Sương Mù - Nhan Lương Vũ FULL


Lâm Vụ rốt cuộc cũng đầu hàng trước thiên nhiên hoang dã, rón ra rón rén đi xuống giường, chậm rãi mặc đồ chỉnh tề, cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, sợ làm ra tiếng động đánh thức ba vị kia.
Nào biết mới vừa thay giày, Lý Tuấn Trì nhỏ giọng nói từ trên giường: "Lại đi ra ngoài à..."
Âm thanh này cứ như cô hồn vậy đó, làm Lâm Vụ sợ đến mức tim suýt chút nữa ngừng đập luôn, dừng vài giây, mới hỏi nhẹ: "Cậu chưa ngủ à?"
Lý Tuấn Trì: "Ngủ không được...."
Lâm Vụ giật mình, phản ứng đầu tiên là: "Đừng nói cậu cũng có đặc tính đi đêm nha?"
"Không có đâu," Lý Tuấn Trì nói, "Tớ buồn ngủ muốn chết, mà tại buổi sáng đọc nhiều tin tức quá nên bây giờ nhắm mắt lại trong đầu tớ lại xuất hiện cả cái sở thú..."
Lâm Vụ cũng muốn nghiên cứu cậu ta, nhưng mà giờ thì không tiện lắm, chỉ lẩm bẩm thêm một câu: "Mau chóng thả lỏng, ngủ."
Lý Tuấn Trì bên này chưa kịp trả lời, bên đây Nhâm Phi Vũ ở trên giường cũng yếu ớt trả lời: "Lâm Vụ, buổi tối cậu phải chú ý an toàn nha."
"....." Lâm Vụ mệt lòng, "Sao cậu cũng chưa ngủ?"
"Tớ nghe thấy tiếng cậu xoay người ở trên giường nên biết hôm nay cũng ngủ không được," Nhâm Phi Vũ sợ đánh thức Hạ Dương nên nói nhỏ như muỗi, "Dù sao thì cậu cũng chú ý an toàn đi đó, trên mạng có nói mức độ thức tỉnh dã tính của mỗi người đều khác nhau, lỡ như có người không khống chế được phát điên thì sao."
Xác suất gặp người phát điên lên cũng không lớn, tại vì từ trước đến nay chưa có xác nhận người thức tỉnh nào phát điên cả.
"Hay là cậu cầu nguyện cho tớ đừng bị bắt lại đi." Lâm Vụ cảm thấy vụ này có khả thi hơn.
"Không sao cả," Lý Tuấn Trì kế hay, "Cậu chỉ cần nói cậu là Quách Húc của học viện Nghệ Thuật 19 tuổi ngành thanh nhạc là được."
Lâm Vụ mê mang: "Ai vậy?"
Lý Tuấn Trì: "Một thằng tớ điểm danh giùm cho bốn khóa học mà không chịu trả tiền cho tớ."
Lâm Vụ: "....."
Với sự nhắc nhở của hai đứa bạn cùng phòng, Lâm Vụ rốt cuộc cũng được sờ nắm tay của cửa phòng ngủ.
Hạ Dương: "Nếu bình mình cậu về thì mua giùm tớ bánh chiên cuộn (1) nha...."
Lâm Vụ: "...."
Vậy mà có thêm một thằng chưa ngủ nữa!
Sau khi chuồn ra khỏi tòa nhà, không khí bên ngoài còn tươi mắt dễ chịu hơn cả lần đi đêm trước nữa, cũng không biết có phải là do hai ngày nay nhịn đi ra ngoài nên sinh ra ảo giác không nữa.
Hít sâu mấy lần liên tiếp, cả người nhẹ nhàng vui sướng, Lâm Vụ quay đầu lại nhìn lên cửa sổ phòng ngủ mình.
Cậu biết là do ba người họ lo cho mình nên mới vẫn chưa ngủ.
Cả thế giới này dù có đổi thay, thì 333 vẫn là 333, không có gì chắc chắn hơn điều này cả.

Thu hồi ánh mắt lại, Lâm Vụ nhẹ nhàng bước đi, đầu tiên là đi bộ, sau đó là điên cuồng chạy ra khỏi khu vực ký túc.
Dựa vào kinh nghiệm lần trước, Lâm Vụ có thể phán định rằng cái chỗ Cloister bên kia là khu "trọng điểm" của người canh gác, không nên tới gần, vì vậy cậu quay người đi hướng ngược lại.
Vừa mới quay người, bỗng nhiên nghe có một âm thanh bên cạnh: "Bạn ơi, bạn cũng không ngủ được hả?"
Quay đầu là, một bạn học xa lạ.
Tuy là không biết, nhưng cũng thuộc nhóm người "đi đêm", nên Lâm Vụ cũng nói một tiếng: "Ừm, không ngủ được á."
"Lần đầu tới à," Bạn học kia chỉ chỉ về hướng hành lang bên kia, "Ai đi đêm là ở bên kia hết á."
"Mình biết rồi," Lâm Vụ cảm ơn người nọ đã tận tâm giúp đỡ, "Nhưng mà nhiều người thì dễ bị bắt lắm."
Bạn học ra vẻ không hiểu lắm: "Bị bắt? Bên đó là phạm vi trường vạch ra, ai đi đêm chỉ có thể ở đó mà chơi thôi."
Ở khu Cloister.

(2)
Lâm Vụ đứng trên hành lang, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, đại não trống rỗng chỉ có ba câu hỏi: "Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi phải làm gì đây...."
Hai ngày không đi, số lượng người đi đêm tăng lên đến không tưởng tượng được.
Có người nói chuyện, có người đùa giỡn, có người nghịch điện thoại, có người làm quen với nhau, vậy mà còn có người mở quán nữa chứ!
"Bên đây bên đây bên đây! Lẹ Lên!— Tɦασ mẹ, tôi xong rồi, cậu là gián điệp đi nằm vùng à!"
"Đây là đề thật đó, cậu có muốn không, mười đồng không thấp hơn nữa, thấp nữa tôi bán giấy vụn cho cậu."
"Honey, để em tô cho chị màu này nha, ánh sáng ở đây không tốt, cái hình này dễ trôi lắm..."
Lâm Vụ cứ như mộng du đi qua hành lang, ánh trăng trở thành một lớp lụa mỏng cho từng người, cho dù bạn đang lật mặt ai, bán cái gì, hay là đang làm móng đi chăng nữa....
Đủ rồi.
Có cái loại ánh sáng nào che đi cái chợ đêm này được không? Thêm một cửa hàng xiên nướng nữa thôi là đủ cả phố luôn rồi!
Có ít nhất mấy trăm người, bình thường ở trong trường cũng có náo nhiệt như vậy đâu.
Lâm Vụ vẫn đi lên phía trước, đi qua mấy cái quán, xuyên qua đám người, lâu lâu đụng vai với mấy người khác.....
Dần dần, cơn mộng du cứ nhẹ nhàng trở lại.
Cậu có cảm giác như mình đang bị ảo giác ấy.
Ánh trăng như lụa, bách thú đi đêm.

"Các bạn đừng có nói to quá....!Sẽ ảnh hưởng tới các bạn đang nghỉ ngơi ở ký túc kìa....!Mấy đứa kia đừng có đi xa, phải ở trong phạm vi hoạt động được quy định...."
Một giáo viên trẻ tuổi đứng ở hành lang giữ trật tự, thỉnh thoảng nhắc nhở vài người ồn ào quá mức cho phép.
[Trường xác định cho mình phạm vi hoạt động, chỉ cần ở trong phạm vi hoạt động thì làm gì cũng được, còn có mấy giáo viên thay nhau canh nữa, chỉ cần cậu đừng ồn ào, đừng ầm ĩ đến bên khu ký túc xá thì giáo viên sẽ không quản]— trước đó người dẫn đường cho cậu nói như thế cậu còn bán tín bán nghi, nhưng bây giờ thì thật sự tin rồi.
Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, cuộc đi đêm hỗn loạn lại trở nên vô cùng trật tự, có thể thấy là trường học xử lí rất nhanh.
Chắc là cũng do bắt buộc thôi, Lâm Vụ tâm tình phức tạp nghĩ, trong vòng hơn một tháng này đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, đủ để những người Phật hệ nhất trở nên trông gà hóa cuốc luôn rồi.
Giáo viên bận rộn nhắc nhở học sinh cuối cùng cũng rảnh rỗi, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này Lâm Vụ mới nhìn rõ người nọ, ngoài ý muốn phát hiện đó là người quen.
Tô Khiếu, Cựu Chủ tịch Hội Sinh viên Trường Khoa học Chính trị và Luật, năm ngoái là năm tư.

Lúc đó Lâm Vụ vẫn là sinh viên năm nhất, trong một lần hoạt động với trường thì biết anh ta, người nọ tính cách tốt lại còn có năng lực, rất là chăm sóc tân sinh viên bọn họ, thật sự là một vị học trưởng lý tưởng.
Nghe nói năm nay anh ta tốt nghiệp và ở lại trường, trở thành một phụ đạo viên môn ngoại ngữ, Lâm Vụ cũng không nghĩ rằng sẽ gặp ở đây.
Tô Khiếu cũng nhìn thấy cậu, đầu tiên sửng sốt sau đó tự nhiên chào hỏi: "Lâm Vụ."
Lâm Vụ thiếu chút nữa gọi thẳng tên như từ trước đến giờ, sau đó "Tô Khiếu" định nói ra lại trở thành: "Thầy Tô...."
Được rồi, Lâm Vụ cảm thấy chẳng được tự nhiên lắm.
Tô Khiếu vui vẻ, tỏ vẻ khiêm tốn, cười dịu dàng: "Bạn học Lâm."
Lâm Vụ: "......Anh cũng không cần phối hợp với em vậy đâu."
Cứ cảm giác như vai vế loạn xà ngầu hết cả rồi.
Tuy là đã sửa lại xưng hô rồi, nhưng Lâm Vụ vẫn theo bản năng xem anh ta là bạn bè, đúng lúc đang muốn tìm nơi nghỉ một chút nên bước đến bên cạnh anh ta không khách khí mà ngồi vào.
"Ngủ không được à?" Tô Khiếu cũng chẳng làm giáo viên nữa, đối xử vẫn như trước giờ.
"Dạ," Lâm Vụ thở dài, "Em nhịn hai buổi tối rồi, nằm trên giường không được."
Tố Khiếu nhìn hai con mắt thâm đen của cậu: "Vất vả rồi."
"Các anh mới không dễ dàng," Lâm Vụ nhiệt tình nói, "Muốn ngủ lại không thể ngủ, phải ở đây trực đêm."
Tô Khiếu mỉm cười: "Bạn học Lâm Vụ nè, em có nghĩ rằng các giáo viên mà nhà trường tìm đến cũng là những lực lượng bị mất ngủ không."

Lâm Vụ: "...."
Cậu suýt nữa quên rằng giáo viên cũng phải thức tỉnh chứ.
Khi đã là một đứa trẻ lâu ngày, cho dù cơ thể đã trưởng thành, nhưng trong tiềm thức vẫn tin rằng thế giới của mình vẫn chỉ là thế giới của mình, không hề liên quan gì đến thế giới bên ngoài hay là người lớn gì cả.
Lâm Vụ bỗng nhiên có hơi tò mò về hướng thức tỉnh của Tô Khiếu, nếu cũng là động vật đi đêm thì sẽ là con gì đây?
"Không biết nữa." Tô Khiếu đột nhiên nói.
Lâm Vụ giật mình: "Hả?"
Tô Khiếu nói: "Anh không biết anh là con gì nữa, cũng không chắc là động vật đi đêm đâu.

Tuy là phần lớn các giáo viên canh chừng đều có đặc tính đi đêm, nhưng anh buổi tối thì mệt rã rời, cho nên là tới đây canh chừng cho đủ người thôi."
Lâm Vụ: "....."
Vậy mà cũng được hả đm? Thuật đọc tâm hay gì? Do gia truyền hay là do thức tỉnh vậy?!
Tô Khiếu cười tủm tỉm nhìn cậu dịu dàng.
Lâm Vụ nuốt miếng nước miếng, cậu cảm thấy như nếu không kéo giãn khoảng cách ra thì sẽ rất dễ bị người ta thấy bí mật trong lòng mình.
Năm ngoái lúc cùng nhau hoạt động trường, Lâm Vụ cảm thấy Tô Khiếu rất lợi hại, rất là nhã nhặn, đối xử với ai cũng ôn hòa, nhưng đến khi có vấn đề khó giải quyết anh ta đều có thể thuận lợi giải quyết, cho dù gặp ai ba gai đến đâu thì anh ta sẽ làm cho người đó ngoan ngoãn như một con cừu.
Ở phía đối diện, dưới bóng đêm trên hành lang.
Sói nhỏ trốn khỏi đền thờ của Vương Dã lại một lần nữa game over.
Đang chờ load lại game, hắn lại ngẩng đầu liếc về phía đối diện lần nữa.
Nguyên Tư Tiệp ngồi ở bên cạnh hắn không nhịn được: "Cậu nhìn được hai trăm chín mươi chín lần rồi đó, biết hai người kia hả?"
Vương Dã không phản ứng, cúi đầu chơi một ván mới.
Nguyên Tư Tiệp thật sự tò mò muốn chết, chuyện khiến cho Vương Dã để ý không nhiều lắm, huống chi là người.
"Are you ready— DJ drop the beat!"
Một tiếng hét to suýt nữa làm cho Nguyên Tư Tiệp té ngửa.
Sau khi một tiếng thét khàn cả giọng, chính là âm thanh đinh tai nhức óc của loa âm thấp, nhịp điệu cứ lắc lư, bầu không khí trở nên sôi động luôn.
Tất cả các người ở trên hành lang, mặc kệ là đang làm gì cũng đứng dậy, ngước cổ xem.
Chỉ thấy ở trên bãi cỏ trống cách đó không xa, bốn cái loa đồng thời bật, một nhóm nam sinh kề vai sát cánh nhau thành một hàng, lắc đầu theo tiết tấu.
.....Hơn nửa đêm quẩy bar hả?!
Lâm Vụ mở mắt, này thật sự cũng hay đó, nhìn ánh trăng cứ tựa như cái đèn cầu vậy.
Ngoài ra, cái vụ này được xem là khiêu khích không ha? Cứ như tát thẳng vào mặt giáo viên canh giữ vậy đó.

Quả nhiên, Tô Khiếu khẽ nhíu mày, đi mấy bước qua tới đó.
Mấy đám học sinh cũng thích hóng drama nên ùa nhau vây tới, chị gái đang làm móng một nửa cũng ôm bộ móng đi qua hóng.
Lâm Vụ mất cơ hội, chỉ có thể đứng trên hành lang nhìn về phía xa.

May mắn là nhìn cũng được cao, thấy được cả trung tâm vụ việc, đứng đầu đám đó là một nam sinh đang tức giận, mắt rất to, trông xa xa như là một cô nàng, ăn mặc sang chảnh vô cùng, thiếu điều là đeo thêm mấy vòng trang sức.
Thấy Tô Khiếu đi qua, người đó cũng không chột dạ, còn kiêu ngạo mà ngẩng cổ lên, cứ như là thách thức gì.
Lâm Vụ chép chép miệng.
Nhìn kiểu này thì chắc không phải là được cho phép, là cố tình khiêu khích Tô Khiếu thì có.
Lâm Vụ có hơi lo lắng thay Tô Khiếu, dù sao xung quanh có nhiều sinh viên như vậy, lúc đó bọn họ mà có ân oán cá nhân gì, thì làm giáo viên thì rất khó xử lí.
Không ngờ rằng Tô Khiếu căn bản không đi qua nhìn người đó, chỉ đứng vào chỗ tối xem xem, sau đó lấy điện thoại ra, như là có được một tin tức gì đó lớn lắm.
Rất nhanh, Lâm Vụ thấy bạn nam thanh tú kia lấy điện thoại của mình nhìn xem.
Ngay sau đó, cậu ta mắng một câu theo giọng Tứ Xuyên, Lâm Vụ cũng nghe không rõ lắm, sau đó hổn hển chạy đi, để lại một đám nam sinh đi theo cậu ta và một đám sinh viên đang hóng drama há hốc mồm tại chỗ.
Tô Khiếu lúc này đi qua, lưu loát rút dây loa ra, bóng đêm một lần nữa trở nên yên tĩnh, lẳng lặng nhìn mấy tên "đồng lõa": "Ngành, tuổi, tên."
Đồng lõa: "Thầy ơi, em không có học trường này...."
Tô Khiếu: "Ồ.

Trường, ngành, tuổi, tên."
Đồng lõa: "Thầy..."
Đại ca bọn họ đã chạy, bây giờ thì các đệ tử thì muốn khóc rồi.
Trò vui đã hết, Lâm Vụ thu ánh mắt lại.
Khó mà tưởng tượng được Tô Khiếu vậy mà kết thù kết oán với ai đó, nhưng mà sức chiến đấu của người đó còn thấp quá, bày trận lớn như vậy mà một hiệp đã bị toàn diệt rồi.
Lâm Vụ đang chuẩn bị ngồi xuống tiếp, bỗng nhiên thấy có gì hơi khác thường, cứ tựa như có ai đang âm thầm nhìn chằm chằm mình.
Cậu nhìn xung quanh, rốt cuộc thấy ở trong bóng tối ở phía trước, Vương Dã đang dựa vào cột chơi điện thoại.
"Hê." Cách Vương Dã chào hỏi người ta chả khác gì.
Nhưng do người ta đã chủ động như thế, Lâm Vụ cũng "thân thiết" trả lời: "Hê."
Nguyên Tư Tiệp hoàn toàn bị bơ đi: "....."
Cậu ta đứng ở chỗ này dư thừa thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui