Sương Tan Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian


《Lịch sử đen của Lancelot.》
Tinh Mạc Già vẻ mặt mộng bức rời khỏi phòng ngủ, chín cái đuôi lông xù mềm mại phía sau phe phẩy khiến y cảm thấy rất kì lạ, không quen cho lắm, đôi cánh sau lưng còn khá là to, phải khép lại gần như hoàn toàn, che đi bản thân y thì mới ra khỏi cửa được.

Dù sao cửa phòng cũng không phải loại to chà bá như phòng ngủ của Lance, phòng anh ấy rộng mà cửa phòng cũng rất to, dọn dẹp rõ mệt.
Yến Mạc Thù nghe tiếng động, đặt tách cà phê vừa đưa lên miệng xuống bàn, quay đầu muốn hỏi thăm em trai thì thấy ngoại hình mới của Tinh Mạc Già, đứng hình.
"Em đây là làm sao vậy?" Yến Mạc Thù kinh ngạc hỏi.

"Tai, đuôi và cánh này là sao?"
Tinh Mạc Già lắc đầu, đưa tay đỡ trán: "Em cũng không biết, tỉnh dậy đã thấy bản thân như này rồi."
Đầu y vẫn còn hơi choáng.
Yến Mạc Thù thấy sắc mặt Tinh Mạc Già vẫn chưa tốt lắm, mặt vẫn ửng đỏ, đứng lên đi tới áp trán mình lên trán y.
"Vẫn còn hơi nóng.

Em đã ngủ một ngày rồi, ăn chút gì đó đi rồi uống thuốc." Yến Mạc Thù nói.
Tinh Mạc Già nổi tính xấu: "Không ăn! Không muốn uống thuốc! Đắng lắm!"
Trần đời y ghét nhất uống thuốc, cũng ghét bệnh viện.
Yến Mạc Thù nhíu mày: "Không ăn sao được, em đã ngủ mê mệt một ngày trời rồi, trong bụng không có tí thức ăn nào cả.

Bị bệnh thì phải uống thuốc mới hết bệnh được chứ."
Tinh Mạc Già phồng má, ngúng nguẩy đi tới sofa, ngồi phịch xuống.
Yến Mạc Thù đi theo, xoa đầu thanh niên ngân phát tử mâu: "Ngoan nào, anh lấy chút cháo cho em, ăn rồi uống thuốc, sau đó đi nghỉ ngơi, vậy mới mau khỏi bệnh."
Tinh Mạc Già hất mặt qua chỗ khác: "Em chính là không muốn ăn, cũng không muốn uống thuốc!"
Yến Mạc Thù không chút nào tức giận, vẫn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng khuyên bảo em trai: "Nhưng bị bệnh rất khó chịu đúng không? Em không muốn nhanh chóng khỏi bệnh sao? Ngoan, nghe lời anh thì bệnh mới mau hết được."
Tinh Mạc Già im lặng một chút, dường như không biết nên làm thế nào trước sự kiên nhẫn và nhẹ nhàng của Yến Mạc Thù.
Tuy y vẫn đang sốt, thần trí kì thực không phải quá thanh tỉnh nhưng y vẫn biết tính mình bây giờ cực kì xấu, chuyện gì cũng không vừa ý, còn thích gây sự vô cớ.


Tính y bây giờ rất dễ khiến người khác tức giận.

Vậy mà Đêm Đêm vẫn chưa hề có dấu hiệu tức giận, vẫn ôn nhu khuyên bảo y.
Anh ấy thật sự chẳng thay đổi gì cả.

Vẫn luôn dung túng y như vậy.
Lance bây giờ cũng học theo Đêm Đêm, nuông chiều y một cách không hề có giới hạn, người thân của y cực kì không tán đồng với cách Lance chăm sóc y, rất nhiều lần góp ý kiến nhưng đều bị Lance bỏ ngoài tai, vẫn cứ dung túng y như vậy.
Đều là mấy tên ngốc cả.
Một kẻ ngốc cặp với một tên khác cũng ngốc y chang, đúng là tuyệt phối.
Tinh Mạc Già thỏa hiệp: "Anh bón cơ."
Dù sao y cũng muốn hết bệnh nhanh.
Yến Mạc Thù cười gật đầu: "Được."
Anh vào bếp múc một bát cháo trắng nóng hổi mà Lâm Xuyên đặc biệt nấu cho người bệnh là Tinh Mạc Già, vị thanh đạm, không nồng, có chút loãng, cháo chín mềm, cho vào miệng là nuốt được luôn.
Yến Mạc Thù múc một thìa cháo, đưa đến bên miệng thổi cho nguội bớt, sau đó giơ lên trước mặt Tinh Mạc Già.
"A nào."
Tinh Mạc Già xụ mặt, rất không thích cách dỗ con nít ăn này của Yến Mạc Thù nhưng vẫn há miệng ngậm thìa cháo.
Cháo này ăn lên cũng không tồi, cơ mà không bằng y nấu.
"Ai nấu cháo thế?" Y hỏi.
Yến Mạc Thù múc thìa cháo tiếp theo: "Lâm Xuyên nấu, anh ta là bác sĩ đã chữa trị cho em, là một trong những thủ hạ của Bùi Kinh Thế, chính là tang thi vương."
"Ồ.

Em biết ngay là không phải anh nấu, vì anh mà vào bếp thì thể nào bếp cũng nổ.

Nhớ năm đó anh không ít lần làm nổ bếp của Lance để trút giận.


Có đoạn thời gian Lance cứ thấy anh là sợ, chỉ dám đi đường vòng vì sợ anh lại làm nổ bếp nhà anh ấy, nhưng sau đó mấy ngày Lance lại vẫn chứng nào tật nấy đi trêu chọc anh, rồi lại bị đánh."
"Ngu xuẩn." Về hành vi đi tìm đường chết này của Lancelot, Yến Mạc Thù bình luận đúng hai chữ.
Tinh Mạc Già cười ha ha: "Đúng vậy, Lance quả thực rất thông minh, nhưng cứ liên quan tới anh là anh ấy lại trở nên cực kỳ ngu, nhiều khi ngu tới nỗi em còn không nhận ra được anh ấy cơ, em tưởng có kẻ nào đang cải trang thành Lance."
Lancelot bị bình luận hai chữ "ngu xuẩn": "..."
Thật xin lỗi vì anh ngu.
Đứa em này cũng thật là, ngang nhiên nói xấu anh mình như vậy.

Mà bây giờ nó còn đang bệnh nữa chứ, không biết liệu tí nữa có phun ra mấy câu từ bình phẩm hắn làm xấu thanh danh của hắn không nữa.
Tinh Mạc Già càng nói càng hăng: "Đêm Đêm biết không, Lance cũng nấu ăn không ra gì giống anh đấy, cơ mà chưa đến mức nổ bếp.

Nhưng anh ấy không biết dọn nhà, rửa bát lần nào cũng phải vỡ hai ba cái, giặt quần áo còn tay không xé rách rất nhiều áo, đến máy giặt cũng không biết dùng.

Anh ấy còn không biết nước giặt trông như thế nào cơ, em từng đổ nước giặt ra một cái chai nhỏ cho dễ lấy, can nặng quá, Lance không biết đấy là nước giặt, tưởng là nước uống mở nắp chai tu ừng ực, dù em để chai nước giặt đó ở ngay bên cạnh máy giặt.

Biểu cảm lúc đó của anh ấy tức cười cực."
"Lance tửu lượng khá tốt, nhưng cũng sẽ say, lúc say anh ấy sẽ ôm gối ôm hình anh mà khóc lóc kể lể, hoặc khi không có gối ôm thì đi ôm cột, còn ăn hoa cơ.

Anh ấy còn nằng nặc đòi ôm chăn gối ra ngủ cạnh mộ anh, lúc em không để ý còn muốn đào quan tài của anh lên chui vào ngủ cùng cơ.

Mọi người phải phế sức chín trâu hai hổ mới lôi anh ấy về nhà được, em phải đập ngất Lance thì anh ấy mới chịu yên."
"Lance còn từng uống nhầm giấm, anh ấy tưởng đó là rượu trắng, vì chai giấm này không có nhãn, vẻ mặt anh ấy lúc đó buồn cười cực.

Anh ấy còn không phân biệt được đâu là muối với đường, lúc làm trợ thủ cho em nấu cơm, em bảo đưa đường thì anh ấy lại đưa muối, bảo đưa muối thì anh ấy lại đưa bột mì, rán trứng còn không cho dầu, luộc rau cho có tí nước, đun được lúc là cạn, Lance còn hồn nhiên không phát hiện ra, cứ ngồi đó nghịch điện thoại, đến khi cháy khét cả ra mới tá hỏa đi tắt bếp."

"Ha ha, bề ngoài anh ấy chín chắn, uy nghiêm như vậy thôi chứ thực ra ngu cực kỳ, lại còn rất thích đi tìm được chết, bị em và anh đánh không biết bao nhiêu lần mà vẫn không chừa."
Yến Mạc Thù vừa bón cháo vừa cố gắng đè ép khóe môi đang nhếch lên xuống.
Bùi Kinh Thế ngồi bên cạnh hóng hớt sớm đã bò lăn ra cười.
Lâm Xuyên đưa tách trà lên che đi khóe miệng đang nhếch lên.
Cư dân Tinh Minh ngã lăn ra đất mà cười, cười đến đau cả bụng.
Người Trái Đất cũng không kém cạnh là bao, cả đám ôm bụng cười hố hố.
Lancelot: "..."
Hắn biết mà! Tiểu tổ tông khi bị bệnh không chỉ tính tình cực xấu mà còn không giữ được cái mồm, nghĩ gì nói nấy.

Hắn đã rất nhiều lần bị tiểu tổ tông phanh phui ra lịch sử đen rồi, nhưng đó chỉ là với người hầu trong nhà hay một số người quen chứ không như lần này, lịch sử đen bị phanh ra trước toàn thể cư dân vũ trụ.

Lancelot cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
"Cây Nhỏ, anh thấy tính cách em khi bị bệnh khác rất nhiều so với bình thường.

Bình thường tốt tính bao nhiêu thì bây giờ xấu tính bấy nhiêu, còn không biết giữ mồm giữ miệng, nghĩ gì nói nấy." Yến Mạc Thù nói.
Tinh Mạc Già chống nạnh: "Sao nào? Anh có ý kiến à? Chỉ cho người khác xấu tính còn em thì không được à?"
Lông đuôi của y đều đã xù hết lên.
Đáng yêu ghê.

Yến Mạc Thù nghĩ.
"Anh không có ý đó, chỉ cảm thấy có chút mới lạ, em biết đấy, anh mất trí nhớ mà." Tuy mất trí nhớ nhưng Yến Mạc Thù hống Tinh Mạc Già rất quen tay.
Tinh Mạc Già hừ một tiếng, chui vào lòng Yến Mạc Thù nằm.
"Anh ôm em." Y nói.
Yến Mạc Thù gật đầu đồng ý, vòng tay ôm lấy thanh niên ngân phát tử mâu.
"Em cảm nhận xem bản thân có gì thay đổi không, sao đột nhiên lại mọc ra tai, đuôi và cánh thế này." Yến Mạc Thù nói.
Tinh Mạc Già gật đầu, ngưng thần cảm thụ tình trạng của bản thân.

Một lúc sau, sắc mặt y có chút cổ quái.
"Máu của em đang có xu hướng biến đổi thành màu vàng, linh lực trong cơ thể có một phần đã chuyển đổi thành thần lực, hình dạng của linh hạch có biến đổi.


Sự khác thường trong huyết mạch của em ngày càng rõ so với trước."
"Xem ra ngoại hình của em thành ra như thế này là do huyết mạch sắp hoàn thành tiến hóa." Yến Mạc Thù nói.

"Còn linh lực bị chuyển đổi thành thần lực và hình dạng của linh hạch biến đổi hẳn là vì em đang dần trở thành Tà Thần."
Tinh Mạc Già ồ một tiếng, đây là chuyện tốt nha.
Y hỏi: "Đêm Đêm, anh đã tiến hóa huyết mạch chưa?"
"Anh chưa hoàn thành tiến hóa, nhưng anh mơ hồ đoán ra hình thái tiến hóa của anh là mèo."
"Vậy nhất định là một con mèo đen quý phái và cao quý." Tinh Mạc Già chắc chắn nói.

"Đêm Đêm, liệu anh có chín cái đuôi không?"
"Mèo cũng có chín cái đuôi sao?" Yến Mạc Thù nhìn chín cái đuôi to bông xù mềm mại của Tinh Mạc Già hỏi.
Đuôi của Cây Nhỏ sờ vào nhất định rất mềm mại.
Tinh Mạc Già nói: "Có chứ, khi mèo mọc được cái đuôi thứ chín chính là lúc công đức vẹn toàn.

Người ta còn nói mèo có chín cái mạng, mỗi cái đuôi tương ứng với một mạng, nếu anh có chín cái đuôi thì tương đương với có chín cái mạng rồi.

Hơn nữa chín cái đuôi thì sẽ giống em nha, em cũng có chín cái đuôi nè."
Chín cái đuôi hồ ly to phe phẩy như hưởng ứng lời chủ nhân nói.
Yến Mạc Thù thấy một đống lông xù mềm mại trắng muốt lượn qua lượn lại trước mặt mình, không nhìn được nữa, đưa tay sờ mấy cái.
Thật mềm.

Yến Mạc Thù nghĩ.
Tinh Mạc Già giật nảy mình, phản xạ có điều kiện muốn rút đuôi khỏi ma trảo của Yến Mạc Thù rồi dùng đuôi đánh anh mấy cái nhưng nhanh chóng nhịn xuống.
Còn không phải chỉ là sờ đuôi thôi sao? Y nhịn!
"Nếu có Tiểu Ám ở đây thì tốt rồi, cậu ấy biết nhiều về mấy cái tiến hóa huyết mạch này hơn." Tinh Mạc Già dụi đầu vào ngực Yến Mạc Thù, mơ màng nói.
"Uống thuốc đã." Yến Mạc Thù nói.
Tinh Mạc Già mơ màng há mồm tống hai viên thuốc hạ sốt vào mồm, uống ngụm nước cho thuốc trôi rồi lại nhắm mắt, lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui