Trần Tử Dữu những lúc buồn chán hay thích tự giễu cợt mình. Ví dụ như, một lúc nào đó cô bỗng cảm thấy mình có đủ khí chất đặc biệt của diễn viên vì thực tế cuộc sống và những gì đọc được trong sách lại vô cùng giống nhau.
Thời thơ ấu thì cô là diễn viên phim hoạt hình, tiểu công chúa xinh đẹp mà kiêu ngạo, hoa tươi, quà tặng, cần là có.
Khi vừa bước vào đời, cô biến thành diễn viên phim bi, không may đụng phải một người không nên đụng nhất đời, vết thương cũ chưa đi vết thương mới lại đến, tầng tầng lớp lớp vây kín.
Giờ đây, cô giống một nữ diễn viên phim tình cảm Đài Loan bị nam nhân độc ác vô sỉ bức hiếp, vì để cứu người thân mà nguyện nhận lấy hy sinh bi tráng, tư thế như đang lao mình vào bụi gai, thương tích chồng chất.
Khi cô vừa uống cà phê vừa tự mua vui ình bằng câu chuyện hết sức bi thương thì trong lòng lại phiền muộn, cà phê ngậm trong miệng cũng nuốt không trôi. Cô chán ghét chính mình.
Trần Tử Dữu còn sợ hãi nghĩ, may mắn cô không thích phim Hàn nên chỉ xem đúng một bộ, kết thúc chả tốt đẹp gì. Nếu không, cô có lẽ sẽ phải nghiên cứu ung thư dạ dày, ung thư não và bệnh bạch cầu, loại bệnh nào tỷ lệ sống sót cao, loại bệnh nào chết đẹp nhất.
Bởi thế nên sau này, cô buộc mình phải xem các tác phẩm của những đạo diễn và tác giả theo chủ nghĩa nữ quyền, dù cô không thích, thậm chí còn buồn nôn.
Có điều khi mới bắt đầu, cô cũng không có khả năng tự chữa lành như vậy. Khi đó cô cảm thấy cả người như đang rơi vào vũng lầy, không thể giãy dụa, không thể thoát ra, cũng không chìm xuống, cứ vất vưởng giữa sống và chết, chờ chết hoặc chờ được cứu.
Ngày đó Giang Ly Thành cảnh cáo cô không được giở trò, vậy mà cô lại chơi trò bịp bợm.
Trên tay chỉ là vết thương nhỏ nhưng vì cô cố ý hoặc vô ý nên hôm sau nó đã bị nhiễm trùng, đau đến chết đi sống lại. Cô uống thuốc giảm đau, một loại thuốc an thần nên đa số thời gian cô chỉ mê man ngủ, mơ lung tung: một đứa nhỏ đang nằm trong lồng ngực rộng lớn của một người đàn ông, cô gái trẻ nhảy múa uyển chuyển trên vũ đài, một mỹ nhân thanh nhã tay ôm bó hoa cô dâu, mình mặc áo cưới đầu đội khăn trắng, một bà lão tóc trắng đang yên bình ngồi ngắm trời chiều . . . Mỗi cảnh đều là hình ảnh cực đẹp nhưng khi tỉnh lại thì mồ hôi đầy mình, tựa như những mộng tưởng này cô vĩnh viễn không cách nào thực hiện được.
Tại sao lại yếu ớt như thế, ngay cả giấc ngủ cũng không thể trốn tránh sợ hãi.
Khi tỉnh giấc, cô lại làm mấy việc vụn vặt, là cách duy nhất để cô giải trí trong tuần, download mấy chục bộ phim A, nam nữ, đồng tính, vài phim P, bầy X, nhân thú, muôn hình muôn vẻ, đầy đủ thể loại cần gì có nấy. Cô kiên nhẫn quan sát tỉ mỉ từng bộ, cho dù không học kỹ xảo, ít nhất cũng coi như dự phòng. Vì vậy, cô đã tự khiến mình gặp ác mộng liên tục, lúc nửa đêm cảm thấy có người vào phòng, áp lên người cô, cô cố hết sức cũng không kêu được, giãy dụa muốn thoát ra thì mới tỉnh lại được, phát hiện hóa ra tự mình khi ngủ đặt hai tay lên ngực nhưng cơn ác mộng ấy, rõ ràng là do cô cố đè ép lồng ngực của mình nên càng giãy dụa trong mơ thì trong hiện thực cô càng khó thở.
Giang Ly Thành có vẻ là người giữ chữ tín. Trong một tuần, cô không bị hối thúc hay quấy rầy gì mà ông ngoại cô tuy mệt mỏi nhưng vẻ mặt lại rạng rỡ hơn, quả nhiên anh buông lỏng một chút khiến ông ngoại có thể thở phào.
Ngày đại nạn đến thì Trần Tử Dữu ngược lại rất trấn định.
Cô nói với ông ngoại mình phải đi thăm bạn học rồi ở lại đó một đêm. Sau đó cô cẩn thận tắm rửa, mỗi một tấc trên thân thể đều tỉ mỉ lau qua, xoa chút dưỡng thể không mùi. Cô chỉ mặc một bộ quần áo thoải mái, trong giỏ bỏ thêm một bộ khác. Cô nghiêm túc đọc hướng dẫn của thuốc tránh thai, ra cửa liền uống vào rồi ném cái hộp ra thật xa. Cô không lái xe của mình.
Giang Ly Thành đưa cho cô địa chỉ là một nơi giao giữa thành phố và vùng mới giải tỏa, một khu vực rất sang trọng nhưng người mua thì nhiều, chính thức ở cũng không bao nhiêu.
Lúc cô đến, trong phòng không có người. Không ngoài suy nghĩ của cô, tòa nhà và hành lang đều tráng lệ, trong phòng lại bày một khung cảnh khác, bàn trang điểm, bàn ăn, giường, những bức rèm cửa và lụa mỏng, thậm chí có vài thiết bị điện, tất cả đều là màu trắng và trắng, làm cho người ta có cảm giác trống trải và im ắng.
Càng trắng trong thuần khiết như vậy cô càng thấy giống bệnh viện hoặc phòng thí nghiệm, chỉ chờ đem cô lên bàn, một đao cắt xuống, chậm rãi lăng trì.
Cô nghĩ nơi này có người quản lý, dù sao anh cũng phải bảo đảm an toàn của mình, đề phòng cô gian lận. Vốn dĩ trình độ của anh rất cao, hoàn toàn không thể tìm được sơ sót gì.
Cô cẩn thận kiểm tra từng góc phòng, cũng không tìm được mấy dụng cụ đáng sợ hay được nói đến kia, ngược lại trong tủ treo quần áo tìm ra vài bộ đồ ngủ chưa cắt mác, trong phòng bếp tìm được một ít đồ ăn, trong phòng tắm tìm được nguyên bộ vật dụng rửa mặt mới, còn tìm được vài cuốn sách trong thư phòng.
Giang Ly Thành mười giờ mới về. Trong lúc đó, Trần Tử Dữu đói bụng, sau khi xem xong một quyển sách kinh tế cô chưa bao giờ xem thì ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, dùng phương thức Yoga cố gắng duy trì hô hấp bình thường, cũng có chút hoài nghi Giang Ly Thành đêm nay có thể sẽ không đến, anh chỉ muốn làm nhục cô thôi, mục đích của anh đã đạt được, xem bộ dạng nhu nhược của cô lúc này, đâu còn tôn nghiêm gì để giữ.
Dù sao anh vẫn đến, cánh cửa vang lên trong tích tắc, vì đang tập trung điều hòa hô hấp, cố gắng duy trì phong độ bình thản, Trần Tử Dữu từ trên ghế salon nhảy dựng lên.
Giang Ly Thành thấy cô thì nét mặt không có bất kỳ thay đổi nào, cứ như họ mỗi ngày đều gặp nhau, vừa tháo cà-vạt, mở cổ áo vừa tự nhiên hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Ở nước ngoài thường nghe các bạn nói chuyện, những lời nói này ở Trung Quốc lại có nghĩa như “Xin chào”, kỳ thật trong trí nhớ của cô, rất ít người xung quanh cô chào hỏi như vậy. Nếu ở trường hợp khác, với người khác, cô có lẽ sẽ mỉm cười.
Thế nhưng hôm nay, không ngờ tới hai người sẽ gặp nhau trong tình cảnh này, trong suy nghĩ của cô, thà rằng cười nhạo hay đắc ý so với câu nói như vậy sẽ khiến cho cô có sự chuẩn bị hơn.
Cô chỉ có thể ngơ ngác nói: “Tôi không đói.” Nhưng bụng lại bất mãn kêu lên.
Cô chờ cả buổi tối chính là chờ tiếng cười lạnh kia của Giang Ly Thành, thoáng hiện bên môi, anh nói: “Một lát nữa tôi không muốn nghe thấy tiếng này.” Ấn vài số rồi nói vào điện thoại: “Cho một phần cơm.” Quay đầu hỏi Trần Tử Dữu, “Cô ăn gì? Mì ống? Pizza? Hay đồ ăn Trung Quốc?”
Trần Tử Dữu vốn muốn nói “Tùy ý”, lời nói đến miệng lại thay đổi, cô nói: “Một cái Hamburger, không cần thịt. Khoai tây nghiền và sữa chua nguyên chất.” Cuối cùng không quên nói một câu khách khí “Cám ơn”, sau khi nói xong cô lại hối hận.
Giang Ly Thành dừng lại hai giây nhìn cô, có vẻ khinh thường khẩu vị và lối diễn đạt của cô, sau đó anh làm theo, không nói thêm gì nữa, đi vào phòng trong thay quần áo.
Hiệu cơm kia thật mau chóng, chỉ năm phút mà chuông cửa đã vang lên, đồng thời có người gọi: “Mang cơm đây!”
Trần Tử Dữu chuẩn bị mở cửa trả tiền thì Giang Ly Thành đã đi trước cô một bước, mang để trước mặt cô, nói một câu “Ăn xong trước khi tôi tắm rửa xong” rồi vào phòng tắm.
Trần Tử Dữu dùng tốc độ nhanh nhất cả đời ăn hết cái Hamburger to đùng kia, lại dùng tốc độ tương tự nuốt hết chỗ khoai tây nghiền đến suýt phát ngẹn. Khi cô vừa bắt đầu uống sữa chua thì Giang Ly Thành mặc một cái áo choàng tắm, lau tóc bước ra, áo choàng chỉ tới đầu gối để lộ ra hai chân và hơn nửa lồng ngực.
Không ngờ anh tắm rửa nhanh như vậy, trong lòng cô hoảng hốt, tay run lên làm cho vài giọt sữa chua đổ ra ngoài, trên người trên tay đều có, cô xấu hổ cười, buông cái chén xuống định lấy khăn giấy lau đi, không chú ý đến anh.
Giang Ly Thành không tiếng động đi đến phía sau cô, khi cô chuẩn bị lau sữa chua trên ngón tay thì anh đột nhiên nâng tay cô lên, mút vào, Trần Tử Dữu trong nháy mắt ngây ra như phỗng.
Thừa dịp cô còn đang ngu ngơ, anh ôm lấy đầu cô, đặt môi lên. Mùi sữa tắm hương cỏ, mùi sữa chua, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi rượu, còn ẩn ẩn mùi nam tính quen thuộc hòa cùng một chỗ bay vào mũi cô, dạ dày Trần Tử Dữu đột nhiên khó chịu.
Cô đã quên, lâu rồi cô không thể chịu được người khác đụng vào mình, dù là người khác phái hay thậm chí là đồng tính. Cho dù ai tới gần khoảng cách an toàn của cô cũng khiến cô sinh ra phản ứng bài xích mãnh liệt.
Cô liền đẩy anh ra. Tuy vô lễ nhưng còn hơn là để cô nôn vào mặt anh. Cô xấu hổ thấp giọng nói: “Vừa ăn cơm xong, dạ dày tôi hơi đau. . . Tôi muốn xem TV một chút có được không?”
“Được.” Giang Ly Thành nói lớn, thậm chí còn giúp cô mở TV, ngồi xuống xem cùng cô.
Trên thực tế, có trốn cũng không thoát, Trần Tử Dữu hối hận là đã kéo dài thời gian mà bỏ lỡ cơ hội đào thoát tốt nhất. Vừa rồi nếu cô thật sự phun ra người anh, có lẽ anh sẽ không còn hứng thú đụng đến cô.
Khi tiết mục TV ngày càng nhàm chán làm người ta muốn ngủ gà ngủ gật, Trần Tử Dữu vẫn mở to hai mắt như đang chuyên chú xem một bộ phim gangster thì Giang Ly Thành quyết định không cùng cô chơi tiếp nữa, anh tắt TV, trở tay đem cô ép lên ghế sa lon, thuần thục cởi đồ cô ra, từng món từng món vứt trên mặt đất. Trần Tử Dữu không dám phản kháng.
Anh cũng không giống như tưởng tượng của Trần Tử Dữu là trực tiếp xâm chiếm cô mà kiên nhẫn đến đáng sợ, cả đêm ôn nhu chăm sóc cô.
Anh dùng ngón tay, dùng miệng, tấc tấc lướt qua da thịt cô, từ đầu đến chân, cả nơi ẩn mật cũng không tha.
Ngón tay và môi anh lạnh như băng, cô nhắm chặt hai mắt, cảm thấy như có mấy con rắn lạnh buốt đang vờn trên thân thể cô. Khi anh rời ra thì chỗ đó liền dấy lên một ngọn lửa thiêu đốt cô.
Trần Tử Dữu vừa sợ hãi vừa khó chịu, mỗi nơi anh lướt qua cô lại khẽ run rẩy, cắn răng chịu đựng, sợ chính mình không kìm được bật kêu lên.
Anh không nhanh không chậm, hô hấp đều đều, không hề báo trước mà dùng ngón tay thâm nhập vào bên trong cô, cô như bị điện giật nhích người ra nhưng bị anh kéo lại, đè xuống, tiếp tục khiêu khích như muốn đảo lộn ruột gan cô. Toàn thân cô vặn vẹo, co rút, khóe mắt long lanh, bàn tay đang cố bám vào lưng tựa sô-pha lại dần rớt xuống. Anh không tiếp tục tiến thêm, chỉ bình tĩnh nhìn cô, tra tấn cô, chờ cô mở miệng cầu xin tha thứ.
Trần Tử Dữu cắn chặt môi, khi không thể chịu nổi nữa thì cô cắn mu bàn tay của mình, sống chết cũng không chịu kêu lên.
Cô thà rằng anh thô bạo một chút, trực tiếp chiếm lấy cô, dùng phương thức bạo ngược nhất cũng đều tốt hơn sự dày vò ôn nhu này, anh từng chút từng chút gạt đi ý chí của cô, ngay cả chút tôn nghiêm còn lại của cô anh cũng muốn tước đoạt mất.
Cô như đang trong lò lửa, lúc lạnh lúc nóng, cô liều mạng không cho nước mắt chảy xuống nhưng thân thể lại không nghe theo ý chí của cô, toàn thân ướt sũng, cả người giống như đang chìm trong nước. Tay anh thấm ướt mật ngọt của cô, gắt gao kéo bàn tay cô đang cắn xuống rồi đưa ngón tay mình vào trong miệng cô. Cô nếm hương vị của mình, trong lòng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, dùng hết sức cắn tay anh, cắn cho đến khi cảm thấy trong miệng có vị mằn mặn.
Giang Ly Thành vẫn yên lặng, tiếng thở dốc của cô thậm chí lấn át cả anh. Tay kia anh nắm cằm cô, ép cô thốt ra tiếng. Anh đưa ngón tay chảy máu xoa trên mặt cô, đem máu bôi khắp mặt cô, lúc này anh mới nở nụ cười: “Cô rất có tinh thần cách mạng đấy. Trần tiểu thư, tôi nên kính nể cô, nhỉ?”
Một chữ “nhỉ” nói xong thì anh lại ám muội vuốt ve, Trần Tử Dữu vừa mới trầm tĩnh lại thì tại những lời này của anh mà lại bắt đầu run rẩy.
Anh cũng không tiếp tục tra tấn cô nữa, chỉ ném cho cô một cái áo tắm: “Tắm cho hết mồ hôi đi, trông cô cứ như người chết đuối ấy.”
Trần Tử Dữu run rẩy đứng lên, choàng áo lên thì phát hiện áo tắm này là cái anh đã choàng lúc nãy, ngay cả đai lưng cũng không cởi ra. Đồng hồ vừa điểm, chỉ mới qua vài chục phút mà thôi, đêm nay còn nhiều thứ đang chờ cô.
Cô trong phòng tắm cọ rửa từ từ, không có dũng khí đi ra nữa. Cô để vòi hoa sen mở tối đa, nóng phỏng cả người, ra sức chà xát những chỗ vừa bị anh chạm qua. Trong phòng tắm hơi nước bốc lên, thiếu không khí. Cô để nước thật nóng chỉ hy vọng mình có thể ngất đi, như vậy biết đâu lại được miễn màn tra tấn kế tiếp.
Trần Tử Dữu đánh giá quá thấp thể lực của mình, cô tắm lâu như vậy, dù đã thấy khó thở nhưng vẫn không có dấu hiệu sắp xỉu, ngay khi cô lại hít vào hơi nước thì phòng tắm đột nhiên tràn vào không khí lạnh, Giang Ly Thành đã mở cửa bước vào.
Cô kinh hãi nhìn anh, Giang Ly Thành vừa kéo áo vừa nói: “Tôi nghĩ cô đã ngất bên trong rồi đấy.”
Trần Tử Dữu xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy thân thể trần truồng của anh, càng không muốn so sánh anh với nhiều năm trước.
Giang Ly Thành đặt tay sau gáy cô, nhẹ nhàng nói: “Để tóc dài đi, tôi không thích tóc ngắn.” Ngón tay của anh theo nước chảy trên người cô, từ cổ xuống vai, ra sau lưng rồi trượt đến eo của cô, vì nước quá nóng nên cô dường như không cảm nhận được tay của anh.
Sau đó anh ấn mạnh cô lên tường, gạch men cứng làm đau ngực cô, tay kia anh nắm tóc cô, tránh cho cô bị đập đầu. Sau đó anh lại tiếp tục dùng phương thức công hãm khuất phục cô không chút lưu tình, cuồng phong bão táp. Cô dán chặt vào tường, muốn tìm điểm chống đỡ nhưng tay lại bị nước chảy qua gạch men trơn ướt làm cả người cô trượt xuống dưới, hai tay bị anh bắt được, một tay ôm sau lưng cô còn tay kia đặt ở eo, giam cầm cô.
Thân thể Trần Tử Dữu chưa từng mẫn cảm như vậy, bất kể là do bộ phận nào đó của anh thiêu đốt thân thể nóng bỏng hay do nhiệt độ nước cao hơn nhiều so với nhiệt độ cơ thể thì cũng đều như dao cắt vào da thịt cô, khiến cô không thể chịu đựng nổi. Tiếng nước chảy ào ào lại thêm âm thanh rì rì của quạt thông gió mà sau khi Giang Ly Thành đi vào đã mở, cô vì đau nhức mà rên rỉ nức nở, không cần ngược đãi vết thương chồng chất trên môi của mình nữa.
Cuối cùng cô cũng ngất đi trong ngực anh, chỉ hơi chậm hơn cô mong đợi mà thôi.
Trần Tử Dữu cứ như vậy bắt đầu một cuộc đời mới, từ khuất nhục, nhẫn nại lúc ban đầu dần chuyển thành chết lặng, không còn cảm giác gì nữa.
Có đôi khi cô thật vui mừng, trình độ biến thái của Giang Ly Thành có hạn nên cô không cần phải giống những nữ diễn viên trong phim mà chịu đựng sự ngược đãi và chà đạp tàn ác.
Anh xem cô như một món đồ chơi mà không phải công cụ phát tiết. Hai cái này khác biệt rất lớn.
Lúc đầu, cô cũng không nghĩ thoáng được như vậy. Khi đó cô chỉ cảm thấy sống không bằng chết, hối hận không thử một lần cùng anh ngọc nát đá tan, hoàn toàn cắt đứt.
Thật ra anh cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần một nụ hôn, một cái vuốt ve, cô đã mồ hôi ròng ròng, như vùi thân nơi hang hùm ổ rắn. Anh luôn cố ý khiêu khích cực hạn của cô, thích nhìn thấy cô vì dục vọng không được thỏa mãn mà vặn vẹo, rên rỉ, cầu khẩn và kêu khóc, vì vậy vốn luôn mang tính đùa giỡn trước nhưng mỗi lần đều biến thành tra tấn, dày vò liên tục.
Cô nỗ lực chống lại sự sợ hãi, chân tay ruột gan đều co giật, cô phải dùng hết sức lực để không nôn mửa mà chọc giận anh. Cô cũng cố gắng kìm nén không khóc, không kêu để không làm anh hài lòng, đây là chút tự tôn duy nhất cô còn giữ lại được.
Khi từng giây trôi qua anh vẫn chưa chiếm được thứ anh muốn thì cũng không còn nhẫn nại nữa đành buông tha cho cô, áp cô xuống dưới, lăn qua lăn lại một hồi rồi chấm dứt.
Khi anh cuối cùng cũng đến đỉnh, dù có chút khó chịu và đau đớn nhưng Trần Tử Dữu lại có cảm giác giải thoát bởi vì bình minh sắp đến thì anh cũng mất hứng chơi đùa, điều này có nghĩa là tra tấn với cô cũng kết thúc.
Hơn nữa, anh cũng không phải “hoa hoa công tử”, số lần anh gọi cô cũng không nhiều, nguyên nhân chủ yếu có lẽ là do cô lãnh cảm khiến anh mất hứng thú và khoái cảm. Vả lại, anh ưa sạch sẽ, bất cứ lúc nào gặp anh, dù là đã trễ cùng vẫn phải ăn cơm tắm rửa thay quần áo trước, làm đủ quá trình chứ không phải cứ gặp mặt liền nhào tới.
Vậy là may mắn của cô, Trần Tử Dữu thường xuyên tự an ủi như vậy.
Có điều Giang Ly Thành cũng có điểm tốt, Trần Tử Dữu phải thừa nhận anh nói là làm.
Anh đã đồng ý không làm khó ông ngoại của cô nên anh thật sự không tiếp tục gây thêm bất cứ hành động nào. Tuy tập đoàn Thiên Đức đã bị phong tỏa, sinh lực đã yếu nhưng dưới sự nỗ lực của ông cô cuối cùng cũng không đến nỗi suy tàn mà đang dần hồi phục.
Khi Trần Tử Dữu cùng anh bắt đầu duy trì loại quan hệ này, cô đưa ra một thỉnh cầu duy nhất, xin giúp cô giấu ông ngoại.
Anh không đồng ý cũng không cự tuyệt nhưng sau đó anh có thể xem như rất phối hợp với cô. Anh chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô, gọi đi cũng rất sớm, đủ để cô nghĩ ra lý do rời nhà, nếu như cô không đi được, anh cũng không đổi thời gian, chỉ có điều cô sẽ vì điều này mà trả giá lớn hơn thôi.
Thành phố này tuy không nhỏ nhưng khi cô cùng ông ngoại tham dự vài cuộc họp cũng khó tránh khỏi ngẫu nhiên gặp anh. Mỗi lần anh cũng có thể giả bộ không quen biết cô, diễn còn đạt hơn cô.
Cô không được anh cho nhà cửa, không dùng tiền của anh, anh cũng không nói quá nhiều.
Dựa vào sự “khoan dung” này của anh, dù cuộc sống của Trần Tử Dữu chia năm xẻ bảy nhưng vẫn có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh và khoan thai.
Anh cũng không bắt cô ở qua đêm, chỉ cần cô còn sức, trong đêm hôm khuya khoắt cô nhất định sẽ từ trên giường của anh bò xuống, tự mình lái xe về nhà.
Rất nhiều thói quen của cô cũng từ đó mà hình thành. Tắm rửa bằng cả nước ấm và nước lạnh, xịt nhiều nước hoa, chạy bộ sáng sớm.
Xịt nước hoa là vì nửa đêm trở về nhà sẽ không làm ông và người hầu phát hiện trên người cô có mùi của đàn ông, còn chạy bộ sáng sớm là để che đậy màu sắc khác thường trên má cô, nhân tiện cũng có thể giúp cơ thể khỏe mạnh.
Vì để hành vi của cô có vẻ hợp lý hơn, cô thậm chí tìm tạm một công việc để làm ra vẻ bận rộn.
Khi đó ông ngoại từng nghi ngờ cô lén lút có bạn trai, cười cười muốn cô đưa về nhà xem mặt một lần, bị cô giấu đầu hở đuôi xấu hổ phủ nhận mà cho qua chuyện, kỳ thật lúc đó lưng cô ướt sũng. Vì vậy cô hành sự càng cẩn thận dè dặt hơn.
Có khi không khỏi tự giễu mình so với tình nhân và kỹ nữ cũng không bằng, nếu như tình nhân là một loại thân phận mà kỹ nữ là một loại nghề nghiệp thì cô đã không có thân phận cũng không có cương vị nên chỉ biết lén lút.
Giang Ly Thành cũng rất cẩn thận dè dặt nhưng là ở mặt khác, như việc anh liên tiếp đổi địa điểm, như anh chưa bao giờ cần cô thực hiện nghĩa vụ bên ngoài giường ngủ, pha trà, cạo râu, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần cô làm. Cái này đối với cô dĩ nhiên là chuyện tốt nhưng cô cảm thấy, thật ra anh cũng rất sợ cô hạ độc mưu sát anh. Nghĩ đến đây cô lại thấy rất sảng khoái.
Giang Ly Thành về sau bỗng trở nên lạnh lùng, ít cười ít nói hơn. Điểm này rất hợp với ý cô nên cô cũng ít nói ít cười, nếu đối phương là anh. Có khi hai người liên tục ở chung mười hai tiếng đồng hồ mà một câu cũng không nói.
Dường như anh cũng có lúc não rút gân. Có lần Trần Tử Dữu cảm lạnh sốt à anh khăng khăng đòi gặp cô. Cô nhanh nhẹn đến chỗ hẹn, sau khi ăn cơm xong lại muốn cô cùng xem một bộ phim.
Một phòng chiếu phim xa hoa rộng rãi như vậy chỉ có hai người bọn họ, bộ phim vừa cũ vừa buồn vừa dài, thật vất vả chống đỡ được đến nửa chừng, cô đang buồn ngủ lại nghe thấy anh nói: “Tiểu thư đối với bộ phim này không có hứng thú, đổi bộ khác.” Cô nghẹn họng.
Bộ phim mới đổi càng khó xem hơn, hình ảnh lộn xộn, tiếng động xao xao. Cô đột nhiên hoa mắt lên, tỉnh lại thì đã nằm trên giường lớn mềm mại, trên người đang đắp chăn dày, đầu có một túi chườm đá còn toàn than thì mềm nhũn, không có chút sức lực nào. Cô ngọ nguậy định ngồi lên lại phát hiện trên người đã được thay một bộ đồ ngủ.
Nhìn quanh, thời gian còn sớm. Một căn phòng khác có đèn vàng, Giang Ly Thành mặc đồ ngủ màu sáng ngồi trên sa-lon, cầm kính lúp như đang nhìn vài mẫu khoáng vật. Anh đeo một cặp kính viền đen, vẻ mặt chăm chú hiếm thấy, đường cong và ngũ quan đều nhu hòa đi một chút, khác xa phong cách bình thường của anh, có chút phong thái nho nhã của học giả.
Trần Tử Dữu đầu choáng váng ngồi ở mép giường nhìn anh, miễn cưỡng nhớ lại, lần đầu cô gặp anh thì anh cũng mang loại khí chất này, chỉ thiếu mỗi cặp kính. Mắt kính làm cho bức tranh trước mắt cô mỹ cảm, hình ảnh, sắc thái đều bị giảm đi nhiều, có vẻ rất buồn cười.
Mặc dù cô không nói năng gì nhưng Giang Ly Thành vẫn phát hiện cô đã tỉnh. Đầu anh cũng không ngẩng lên, hỏi: “Còn sốt không? Trên bàn có nhiệt kế, tự đo đi.”
Nhiệt độ đã khôi phục bình thường, cô rất ít khi hạ sốt nhanh như vậy. Trong lúc cô hôn mê không biết đã bị cho uống hay tiêm thuốc gì.
Nếu không bệnh, cô cũng không dám giả bộ bệnh, hại anh không xem hết bộ phim cô đã rất có tội. Trần Tử Dữu cầm quyển sách anh đặt ở đầu giường lên, mở đèn bắt đầu đọc để giết thời gian.
Sách của anh rất khó hiểu, cô miễn cưỡng xem được hơn mười trang thì nghe anh nói: “Cô không ngủ được sao?”
Chắc là đầu cô bị sốt đến hỏng rồi nên mới nghe anh hỏi một câu như vậy: “Anh không sao đó chứ?”
Suy nghĩ của cô là Giang tiên sinh bận rộn, khó lắm mới gọi cô một lần chỉ để cô cùng anh xem phim, vậy mà cô lại chiếm giường của anh ngủ. Thật sự cô rất mệt nên hy vọng anh mau chóng làm xong chuyện, sau đó để cô an tâm ngủ, không cần phải vừa mới ngủ say đã bị kinh hãi mà tỉnh lại.
Thế nhưng thấy khóe miệng Giang Ly Thành hơi run, cô cảm thấy hình như mình đã nói sai.
Cũng may Giang Ly Thành không nhân cơ hội châm chọc cô, rất kiên nhẫn dùng khẩu khí dỗ dành con nít nói với cô: “Cô yên tâm ngủ đi. Tôi đối với người bệnh không có hứng thú gì đâu, tôi sợ bị lây bệnh.”
Thật ra nếu không xảy ra chuyện đó, thời gian cứ trôi qua như vậy thì cũng không hẳn là quá tệ.
Sinh hoạt hai mặt của Trần Tử Dữu dần trở lại bình thường.
Ban ngày, cô là tiểu thư khuê các điển hình, làm việc từ thiện mà không cần danh tiếng, ít khi xuất đầu lộ diện tại các yến hội linh đình. Chuyện trong nhà cũng không cần cô nhúng tay vào. Nếu ví cô như một hình ảnh nào đó thì cô chính là hoa văn bình an nạm vàng trên bùa hộ mệnh của gia tộc, đoan trang thánh khiết, an phận thủ thường.
Trong những đêm đặc biệt, cô như kỹ nữ lẳng lơ, không có tôn nghiêm mà nằm dưới thân nam nhân rơi lệ chảy mồ hôi, tệ hơn nữa là dù không cam long, không mong muốn nhưng đến cuối cùng vẫn phải khuất phục, âm thầm hầu hạ.
Cũng may Giang Ly Thành ít khi xuất hiện, cô có thể dễ dàng thích nghi hơn, thời gian xa cách đủ dài để cô phục hồi sức lực bị mất và lòng tự trọng bị tổn thương.
Khi đó ông ngoại cô tinh thần rất hăng hái, ông toả ra sức sống của người trẻ tuổi, ý chí chiến đấu sục sôi, cố gắng đưa Thiên Đức lên một tầm ới. Mặc dù đối với chuyện này cô cũng không xem trọng nhưng nhìn nét mặt ông ngoại lại tươi cười, cô cảm thấy cái giá mình phải trả rất xứng đáng.
Mấy ngày Giang Ly Thành không xuất hiện, cô thậm chí còn nghĩ anh là người tốt; vì anh nói là làm, không nuốt lời, dù anh sẽ mau chóng mất hứng thú thôi; vì anh sẵn sàng làm từ thiện, dù chỉ là giả vờ. Còn có một lý do cô không muốn thừa nhận, đó là khả năng biến thái của anh so với trí tưởng tượng của cô lại thấp hơn nhiều, thế nên những thứ cô nghiên cứu kia cũng chẳng phải dùng đến, hoặc là vì khi nằm dưới anh cô không thể không rên rỉ hay cầu xin nên có khi cô tự lừa mình dối người mà nghĩ bản thân như khách làng chơi, xem anh như con vịt, nghĩ như vậy làm cô cảm thấy dễ chịu nhiều lắm, Giang Ly Thành dĩ nhiên là không đáng ghét đến thế.
Cảm giác này là do trong một thời gian dài thân thể cô xuất hiện triệu chứng lạ, cần trị liệu và kiểm tra định kỳ. Con người ta, hễ đã vào bệnh viện thì cũng chỉ trở thành cơ thể sinh học, tiếp nhận kiểm tra với tư thế khó chịu, giơ ngón tay đếm cừu chịu đựng đau đớn nóng bỏng hay lạnh giá, dày vò liên tục, so với việc cô thường phải làm cũng tương tự.
Cho nên sau này, khi cô bị gọi đến, cô cũng chỉ xem đối phương là bác sĩ hoặc khách quan hơn, là dụng cụ giúp cô làm kiểm tra. Như thế, những đêm đó cũng không quá gian nan.
Khi Trần Tử Dữu đọc đến tên Lỗ Tấn trên mặt báo thì không khỏi xấu hổ. Nếu ông ta còn sống mà lại biết nội tâm của cô, không biết ông ta sẽ sầu muộn đến thế nào, sẽ trách cứ ra sao, khéo lại có thể viết vài chương “A Dữu chính truyện” để cảnh giác người dân.
Chỉ có điều cô thật sự e ngại Giang Ly Thành, có lẽ vì vậy mà anh đối với cô thái độ cũng nhu hòa đi nhiều.
Ví dụ như, có đêm anh gọi cô đến, tắm rửa xong cũng không vội áp đảo cô, ngược lại không biết từ đâu tìm được mười mấy cái sườn xám bắt cô mặc thử từng cái.
Những cái sườn xám chất liệu và đường may tinh xảo, từ gấm thêu hoa đến vải bông trắng, cái gì cũng có. Bà ngoại và mẹ đã qua đời của cô đều theo phong cách phương Tây, chưa bao giờ mặc loại đồ này nên cô cũng không có bộ nào, đây có thể xem là lần đầu tiên trong đời cô mặc nó.
Ở trước mặt anh cô chẳng cần phải rụt rè, cứ khỏa thân mà nâng ngực thả tay xoay xoay người mỗi khi mặc vào một bộ, chỉnh sửa cho ngay ngắn, đợi anh gật đầu thì lại cởi ra mặc bộ khác.
Với những nữ nhân khác, chuyện này có thể gọi là hấp dẫn nhưng để cô làm lại mang ý coi thường, chắc dụng ý của anh là thế.
Hóa ra nghề người mẫu cũng thật vất vả, thay hơn mười bộ liên tục, sức lực cũng mất dần.
Giang Ly Thành kẹp một điếu thuốc ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt hờ hững chẳng tỏ chút hứng thú gì, không biết là anh đang thưởng thức bộ dáng của cô trong mỗi bộ trang phục hay chỉ đơn thuần là muốn nhìn tình cảnh chật vật thay đi đổi lại của cô. Dù là cái nào thì nét mặt kia tuyệt đối không thể xem là đang thích thú được.
Chờ Trần Tử Dữu đổi đến chiếc sườn xám lụa màu xanh nhạt thì Giang Ly Thành thậm chí không buồn quay đầu lại mà lười biếng tựa bên bệ cửa sổ, hai tay khoanh lại, miệng nhả khói như đang ngắm bóng trăng trong hồ bên dưới lầu.
Ngoài cửa sổ ánh trăng rất đẹp, gió nhẹ thổi bay rèm cửa màu trắng, thỉnh thoảng thổi qua mặt làm rối tung tóc anh. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, quần rộng màu vàng nhạt, bên ngoài khoác áo sơmi trắng, không cài nút, vạt áo bị gió thổi bay tựa như cánh chim trắng.
Theo lý mà nói, điều này thật sự là một hình ảnh đặc biệt có khuynh hướng cảm xúc vì đường nét của anh rõ ràng, nhìn nghiêng có nét giống người phương Tây, đêm yên tĩnh sáng rõ xuyên qua mành lụa trắng, ngoài cửa sổ có nước, trong nước có sen, bên khung cửa sổ có người, cảnh sắc thật châm biếm, rất giống một bộ phim điện ảnh kinh điển nào đó với hình ảnh động và tĩnh liên tiếp nhau.
Ấy vậy mà Trần Tử Dữu cứ nghĩ tới cái loại thân phận mà gần đây cô luôn gán ghép cho anh mà mờ ám nghĩ tới đồ dùng phái nữ sử dụng vào mỗi tháng, đều thanh khiết và có đôi cánh trắng tinh, hóa thân thành Thiên Sứ như trong quảng cáo TV.
Hình tượng ấy cùng người trước mắt trong tưởng tượng của Trần Tử Dữu thật trùng khớp, đứng sau lưng anh, cô cười trộm, càng cười càng không thể ngừng được, đến lúc anh quay đầu lại thì nụ cười hiếm hoi của cô không kịp dãn ra mà vẫn đọng lại ở khóe môi.
Dĩ nhiên dù có thế nào cô cũng sẽ không nói cho Giang Ly Thành biết vì sao cô cười, anh cũng không hỏi, chỉ là cả đêm đều làm cô phải cười như thế mãi. Anh dùng cây gãi ngứa dụ dỗ, đe dọa, uy hiếp đủ mọi mánh khóe để có thế thấy được các kiểu cười của cô nhưng cuối cùng cũng chẳng thế thấy lại nụ cười lúc ban đầu ấy.
****************
Trần Tử Dữu không biết làm thế nào ông ngoại biết quan hệ của cô và Giang Ly Thành .
Trên thực tế, cô và anh tới lui vẫn hết sức bí mật.
Giang Ly Thành mặc dù trên giường chưa bao giờ tôn trọng cô nhưng ở những phương diện khác vẫn nghiêm túc coi trọng ý nguyện của cô, như việc cô muốn giấu ông ngoại mình, anh cũng phối hợp với cô, về thời gian hoặc địa điểm.
Đôi lúc cô cũng rất cảm kích nhưng không phải không nghĩ đến, ngoài việc lo lắng bị ông ngoại phát hiện bộ mặt kia của mình thì chính bản thân cũng chỉ là trò giải trí của anh, trò chơi mà sớm chấm dứt thì không còn vui nữa.
Cô rất cẩn thận, vô cùng cẩn thận, mỗi lần cùng anh “hẹn hò” đều cẩn thận, thậm chí cô rất ít khi qua đêm chỗ anh; từ nhỏ đến lớn ông ngoại rất tín nhiệm cô, ít khi hỏi việc riêng của cô. Vì vậy khi ông giận dữ truy hỏi bạn trai của cô đến tột cùng là ai thì trước mắt cô như có mây đen kéo đến.
Vẻ mặt của ông ngoại nhìn cô, trong hai mươi mấy năm qua cô chưa bao giờ thấy. Biểu cảm pha lẫn giữa thất vọng, phẫn nộ, bi thương, oán hận, nhục nhã, tâm tình phức tạp, biến thành vô số thanh kiếm sắc, đâm vào mắt cô, lòng cô.
Trần Tử Dữu trong lúc bối rối chỉ có thể kiên trì không thừa nhận, nói cô không có bạn trai, cô thường xuyên về muộn hoặc qua đêm chỉ là vì trường tiểu học từ thiện tăng ca hoặc phải trực đêm.
Vài tấm hình bay đến dưới chân cô. Cô run rẩy ngồi xuống, gần như không có sức lực nhặt lên.
Trong đầu cô thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhiều nhất là ảnh khỏa thân của cô bị chụp trong tư thế không thể chấp nhận nổi, cô không thể khẳng định Giang Ly Thành có thừa dịp cô hôn mê hoặc ngủ say mà làm chuyện này không.
Thế nhưng mấy tấm ảnh này lại vượt quá dự liệu của cô. Chụp không rõ, liếc mắt cũng nhìn ra là hình chụp từ xa, trên hình một nam một nữ dung mạo mơ hồ. Tuy nhiên đối với ông ngoại, người đã nhìn cô lớn lên mà nói, dù chỉ là bóng lưng hay nghiêng người cũng không thể qua được mắt ông.
Ảnh chụp liên tục, cô như một con mèo nhỏ mềm mại dựa vào ngực của anh, được anh nửa dìu nửa ôm đi ra khỏi nhà hàng; cô được anh ôm ngang lưng, tóc dài tung bay tán loạn trên cánh tay anh; bên cửa sổ xe, cô gối lên đùi anh, hai tay thậm chí ôm quanh eo anh; cuối cùng là bức hình chiếc xe rời đi, bảng số xe có thể thấy rất rõ. Trần Tử Dữu trong lòng dần run rẩy.
Cô nhớ rõ lần này, cũng chỉ có lần duy nhất cô sơ ý đề phòng. Bình thường cô chỉ cùng Giang Ly Thành giới hạn tiếp xúc thân mật trong phòng ngủ, ra khỏi cánh cửa kia, hai người họ chỉ là người xa lạ.
Ngày đó, cô cùng vài đồng nghiệp đến nhà hàng kia ăn cơm lại gặp anh đang gọi điện thoại ngoài hành lang. Lúc ra về bất ngờ cô nhận được một tờ giấy chỉ viết số phòng, cách làm của anh trước sau như một.
Trần Tử Dữu cảm thấy thật nhục nhã. Nếu so sánh anh với tên hoàng đế xấu xa, vậy trước kia khi anh hẹn cô đến một chỗ nhất định thì ít nhất còn cảm thấy như “thị tẩm” nhưng hôm nay, anh chỉ ngẫu nhiên gặp cô, liền yêu cầu chuyện hoan lạc, so với tên hoàng đế gặp cung nữ trong hoa viên liền động dục tại chỗ thì có gì khác nhau. Giang Ly Thành thật sự lúc nào cũng có cách khiến cô tự cảm thấy mình đê tiện, hơn nữa phương thức luôn tầng tầng lớp lớp.
Tuy cô căm giận nhưng vẫn thuận theo, đi tìm căn phòng kia.
Ông ngoại đi công tác rồi, cô vốn cũng không muốn một mình trở lại căn phòng lớn trống rỗng nên mới cùng các đồng nghiệp trẻ tuổi ra ngoài.
Ngoài ra Giang Ly Thành đối với thân thể cô thật ra cũng không hứng thú lắm. Anh gọi cô một lần, ít nhất trong 1-2 tuần tới sẽ không để ý tới cô nữa, không bằng chết sớm siêu thoát sớm, nhắm mắt chịu đựng một hai tiếng đồng hồ để đổi lấy gần mười ngày sống yên ổn, sao lại không làm.
Đêm hôm đó tâm trạng cô rất xấu, vì đó là ngày giỗ của bảo mẫu già của cô. Con người thật là một loài động vật lạ lùng, cô đối với cha mẹ, thậm chí là bà ngoại đã mất cũng dần nguôi ngoai nhưng không cách nào quên được bảo mẫu già. Bởi đó là cái chết đầu tiên trong đời cô chứng kiến, một người lúc nào cũng ở bên cạnh đột nhiên không nhìn thấy nữa, cho đến mấy tháng sau cô vẫn còn cảm thấy như một giấc mộng. Thật ra, bảo mẫu mới là người gần gũi cô nhất, so với mẹ và bà ngoại thì thời gian bà ở bên cô dài hơn. Cô vẫn cho rằng bảo mẫu vì cô mà chết, nếu như bà không vì muốn ra ngoài mua đồ cho cô có lẽ bà sẽ không phát bệnh.
Cô buồn bã không vui, ngay cả qua loa chiếu lệ đều lười làm, tắm rửa xong liền nằm trên giường đợi đã thành một trình tự quen thuộc.
Kết quả ngày đó Giang Ly Thành lại muốn cô cùng uống rượu. Màu sắc của rượu rất đẹp, trong suốt trơn bóng như hổ phách, vị ngọt, độ cồn cũng không cao, cô một ngụm rồi một ngụm, anh lại liên tục rót cho cô.
Cô đã uống không ít, cô cho rằng rượu ngọt như vậy uống sẽ không say nhưng cô quên mình không thể uống rượu nên mau chóng cảm thấy trời đất quay cuồng.
Nếu đổi lại là lúc khác có lẽ cô sẽ lo lắng sợ hãi nhưng người trước mặt là Giang Ly Thành thì cô còn có gì phải sợ, đã xấu còn có thể xấu hơn được nữa đâu nên sau khi cô lờ mờ nghe được anh nói cô là bò nhai mẫu đơn điển hình (ý là không biết thưởng thức rượu ngon) thì bất tỉnh nhân sự luôn.
Cô cho rằng Giang Ly Thành sẽ đưa cô vào căn phòng kia. Đến nửa đêm đầu đau muốn nứt ra thì cô tỉnh lại, phát hiện đang nằm trên giường trong biệt thự của Giang Ly Thành. Anh đương nhiên sẽ không hảo tâm buông tha cô như vậy, cho nên Trần Tử Dữu cắn chặt răng chịu đựng cơn đau đầu và đau bụng nhận lấy sự xâm lược của anh, về sau không nhịn nổi nữa, phun ra đầy giường, chỉ tiếc là Giang Ly Thành lại né kịp nên cô không nôn ra người anh được.
Chật vật cả đêm, tuy cô cảm thấy rất hả giận nhưng cũng khó chịu nên căn bản không muốn hồi tưởng lại. Không ngờ rằng hồi ức một đêm đó lại hiện ra trước mắt cô trong hoàn cảnh này.
Giọng nói của ông ngoại dù cố đè nén nhưng cũng không thể che giấu được vẻ già nua, run rẩy: “Trần Tử Dữu tiểu thư, nếu như kết quả điều tra của ta không sai, chủ chiếc xe này tên là Giang Ly Thành. Con nhìn thẳng mắt ta, thề trên cái mạng già này của ta, nói với ta lần nữa, nói con không biết người này, không có bất cứ quan hệ nào với hắn ta. Con dám không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...