Sương mù lúc bình minh

Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; mso-bidi-font-size:11.0pt; font-family:"Times New Roman","serif"; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Cô sống gần một tòa nhà đang thi công nên rất ồn ào.
             Giang Lưu nói: “Cô nên ở lại thêm vài ngày nữa hãy về.”
           “Anh không biết rằng thế này mới là cuộc sống sao?”
             Giang Lưu không nói thêm gì nữa.
             Trần Tử Dữu mời anh dùng trà để cảm ơn anh mấy lần đã đưa cô về. Cô lên nhà thay đồ rồi xách một giỏ lớn đi xuống.
             “Thật ra… Giang tiên sinh rất hy vọng cô có thể ở lại.” nhìn Trần Tử Dữu pha trà Giang Lưu châm chước câu chữ cẩn thận rồi mới nói.
             Trần Tử Dữu nhẹ nhàng nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Vì sao? Vì ông ngoại tôi đã chết, thù hận của anh ta rốt cuộc cũng đã trả được? Vì anh ta đã mất đi mục tiêu phấn đấu nhiều năm nên không biết phải làm thế nào? Hay là, anh ta cảm thấy giữ tôi lại cũng xem như một cách đền bù tổn thất? Hay những năm qua anh ta đã quen với sự hiện diện của tôi nên khi tôi ra đi, anh ta khó có thể thích ứng được?”
             Giang Lưu lại không biết nói gì.
             “Hiện anh ta dường như không còn lý do để hận tôi. Ngược lại tôi chẳng lẽ không thể hận anh ta sao?”
             “Nếu cô căm hận và muốn báo thù ngài ấy vậy càng nên ở lại bên cạnh ngài ấy. Như vậy mới có cơ hội giày vò, hãm hại ngài ấy chứ.”
             Trần Tử Dữu cười rộ lên: “Đây là ý nghĩ của anh hay anh ta dạy anh nói như vậy?”
             Giang Lưu hạ mắt xuống.
             “Thật ra tôi không hận anh ta. Trước đây có lẽ rất hận nhưng bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi, thậm chí sau đó tôi đã cảm thấy thông cảm cho anh ta. Nhưng đời người dài lắm cũng chỉ đến trăm năm, nếu cha mẹ tôi sống được lâu đến vậy thì hiện tại tôi còn chưa sống được đến một nửa cuộc đời. Tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm, nhiều nơi chưa đến. Trong cuộc sống hữu hạn này tôi muốn có thể làm được thật nhiều việc có ý nghĩa.”
             Cô nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Tôi có thể tha thứ nhưng không thể quên được. Vì vậy… cám ơn Giang tiên sinh đã chịu buông tha cho tôi, chúc anh ta sau này ngày nào cũng gặp sự như ý. Mong anh chuyển giùm tôi câu nói này đến anh ta, khi ra đi tôi đã quên nói.”
             Giang Lưu im lặng từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy, chậm rãi đặt trước mặt cô, đó là một tấm chi phiếu giá trị khổng lồ.
             Trần Tử Dữu nhìn thoáng qua rồi cười nói: “Đây là ý gì?”
             “Giang tiên sinh biết cô không thiếu tiền, cũng không thích tiền nhưng ngài ấy hi vọng sau này cô có thể sống thoải mái một chút.” Giang Lưu thận trọng nói từng chữ.
             Trần Tử Dữu mở chi phiếu ra xem: “Nếu tôi xé nó, anh sẽ nghĩ tôi quái đản chứ hả?”
             “Không đâu.”
             Giang Lưu vừa dứt lời cô đã từ tốn xé tấm chi phiếu ra làm hai mảnh, rồi bốn mảnh, mảnh Giang Ly Thành đã ký tên còn nguyên nên cô lại xé tiếp thành tám mảnh.
             Khi cô thả xuống thì Giang Lưu chậm rãi nói: “Nhưng tôi sẽ nghĩ cô thật ngốc. Người chê tiền thì thật ngu ngốc vì tiền này không hề trái pháp luật.” 
            “Đáng lẽ anh nên nói sớm hơn chứ, anh xem, tôi lỡ xé nát cả rồi.” Trần Tử Dữu thả tám mảnh chi phiếu vào cái gạt tàn rồi giội chén trà lên, sau đó quay sang anh phủi tay. 
            “Đừng lo, ngài ấy có cả sấp.” Giang Lưu lại lôi ra một tấm chi phiếu khác trịnh trọng đặt trước mặt cô.
             Tấm chi phiếu này đã được ký tên đầy đủ, chỉ có số là chưa điền.
             Trần Tử Dữu lại cười rộ lên, lấy một cây bút từ trong giỏ ra, suy nghĩ một lát rồi hỏi Giang Lưu: “Anh có nhớ chúng ta quen biết bao lâu rồi không?”
             “Bốn năm lẻ hai tháng.” Giang Lưu thoáng suy nghĩ rồi khẳng định.
             Trần Tử Dữu điền xuống tấm chi phiếu số hai mươi vạn đồng.
             Khóe mắt Giang Lưu giật nhẹ: “Trần tiểu thư, cô đang sỉ nhục Giang tiên sinh sao.”
             “Thật ra mấy năm nay, mỗi tháng tôi cũng chỉ gặp Giang tiên sinh một lần, 50 tháng Giang tiên sinh cũng chỉ tìm đến tôi 50 lần. Nghe nói năm nghìn đồng đã là giá rất cao rồi, tôi chỉ tính 80% thôi. Giang Lưu anh xem, tôi đã đánh giá mình quá cao rồi ấy chứ.”
             Giang Lưu day day ngón tay lên khóe mắt đang giật, nghe cô nói tiếp: “Anh có thể giúp tôi đến ngân hàng trình ra chi phiếu này không?”
             Tại ngân hàng, cô chuyển đúng hai mươi vạn đồng vào tài khoản của mình ngay trước mặt Giang Lưu, sau đó cô mời anh đi cùng đến tủ sắt ngân hàng. Cô mở một ngăn tủ, trong đó có không ít đồ, cô lấy ra vài món bỏ vào chiếc giỏ đeo bên mình rồi khóa lại. Đó là nơi cô để toàn bộ những món quà của Giang Ly Thành đã tặng trong những năm qua. Cô đưa chìa khóa cho Giang Lưu: “Giúp tôi lần này nhé.”
             Gân xanh nổi đầy trán, tim Giang Lưu cũng đập thình thích: “Trần tiểu thư, có phải tôi đã từng đắc tội với cô không?”
            “Không hề.”
             “Vậy sao cô lại tính hại tôi?” 
            Trần Tử Dữu đột nhiên nghĩ thông, chỉ sợ cả đời này cô sẽ không có cơ hội làm một chuyện điên rồ như vậy, Giang Lưu từng đối với cô rất tốt. Nếu cô thật sự muốn cùng Giang Ly Thành cắt đứt mãi mãi thì không cần phải làm chuyện gây sự chú ý cho anh mới là thông minh. Cô làm như vậy là cố ý muốn Giang Ly Thành không thể quên được cô.
             Cô bị hỏi nhưng không trả lời được.
             Quả thật ngoài miệng cô nói đã tha thứ cho Giang Ly Thành nhưng trong lòng thì không cam tâm. Có lẽ anh muốn dùng tiền để mua sự yên ổn thoải mái nên cô sẽ không cho anh được như nguyện. Tuy không phải như Giang Lưu nói nhưng động cơ chính của cô đúng thật là không muốn Giang Ly Thành dễ dàng quên cô. Điều này cô không thể phủ nhận.
             Hai tháng sau, Trần Tử Dữu làm rất nhiều chuyện cô chưa từng làm, bất kể có ý nghĩa hay không.
             Cô như bà chủ lớn đi chợ mua thức ăn, căn cứ theo thực đơn mà xông xáo cả nửa buổi, tự làm ình một bàn lớn đầy món ngon.
             Cô không ngủ không nghỉ chiến đấu hai ngày hai đêm xem hết hơn năm mươi tập phim, đói bụng thì ăn bánh quy, khát thì uống nước ngọt, sau đó cô đi ngủ, ngủ một mạch hai ngày hai đêm nữa.
             Cô mua rất nhiều hạt giống hoa và nhiều chậu hoa đẹp, biến ban công thành một khu vườn thí nghiệm nho nhỏ. Cô phát hiện cô chỉ có thể chăm sóc được mỗi cây xương rồng.
             Cô nặn ra rất nhiều tác phẩm gốm sứ hình thù kỳ dị, thô ráp, đơn giản rồi đem chất đầy các góc nhà.
             Cô liên tục mua đồ qua internet, toàn đồ nội y, đồ trang điểm, các món ăn vặt và cả đồ chơi vì muốn hưởng thụ cảm giác ký nhận mỗi ngày, giống như không ngừng nhận được quà tặng từ bạn bè trên khắp cả nước vậy, mặc dù tất cả đều trả bằng tiền của cô.
             Khi vết thương của cô hoàn toàn bình phục thì cô một mình đến khu công viên giải trí mới khai trương gần đó, chơi đua xe, thuyền hải tặc, tàu vũ trụ, thám hiểm các vì sao…Chơi hết tất cả các trò. Khi chơi những trò mạo hiểm, người xung quanh la hét không ngừng thì cô lại rất bình thản. Có một thiếu niên mấy lần đều ngồi gần cô, mỗi lần lên cao rồi rơi xuống cậu ta hò hét kinh thiên động địa, sau đó nhìn chằm chằm vào cô: “Lần nào cũng không thấy chị kêu, có phải sợ quá ngất rồi không?”
             “Làm gì có.”
             “Chị không sợ sao?”
             “Sợ.”
             “Vậy sao chị không la?”
             “Sao phải la?”

             “Quái nhân.” Cậu ta tự lẩm bẩm rồi bỏ đi.
             Trước cổng khu chợ nhỏ có một cặp vợ chồng bán hoa quả, mỗi ngày đều phải bán hết hàng mới chịu dọn về, thường là đến gần đêm. Mỗi đêm khi ra ngoài tản bộ cô đều tiện đường ghé mua, nếu thấy còn ít cô sẽ mua hết.
             Trái cây ăn không hết nhưng bỏ đi thì tiếc nên cô làm nhiều mứt táo, mứt lê, mứt đào và mứt hỗn hợp, mua nhiều bình để đựng rồi chất đầy vào tủ lạnh, về sau cô còn mua luôn một loại tủ lạnh nhỏ có cửa kính để đựng nữa. 
            Cô làm mứt hoa quả không tệ, tiếc là không có người chia sẻ. Cô nghĩ cả nửa ngày mới phát hiện ngoại trừ cặp vợ chồng già ở đối diện cô rất ngưỡng mộ thì tại thành phố này cô không thân với ai đến nỗi đem tặng mứt hoa quả tự làm cả. 
            Một đêm mưa gió, sau khi xem phim rạp xong Trần Tử Dữu trở về nhà, vợ chồng bán hoa quả đang lấy đồ che chắn giỏ nho, họ nhã nhặn từ chối ý muốn mua hết của cô: “Cám ơn cô nhưng nhiều như vậy lại khó bảo quản, làm mứt cũng quá nhiều, mình cô chắc chắn ăn không hết được đâu.” 
            Một suy nghĩ thoáng lướt qua đầu Trần Tử Dữu, cô nói với họ: “Tôi dùng để ủ rượu.”
            Cô tham khảo phương pháp ủ rượu trên mạng cả tháng ròng, trải qua quá trình lên men dài dằng dặc, sau khi lọc và để lắng xuống, hai bồn nho đã biến thành rượu. Cô cất vào chiếc bình thủy tinh trong suốt, sáng long lanh mà cô đã rất vất vả đấu giá trên trang web nước ngoài thắng được, tất cả đổ đầy được hai bình. Cô phong kín nắp bình rồi cất vào tủ lạnh. Tủ lạnh đã được cô chỉnh nhiệt độ phù hợp với việc cất trữ rượu.
            Cô suy tính, số bình rượu không nhiều, dùng tủ lạnh rất tốn điện lại thêm công sức của cô bỏ ra, so với chất lỏng màu hổ phách kia đàng nào cũng tốn kém hơn. Gần đây cô rảnh rỗi đến nỗi sắp mốc meo cả lên, có lẽ nên tìm việc làm thôi.
            Ban đầu công ty cũ đã từng hai lần gọi điện mời cô quay về làm nhưng cô khéo léo từ chối, tiến hành giải quyết toàn bộ thủ tục cuối cùng. Chuyện cô bỏ việc nhiều người cũng biết, nếu quay lại như vậy không tránh khỏi bị chê cười. Quả thật cô không bận tâm công việc mà người khác cầu còn chẳng được này.
            Cô nghiên cứu rất nhiều thông báo tuyển dụng đáng tin cậy trên mạng, thận trọng loại bỏ một số lời mời phỏng vấn. Lý lịch công tác của cô tuy không ấn tượng lắm nhưng cũng không đến mức nghèo nàn. Thêm vào đó, yêu cầu về chức vụ và tiền lương của cô cũng không cao nên nhanh chóng có vài công ty đã quan tâm tới cô, chỉ là không đáng tin lắm.
            Vài ngày sau, bác sĩ Lâm từng chữa bệnh cho ông ngoại gọi điện cho cô, hỏi thăm tình hình hiện tại của cô rồi quan tâm hỏi: “Tôi nhớ cô từng nói cô đã du học nước ngoài về tâm lý học chuyên nghiệp. Có bằng cấp gì không?”
            “Tôi chỉ có bằng chính quy thôi nhưng cũng không khác biệt lắm.” Lúc trước cô từng học thêm bộ môn này nhưng cũng chỉ là môn tự chọn vì cô không muốn quẫn trí đến mức tự hủy diệt bản thân.
            “Tôi có một công việc ngắn hạn. Vì phải đi công tác nửa năm, tôi muốn dẫn vài học trò ra ngoài nghiên cứu nên muốn mời cô tiếp tục làm trợ lý của tôi. Chỗ đó cũng không tệ, phong cảnh đẹp nhưng cuộc sống có hơi thiếu thốn.”
             Ông miêu tả rất sinh động về dự án chữa trị tâm lý khiến cô hơi dao động: “Chữa trị cho người khác? Không phải trước đây ông luôn nói tôi mới là người cần chữa trị sao?”
             “Vì thế mới cảm thấy cô là người thích hợp nhất. Những đứa trẻ đó như những tấm kính, cô có thể thấy lại chính mình nên càng dễ thông hiểu chúng.”
 
            Trần Tử Dữu chấp nhận lời mời của bác sĩ Lâm. Ông nhờ cô giúp đỡ có lẽ là muốn giúp cô giải tỏa một chút hoặc có lẽ nguyên nhân là trước đây thấy cô làm trợ lý cho ông rất được mọi người ở trường đại học tâm thần yêu mến. Cô cũng không hiểu vì sao khi ở cùng người bình thường cô thường cảm thấy có khoảng cách nhưng lại rất dễ hòa hợp với những người tâm lý không bình thường.
             Cô đi theo bác sĩ Lâm cùng vài người trẻ tuổi ở lại một ngôi làng nhỏ tương đối cô lập trong vòng ba tháng, chịu nắng chịu gió nhưng tâm tình lại khá hơn nhiều, thân thể cũng khỏe mạnh hơn, trên mặt lúc nào cũng hồng hào. Cô nghĩ có lẽ do bị phơi nắng nhiều quá hoặc bị gió thổi rát mặt, tuy nhiên nhìn qua thì tinh thần cô có vẻ rất tốt.
             Vì cô đã tham gia dự án rất tích cực, lại hỗ trợ phiên dịch tài liệu và luận văn mấy vạn chữ, về sau bác sĩ Lâm còn khăng khăng tiến cử cô. Vì vậy cô có thể dễ dàng kiếm được một công việc trong một trường đại học, hoàn cảnh tốt, giờ làm việc ít, đãi ngộ không tồi, rất thích hợp với cô.
             Trần Tử Dữu cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu, người ta càng không quan tâm đến thứ gì đó thì nó lại càng dễ dàng đến với họ, chẳng hạn như công việc hay tiền tài. Mà điều cô quan tâm…một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu cô nhưng lại bị cô dập tắt ngay.
             Có lẽ cô từng quá để ý điều gì đó nhưng bây giờ, cô cô chỉ cảm thấy thế giới thật trống trải, xa xôi. Ở trong không gian vắng lặng tự tại như vậy cô lại không biết rốt cục cô muốn có thứ gì hay muốn làm gì.
             Cuộc sống của cô trở lại trạng thái bình thường, một ngày chỉ có từng đó việc: đi làm, tan tầm, ăn uống, mua sắm, đọc sách, xem phim, tập thể dục, làm đẹp, yên bình và thanh thản.
             Cô cảm thấy cảm giác này rất không thật, tựa như giấc mộng cô từng mơ trước kia. Sau đó cô thấy hoảng hốt, qua nhiều năm rồi mà cô vẫn như cũ, rõ ràng không có gì thay đổi cả.
 Đến một ngày, cô ngẫu nhiên nghe được Giang Ly Thành muốn kết hôn.
             Vài chữ quan trọng như giọt mực nhỏ vào đầu cô, để lại một dấu ấn rồi dần dần lan đến trái tim, tứ chi, cô từ trong trạng thái bay bổng dần trở về mặt đất, cuối cùng cô cũng thấy an tâm.
             Tin tức Giang Ly Thành sắp kết hôn rơi vào tai cô như một bộ phim truyền hình mới được trình chiếu vậy.
             Thời gian đó cô thường xuyên đi thẩm mỹ trường đại học mát-xa tinh dầu.
             Vì là chủ nhật, thời điểm đông đúc nhất nên cô phải ngồi đợi cả buổi chiều. Nhân viên mát-xa tay nghề rất khá lại thêm tiếng nhạc như thôi miên khiến cô buồn ngủ.
             Phòng bên cạnh có lẽ là phòng đôi nên nằm dưới ánh sáng mờ ảo cô loáng thoáng nghe được hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm.
             Họ nói về chuyện nhà, chuyện mẹ chồng, chị dâu hay em chồng, còn cả chuyện ông chồng lăng nhăng bên ngoài, toàn là những chủ đề xa lạ với cuộc sống của cô, nương theo tiếng nhạc dịu nhẹ truyền vào tai cô, xa xôi như tiếng người nói chuyện, ca hát trong giấc mộng của cô. Cô vẫn tiếp tục thiếp đi dưới bàn tay mát-xa điệu nghệ của cô nhân viên, cho đến khi một cái tên quen thuộc nhảy vào đầu cô.
             “Chị từng gặp Giang Ly Thành chưa?”
             “Là đại gia đá quý đó hả? Chưa từng. Nghe nói anh ta rất bận rộn, ít khi xuất hiện trước công chúng lắm. Tôi còn nghe nói anh ta trẻ tuổi, lại rất đẹp trai.”
             “Đá quý chỉ là một phần thôi, anh ta rất giỏi trong lĩnh vực đầu tư. Anh ta từng làm ăn với ông nhà tôi nên tôi đã gặp một lần, chỉ có thể nói rằng so với số đá quý châu báu kia thì anh ta thu hút hơn nhiều. Một người như vậy tất nhiên cũng phải kết hôn chứ.”
             “Cô gái nào tốt số vậy?”
             “Sao lại không chứ, người anh ta muốn lấy chị cũng biết đó.”
             “Đâu nào, bạn bè thân thiết của tôi đều đã kết hôn rồi.”
             “Tô Hòa, chị còn nhớ không?”
             “Cô ta? Cô ta chưa chết sao?” Cô gái kia nghiến răng nghiến lợi, giọng nói đột nhiên cao vút, “Ôi trời ơi, Giang Ly Thành, tôi nhớ rồi, có phải chính là đứa trẻ xinh đẹp ít nói thường đi cùng Tô Hòa đúng không? Tô Hà cùng độ tuổi với tôi mà, vậy thì lớn tuổi hơn anh ta nhiều, lại chẳng xinh đẹp gì. Anh ta vừa ý cô ta ở chỗ nào chứ?”
             “Vậy là do cô ta tốt số rồi. Ha ha, chẳng phải cô ta từng là tình địch của chị sao, đã là chuyện cũ rồi mà chị còn hận đến giờ à? Hôm qua tình cờ tôi gặp cô ta, thiếu chút nữa nhận không ra, cô ta bây giờ từ trong ra ngoài đều giống một phu nhân lắm. Hơn nữa hai người họ còn là thanh mai trúc mã nữa.”
             “Cô ta là phu nhân giả mạo thì có, cũng chẳng thay đổi được chuyện năm đó cô ta từng là kẻ chẳng ra gì.”
             Trần Tử Dữu vô tình đã trở thành kẻ nhiều chuyện nghe lén vách tường nhưng vở hài kịch đầy đủ như vậy, cô lần đầu tiên nghe thấy.
             Cô nằm trên giường, bàn tay mềm mại của cô nhân viên mát-xa còn đang day qua day lại trên người cô nhưng tiếng nhạc đã trở nên mơ hồ, tiếng nói chuyện đứt quãng, tựa như cô đang nghe tin tức làng giải trí với tên của một nam diễn viên nào đó được nhắc qua, rất quen nhưng cũng rất lạ lẫm, xa xôi, còn nữ diễn viên kia…Tô Hòa, Tô Hòa, cô lặp đi lặp lại cái tên này hai lần, cảm giác như từng nghe thấy ở nơi nào đó, thậm chí có khi đã từng gặp rồi nhưng lúc này trí nhớ lại chỉ là một mảnh mông lung.
             “Liên quan gì đến mình chứ? Nhiều chuyện.” Cô vừa nghĩ vừa đổi tay gối vì tay kia đã hơi tê.
             Tiếng nói của hai người phụ nữ kia cũng nhỏ dần, cuối cùng biến mất trong tiếng nhạc to hơn.
             “Trần tiểu thư, Trần tiểu thư, tỉnh lại thôi.” Cô gái trẻ khẽ gọi cô.
             Cô đứng dậy nhìn đồng hồ, thì ra cô đã ngủ hơn một tiếng, trên người đang được đắp một chiếc chăn mỏng.
             “Sao không đánh thức tôi?”
             “Cô nói cả buổi chiều cô không bận gì, vả lại nhìn cô ngủ rất ngon.”
             Cô lại nằm mơ nữa, trong mơ cô trở lại thời thiếu nữ trẻ trung, thanh thoát trong bộ đồ trắng. Giấc mơ không có tiếng động, chỉ có tiếng nhạc du dương như trong một bộ phim câm.
             Trong mơ, học trò có người đang mất ăn mất ngủ học hành, có người lại trốn thầy giáo vụng trộm truyền tay cánh thư tình, có người tan học lại kéo bè kéo cánh gây sự, đánh nhau.

             Thời thiếu nữ, cô nổi bật nhưng cũng khác người, ăn mặc đẹp, tính tình tốt, thành tích cao, dường như mọi thứ đều hơn người ta; cô rất an tĩnh, không ồn ào huyên náo, cô có toàn bộ ưu điểm một cô gái nên có và lại rất ít khuyết điểm mà các cô gái thường có; cô không quá hòa đồng nhưng cũng không cao ngạo, tận tình giúp đỡ người khác nhưng lại chỉ nói chuyện với bạn gái; cô thường nhận được rất nhiều thư tình nhưng chỉ cười trừ vì cô đã có người bạn trai thanh mai trúc mã, lại là hàng xóm nên sau mỗi buổi tối tự học đều đưa cô về nhà, trong túi luôn mang theo kẹo và sôcola cho cô.
             Khi ấy còn trẻ nhưng khôn ngoan, hai chữ yêu đương không được chấp nhận với học sinh cấp 3, không thể phụ lòng tín nhiệm của thầy cô. Hành vi, cử chỉ của họ đều hợp quy củ, chưa từng thổ lộ gì, cử chỉ thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay. Thế nhưng họ đều lên kế hoạch cùng thi vào một trường, một thành phố, họ còn có rất nhiều kế hoạch cho tương lai. Sau đó…không có sau đó, khi anh ta phản bội cô, cô đã quên hết rồi.
 Khi cô choàng tỉnh giấc thì như đã qua mấy cuộc đời. Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy người con trai đã cùng lớn lên với cô, tâm trạng có chút mù mờ. Sự thật là cô chưa từng oán hận anh ta vì cô chưa kịp hận thì đã gặp Giang Ly Thành. Từ đó, oán hận của cô đã được đặt vào một nơi khác.
             Cô nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Hóa ra cô từng có nhiều thứ mà người khác chưa từng có. Nhưng khi ấy cô xem tất cả là lẽ đương nhiên, không hề trân quý. Lúc này nghĩ lại, chỉ cảm thấy cuộc đời thật phù du, ảo mộng.
             Trần Tử Dữu không thích phiền phức nhưng phiền phức lại thích cô. Hai ngày sau khi cô nghe tin Giang Ly Thành sắp kết hôn, đêm đó cô vẫn mặc một bộ đồ rộng thùng thình đi dạo mát, đi mãi đến tận công viên cách khu nhà cô ở một dãy phố, đứng nhìn các cụ ông cụ bà khiêu vũ một lúc. Khi quay trở về đã thấy trước cổng khu nhà có một người rất cao đang đứng trong bóng tối.
             Xuất phát từ bản năng, cô biết mục tiêu mà người này đang chờ chính là cô: “Trần tiểu thư?”
             Cô không trả lời, trong lòng thầm tính toán, kêu cứu hay gọi điện thoại báo cảnh sát đều không khả thi.
             “Trần tiểu thư không cần lo lắng. Chị Hòa muốn mời cô dùng trà, sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu.” Người này rất lễ phép, giọng nói còn trẻ nhưng khẩu khí lại không cho phép từ chối.
             Cô rất ít khi đắc tội người khác, trong đầu chợt có ánh chớp lóe lên. Chị Hòa? Tô Hòa? Thanh mai trúc mã? Người thân duy nhất?
             Cô vẫn tưởng Hòa là họ, không ngờ đó là tên gọi nên cô chưa từng liên tưởng đến.
             Đó là người từng đưa tay giúp đỡ cô ngay lúc cô tuyệt vọng, đau đớn nhất. Những năm qua dù cô cố gắng xa lánh bất luận người nào cũng chưa bao giờ thật sự quên người này.
             Thế nhưng cô ấy sắp trở thành Giang phu nhân rồi, Trần Tử Dữu không biết cô ấy đối với người đàn bà đã từng dây dưa nhiều năm với chồng mình có còn thiện ý hay không, dù rằng sự dây dưa đó cũng không phải chủ ý của cô.
             “Xin lỗi, anh nhận lầm người rồi.” Trần Tử Dữu lạnh lùng nói, xoay người tính vượt qua anh ta. Đây chỉ là một tư thế, cô biết là không có kết quả gì. 
            Quả nhiên người nọ lại nhanh nhẹn ngăn cản trước mặt cô: “Trần tiểu thư, xin hợp tác.”
             “Tôi không rảnh.” Cô chạy vài bước liền giơ tay đón taxi nhưng người kia đã kịp nắm được cổ tay cô.
             Taxi dừng lại nhìn đôi tình nhân đang giận dỗi rồi lại chạy đi.
             Sau đó cô đành phải đi theo anh ta, không náo loạn hay làm ầm ĩ gì. Trong lòng cô biết rõ làm gì cũng vô ích, thời sự ngày nào cũng đưa tin những cô gái bị cướp trên đường, người qua đường bị đánh, ai cũng oán giận nhưng chính thức can thiệp lại chẳng có ai.
             Người này cũng không làm khó dễ cô. Cô không chịu ngồi xe anh ta thì anh ta cũng gọi taxi. Cô quan sát nét mặt anh ta dưới ánh đèn, so với suy nghĩ của cô thì trẻ hơn rất nhiều, nhìn qua chỉ như một thiếu niên thanh tú, trầm tĩnh.
             Vì không bị hạn chế cử động tay chân nên cô đưa tay vào túi, âm thầm nhấn nút gọi Giang Lưu.
             Lần trước khi chia tay, Giang Lưu đã nói với cô: “Tôi biết là cô không cần nhưng dù gì cô cũng không còn người thân nào, nếu thực sự có chuyện gì mà không tìm được ai khác, xin cứ gọi cho tôi.”
             Cô không để tâm đến lời nói này nhưng dãy số không bấm nhiều cô lại nhớ rất rõ.
             Trần Tử Dữu không sợ chết nhưng cô thừa nhận, thời thế đang yên ổn thế này, tự dưng vướng phải chuyện không thể hiểu được như vậy cô không muốn chết không minh bạch.
             Tài xế vừa mở radio, cô đã nhanh tay bịt loa lại rồi bấm số, tiếng bàn phím điện thoại vang lên, hình như đã được kết nối rồi, cô liền hỏi người kia: “Chúng ta đi đâu? Tôi còn có hẹn với bạn.”
             Người thanh niên trẻ tuổi nói ra một cái tên, có lẽ hơi ngạc nhiên vì sự phối hợp của cô.
             Cô cũng kinh ngạc, đứa nhỏ này thành thật quá.
             Cô cầu nguyện Giang Lưu có thể nghe thấy.
             Trần Tử Dữu gặp Tô Hòa trong một căn phòng dành cho khách quý ở một nhà hàng tư.
             Hòa, mười năm sau cô mới hiểu được cách viết chữ này.
             Trên đường đi, cô thầm nhớ lại hình dáng Tô Hòa năm đó, vóc dáng đầy đặn, phong thái cởi mở, thậm chí có chút thô lỗ như đóa hoa vùng nhiệt đới, xinh đẹp mà tràn đầy sức sống.
 
            Cô gái ngồi trước mặt cô lúc này so với trí nhớ của cô như hai người hoàn toàn khác biệt, gầy ốm, khuôn mặt tái nhợt, tính cách cũng thay đổi trở nên trầm tĩnh mà yếu ớt, như bức tranh về một phụ nữ phương Tây, toát lên một vẻ đẹp cổ xưa cao quý nhưng ốm yếu. Chỉ có đôi mắt đen trong trẻo, mơ hồ còn có thể thấy được hình dáng lúc trước.
             Trần Tử Dữu còn tưởng rằng mình đến lộn chỗ, định đứng lên rời đi.
             “Mời ngồi. Hôm nay tôi bị trặc chân, nếu không sẽ tự mình đi đón cô rồi.” Tô Hòa nhẹ nhàng nói. Cô ấy ngồi đằng kia, chỉ tay xuống cái ghế đối diện ý bảo Tử Dữu ngồi xuống rồi chỉ vào chân mình.
             “Giang phu nhân có gì muốn nói?” Trần Tử Dữu đi thẳng vào vấn đề.
Trong mắt Tô Hòa hiện lên một tia kinh ngạc. “Bây giờ tôi vẫn còn là bác sĩ Tô, hoặc cô cũng có thể gọi tôi một tiếng ‘chị Hòa’, so với cô thì tôi lớn tuổi hơn nhiều nên cũng không thiệt thòi cho cô. Ngồi đi, cô cứ đứng vậy khiến tôi cảm thấy thất lễ quá.”
             Thái độ của cô ấy càng ôn hòa, Trần Tử Dữu càng cảnh giác.
             Giang Ly Thành cũng không thích người khác đứng nói chuyện với anh, về điểm này đôi vợ chồng này thật giống nhau. Nhưng Giang Ly Thành chỉ vì không muốn ngẩng đầu nhìn người khác, còn cô ấy thì không biết vì sao.
            “Giang phu nhân tương lai, xin hỏi chị tìm tôi có chuyện gì?” Trần Tử Dữu ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
             Tô Hòa dường như rất vui vẻ, cười rộ lên. Khi cô ấy cười, cảm giác bệnh tật hay ốm yếu đều tan biến hết. Cô ấy vừa cười vừa nói: “Các người xem, bộ dáng cô ấy thế này có phải rất giống Tiểu Thành lúc trước không?”
             Lúc này Trần Tử Dữu mới phát hiện, hóa ra trong phòng còn có người khác, năm người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ở góc tường, tạo cảm giác như không hề hiện hữu. Hèn chi cô không phát hiện ra.
             Một người lên tiếng đáp “Giống lắm.”
             Cô có cảm giác đã bị họ lừa đến đây để thưởng thức như động vật quý hiếm. Cô cũng muốn cườ, nhưng cười không nổi, lấy từ trong túi áo ra một hộp thuốc: “Có thể không?” Rồi tự châm lửa. Cô biết hành vi này không thích hợp nhưng cô cần phải trấn tĩnh. Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn Tô Hòa: “Chị muốn một điếu không?”
             “Tôi cai thuốc nhiều năm rồi.” Tô Hòa lại khôi phục bộ dáng yếu ớt, bất mãn nhìn cô hút thuốc. Trần Tử Dữu còn nhớ lần đầu gặp Tô Hòa thì dưới chân cô ấy toàn là tàn thuốc, quanh thân đều đậm mùi thuốc lá.
             “Tôi mới về nước đầu tuần. Ở nước ngoài 6, 7 năm rồi, về đây lại chênh lệch múi giờ mất ba ngày, bây giờ muốn gặp lại cố nhân, nhìn lại những năm qua, có phải mọi người đều giống như tôi, đã thay đổi hết rồi không nhưng lại phát hiện người xưa có người đã chết hoặc còn sống nhưng không muốn gặp tôi, cũng như tôi không muốn gặp họ.”
             Trần Tử Dữu trầm mặc. 
            Chủ nhà hàng đưa trà bánh lên, thoạt nhìn tưởng vậy nhưng lại không phải. Có hai cái chén nhỏ đựng súp rất tinh xảo. Ngoài ra còn có gạt tàn và bộ đồ ăn rất đẹp. 
            Tô Hòa bưng lên chén, khẽ nhấp một ngụm: “Bề ngoài của cô không khác mấy so với trước đây nhưng tính cách lại thay đổi rất nhiều.”

             “Tôi và Giang tiên sinh không có bất cứ quan hệ nào, nếu chị gọi tôi tới để xác nhận chuyện này.”
             Tô Hòa mỉm cười: “Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô bây giờ thôi. Về phần quan hệ giữa cô và cậu ta, tôi không quan tâm.”
             Trần Tử Dữu cũng cười, dập tắt điếu thuốc cô mới hút được một nửa, cảm thấy tình huống này quá khôi hài.
             “Giang phu nhân, tôi phải cám ơn chị vì sự tử tế chị đối với tôi nhiều năm trước. Có điều, không phải ai cũng thích nhớ lại chuyện xưa, ít nhất là tôi không thích. Bây giờ chị đã gặp tôi rồi, tôi có thể đi được chưa?”
             “Cô bây giờ không còn đáng yêu như trước nữa.” Tô Hòa nhẹ thở dài.
             Trần Tử Dữu vất vả duy trì nụ cười trên mặt. Bên ngoài trấn định nhưng kỳ thật cô đang nghĩ nếu cứ khoát tay bỏ đi có để lại hậu quả nghiêm trọng gì không. Vừa lúc này có hai tiếng gõ cửa nhẹ, một người bước vào nói khẽ với Tô Hòa hai câu, cô ấy gật đầu. Vài giây sau, Giang Lưu nét mặt bình thản bước vào, liếc nhanh qua Trần Tử Dữu rồi đi đến trước mặt Tô Hòa, cung kính hành lễ: “Giang tiên sinh tạm thời có cuộc họp nên sẽ đến muộn hai tiếng.”
             “Cậu ta phái cậu đến nhắn với tôi như vậy à? Lẽ nào mạng lưới thông tin có vấn đề?” Tô Hòa thản nhiên hỏi.
             “Giang tiên sinh nghe nói chị bị trật chân thì rất lo lắng nên cử tôi đến đưa chị đến chỗ lão Vương ở thành Đông để khám. Ngài ấy đã đặt chỗ cho chị rồi.”
             “Chính là lão Vương đồ tể hồi trước đó hả? Cậu ta biết rõ tôi rất ghét ông ta. Tính hại tôi hả?”
             “Giang tiên sinh nói, ông ấy tuy đáng ghét nhưng y thuật rất cao nên mong chị hãy đến đó một lần.” Giang Lưu thong dong mà kiên định đáp lại.
             “Càng ngày cậu ta càng đáng ghét, thật không thú vị chút nào.” Tô Hòa lại than thở, ánh mắt chuyển từ Giang Lưu sang Trần Tử Dữu, cuối cùng lại cố định trên mặt Giang Lưu.
             Giang Lưu đứng nghiêm, nhìn không chớp mắt.
             “Xin lỗi nhưng tôi có thể đi được chưa?” Bị gạt ở một bên, Trần Tử Dữu lễ phép hỏi.
             “Không ăn chút gì sao?” Tô Hòa khách khí hỏi.
             “Tôi không đói, cám ơn.” Trần Tử Dữu đứng lên.
             “Để tôi tiễn cô.” Tô Hòa dứt lời cũng lập tức đứng lên vịn vào mép bàn, đội bảo vệ áo đen bước theo nhưng không đỡ cô.
             Cô ấy bước đi khập khiễng, Trần Tử Dữu vốn muốn nói “không cần đâu”, lời nói đến miệng nhưng cuối cùng không thốt ra được, thấy cô ấy khó khăn bước bên cạnh mình lại bưng một chén súp đưa đến trước mặt cô: “Thật sự không uống sao?”
             Trần Tử Dữu lui về sau một bước.
             Tô Hòa cười cười, húp sạch chén súp rồi nhẹ nhàng đặt xuống, hình như đang lầm bầm: “Thật là một tên nhóc không biết phân biệt tốt xấu. Chén súp này đêm nay cậu muốn cũng không ăn được nữa.” Sau đó, cô ấy chân thành giơ tay về phía Trần Tử Dữu: “Tuy cô không muốn gặp tôi nhưng tôi lại rất vui khi gặp lại cô.”
             Trần Tử Dữu vẫn không nói năng gì, chỉ giơ tay ra. Thật ra cô cũng không sợ trong súp có độc, chỉ là cô không muốn đụng đến bất cứ thứ gì. Giang phu nhân tương lai cao quý ưu nhã, tư thái hào phóng đối lập hẳn với kẻ tiểu nhân là cô đây, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
             Lòng bàn tay Tô Hà khô mát mà ấm áp, nằm ngoài dự đoán của Trần Tử Dữu. Lúc đứng lên cô ấy có vẻ yếu ớt trước gió nhưng khi nắm tay lại rất chặt, một lúc cũng không muốn buông ra. Trần Tử Dữu nhẹ nhàng rút tay lại nhưng lại không được.
             Tô Hòa hỏi: “Tay cô sao vậy?”
             Cô cúi nhìn một vòng tròn tím xanh trên cổ tay mình. Lúc trước không có, chắc do cậu thiếu niên kia đã vô tình tạo ra. Không trách được cậu ta, trời sinh cô đã có làn da mỏng manh, đụng nhẹ một chút cũng chảy máu.
             “Không cẩn thận thôi.”
             Phòng đặc biệt này là loại phòng kép, bên ngoài còn có một phòng nữa, cậu thanh niên vừa nhìn thấy hai cô liền lập tức đứng lên.
             “Vừa rồi ai đưa Trần tiểu thư tới?”
             Cậu thiếu niên cúi đầu bước lại gần hai cô.
            Tô Hòa ôn nhu nói: “Cậu đến mời Trần tiểu thư hay là lôi cô ấy?” 
            “Xin lỗi, chị Hòa.” Cậu ta thấp giọng nói, lời còn chưa dứt trên mặt đã trúng một cái tát.
            Người mặc đồ đen liền tiến lên đỡ lấy Tô Hòa vì đánh người mà đứng không vững.
             “Nói xin lỗi với ai?” Thanh âm của cô vẫn rất ôn nhu.
             “Xin lỗi, Trần tiểu thư.” Cậu thanh niên thành thật cúi đầu tạ lỗi với Trần Tử Dữu.
             Trần Tử Dữu không biết phải nghĩ gì. Cô có cảm giác như đang bị kéo đi diễn trò, kịch bản nội dung cũng không biết, tất cả cứ mơ hồ lẫn lộn.
             Nhưng xung quanh không khí lại quá yên ắng như đang chờ lời thoại của cô, cô đành phải nói ra hai chữ: “Không sao.”
             “Cậu ta còn trẻ chưa hiểu chuyện, mong cô thứ lỗi.” Tô Hòa nhìn cô cười, cứ như thể vừa rồi cô ấy chẳng qua chỉ giúp cậu ta nhặt lên một cây trâm rơi trên đất, “Giang Lưu, phiền cậu đưa Trần tiểu thư về nhà an toàn.” Cô ấy đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “an toàn”.
             “Giang tiên sinh muốn tôi đưa chị đến chỗ lão Vương để chữa chân.” Giang Lưu đúng mực nói.
             “Đi với quỷ ấy.” Tô Hòa tao nhã thốt ra bốn chữ.
             Sau khi lên xe Giang Lưu, Trần Tử Dữu thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên cô ngồi bên ghế phó lái của Giang Lưu, chỗ ngồi của cô thường là phía sau.
             “Phiền anh rồi.”
             “Không sao, không phiền gì cả.”
             “Chuyện hôm nay có khiến anh khó xử với Tô tiểu thư không?”
             “Không đâu, tôi chỉ làm theo lệnh Giang tiên sinh thôi.”
             “Tôi còn tưởng…” Trần Tử Dữu dừng lại một chút, cảm thấy không cần phải nói nhiều.
             “Thật ra chị Hòa không có ý hại cô đâu, chỉ là tính tình chị ấy có chút khác người, thích đùa dai thôi.”
             “Vậy anh cần gì phải tới.”
             Giang Lưu ngừng một lát, “Hôm nay có lẽ chị Hòa chỉ muốn trêu chọc Giang tiên sinh một chút thôi, Giang tiên sinh trước đó cũng không biết chuyện này.”
             Trần Tử Dữu không nói lại, không khí trong xe trầm xuống cho tới khi Giang Lưu thuần thục lái xe vào cư xá của cô rồi dừng hẳn lại.
             Trần Tử Dữu tháo dây an toàn ra nhưng không nói năng gì, Giang Lưu đột nhiên nói: “Chị Hòa sau khi bệnh nặng thì hay lải nhải, từ năm ngoái đã nằng nặc nói Giang tiên sinh phải kết hôn trước mùa thu năm nay, nếu không sẽ không thể tránh khỏi kiếp nạn. Cứ vài ngày lại gọi điện nhắc nhở Giang tiên sinh chuyện này.”
             Trần Tử Dữu cởi dây an toàn nhưng không nói gì.
             “Hai tháng trước, khi chị ấy làm phẫu thuật lần đầu, trước khi mổ, chị ấy đã nói với Giang tiên sinh, nếu ngài ấy không có đối tượng để kết hôn và nếu chị ấy có thể sống rời khỏi đây thì Giang tiên sinh phải lấy chị ấy. Cho nên…”
             “Khi nào họ kết hôn?” Trần Tử Dữu cắt lời Giang Lưu.
             “Có thể tháng sau.”
             “Trước kia anh cũng cứ hay nói chuyện tình yêu kiểu này sao?”
             “Thỉnh thoảng thôi.” Giang Lưu khiêm tốn trả lời.
             Làm việc tại trường đại học có cái tốt là được hưởng một kỳ nghỉ dài.
             Trong kỳ nghỉ, Trần Tử Dữu tham gia vào một đoàn khách du lịch, chuyển đoàn nhiều lần, đi gần nửa đất nước Trung Quốc cho đến khi cô thật sự không còn đủ sức chơi tiếp mới mua vé máy bay quay trở về.
             Đoàn du lịch chỉ toàn nam nữ độc thân. Mỗi lần chuyển đoàn đều có những thanh niên trẻ tuổi muốn lấy lòng cô, trên đường đi rất chiếu cố cho cô. Cô cư xử vừa phải, mềm mỏng, trong thâm tâm cũng không quá bài xích.
             Trên chuyến bay về nhà cô ngủ một giấc thật say, có một giấc mơ rất hỗn độn, khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ chi tiết, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt. Vì vậy, cô đành hỏi tiếp viên hàng không một tách cà phê và một quyển tạp chí.

             Cô vừa uống cà phê vừa lật chồng tạp chí, dù đang ở trong nước nhưng không hiểu sao cô vẫn nhớ nhà.
             Vừa mở một cuốn tạp chí kinh tế tài chính ra thì một tiêu đề thật to đập vào mắt cô: “Giang Ly Thành tiên sinh cùng Tô Hòa tiểu thư hôm qua đã chính thức thành hôn.”
             Suốt bài báo đều nói về công ty của Giang Ly Thành, chỉ có vài dòng nói về đám cưới, chủ yếu là hai người quen biết từ nhỏ, thanh mai trúc mã, không rời nửa bước, tình nghĩa sâu nặng. Trên báo không thấy có ảnh cưới, chỉ có vài dòng bình luận của phóng viên: Giang tiên sinh xưa nay hành động đều rất kín đáo, vân vân …
             Cô vừa nhìn thoáng qua đã thấy hình ảnh quảng cáo chiếm hết hai trang báo, quả thật rất “kín đáo”.
             Trần Tử Dữu về nhà thu xếp mọi chuyện xong thì gọi điện cho Giang Lưu. Sau hôm cô đi du lịch, Giang Lưu có đến tìm cô, biết cô đã đi nên để lại lời nhắn mong cô gọi lại cho anh khi về đến nơi.
             Anh đã giúp cô nhiều lần nên cô không có lý do gì làm lơ.
            Nửa tiếng sau, Giang Lưu đã xuất hiện dưới lầu. Như thường lệ cô không mời Giang Lưu lên nhà mà chỉ mời anh đến quán cà phê gần đó.
             Khi ngồi xuống, Giang Lưu trịnh trọng đưa cho cô một chiếc hộp: “Đây là Giang tiên sinh tặng cô.”
            “Anh ta kết hôn rồi còn tặng đồ cho tôi làm gì?” Chiếc hộp bằng da không lớn lắm, chắc chắn lại là trang sức gì đó. Trần Tử Dữu chẳng chút hứng thú.
             “Giang tiên sinh nói nếu cô không nhận thì cứ vứt bỏ. Cô không nhìn thử một chút sao?”
             Trần Tử Dữu hoài nghi, cẩn thận mở ra. Cô đoán trong chiếc hộp đó, nếu anh đang nhàm chán thì chắc lại là thứ gì đó để hù dọa cô; nếu anh đủ vô sỉ thì có lẽ là một chiếc nhẫn kim cương.
             Nhưng ngoài dự đoán của cô, bên trong lại là một chai nước hoa kiểu dáng không đặc biệt nhưng lại khá lớn, là loại cô sưu tầm nhiều nhất. Chỉ khác là, chất liệu của chai làm từ đá Tourmaline bảy sắc vô giá mà cô từng thấy Giang Ly Thành nâng niu trên tay.  (đá Tourmaline: đá điện tích)
             Tim cô đập mạnh, loạn nhịp một lúc mới quay sang hỏi Giang Lưu: “Thứ này không phải rất mắc sao? Vứt đi không tiếc à?”
             “Nghệ nhân làm ra chai này có nói, khi đẽo đá làm cái chai đã khiến giá trị của đá mất đi hơn nửa rồi.”
             “Nhưng, dù vậy cũng không ít tiền đâu.” Cô lấy cái chai ra, phát hiện bên trong có đựng chất lỏng.
             Cô lắc lắc tính mở nắp chai ra nhưng lại thôi, trực tiếp hỏi Giang Lưu: “Bên trong là cái gì? Nước ớt ép? Mù tạc? Hay dầu vừng?” Cô đoán một loạt cũng không thấy Giang Lưu gật đầu, đành tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi, “Chẳng lẽ là nước hoa? Thật không có chút sáng tạo nào.”
             Giang Lưu trầm mặc vài giây, hỏi ngược lại cô: “Hôm đó cô kể cho Giang tiên sinh nghe về truyền thuyết đá Tourmaline và lời nguyền ngày xưa, đó là chuyện cổ nước nào?”
             “Sao cơ?”
             “Lúc còn học tiểu học, tôi có hai học kỳ vì được học bổng mà được phép giúp việc tại thư trường đại học thiếu nhi, tôi đã đọc qua rất nhiều truyện cổ tích dân gian của tất cả các quốc gia nhưng chưa từng biết đến truyện này.”
             “Tự sáng tác thôi.” Trần Tử Dữu thẳng thắn thừa nhận, đột nhiên giật mình, nhìn lại cái chai, “Đừng nói đây là máu của anh ta nhé.”
             “Có lẽ vậy.” Giang Lưu chậm rãi nói.
             “Điên sao?” Trần Tử Dữu nhanh chóng nhét cái chai vào hộp như sắp bị phỏng đến nơi. Sau đó nhìn thấy trong hộp còn có một tờ giấy trắng, bên trên là nét chữ của Giang Ly Thành, chữ viết mạnh mẽ, chân thành: “Tôi chưa từng nói lời xin lỗi cô.”
             Cô nhìn chằm chằm tờ giấy đó, nhìn từng chữ từng chữ, cuối cùng cẩn thận gấp lại đặt vào chiếc hộp cùng chai nước hoa, đóng nắp lại rồi chậm rãi đẩy về phía Giang Lưu: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.”
             “Giang tiên sinh nói, hoặc cô nhận lấy hoặc vứt bỏ.”
             Cuối cùng Trần Tử Dữu đành miễn cưỡng đem cả chiếc hộp xin lỗi và chai nước hoa về nhà.
             Cô thật sự không ngờ câu chuyện cô thuận miệng bịa ra kia có thể khiến Giang Ly Thành   nghĩ ra cách này.
             Cô không cảm động nhiều, vì truyền thuyết mang theo sắc thái tôn giáo, mặc dù cô bịa ra nhưng cô cũng không dám tùy ý coi thường. Vì vậy cô phải tự trả giá cho trò đùa của chính mình mà nhận lấy món quà vô cùng quý giá này.
             Mặc dù món quà có vẻ chân thành nhưng cô lại cảm thấy đây mới là món quà độc ác nhất Giang Ly Thành tặng cô.
             Cô nói với Giang Lưu: “Đợi tôi một lát, tôi cũng có thứ dành cho anh ta.”
 
            Tuy bây giờ Giang Ly Thành không thiếu cái gì nhưng có qua có lại, cô cũng muốn tặng anh món quà kết hôn. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chai rượu tự ủ của cô là anh có dùng tiền cũng không mua được.
             Hai chai rượu cô đã uống một chai, chai còn lại vẫn còn nguyên được cô lấy từ trong tủ lạnh ra. Trước đây rảnh rỗi cô đã làm toàn bộ, ngay cả rượu thiếp cũng đã vẽ rồi. Cô dùng bút nước ghi lên một tấm thiếp: “Chúc tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc”, chỉ đề ngày tháng, không ký tên. Sau đó cô dán lên chai rượu. (rượu thiếp: nhãn của chai rượu)
             Cô cảm ơn Giang Lưu đã giúp cô chuyển quà nên đưa cho anh hai lọ mứt hoa quả.
             Giang Lưu nhìn hai lọ mứt mà ngẩn cả người, Trần Tử Dữu nói: “Nếu anh không thích ngọt thì có thể cho kiến ăn.”
             Cô thường nhằm lúc chạng vạng tối cầm một lọ mứt đến ổ kiến gần đó cho chúng ăn để thấy bọn chúng náo động dốc sức vác thức ăn như thế nào.
             Về đến nhà, Trần Tử Dữu đặt chai đá Tourmaline chứa máu cùng chiếc hộp vào chỗ sâu nhất của ngăn tủ cuối cùng. Ở đó toàn những món đồ cô không còn dùng đến nhưng lại không nỡ vứt đi, như quần áo, đồ chơi lúc nhỏ, còn có mái tóc dài cô đã cắt nhưng không muốn bỏ đi.
             Sau khi xem xong một bộ phim hài thật dài, cô vừa ngâm mình trong nước ấm vừa nghe nhạc khoảng một tiếng, thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng cô không buồn nghe.
             Cô lau khô người rồi khoác áo choàng lên, sau đó mới bước tới cầm điện thoại xem, trên màn hình có một cuộc gọi nhỡ, là mã vùng của một thành phố ven biển nào đó, số điện thoại cố định này năm phút trước đã gọi đến.
             Cô nhìn dãy số một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm nút gọi lại, điện thoại chỉ reo hai tiếng đã được tiếp, tiếng Giang Ly Thành truyền đến từ nơi xa xôi: “Là tôi. Tôi vừa nhận được quà của cô.”
             Trần Tử Dữu im lặng. Cô lại lần nữa xác định dãy số đó gọi từ nơi cách xa hàng trăm kilomet, bây giờ là mười rưỡi đêm, cô chia tay với Giang Lưu tầm bảy rưỡi tối. Thành phố này cô từng có dịp lái xe đến, dùng tốc độ bình thường thì phải đến 4 tiếng rưỡi mới tới nơi.
             Giang Ly Thành còn nói: “Cô có thiên phú ủ rượu nhưng lần sau đừng bỏ hạt thì sẽ ngon hơn.”
             Trần Tử Dữu rốt cục cũng tìm lại giọng nói: “Anh uống rồi sao? Không sợ tôi hạ độc à?”
             “Tôi biết nếu cô muốn tôi chết thì sẽ không dùng cách dễ dàng cho tôi như vậy.”
             Cô cảm thấy chữ “chết” kia rất chói tai, vòng vo nói: “Chúc mừng anh đã kết hôn. Không phải anh đang hưởng tuần trăng mật sao?”
             “Có thể xem là thế.”
             “Vậy anh nên ở cùng vợ mình đi.”
             Một hồi lâu sau giọng nói trầm thấp của Giang Ly Thành mới truyền tới: “Gần đây cô có khỏe không?”
             “Rất khỏe.” Trần Tử Dữu cũng thấp giọng trả lời, nghĩ nghĩ rồi bổ sung, “Tốt hơn trước kia.”
             Giang Ly Thành im lặng thật lâu: “Tự chăm sóc mình.”
             Trần Tử Dữu tính nói tạm biệt, cuộc nói chuyện này có lẽ nên kết thúc rồi nhưng hai chữ ấy, cô ý thức được có lẽ sẽ là lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau nên tự nói với mình, “Cám ơn anh, lần đầu tiên gặp đã buông tha cho tôi.”
             Lời cám ơn này của cô thật sự xuất phát từ nội tâm.
             Mấy năm qua, trong lòng cô rất hận, thường giả sử rằng nếu không gặp anh có phải tuổi thanh xuân của cô sẽ không bi đát như thế? Quả thật, khi cô cố gắng hận anh, cô cũng không thể chối bỏ một sự thật. Cô thường tưởng tượng ra một kịch bản khác cho đêm gặp gỡ đầu tiên của cô và Giang Ly Thành. Nếu lúc ấy không phải là anh cứu cô, nếu cô không rơi vào tay hai tên côn đồ trong ngõ nhỏ đó, có lẽ cuộc đời cô sẽ càng bi thảm hơn, thậm chí cô còn không có cơ hội sống đến giờ, nhìn trăng sáng và ngắm mặt trời mọc.
             Giang Ly Thành không nói chuyện, trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của anh.
             Sợ Giang Ly Thành nghĩ cô đang mỉa mai anh nên Trần Tử Dữu vội giải thích: “Khi đó anh đã biết tôi là ai nhưng vẫn cứu tôi, còn thả tôi đi. Anh nói đúng, anh đã cho tôi cơ hội thoát thân.”
             Đầu dây bên kia không một tiếng động, mãi đến khi Trần Tử Dữu định cúp máy thì tiếng nói xa xăm của Giang Ly Thành lại vang lên: “Đó là chuyện cuối cùng tôi hối hận trong suốt những năm qua. Lúc ấy đáng lẽ tôi không nên nhiều chuyện mà xen vào, cứ để mặc cô ở chỗ đó thì tốt rồi.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui