngày Hoạt Động.
Hai lần bị thương đều diễn ra tương tự, anh suy đoán lần bị thương trước của Thẩm Oản Doanh cũng có liên quan đến Khâu Tử Tình.
Hoắc Thành nói: “Có lẽ đúng là Khâu Tử Tình có địch ý với cậu nhưng không chắc chắn là chỉ vì tôi.”
Thẩm Oản Doanh như suy tư gì đó gật gật đầu, ở phương diện này thật ra cô rất mẫn cảm, cô đã sớm phát hiện ra Khâu Tử Tình không ưa gì mình cho lắm.
“Sau này cậu nên cảnh giác với cậu ta, không thể không có lòng đề phòng người khác được.”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh đáp lại, ánh mắt dừng trên sườn mặt của Hoắc Thành.
Góc độ này của cô có thể vừa vặn nhìn thấy nốt ruồi bên tai phải của Hoắc Thành thật gần.
Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm nốt ruồi kia một lúc, rồi hỏi người đang cõng mình: “Hoắc Thành, tôi nghe bạn học nói cậu rất ghét người khác chạm vào lỗ tai mình?”
Hoắc Thành gật đầu: “Ừ, lỗ tai tôi khá mẫn cảm cho nên không thích người khác chạm vào.”
“À… Trên lỗ tai cậu có một cái nốt ruồi đó.”
“Tôi biết.”
“Nếu bây giờ tôi sờ nốt ruồi của cậu thì cậu có ném tôi ở đây rồi mặc kệ không?”
“...” Hoắc Thành thoáng im lặng, rồi mở miệng nói: “Cậu có thể thử xem.”
Thẩm Oản Doanh cảm thấy là anh đang dụ dỗ cô.
Bản tính vốn có của con người chính là như thế, càng không cho bạn làm thì bạn lại càng muốn làm.
Hiện tại cô rất muốn duỗi tay ra sờ sờ lỗ tai Hoắc Thành, đặc biệt là cái nốt ruồi kia, nhưng lại sợ Hoắc Thành thật sự tức giận rồi quăng mình lại đây.
“Không được, không được, tôi chỉ đùa một chút thôi.” Thẩm Oản Doanh lúng túng nói.
Nghe thấy câu trả lời này, Hoắc Thành khẽ cong cong môi ở góc độ mà cô không nhìn thấy.
Đời trước Thẩm Oản Doanh cũng rất hứng thú với nốt ruồi trên tai anh, không chỉ sờ, cô còn rất ái muội mà cắn cắn.
Đúng như lời Hoắc Thành, lỗ tai anh cực kỳ mẫn cảm, anh không thể chịu được kích thích như vậy, cho nên thường thì sau đó đều là một trận điên cuồng.
Anh cõng Thẩm Oản Doanh đi ra khỏi vườn trái cây, thấy phía trước có lác đác bóng dáng mấy bạn học.
“Thẩm Oản Doanh, cậu sao thế?” Đột nhiên giọng của Quý Diệu vang lên ở bên cạnh.
Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đồng thời nhìn qua.
Vừa rồi Quý Diệu hái trái cây ở đây, vừa đi ra thì thấy Hoắc Thành cõng Thẩm Oản Doanh đi tới.
Đột nhiên bị bạn học bắt gặp, Thẩm Oản Doanh hơi ngại ngùng vì chuyện Hoắc Thành cõng mình: “Vừa rồi tôi bị trẹo chân trong vườn trái cây, may mà Hoắc Thành tìm được tôi, cõng tôi ra.”
Quý Diệu vô thức nhìn xuống bàn chân cô, trên đôi vớ trắng dính một ít bùn đất, trông giống như bất cẩn bị té.
Cậu ta thu hồi tầm mắt, nói với Hoắc Thành: “Cậu cõng cậu ấy đi lâu như vậy chắc mệt rồi.
Đổi qua tôi cõng cho.”
“Không cần.” Hoắc Thành lạnh nhạt từ chối, tiếp tục cõng Thẩm Oản Doanh đi về phía trước.
Quý Diệu nhìn theo bóng dáng bọn họ, ôm trái cây mới hái đi theo phía sau bọn họ trở về.
Vừa rồi ở trong vườn trái cây không có người thì còn đỡ, trở lại đại bản doanh, Hoắc Thành cõng Thẩm Oản Doanh đi một đường như thế khiến cho các bạn học nhộn nhịp vây quanh.
Có điều tò mò thì tò mò, sau khi biết chân Thẩm Oản Doanh bị thương, mọi người lập tức dời sự quan tâm sang vết thương của cô có nặng hay không.
Nông trường Tinh Quang là một nông trường lớn, ngày thường tiếp đón không ít du khách, để ứng phó với các tình huống đột biến, trong khuôn viên cũng có phòng y tế.
Hoắc Thành được nhân viên ở đây dẫn đường, cõng Thẩm Oản Doanh đi đến phòng y tế.
Bác sĩ kiểm tra qua mắt cá chân của Thẩm Oản Doanh, nói vết thương trên chân cô không nặng, bôi thuốc là sẽ ổn.
Thẩm Oản Doanh thấy bác sĩ lấy thuốc và băng gạc ra chuẩn bị giúp cô băng bó thì nói với Hoắc Thành còn đang canh giữ ở phòng y tế: “Cậu về nhà bếp đi, hai chúng ta đều ở đây, phòng bếp chỉ có một mình Ngô Lâm, không làm xuể mọi việc đâu.”
Hoắc Thành lại như chẳng lo lắng gì chuyện này: “Không sao đâu, Phương Nhất Sưởng sẽ giúp tôi canh lửa.”
“?” Thẩm Oản Doanh chẳng hiểu ra sao, quan hệ của Phương Nhất Sưởng và Hoắc Thành trở nên tốt như vậy từ khi nào thế? Lại còn giúp cậu ấy canh lửa? “Ặc, có điều Phương Nhất Sưởng vẫn là bạn lớp khác, không thể làm phiền cậu ấy mãi được.”
Hoắc Thành ngồi bên cạnh Thẩm Oản Doanh, nhìn bác sĩ bôi thuốc cho cô: “Chờ cậu băng bó xong, tôi cõng cậu về phòng nghỉ ngơi rồi sẽ lập tức đến phòng bếp.”
“Không cần đâu, một đoạn đường ngắn như vậy tự tôi đi về được mà.”
Bác sĩ vẫn luôn im lặng đột nhiên nói một câu: “Tuy vết thương trên chân em không nặng nhưng hai ngày nay vẫn nên hạn chế đi lại.”
“...!Dạ.”
“Nghe lời bác sĩ.” Hoắc Thành vừa mới nói xong câu này thì Vương Đình Đình và Khâu Tử Tình đã dắt tay nhau đến.
Hoắc Thành vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì lập tức nhíu mày, Vương Đình Đình nhìn Thẩm Oản Doanh đang được bôi thuốc, ra vẻ quan tâm hỏi: “Đại tiểu thư, chân cậu sao rồi? Không có việc gì chứ?”
Thẩm Oản Doanh cười cười với cô ta, nói: “Không sao, chỉ trật nhẹ thôi.”
Bác sĩ lại nói: “Các em đừng có xem thường trật chân, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.”
Nét mặt Vương Đình Đình thoáng cứng đờ, cười xin lỗi Thẩm Oản Doanh: “Ngại quá, vốn là tôi có lòng tốt muốn để mọi người có thêm một món ăn, không ngờ cuối cùng lại khiến người khác bị thương.”
Thẩm Oản Doanh: “Không sao, có điều sao lúc cậu đi không nói với tôi một tiếng? Đột nhiên không thấy cậu đâu, di động của tôi lại ở chỗ cậu, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì.”
Vương Đình Đình liên tục giả vờ: “Ấy, lúc đi tôi có nói tôi mang trái cây về trước mà, tôi sợ đợi hái nhiều quá thì hai người chúng ta không ôm nổi.
Có phải là cậu không nghe được không?”
Thẩm Oản Doanh cũng cười: “À ra vậy, có lẽ là tôi không nghe rồi.”
“Người khác không nghe được mà cậu không biết xác nhận lại một chút à?” Hoắc Thành vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng lên lạnh lùng nhìn Vương Đình Đình ở đối diện, “Bỏ mặc bạn học một mình ở vườn trái cây xa như thế, cậu không sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Vương Đình Đình không ngờ là anh sẽ đột nhiên chất vẫn mình, cô ta thoáng sửng sốt theo bản năng một chút rồi mới mở miệng biện giải: “Bạn Hoắc Thành này, cũng đâu phải tôi cố ý, tôi tưởng là cậu ấy nghe thấy rồi ấy chứ.
Hơn nữa nơi này là nông trường do con người dựng nên, lại chẳng phải núi sâu rừng già gì cả, vườn trái cây cũng có nhân viên, sao có thể xảy ra chuyện gì được?”
“Cho nên cậu mới một mình rời đi khi bạn học đang đứng trên thang hái trái cây, đúng không?” Trong mắt Hoắc Thành mang theo ý lạnh sắc bén, “Cậu có một chút ý thức về an toàn nào không vậy?”
Vương Đình Đình bị vặn hỏi đến nhất thời nghẹn họng.
Hoắc Thành cũng không cho cô ta cơ hội phản bác, hỏi tiếp: “Lúc tôi đến vườn trái cây không gặp được nhân viên tuần tra nào cả.
Nhân viên vừa rồi dẫn bọn tôi vào đây nói tuần tra là tiến hành cách đoạn thời gian.
Nếu tôi không đi tìm cậu ấy, cậu ấy lại bị trẹo chân, di động thì cậu cầm, một mình cậu ấy ở nơi xa như vậy thì làm sao để quay về đây? Cậu nói tôi nghe xem.”
Vương Đình Đình: “...”
Không phải thường ngày bạn Hoắc Thành chẳng nói năng gì là vì nói ra đều là những lời hùng hổ dọa người như thế này đấy chứ?
Hóa ra cậu ta biết ăn nói như vậy sao?
Vương Đình Đình bị anh nói đến mức vừa tức vừa thẹn, tuy chuyện này cô ta đuối lý nhưng bị người phun một tràng như thế, cho dù là ai cũng sẽ thấy khó chịu.
Cô ta còn muốn kêu oan cho bản thân nhưng Khâu Tử Tình đi bên cạnh đã kéo lại: “Đình Đình, bạn Hoắc Thành nói rất đúng, chuyện này là cậu sai rồi.”
Vương Đình Đình nhìn cô ta một cái, ngậm miệng không nói gì.
Khâu Tử Tình nhìn về phía Thẩm Oản Doanh, nói với cô: “Hy vọng cậu đừng trách Đình Đình, cậu ấy đặc biệt đến đây để xin lỗi cậu, nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói với bọn tôi.”
“Không cần.” Hoắc Thành mỉa mai xong rồi, lời nói lại trở về hai từ ngắn gọn.
Khâu Tử Tình không ngờ là anh sẽ cự tuyệt ý tốt của các cô thẳng thừng như thế, cô ta có hơi xấu hổ, lôi kéo Vương Đình Đình đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng y tế, Vương Đình Đình tỏ vẻ cực kỳ không vui mà oán giận Khâu Tử Tình: “Cậu nói xem Thẩm Oản Doanh cho Hoắc Thành uống bùa mê thuốc lú gì rồi? Không phải chỉ là trật chân thôi sao, Hoắc Thành phải hung dữ với bọn mình như vậy à?”
Sau khi nói xong, Vương Đình Đình mới phát hiện sắc mặt Khâu Tử Tình còn khó coi hơn cả mình, lập tức sửa miệng: “Không nhắc tới mấy chuyện không vui này nữa.
Vừa rồi tớ hái được rất nhiều dâu tây trong vườn dâu, bọn mình đi ăn dâu thôi.”
Cô ta lôi kéo Khâu Tử Tình trở lại nhà bếp, lại phát hiện sọt dâu tây mình mới ôm từ vườn trái cây về đã không cánh mà bay.
“Dâu tây của tôi đâu???”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...