Trong nháy mắt đó, Trần Tử Dữu lại nhớ đến trải nghiệm hồi nhỏ. Cô đang dạo chơi trên một cánh đồng bát ngát, đột nhiên cuồng phong gào thét, mây đen vần vũ mà bốn phía hoang vu, cô không có nơi để trốn, mặc dù nguy hiểm cận kề, toàn thân run rẩy, lại chỉ có thể vô lực chờ đợi mưa to trút xuống, có khác chăng chỉ là mở to mắt hoặc nhắm mắt lại.
Giờ phút này cũng thế. Trong mắt ông ngoại lửa giận như mưa như gió đang kéo đến mà cô lại không cách nào chối cãi nổi một chữ. Cô không biết ông đã biết những gì, không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Mày có biết nó là ai không? Mày biết không?”
Trần Tử Dữu cúi đầu xuống, cô không có dũng khí nói dối.
“Tốt, mày quả nhiên đã biết. Tiện nhân đẻ ra nó đã hại chết cậu của mày, còn nó lại vừa hại chết ba mày, mẹ mày cũng vì vậy mà chết. Mày cái gì cũng biết nhưng vẫn qua lại với nó? Trần Tử Dữu, mày thật đê tiện!”
“Ông ngoại, không phải. . . . . .” cổ họng của cô giống như bị mắc kẹt, mỗi từ phát ra đều khó khăn.
“Không phải cái gì? Cậu mày không phải vì mẹ nó mới chết? Ba mày không phải bị nó bức tử? Hay là, mày không tình nguyện đến với nó?” đôi mắt ông ngoại giận dữ như muốn tóe lửa, Trần Tử Dữu thấy được trong đó là sấm vang chớp giật.
Ông ngoại trước mặt cô vẫn luôn từ ái, nho nhã nhưng ông thế này cô chưa từng thấy qua. Cơn giận của ông không phát thì thôi, mỗi lần phát ra đều đủ thiêu hủy cả cánh rừng rậm.
Những điều ông ngoại nói đều không sai.
Cô chưa bao giờ gặp mặt người cậu tập hợp tất cả những ưu tú, tài giỏi nhất, là nơi gửi gắm toàn bộ hy vọng của ông ngoại nhưng lại qua đời khi đang còn quá trẻ này. Nghe nói cuộc đời ngắn ngủi của cậu chỉ có duy nhất một sai lầm, chính là yêu một kẻ dung nhan tuyệt mỹ nhưng tâm địa rắn rết, người đàn bà thanh danh bại hoại, bị gia đình phản đối cậu lại muốn cùng bà ta bỏ trốn, cũng vì thế mà phải trả một cái giá quá lớn – tính mạng của mình. Ông ngoại vì vậy đã nổi điên lên, dùng tất cả thủ đoạn trả thù người đàn bà đã hại chết cậu, kể cả những người bên cạnh bà ta, khiến quãng đời còn lại của bà ta đều biến thành ác mộng.
Nguyên nhân cái chết của cha cô thì bởi một rắc rối trong chuyện làm ăn không thể nào thay đổi được nữa, quan hệ hợp tác đó liên quan đến sinh tử tồn vong của Thiên Đức. Cha cô dưới tình thế cấp bách không quản mấy ngày mệt nhọc mà vẫn cố lái xe ban đêm, gặp phải đường núi vừa mới mưa xong còn lầy lội nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà người gây trở ngại cho sự hợp tác chính là Giang Ly Thành.
Khi cô điều tra rõ mọi chuyện, cô chỉ cảm thấy bi ai nhưng không quá nhiều hận ý. Ác giả ác báo.
Nghĩ lại thì, cái chết của cậu chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, người đàn bà kia có lẽ thật sự yêu cậu, cũng có lẽ chỉ vì quyền thế của cậu nhưng ít ra đối với cậu không hề có ác tâm. Thế nhưng ông ngoại lại dùng hết sức lực hãm hại một người phụ nữ bán thân mưu sinh, hại bà không chỗ nương tựa, hại bà tinh thần thất thường, tâm tư dồn nén. Thế nên khi đối mặt với sự trả thù của Giang Ly Thành, cô không thể tha thứ nhưng có thể hiểu được.
Cái chết của cha cô, tuy Giang Ly Thành khó tránh khỏi có liên quan nhưng anh cũng không phải hung thủ trực tiếp, anh chỉ lợi dụng lòng tham của con người đạo diễn một vở kịch lừa gạt. Ngươi lừa ta gạt, ở trên đời này lúc nào cũng có thể bắt gặp, có người may mắn có thể gặp phúc tránh được họa, có người không may suốt đời gặp xui xẻo. Tuy nhiên, vượt qua được thì sẽ rất mạnh mẽ, không qua được thì là kẻ yếu đuối. Trong mắt cô, cha cô thuộc loại không may mắn kia mà mẹ cô thì quá yếu đuối, đối với chuyện này cô chỉ có bi không có hận.
Về chuyện thứ ba ông ngoại nói, Trần Tử Dữu biết rõ, ông ngoại là một người bảo thủ cố chấp, cố chấp đến đáng sợ. Năm đó cậu bị ông bức đến nỗi chỉ có thể lựa chọn bỏ trốn, mẹ thì hoàn toàn không dám cho ông biết chuyện tình của mình, mang thai con của người khác mà chọn cách gả cho con rể ngoan của ông. Đối với chính đứa con gái mình sinh ra còn như vậy nên khi ông dùng đủ loại thủ đoạn đối phó với mẹ của Giang Ly Thành cũng không có gì ngạc nhiên. Cô không tán thành cách làm của ông nhưng vì ông là người yêu thương cô nhất và cũng là người cô yêu quý nhất trên đời này, cô chỉ có thể chọn cách tiếp nhận và bỏ qua.
Thế nhưng giờ khắc này cô không thể tưởng tượng được, nếu như ông ngoại biết nội dung giao dịch của cô và Giang Ly Thành, nếu như ông biết đứa cháu gái duy nhất mình chăm sóc bảo vệ từ nhỏ đã bị bức hiếp, nếu như ông biết cơ hội mỏng manh của tập đoàn Thiên Đức là do cô bán mình mà không phải dựa vào cố gắng của ông để đổi lấy, lúc ấy tôn nghiêm bị thương tổn thì ông sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì. Cô chỉ có thể im lặng không nói, để mặc ông hiểu lầm.
Ông cụ thanh âm tràn đầy bi ai: “Tử Dữu, ta đã mất đi một hy vọng là cậu của con nhưng bây giờ con lại để ta mất đi hy vọng còn lại. Ta chưa từng yêu cầu con điều gì to tát cả, chuyện con không thích làm, ta cho tới bây giờ chưa từng bức ép con. Có điều, ta lại không ngờ, con lại ham ái hư vinh, không thể chịu khổ. Tại sao con lại cùng hắn? Vì con sợ hắn hủy diệt gia nghiệp giàu sang của con, sợ từ nay về sau con sẽ nghèo túng, không xu dính túi, cuối cùng sẽ không có được cuộc sống giàu có nữa sao? Con sợ theo ta hai bàn tay trắng bắt đầu lại lần nữa sao? Con dùng thân thể đổi lấy tất cả những thứ này, so với kẻ bán mình cầu vinh thì có khác gì nhau, so với những kẻ đầu đường xó chợ có khác gì nhau? Bản thân từ nhỏ được học sách thánh hiền, sao con lại không biết, vàng bạc mất đi còn có ngày tìm lại được, tôn nghiêm mất đi sẽ chẳng bao giờ lấy lại được nữa. Ta thật không nghĩ đến, khiến ta thất vọng nhất lại là con, niềm kiêu hãnh trước giờ của ta! Nếu ta chết đi, sẽ không thấy gì nữa, con nghĩ thế nào ta cũng không xen vào nhưng bây giờ ta còn sống! Còn sống! Tử Dữu, ngay dưới mắt ta con làm những chuyện này mà không nghĩ qua cảm giác của ta sao!”
Trái tim Trần Tử Dữu như bị giáng một đòn nặng nề. Cô đã nghĩ tới nhiều kết quả xấu nhưng chưa từng nghĩ tới ông ngoại lại có thể lý giải theo cách ấy, trong lòng ông, hành vi của cô rõ ràng không thể chấp nhận nổi, vì lợi ích bản thân mà bán mình làm kỹ nữ, vì tham phú quý mà cầu vinh phản bội, nhục nhã mà cô cam chịu chỉ đổi lại được một nghi kỵ như thế.
Nước mắt trào ra không ngớt, xoay mình ôm lấy chân của ông: “Ông ngoại, không phải như vậy, người hãy nghe con nói, người nghe con giải thích đi mà!” Trong nháy mắt đó, cái gì cô cũng đều bất chấp, thầm nghĩ sẽ nói hết tất cả chỉ để ông ngoại không còn hiểu lầm cô.
Đúng lúc này ngoài cửa có người gõ nhẹ vài cái: “Tôn chủ tịch, xe chờ ngài đã lâu.”
Trần Tử Dữu nhìn ông ngoại đã nguội lạnh trong ánh mắt đột nhiên lại lóe sáng. Cô biết ông muốn làm gì. Hôm nay có một hạng mục phải tranh giành, ông ngoại vì hạng mục này mà dốc toàn bộ tâm huyết, đánh bạc cả bản thân, nếu thắng, Thiên Đức có thể lại huy hoàng, nếu thua, có lẽ sẽ mất trắng tất cả.
Ông ngoại bị cô ôm chân không cách nào đi được, giọng nói không kiên nhẫn hỏi cô: “còn muốn giải thích cái gì? Giải thích rằng không phải mày vì tham hư vinh mới ủy thân cho kẻ cặn bã kia? Thế thì vì cái gì? Bởi vì hắn ta đẹp trai? Bởi vì hắn dịu dàng? Bởi vì mày thương hắn?” Ông cười lạnh.
Trần Tử Dữu đột nhiên mất dũng khí thừa nhận sự thật. Cô sợ khi mình nói ra tất cả, ông ngoại sẽ mất đi nhiệt tình, sẽ trở nên thất thường tại cuộc họp làm cho hậu quả nghiêm trọng hơn. Ông là một người xem tôn nghiêm nặng hơn hết thảy, sao có thể để ông biết được, nếu không phải nhờ sự bán mình của cô, ông vốn cũng không có được ngày hôm nay?
Sau này, Trần Tử Dữu không chỉ một lần hối hận. Lý do giải thích nhiều như vậy, ngay lúc đó, cô lại lựa chọn cách khiến mình nhục nhã nhất. Lúc ấy cô cho rằng, cô còn thời gian để giải thích với ông, ông ngoại rất thương cô, nhất định có thể hiểu và tha thứ cho cô. Lúc này điều duy nhất cô cần làm chính là để ông an tâm đi bàn chuyện làm ăn, hoàn thành viên mãn nhiệm vụ quan trọng này.
Vì thế cô ôm chân ông ngoại, khóc nói: “Trước đây con đã biết anh ấy, con thật lòng yêu anh ấy nên mới đến với anh ấy. Con tuyệt đối không phải như ông nói mới ủy thân cho anh ấy đâu, những chuyện kia về sau con mới biết được nhưng con vì tham luyến muốn ở bên anh ấy nên chưa từ bỏ. Con sẽ rời xa anh ấy, thật mà, con nhất định sẽ đi, xin ông tin tưởng con!”
Tôn Thiên Đức hung hăng hất chân ra khỏi cô. Cơn giận của ông không còn lớn như vừa rồi nhưng ông lạnh lùng nói tiếp một từ: “Ti tiện.” Đây là chữ cuối cùng ông ngoại của cô đang lúc còn thanh tỉnh mà để lại cho cô.
Trần Tử Dữu như cái xác không hồn đi tới đi lui trong phòng, chờ ông ngoại trở về. Nước mắt đã dần khô cạn, tâm cũng dần lạnh, cô có chút hoang mang lo sợ. Một năm nay, cô vẫn cho rằng mình không làm sai, biện pháp này là điều trong khả năng cô có thể làm nên dù cảm thấy khuất nhục thế nào, cô cũng có thể nhẫn nhịn. Thế nhưng bây giờ, cô bắt đầu chối bỏ bản thân, chối bỏ tất cả.
Cô cũng không đợi được ông ngoại trở về mà là chờ xe đưa cô đến bệnh viện. Thì ra tại cuộc họp, ông ngoại đột nhiên giận dữ, ngất xỉu tại chỗ.
Nếu vừa rồi, khi ông chất vấn là cơn ác mộng của cô thì cuộc họp kia lại là cơn ác mộng dữ hơn của ông ngoại. Luôn tự hào là biết dùng người, ông lúc này thật sự đã nhìn sai rồi, cuộc họp này chỉ là một âm mưu hay có thể nói là một trò đùa khôi hài, có người bên trong đã nắm rõ tình hình, đặt cho ông một cái bẫy, chỉ chờ ông tự sa vào. Ông cụ không nghĩ tới, vất vả cố gắng mấy tháng trời, mắt sắp được nhìn thấy ánh rạng đông lại bị hủy ở phút cuối, không thể với đến được cái đích cuối cùng ấy.
Nếu là tập đoàn Thiên Đức trước kia thì hoàn toàn có thể chịu đựng được đòn công kích này nhưng bây giờ, một chút sóng gió cũng có thể hủy diệt cả cơ nghiệp.
Trong giây phút biết được sự thật ấy, con người đã từng hô phong hoán vũ đã hoàn toàn ngã xuống.
Từ nay về sau đối với Trần Tử Dữu mà nói, chỉ là cơn ác mộng vĩnh viễn không tỉnh. Mỗi ngày bóng người trước mắt lay động, khuôn mặt mơ hồ, nói một chuỗi những lời khó hiểu, mỗi câu đều như sợi dây thừng tử thần bóp chặt cổ cô, cũng bóp chặt tính mạng của ông ngoại.
Ông ngoại có lẽ là một con người tàn nhẫn nhưng ông cho tới bây giờ đều đối xử tốt với người trong nhà, vì ân tình đối với người khác cũng có thể lên núi đao xuống biển lửa. Vậy mà những con người đó, được ông dìu dắt từng bước một cho đến nay, đều chịu ân tình của ông, lại đang trong thời khắc này mà lựa chọn tự bảo vệ mình hoặc chiếm đoạt.
Những gương mặt đã từng quen thuộc thân thiết, từ nhỏ đã ôm cô vui đùa, cho cô rất nhiều món quà, giờ phút này thật dữ tợn, có thể dùng từ “bỏ đá xuống giếng” để miêu tả. Chợt có gương mặt hiền lành thương xót, cô có thể đoán ra đây có lẽ chính là kẻ phản bội đã đưa ông ngoại vào chỗ chết.
“Tử Dữu tiểu thư, thực xin lỗi, Tôn chủ tịch đối với tôi có ân nhưng tôi còn có vợ con phải chăm sóc.” Đây là bọn người trung thực.
“Tử Dữu tiểu thư, xin cô ký tên vào đây. Cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng chúng tôi.” Đây là bọn người âm hiểm.
Còn cái này: “Trần tiểu thư, chúng tôi thông cảm với tâm trạng của cô nhưng xin cô phối hợp với chúng tôi, đừng để chúng tôi khó xử.” Đây là người của viện kiểm sát.
Cô chân chính cảm nhận được sự đau đớn, bất lực nhưng lại tìm không thấy một người có thể tin tưởng và dựa dẫm. Trong mắt cô, mỗi người trên mặt đều viết hai chữ “Nội gián”. Cô không tin bất cứ ai trong bọn họ.
Cây rơm cuối cùng đè chết cô chính là khi ông ngoại hôn mê tỉnh lại. Cô vui sướng chạy như bay vào, kết quả ông lại không biết cô, không biết bất cứ ai, không nhớ bất cứ chuyện gì, ông xé toang ống tiêm trên tay, giật chai thuốc xuống, nhắm thẳng Trần Tử Dữu mà đánh. Trong mắt ông, đây không phải là người thân duy nhất còn lại của ông trên cõi đời này, không phải đứa cháu gái từ nhỏ đến lớn ông yêu thương mà là ma quỷ đội lốt người muốn hãm hại ông.
Trần Tử Dữu rốt cục chống đỡ không nổi. Cô mê man nằm trên giường bệnh, nước không uống, cơm không ăn, không hay biết sự gì.
Lúc đầu có người còn kéo đến thăm cô, chẳng qua chỉ là mấy cái lý do thoái thác. Cô nằm dưới bóng trăng mờ nghe có người nói chuyện với nhau, con nhỏ này có chết không, có thể chết trước lão già kia không.
Cô mặc kệ, cái gì cũng không quan tâm, chỉ mong ông trời mang cô và ông ngoại cùng đi sớm một chút, không cần ở lại để đối mặt với tất cả những chuyện này.
Thật tâm rơi lệ vì cô chỉ có bảo mẫu trong nhà: “Tử Dữu tiểu thư, cô không thể như vậy. Lão gia còn cần cô, nếu ông tỉnh táo lại, phát hiện cô đã mất, ông làm sao tiếp tục sống được nữa?” về sau, bảo mẫu cũng không tới.
Cô cả ngày lâm vào trạng thái hôn mê, kim tiêm bác sĩ đâm cho cô giờ có chút đau, lại không phát ra âm thanh phản đối được. Bên tai có tiếng người rầm rì, nhiều tiếng nói như âm thanh của ma quỷ lọt vào tai, cô không chịu nổi muốn mở miệng kêu bọn họ cút ngay, càng muốn bịt tai lại nhưng cô không thể động đậy.
Thật sự là muốn sống không được, muốn chết không xong. Hay để ông ngoại đánh cho bản thân thành người thực vật luôn cho rồi?
Cô nghĩ lại cuộc đời ngắn ngủi khi trước.
Cô không làm chuyện gì xấu. Tuy cô thiếu sự xúc động nhưng khi cô vẫn đang học tiểu học, trên đường gặp người ăn xin nhất định sẽ cho họ ít tiền, trung học cô cũng len lén giúp bạn học nghèo tiền học phí, nhờ thầy cô giáo giấu dùm, lên đại học cô đang ở nước ngoài cũng thường làm việc tốt, cho tới bây giờ cô vẫn còn tặng sách ấy em nhỏ vùng núi.
Cô từ nhỏ đến lớn chỉ làm duy nhất một chuyện đáng xấu hổ, lúc đó còn trẻ, ngu muội hiến thân cho Giang Ly Thành; cô đã làm một chuyện ác, là đâm bị thương một kẻ tính cưỡng hiếp cô nhưng không làm bị thương đến chỗ hiểm của hắn. Cô cho là mình đã chịu báo ứng đủ rồi, vì sao điều xấu vẫn cứ lặp đi lặp lại không dứt như vậy?
Cô không biết đã nằm bao lâu nhưng bốn phía rốt cục cũng an tĩnh lại, bác sĩ và y tá đến đổi thuốc cũng không nói chuyện với cô. Cô lẳng lặng nằm yên, nhớ tới bộ phim truyền hình coi hồi nhỏ, thân ảnh những nhân vật kia tại vùng đất tuyết mênh mông hoặc cánh đồng hoang vu cô độc bước đi. Bọn họ tại sao lại phải tiếp tục, trước sau đều không nhìn thấy điểm cuối cùng, chết không phải tốt hơn sao?
Sau đó cô cảm nhận được sự lắc lư dữ dội. Cô cho rằng đã xảy ra động đất, lát sau mới biết là thay đổi phòng bệnh. Tuy cô vẫn nhắm mắt nhưng phòng bệnh mới ánh sáng dường như chói hơn, cũng không có mùi khó chịu, tiếng bước chân lẫn lộn cũng nhỏ đi.
“Các người chữa bệnh kiểu gì hả? Bệnh như vậy mà không đều trị được? Người không sao, các con số đều bình thường mà tại sao lại không tỉnh dậy? Không cần biết các người dùng phương pháp gì. Tóm lại làm cho cô ấy mau tỉnh lại. Nếu cô ấy chết, các người cũng không yên đâu!”
Lời nói này kể từ khi cô lâm vào hôn mê là lời nói ân cần nhất đối với cô dù có chút thô lỗ. Mà thanh âm lại hoàn toàn xa lạ, cô dám chắc chưa từng nghe qua. Cô thử mở to mắt nhìn người này nhưng cô không nhúc nhích được. Có lẽ đây là mơ, cô đang ở trong giấc mơ chờ mong có người quan tâm đến cô, dù chỉ là một người thô lỗ xa lạ.
Không biết qua bao lâu, bên tai cô lại vang lên tiếng nói nhỏ. Lần này là giọng nói cô biết, giọng nói đã cho cô sự sỉ nhục lớn nhất, cả đời không thể nào quên được.
“Trần Tử Dữu, ông ngoại cô, còn cô nữa, một người điên, một người gần chết, không thấy quá lợi cho tôi sao?”
Anh ghé vào tai cô, hơi thở ấm áp thổi qua tai cô, hơi ngứa, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô muốn lấy tay đẩy anh ra nhưng vẫn không thể nhúc nhích, nghe thấy anh nói bên tai cô: “Cô cứ việc đi tìm chết nhưng cô không được sự cho phép của tôi, đơn phương xé bỏ hiệp ước của chúng ta, hợp đồng đó cô nghĩ tôi sẽ làm sao đối phó với lão già Tôn Thiên Đức kia? Ông ta tuy điên rồi nhưng dù sao vẫn còn là một người sống.”
Thanh âm lạnh như băng nhưng vì gần cô quá nên mang theo chút tình cảm ấm áp. Trần Tử Dữu cố hết sức mở mắt ra. Nếu có thể, cô muốn cho anh một bạt tai.
“Cô chết cũng tốt, nhắm mắt làm ngơ.” Giọng nói mang theo chút ấm áp bay xa.
Trần Tử Dữu giãy dụa đến xém ngừng thở, rốt cục cũng mở được hai mắt ra. Cô chậm rãi quay đầu.
Trong phòng ánh sáng tắt, màu sắc trời chiều mập mờ không rõ. Cô quay ra cửa sổ, khung cửa màu trắng, bên ngoài là bầu trời bao la, có người nằm trên chiếc ghế bên cửa sổ, khoanh tay, duỗi thẳng chân, tạo thành một tư thế lười biếng mà ưu nhã.
Cô thử mở miệng, dùng hết sức phát ra những âm tiết rời rạc, cảm giác giống như từ trong rừng cây xương rồng đi ra, Trần Tử Dữu nói: “Phiền anh, cho tôi một ly nước.”
Hình ảnh được viền quanh bởi ánh hoàng hôn, Giang Ly Thành chậm rãi quay đầu. Bởi vì ngược sáng, cô không rõ nét mặt của anh lúc này là kinh ngạc hay là đùa cợt nhưng anh chậm rãi đứng lên. Vì thế trong bóng râm dưới khung cửa sổ màu xám trắng, hình bóng người đó biến thành hình ảnh khác, từ từ thay đổi rồi dần mất hẳn.
Sau đó đèn trên đầu cô đột nhiên mở lên, cô bị chói mắt, lập tức nhắm mắt lại. Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh đến bên cạnh cô, tiếng tủ mở ra, tiếng thủy tinh va chạm rất nhỏ. Cuối cùng nhét vào trong tay cô là một chai nước khoáng đã mở nắp.
Tay cô run rẩy nhưng vẫn nắm chặt cái chai, không biết làm sao đưa lên miệng.
Lúc này dưới chân cô vang lên tiếng khởi động của bánh răng, phía dưới giường dần nâng lên, Giang Ly Thành giúp cô nâng cao giường để cô có thể ngồi lên được.
Trần Tử Dữu cũng không nói cám ơn, chỉ đưa chai nước lên miệng. Cô nhiều ngày không ăn uống, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, một hơi uống hết chai nước, suýt bị sặc.
Những giọt nước như đang chậm rãi chảy toàn thân Trần Tử Dữu, chảy tới đâu, các tế bào cũng dần sống lại. Cô đảo ánh mắt nhìn khung cảnh xung quanh.
Trần nhà và vách tường trắng xóa, giường bệnh và ga giường trắng xóa, dụng cụ cũng trắng xóa, lúc này túi chất lỏng được đưa vào cơ thể cô cũng là màu trắng sữa. Hóa ra chính nhờ thứ chất lỏng này mà cô sống được đến bây giờ.
Nếu không phải Giang Ly Thành mặc tây trang mà không phải đồ ở nhà thì cô còn cho rằng nơi này là trụ sở mới của anh chứ không phải bệnh viện.
Giang Ly Thành mặc bộ vest xám, áo sơ-mi xám nhạt bên trong, cà-vạt cũng màu xám và tóc anh không hề rối loạn, bộ dáng ưu nhã giống như mới từ một bữa tiệc trở về.
Trần Tử Dữu biết anh lâu như vậy, chưa bao giờ thấy trên người anh xuất hiện cái gì ngoài màu đen, trắng, xám, xanh đen gần như đen, cùng với màu kem gần như trắng. Nếu không phải môi của anh cùng màu với người bình thường thì cả người anh tựa như đang trong một bức ảnh trắng đen xưa cũ.
Ánh mắt của cô dò xét trên người anh thật lâu, cuối cùng dừng lại trên mặt anh, vì vậy hai người nhìn nhau trong chốc lát, trong mắt đều không rõ tâm tình.
Trần Tử Dữu mở miệng trước. Uống nước xong, cô nói chuyện không còn khó khăn nữa. “Chúc mừng. Anh hẳn là rất hài lòng về kết quả như vậy.”
Cô hạ mắt xuống nên không thấy rõ vừa rồi môi Giang Ly Thành khẽ nhếch có phải là một nụ cười hay không, chỉ nghe anh nói: “Cô muốn nghe lời nói thật sao? Tôi đợi lâu như vậy, hơn nửa quãng đời tôi sống trên đời này đã phải trả giá rất nhiều, gần như dốc hết tất cả của tôi. Tôi đã cho rằng mình gặp được đối thủ ngang sức ngang tài, thời điểm trả thù có thể thỏa thuê vui vẻ nhưng không nghĩ đến Tôn tiên sinh lại miệng cọp gan thỏ, không chịu nổi một đòn. Cô hiểu chưa? Cũng giống như khi còn bé cô cao hứng bừng bừng, cầm một ngòi pháo đi đốt, đó là trái pháo duy nhất cô có nhưng lại là pháo lép. Tôi bắt đầu cảm thấy không đáng rồi.” Anh từng chữ từng chữ nói ra, giọng điệu không chút cảm xúc.
“Tôi không chơi pháo nên cũng không hiểu được cảm nhận của anh.” Trần Tử Dữu nói, lúc này đây cô cũng hiểu rõ rồi, hóa ra anh thật sự đang cười, loại cười nhạt nhẽo lóe lên bên môi anh hệt như một đóa hoa sen, thuần khiết mà gian ác.
Vì anh không trả lời nên cô bổ sung: “Anh sẽ gặp báo ứng. Anh nhất định sẽ gặp báo ứng.” Có điều cô toàn thân vô lực nên một câu nói vốn rất quyết liệt như thế từ miệng cô nói ra lại không có chút khí thế nào.
Giang Ly Thành trầm ngâm một lát, kéo ghế ngồi cạnh giường cô. Cả người anh chìm trong bóng tối, che khuất ánh sáng của cô.
Trần Tử Dữu run lên, lo lắng anh sẽ đánh cô nhưng anh chỉ nghiêng người về phía cô, dùng tiếng nói thì thầm: “Những lời này tôi đã từng nói với ông ngoại cô. Tôi đợi vài chục năm mới đợi được báo ứng của ông ta. Nếu cô cũng muốn nhìn báo ứng của tôi, vậy cô nhất định phải cố gắng sống rất nhiều năm mới được.”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đợi được ngày đó.” Trần Tử Dữu cố gắng nói.
Giang Ly Thành cười ra tiếng. Anh nói: “Cô bây giờ so với lúc nằm kia sống dở chết dở thì đáng yêu hơn nhiều.”
Trần Tử Dữu quay mặt đi không nhìn anh nữa. Kỳ thật cô muốn kêu anh cút đi nhưng nhiều năm được giáo dục, lời đã đến miệng lại không nói ra được. Giang Ly Thành hoàn toàn không để ý quy định của bệnh viện cấm hút thuốc, tự châm một điếu, hút vài hơi, mùi thuốc lá quen thuộc thổi qua chóp mũi cô.
Anh thấy Trần Tử Dữu nhìn điếu thuốc trong tay anh thì quan tâm hỏi: ” muốn một điếu không?” Trần Tử Dữu giận dữ quay đi, có lẽ xoay quá mạnh hoặc cô bị sặc khói nên nặng nề ho vài tiếng.
Giang Ly Thành hút vài hơi, đột nhiên nói: “Mặc kệ cô tin hay không, tóm lại không phải tôi.”
“Chuyện đó?” Trần Tử Dữu cảnh giác nhìn anh.
“Đúng.”
Những lời này tuy nghe có vẻ khó hiểu nhưng đáng tiếc là cô hoàn toàn hiểu được.
“Có lẽ không phải, tôi không nghĩ tới nữa.” Trần Tử Dữu ngừng một chút, mệt mỏi nói, “Giang Ly Thành, anh đã có được thứ anh muốn, dù không hoàn hảo như anh mong muốn nhưng tôi và ông ngoại cũng không còn gì để mất nữa. Vì thế, xin anh thương xót mà tha cho tôi đi.”
Giang Ly Thành cười nhạo: “Tôi vừa phủ nhận chính là muốn nói rõ, tôi cũng không thất hứa. Về phần cô, Trần Tử Dữu, cô dù nói thế nhưng lại không chịu dùng cái đầu xinh đẹp của cô mà suy nghĩ một chút, cô định làm thế nào? Mang theo ông ngoại điên khùng của cô xuống phố ăn xin hay mỗi người một sợi dây thừng cùng nhau treo cổ cho xong?”
“Cho dù chúng tôi sống chết thế nào cũng đều tốt hơn là nhìn thấy cái bản mặt chán ghét của anh!” Cô cố sức nói. Mỗi một câu Trần Tử Dữu đều dùng hết sức lực nhưng cô phát hiện Giang Ly Thành có thể ép ra được sức lực tiềm ẩn của cô. Tiềm lực của con người thật vô tận.
Giang Ly Thành chậc chậc hai tiếng vì hiếm thấy cô giận dữ: “Chỉ sợ suy nghĩ tự sanh tự diệt của cô cũng chỉ là hy vọng xa vời, tiểu thư khờ ạ. Cô cho rằng ông ngoại cô phát điên, cô lại nằm trên giường bệnh một tuần, tất cả mọi chuyện đều tự giải quyết sao? Cô cho rằng cô từ bỏ tất cả thì những người kia cũng bỏ qua cho các người sao? Cô nằm trong này an tĩnh nhiều ngày như vậy thì cho rằng bên ngoài cũng thái bình ư? Cô đúng là bịt tai trộm chuông. Thiên Đức lúc này đã xuống dưới đáy cùng rồi, bọn họ cần có người chịu tiếng xấu thay, chịu tội thay. Cô và ông ngoại của cô chính là đối tượng tốt nhất. Trần Tử Dữu, tất cả lợi hại, hiệp nghị trước đây của chúng ta, tôi đã nói với cô rồi, tình huống bây giờ so với ban đầu càng tệ hơn. Những kẻ đó khiến ông ngoại cô tin cậy, tín nhiệm rồi hợp lực đối phó với cấp trên như vậy rõ ràng so với tôi còn tàn nhẫn hơn. Cô thật sự có thể đối phó với bọn họ sao? Cô tính mang theo ông ngoại điên khùng của cô trốn đi đâu? Cô không sợ ông ta nửa đêm phát bệnh sẽ đập nát đầu cô à?”
Trần Tử Dữu trợn mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ không nói lời nào. Giang Ly Thành kiên nhẫn nói thêm: “Về phần tôi, dù không phải người tốt gì nhưng đối với hiệp ước hợp tác bị bỏ dở kia cũng chỉ yêu cầu cô bồi thường, không yêu cầu đền gấp đôi đâu. Theo định ước trước đây thì phải bảo tồn danh dự để quãng đời còn lại của Tôn tiên sinh không phải trải qua trong tù đúng không? Cô thật cho là hôm nay ông ta điên rồi thì bất luận nhục nhã thế nào ông ta cũng không cảm nhận được nên tôi sẽ không có cách gì với ông ta sao.”
Trần Tử Dữu khóc to. “Anh đến cùng có còn là con người hay không? Còn có nhân tính hay không? Vì sao đối với một ông già điên loạn đã gần đất xa trời cũng không buông tha?”
“Nhiều năm trước, tôi cũng muốn hỏi ông cô câu hỏi ấy, tại sao lại mất nhân tính như vậy, người đàn bà kia đã bị ông ta bức đến hai bàn tay trắng lại vẫn không chịu bỏ qua. Nếu ông ta có thể trả lời tôi thì tôi cũng có thể trả lời cô.” Giang Ly Thành nhẹ nhàng lưu loát nói.
“Vậy tôi đã làm sai cái gì? Tôi đã làm gì anh chứ? Vì sao anh không chịu buông tha cho tôi?” Trần Tử Dữu che miệng lại, cố kìm nén tiếng khóc, sợ người khác sẽ kéo đến, sợ anh lại khinh miệt hơn.
“Tiểu thư, nếu trí nhớ của cô không tồi, mời cô cẩn thận nhớ lại, lần đầu tiên gặp mặt là trong hẻm nhỏ trước cửa quán bar; lần thứ hai, ở quán cà phê đó, lần thứ ba, ở khu giải trí; còn hiệp nghị của chúng ta là tại phòng làm việc của tôi. Lần thứ nhất là tôi chủ động làm phiền cô à? Không phải mỗi lần đều là cô chủ động xuất hiện trước mặt tôi đó sao?”
Anh nói chưa dứt lời thì Trần Tử Dữu bi phẫn, khóc đến gần ngất xỉu.
Giang Ly Thành lẳng lặng nhìn cô khóc, cho đến khi cô khóc khàn cả giọng, khóc không ra hơi mới nhét vào tay cô một cái khăn lông ướt.
Trần Tử Dữu vung tay ném trả lại cho anh. Cô mới tỉnh lại, vốn không có sức lực, trận khóc kia đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực của cô, chiếc khăn không trúng người anh mà nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt cô, làm ướt một mảng quần áo. Khuôn mặt đầy nước mắt lại vì phẫn nộ và sốt ấy ngày nên đỏ bừng bừng.
Hành động của cô có lẽ đã khiêu khích Giang Ly Thành. Anh nhặt khăn mặt lên, đứng dậy tiến đến, một tay nắm cằm cô, tay kia thì dùng khăn mặt lau cho cô. Hai tay anh dùng sức rất mạnh, cô cảm giác cằm của mình đã bầm đen mà trên mặt chắc sẽ bị chùi chóc cả da.
Khi anh lau gần môi cô thì Trần Tử Dữu nắm lấy thời cơ, cắn ngay vào mu bàn tay của anh, cô dùng hết sức để cắn, không chịu nhả ra. Giang Ly Thành dừng lại, nhìn cô, cũng không giãy ra.
Cô cắn lâu như vậy cũng không nếm thấy vị máu, ngược lại thấy có vị kem đánh răng. Cô buông ra, chán nản ngồi lại, nhắm mắt không nói lời nào cũng không gây chuyện nữa. Vừa rồi khóc không ra nước mắt nhưng lúc này lại có hai hàng nước mắt rơi khỏi khóe mắt theo gương mặt chảy đến cổ và khóe miệng, vừa mặn vừa chát lại vừa lạnh.
Trong không gian tĩnh mịch, cô ngồi thật lâu, lâu đến nỗi gần như quên mất Giang Ly Thành đã từng tới thì thanh âm của anh lại ung dung vang lên, dù cô trùm mền kín đầu cũng vẫn nghe được.
“Trần Tử Dữu, cô cảm thấy rất ủy khuất, cảm thấy cô rất vô tội phải không? Chính mẹ của tôi năm đó cũng vô tội. Khi bà gặp cậu của cô thì trẻ hơn cô bây giờ. Sai lầm duy nhất của bà là đã quá yêu người nhà của cô. Lúc ấy bà từ bỏ tất cả chỉ để được ở bên cậu của cô nhưng bà lại mất ông ấy. Đây chẳng lẽ không phải cái giá đắt nhất sao? Nhưng Tôn Thiên Đức không chịu buông tha cho bà, đơn giản là lúc ấy bà không chôn cùng cậu cô, không tự tử để theo ông ấy. Vì vậy nên ông già đó khiến cho bà ngay cả muốn chết cũng không được. Cho dù mẹ tôi thiếu nhà cô một mạng thì chính tôi đã làm sai cái gì? Cha tôi đã làm sai cái gì? Chúng tôi sống cuộc đời nghèo khó, ngay cả tư cách rửa xe cho Tôn tiên sinh cũng không đủ, vì sao ngay cả một cuộc sống đơn giản cũng không cho chúng tôi bình an trải qua? Cô cho rằng cô mất nhà, ông ngoại cô phát điên thì tôi sẽ buông tha cho cô sao? Khi cha tôi chết, mẹ tôi tâm thần thất thường, ông ngoại của cô cũng không nhân từ buông tha chúng tôi. Có lẽ tôi nên cảm kích ông ta, nếu lúc ấy ông ta cho chúng tôi một con đường lui, để tôi cùng mẹ tạm bợ sống qua ngày thì hôm nay có lẽ tôi chỉ là một gã đầu bếp hoặc thợ sửa xe, chứ không có cơ hội như bây giờ, có thể đem cả nhà các người dẫm nát dưới chân. Ông ta cho tôi lý do để phấn đấu. Cô mới bị ông ta đánh một cái thì không muốn sống nữa. Cô thử nghĩ xem, tôi chăm sóc người mẹ bị điên mấy chục năm, chỉ vì sợ vĩnh viễn mất bà mà không dám cũng không có điều kiện đưa bà đến bệnh viện tâm thần. Cô có thể tưởng tượng được sao, bà bề ngoài bình thường như một vị phu nhân nhưng lại phát tác chỉ với mình tôi. Có lẽ sự tồn tại của tôi khiến bà không thể tìm đến cái chết để được giải thoát cho nên bà đem tất cả oán hận trút lên đầu tôi. Lần đầu tiên bà phát bệnh khi đó tôi chỉ mới mười tuổi. Những năm ấy, cô nghĩ tôi đã vượt qua như thế nào? Cô ở bên tôi chắc sẽ rất chán ghét. Mỗi lần cô ở bên dưới tôi, có phải cảm thấy sống không bằng chết? Nếu tôi nói với cô, vì có được ngày hôm nay, vì có thể trả thù ông ngoại cô mà tôi đã làm những chuyện so ra còn đáng khinh bỉ hơn thì cô sẽ thấy dễ chịu hơn chứ?”
Giang Ly Thành nói nhiều như vậy, có chuyện cô hiểu, có chuyện cô không hiểu hết, có chuyện cô lại chẳng hiểu chút nào. Những lời này, mỗi câu đều cất giấu chuyện xưa nghe đến mà giật mình nhưng anh lành lạnh mà thuật lại trôi chảy, như thể một bản trần thuật không liên quan đến mình.
Trần Tử Dữu từ trong chăn ló đầu ra, nhìn về phía anh, ánh mắt anh trầm tĩnh, trên mặt cũng không có một tia cảm xúc nào.
“Ông ngoại tôi. . . . . .” Cô nói ba chữ kia, cũng không có dũng khí nói tiếp.
“Cho nên, cô nghĩ sao tôi có thể đơn giản buông tha ông ta, đơn giản bỏ qua cho các người được? Nếu không phải vì tôi không thích giết chóc, tôi nghĩ cho ông ta chịu hình phạt thiên đao vạn quả cũng không đủ, kể cả khi ông ta là một kẻ sắp chết, là kẻ điên ai cũng không nhận ra hay là thi thể đã vào quan tài rồi.” Giang Ly Thành bình tĩnh, từ lúc anh biết Trần Tử Dữu đến nay, đây là lần diễn giảng dài nhất, rõ ràng nhất.
——*——*——*——*——*——*——
“Tôi vốn tưởng rằng. . . . . . tôi đã từng hi vọng. . . . . .” Trần Tử Dữu nằm trong chăn, cắn môi châm chước câu chữ, “Khi đó, tôi đã từng hi vọng anh là con của cậu tôi.”
Giang Ly Thành lại lộ ra vẻ đùa cợt: “Thật khó tin, là vì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đã không thoải mái? Khi đó cô hy vọng có thể dùng thân tình đến cảm hóa tôi, bỏ qua cho ông ngoại cô, hay là hi vọng dùng quãng đời còn lại của cô đền bù tổn thất tôi đã chịu, em gái Tử Dữu? Thật đáng tiếc tôi không phải người nhà của cô, may mắn là không phải.”
Trần Tử Dữu im lặng. Cô biết, nói gì với anh cũng đều tự rước lấy nhục, ở trước mặt anh giữ im lặng vĩnh viễn là phương pháp duy trì tôn nghiêm tốt nhất.
Cô không lên tiếng, Giang Ly Thành như cảm thấy nói thế vẫn chưa đủ, trong lời nói mang vẻ trêu chọc: “Đừng tiếc nuối, tuy chúng ta không có duyên làm anh em nhưng cô không nghĩ là chúng ta rất có duyên sao? Cô có một ông ngoại điên, tôi có một người mẹ điên; cha cô vì tai nạn xe cộ mà chết, cha tôi cũng vậy; mẹ cô tự sát, mẹ tôi cũng thế; cô cho tới bây giờ chưa từng gặp qua cha ruột mình, căn bản không biết ông ta là ai, tôi cũng vậy. Điều này cực kỳ thú vị, không đúng sao?”
Trần Tử Dữu giật mình nhìn anh, kinh ngạc sao anh lại có thể nói với cô những điều này. Đồng thời cô cũng cảm thấy bi ai, anh căn bản dám chắc cô trốn không thoát cho nên mới vô tư chia sẻ cùng cô những bí mật vốn bi thương nhưng lại nghe ra giống như truyện cười này.
Tâm tình của cô đột nhiên trở nên rất tệ. Cô chưa tỉnh đã phẫn nộ, lúc này phát tiết xong, toàn thân không còn chút sức lực nào, dường như mỗi đốt xương đều mềm nhũn ra.
“Tôi mệt rồi, mời anh ra ngoài.” Cô nghĩ thật mất mặt nếu nhờ Giang Ly Thành giúp hạ giường xuống nên tự nghiêng về phía trước, cả người co lại nằm trên nửa phần giường còn lại. Nhưng cô vừa vung tay, kim truyền dịch cũng bị động, cô thấp giọng rên lên, cảm giác mạch máu ở mu bàn tay có thể đã bị đâm nhưng cũng không quá đau. Cô lập tức cắn chặt răng không lên tiếng, tính đợi Giang Ly Thành đi mới gọi y tá đến.
Từ nay về sau, cô không bao giờ yếu đuối trước mặt anh nữa.
Tay của cô bị cầm lên, băng dán trên tay bị lột ra, lại dùng băng gạc mềm đè xuống miệng vết thương. Cảm giác không thật, bởi vì truyền nước quá lâu, tay của cô đã lạnh buốt và tê liệt, dây thần kinh có chút trì trệ.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Ly Thành. Anh khẽ mím môi, vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng căn dặn cô: “Tự giữ lấy.”
Cô làm theo thì Giang Ly Thành giúp cô hạ giường xuống như trước.
“Mời anh ra ngoài.” Trần Tử Dữu lần nữa nhấn mạnh.
“Hiệp ước của chúng ta tiếp tục có hiệu lực, phải không?”
“Tôi có quyền nói ‘không’ sao?” Trần Tử Dữu cảm thấy buồn cười.
“Có. Chỉ cần cô có thể gánh lấy hậu quả.” Giang Ly Thành trả lời.
Trần Tử Dữu lại dùng chăn che kín đầu, cô cảm thấy nói thêm câu nữa sẽ phá vỡ cực hạn của cô. Hôm nay cô đã không khống chế lần thứ nhất, cô không nghĩ lại để anh chê cười lần thứ hai.
“Nếu đã quyết định thì theo lệ cũ, cô có thể ra thêm điều khoản, chỉ cần tôi cảm thấy hợp lý.”
Trần Tử Dữu vén chăn lên, thận trọng nhìn anh, nghi ngờ anh lại có âm mưu mới.
“Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện, sẽ không có ai tìm cô và ông ta gây phiền phức nữa. Trừ chuyện đó ra, cô còn có yêu cầu gì không?” Giang Ly Thành nhẫn nại nói rõ.
Lòng tốt bất ngờ của anh làm Trần Tử Dữu không thích ứng kịp. Cô nhất thời không nghĩ ra yêu cầu gì.
“Cho cô mười lăm giây, quá hạn sẽ bỏ qua.” Giang Ly Thành đưa đồng hồ tới trước mặt cô, “Bắt đầu tính thời gian.”
“Tôi muốn hiệp ước giảm kỳ hạn!” Khi kim đồng hồ chỉ gần đến điểm giới hạn, mà Giang Ly Thành sắp hô ngừng thì Trần Tử Dữu thốt ra.
“Có thể. Chờ Tôn Thiên Đức khôi phục thần trí, hoặc ông ta chết, tôi sẽ thả cô đi.”
Trần Tử Dữu sắc mặt tái nhợt: “Nếu như. . .”
“Nếu như ông ta cứ như vậy hoặc không chết được, hiệp ước vẫn có hiệu lực. Theo tôi tìm hiểu nhiều năm, loại bệnh này không dễ khỏi, khả năng sau có thể cao hơn.” Sợ cô chưa đủ tức giận, Giang Ly Thành còn tử tế bổ sung.
Nếu không phải vì không còn sức lực, Trần Tử Dữu có thể sẽ cắn lưỡi luôn. Cô vừa mới vì sự rộng lượng của anh mà sinh ra chút cảm kích thì lại vì câu cuối cùng kia mà không còn sót lại chút gì.
Tên ác ôn này, anh lại làm tự do của cô và vận mệnh của ông ngoại trở nên mâu thuẫn nhau, anh hại cô ngay cả khát vọng tự do cũng có thể biến thành tội ác.
Giang Ly Thành đè xuống băng gạc trên mu bàn tay cô. Vừa rồi cô đã lỏng tay ra làm chỗ đó lại rướm máu, hơi sưng lên, tím đen lại. Có lẽ là do sau khi tỉnh lại cô không ngừng lăn qua lăn lại, để mũi kim sai vị trí mà chính cô không chú ý.
Nhìn thấy thần sắc đờ đẫn của Trần Tử Dữu, Giang Ly Thành véo tay cô một cái, cô rốt cục cũng cảm thấy đau, kêu một tiếng.
“Có vẻ cô đối với điều khoản bổ sung này không hài lòng, vậy được rồi, cô có thể thêm một cái nữa.” Hôm nay có lẽ là ngày hoàng đạo, Giang Ly Thành lại mong mỏi làm “việc thiện” đến thế.
“Anh biết ai đã hại ông ngoại tôi không?”
“Biết.”
“Đem quan hệ của chúng ta tiết lộ cho ông ngoại tôi cũng là cùng một người?”
“Một lũ người.”
“Tôi muốn bọn họ không thoát nổi. Bọn họ đã phản bội chúng tôi bao nhiêu thì tôi muốn bọn họ phải bồi hoàn gấp đôi.”
Trần Tử Dữu dường như đang nhìn thấy linh hồn thuần khiết trong trắng của mình đang giao dịch cùng ma quỷ. Những bi phẫn không thể giải tỏa, cô phải tìm một lối ra mới có thể giữ ình không phát điên.
Lời này vừa nói ra, cô lại đang lặp lại phương pháp của Giang Ly Thành đối với ông ngoại. Trong vài giây, cô khao khát trả thù, cô đã hiểu chính mình so với anh cũng là một loại người cặn bã giống nhau.
Giang Ly Thành cúi đầu ngắm bàn tay của cô. Cái tay vừa sưng vừa bầm, sớm đã không còn hình dáng thon dài trắng nõn như trước nữa, không biết vì sao anh lại thấy đáng yêu. Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, áp môi lên mu bàn tay cô, làm thành một cái hôn tay đúng chuẩn. Môi anh luôn lạnh như băng nhưng lần này lại ấm áp mà ướt át. Có lẽ giờ phút này lạnh lẽo chính là từ tay của cô.
“Hân hạnh vì mỹ nhân cống hiến sức lực.” Anh nói lời này như đang cười, tiếng cười không rõ ý vị.
Trần Tử Dữu rút tay về, lại nhắm mắt nằm xuống. Cô nghe thấy Giang Ly Thành ấn nút đầu giường nói: “Trần tiểu thư đã tỉnh.”
Sau đó anh nhẹ nhàng đi ra ngoài. Khi anh mở cửa, trong tích tắc Trần Tử Dữu nói: “Tôi hận anh.”
Giang Ly Thành dừng bước, không lên tiếng.
Trần Tử Dữu lại nhấn mạnh: “Giang Ly Thành, tôi hận anh.” Những lời nói này của cô mặc dù yếu ớt vô lực nhưng lại rút hết chút sức lực cuối cùng của cô.
“Tôi biết.” Giang Ly Thành lạnh lùng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...