Sương Mù Che Ánh Ngọc Vụ Du

Theo tính cách có thù tất báo của Lâm Thành thì chuyện hôm nay chắc chắn không thể cứ cho qua như vậy, nhưng lời của Tạ Lăng Du làm cho ông cũng dè chừng vài phần.

Người thông minh từ trước đến nay sẽ không bao giờ để mình vào thế bị động.

Đúng như lời hắn nói, về công về tư thì mình đều đuối lý. Nếu hôm nay không thuận theo mà cho qua chuyện thì chẳng có lợi lộc gì với ông. Ánh mắt Lâm Thành hung ác nham hiểm, một lúc lâu sau lại cười cười, hơi khom lưng thi lễ với Tạ Lăng Du.

"Hôm nay là ta có lỗi, xin Tạ công tử bỏ qua cho."

Đây đã là rất nhượng bộ rồi. Phải biết rằng hiện giờ Lâm gia "tôn quý" như thế nào, chư vị đại thần trong triều cũng chẳng có phần "vinh dự" này.

Tạ Lăng Du thấy thế thì thôi, quy củ đáp lễ: "Vãn bối không dám. Tướng quân hôm nay cũng mệt mỏi rồi, vậy vãn bối cũng không giữ lại nữa."

Ý ngoài lời là nhanh về nhà ông mà đi ngủ đi, đừng có ở đây vướng chân vướng tay người khác.

Lâm Thành cũng không dây dưa nữa, xuống theo nấc thang Tạ Lăng Du cho. Đám thuộc hạ của ông như một đám chó cụp đuôi, không dám sủa tiếng nào, cứ nơm nớp lo sợ đi theo sau ông. Lúc Lâm Thành đi ngang qua hắn bước chân hơi khựng lại, để lại một cái cười khinh chẳng rõ ràng. Tạ Lăng Du mặt không đổi sắc, chỉ coi như ông ta đang đánh rắm.

Hắn quay lại trấn an chư vị lang trung, thành công mời bọn họ về lại gác mái rồi lại chắp tay tạ lỗi với các vị phụ lão hương thân, sai người phân phát lương thực cho bá thánh.

Mọi người giờ mới yên lòng hơn, nhóm thị vệ quen chân quen tay mời bá tánh về nhà. Khác hẳn với những lần tranh chấp trước, lần này bọn họ hành động nhẹ nhàng, khách sáo vô cùng. Bá tánh cũng không xô đẩy với bọn họ mà thuận theo đó rời đi, hơi quen biết còn có thể tán dóc mấy câu.

Tạ Lăng Du thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nghe thế người bên cạnh nhỏ giọng nói: "Làm tốt lắm."

Hắn hơi ngạc nhiên nhìn sang, không nhịn được cảm thấy hơi vui vẻ giống như hồi bé được khen vậy. Tạ Lăng Du hơi hé miệng, nhưng lại chẳng chọn được một xưng hô hợp lý.

Gọi là Thanh Trại huynh thì châm chọc quá.

Gọi là Thanh Trại thì cấn quá.

Tiểu Thanh thì e là sẽ chọc y giận mất.

Bọn họ luôn có chừng mực tránh đi chuyện này, mà chừng mực thì chính là khoảng cách. Tạ Lăng Du thoáng cảm thấy tâm trạng lại hơi trùng xuống một chút.


Hai người bọn họ dọc theo con đường nhỏ đi về, sự yên tĩnh bao chùm lấy cả không gian.

Tạ Lăng Du do dự, thử gọi: "... Tiểu Thanh?"

Người bên cạnh chợt khựng lại. Tạ Lăng Du thầm thở dài, chắc là giận rồi. Vừa định tìm cách dỗ người thì liền nghe thấy Thanh Khâu Quyết thở dài một hơi, như thỏa hiệp mà nói: "A Quyết."

Nụ cười của Tạ Lăng Du cứng đời, nhạy cảm bắt lấy âm tiết quen thuộc này, trố mắt ngẩng đầu lên nhìn y. Nhưng lần này Thanh Khâu Quyết lại chẳng nhìn hắn mà xem như không có chuyện gì mà tiếp tục đi, giọng điệu cũng hơi cô quạnh: "Là "quyết" trong quyết biệt."

*quyết biệt 訣別: ly biệt. Khác với chữ Quyết 玦 trong tên của TKQ có nghĩa là ngọc, nma cả hai từ đều đồng âm.

Cũng có thể là "Quyết" trong ngọc quyết.

Có lẽ là tâm tư quấy phá, muốn nghe hắn gọi một tiếng "A Quyết".

"... A Quyết?" Tạ Lăng Du tự lẩm bẩm, suy nghĩ thoáng rối loạn, lại thoáng thấy bóng dáng cô quạnh phía trước. Y mặc áo vải thô, thân hình cao gầy, vạt áo nhẹ bay trước gió, quanh người như thể có một tầng sương luôn vây quanh.

Y mới vừa nói, là "quyết" trong quyết biệt.

Trong lòng Tạ Lăng Du giờ rất loạn, dường như đã hiểu vì sao y lại tránh nói tên mình như vậy. Trong tư thái của y như là con cháu của danh gia vọng tộc nhưng cũng có dáng vẻ đạm mạc như thể phiêu bạt rèn luyện bên ngoài.

Có lẽ là trong nhà xảy ra chuyện, có lẽ là nguyên nhân khác nên mới lấy cho mình một cái tên tự như vậy.

Hắn lại nhớ đến lúc Thanh Khâu Quyết giễu cợt khi nói về "thiện khách": "Nếu có nhà thì ai lại muốn phiêu bạt bên ngoài?"

Nhớ đến Thanh Khâu Quyết thích dựa vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhưng hôm nay nghĩ lại thì lúc bá tánh trong trấn nhàn rỗi cũng trông ngóng về hướng trấn Tây như vậy sao?

Lúc bọn họ mới quen biết, bản thân cứ nhắc đến "Thanh Khâu Quyết" mãi, chẳng biết có làm y chua xót không. Rõ ràng là cùng một chữ nhưng mong đợi lại chẳng giống nhau.

Đó là lý do y không muốn đề cập đến sao?


Cảm giác xót xa chiếm lấy trái tim hắn. Tạ Lăng Du vội vàng đuổi theo bóng người phía trước. Khoảnh khắc đó hắn có hơi hoảng hốt, cảm xúc rối loạn vì nhầm lẫn một chữ đã bình ổn trở lại. Dường như khuông mặt Thanh Khâu Quyết lại càng thêm mơ hồ, thay vào đó chính là khuôn mặt thanh tú thuận mắt kia.

Điều không thể phủ nhận dó là Thanh Khâu Quyết thật sự là người hắn khâm phục và kính ngưỡng, điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Chỉ là sao trời tuy đẹp nhưng lại chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn.

Cho dù tộc Thanh Khâu đã bị diệt tộc thì y cũng có thể vực dậy được, người như vậy không cần người khác phải nhọc lòng.

Có lẽ A Quyết cũng là người như vậy nhưng lạ thay lại khiến Tạ Lăng Du cảm thấy là y cần mình.

Vạt áo bay loạn bị túm lấy, Thanh Khâu Quyết nhìn sang thì đụng phải một đôi mắt đang dè dặt ẩn chứa sự quan tâm. Y thoáng giật mình, đôi mắt ấy giống hệt như hôm săn thu ấy, dè dặt sát lại gần y.

"A Quyết này, hôm đó ta bảo Lưu huyện lệnh làm cho huynh mấy bộ đồ vừa người, mai là mặc được rồi."

Ánh mắt hắn phẳng lặng, chẳng có nổi một phần tình nghĩa.

"Tạ gia có ân tất báo, công tử đừng coi đó là lời vui miệng. Ân tình này ta sẽ luôn ghi nhớ, lời hứa vĩnh viễn."

Thời khắc này ánh mắt Thanh Khâu Quyết hơi ngỡ ngàng, dường như trước mắt tất cả đều trở về năm đó, khi Thanh Khâu vẫn còn, bọn tiểu bối luôn ríu ra ríu rít theo sau y, Tôn Kiềm thường tìm y hẹn đánh nhau, y cũng tùy hứng cãi nhau với cha rồi đóng cửa đến sầm một cái...

"... A Quyết ơi."

Đột nhiên, một giọng nói nhỏ vang lên như lưỡi dao sắc bén chọc thủng giấc mơ đẹp. Ánh mắt Thanh Khâu Quyết sáng rõ lên, nhìn về người đang ngại ngùng trước mặt, sắc mặt bất giác dịu xuống, do dự đưa tay ra không quá thuần thục mà xoa đầu hắn: "Cảm ơn."

Những thứ kia đều đã qua rồi.

Bọn họ đang ở tâm dịch Phồn trấn, thiện hạ cũng đã đổi thay rồi. Quá khứ đã qua, nhưng hiện tại thì cũng không đến nỗi tệ.

Có lẽ là gặp được vị cố nhân đã khuất.

Cho dù y có thay hình đổi dạng, cho dùng không biết thân phận của y.


Thì cũng như vậy cố chấp coi y như người quan trọng.

Tạ Lăng Du vẫn còn đang trố mắt thì người đã bị kéo vào trong lòng. Đỉnh đầu truyền đến giọng nói vừa quen vừa lạ, là giọng điệu dịu dàng hắn chưa bao giờ nghe: "Làm phiền chút."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Tạ Lăng Du mở to mắt nhìn, bên tai là tiếng tim đập vững chãi, thân thể ấm áp kề sát bên, tiếng hô hấp phập phồng. Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với người khác ngoài mẹ dến như vậy.

Khi còn bé hắn cũng có làm mấy trò trộm cắp với Hạ Úy, cũng chẳng có khoảnh khắc nào ấm áp đến vậy. Sau khi trở về Tạ phủ thì theo khuôn phép cũng, càng chẳng có được như vậy. Hành động gần gũi nhất của cha cũng chỉ giới hạn trong việc xoa đầu hắn. Ngược lại là hắn, sẽ luôn nhào qua ôm lấy cha.

Nhưng không giống cái này.

Tạ Lăng Du cảm nhận được Thanh Khâu Quyết gác đầu ở cổ hắn, hơi thở ấm áp lướt qua bên má, hơi ấm lan tỏa. Trong lòng hắn vừa chua xót vừa vui.

Đây là A Quyết, bình thường vừa độc mồm độc miệng lại tính kế. Tạ Lăng Du cứ cảm thấy mình không nhìn thấy được y, nhưng y hiện giờ lại cúi đầu, như là chim mỏi về tổ ôm chặt lấy mình, lúc này mới để lộ ra một tia cảm xúc mong manh.

Làn sương mù mù mịt kia dường như cũng tiếp nhận hắn. Tạ Lăng Du nghe thấy trên đầu có thanh âm ôn hòa, không nhịn được cũng đưa tay lên ôm lấy. Hắn không che giấu niềm vui sướng của mình, cũng không nói thêm câu gì lừa tình, chỉ khẽ thở dài một tiếng: "Không có gì."

Thanh Khâu Quyết rất nhanh liền buông hắn ra, hai người đều không cảm thấy có gì sai cả, thong thả trở về. Giờ này sắc trời đã tối, Tạ Lăng Du nhớ đến Tiểu A Túc, trong lòng ngứa ngáy. Hai người bèn cùng nhau đến chỗ Mạnh Nghị.

Không ngờ rằng một lớn một nhỏ ở chung cũng khá tốt đấy chứ.

Mạnh Nghị bế đứa bé, biểu cảm trên mặt hơi kì quái, thấy hai người bọn họ tới thì như thấy cứu tinh, trở tay đóng cửa lại liền dắt bọn họ lại hỏi chuyện, vừa lén lút lại vừa nghiêm túc: "Vân Lâu này, ngươi nói thật với ta đi, đứa nhỏ rốt cuộc là có địa vị gì?"

Tạ Lăng Du biết là hắn đã nhận ra điều không đúng rồi, cũng bắt chước theo hắn làm vẻ nghiêm túc: "Nhặt được ở hò thôi, thật sự không phải là đi cướp đâu."

Mạnh Nghị nhìn đứa bé đang ngủ say, định dậm chân lại thôi. Hắn nhìn khuôn mặt của đứa bé, lại nhìn thằng bạn tốt rõ ràng là đang trêu hắn, Thanh Khâu Quyết đang lẳng lặng đứng xem, chỉ muốn thở dài: "... Vân Lâu!"

Tạ Lăng Du thấy thế thì nhanh chóng vỗ vỗ hắn, an ủi: "Không phải như ngươi nghĩ đâu, chỉ là trùng hợp thôi."

Hắn nói xong bèn nhéo tay Tiểu A Túc, giọng điệu dịu dàng hơn: "Tiểu A Túc thật sự là bọn ta nhặt được."

Sắc mặt Mạnh Nghị phức tạp, cúi đầu ngắm kĩ khuôn mặt của Tiểu A Túc. Đứa bé còn nhỏ, ngũ quan chưa rõ nét nhưng ngay cả như vậy cũng có thể hơi nhìn thấy được dáng vẻ đẹp đẽ sau này. Đây rõ ràng là cùng một khuôn khắc ra với Thái Tử lúc trước.

Biểu cảm năng động thường ngày của hắn cũng dần phai đi, chỉ còn lại sự nghiêm túc. Mạnh Nghị cũng không phải là sợ mang họa vào người mà là lo cho tương lai của Tiểu A Túc. Chỉ với phần diện mạo này bọn họ đã không chẳng có cách nào đưa đứa bé này về kinh thành được.

Tạ Lăng Du tuy không nỡ nhưng tình thế bức bách, hắn chuẩn bị giao Tiểu A Túc cho Hạ Úy. Hạ phủ là nơi hắn lớn lên, hiểu tận gốc rễ nên cũng yên tâm.


Nếu thật sự khoogn được thì đành giao cho "Lục".

Hắn vỗ vỗ Mạnh Nghị, nhỏ giọng nói: "Tiểu Hạ sẽ chăm sóc tốt cho nó. Nếu ngươi nhớ thì lúc nào cũng đến thăm được."

Mạnh Nghị bế Tiểu A Túc đang ngủ say, miễn cưỡng gật đầu.

Dặn dò xong một phen, hài người trở về phòng của mình.

Tạ Lăng Du ngồi trước bàn, Thanh Khâu Quyết làm nguội hai chén trà, dựa vào cửa sổ.

Thư giờ chắc cũng đã đến kinh thành rồi. Tôn Kiềm giục ngựa tiên tục chạy đến Nam Lăng, Tạ Lăng Du đang tính xem cần bao nhiêu thời gian thì liền nghe thấy Thanh Khâu Quyết như biết hắn nghĩ gì mà nói: "Muộn nhất là ngày mai."

Với năng lực của Tôn Kiềm thì tầm chiều tối mai là có thể truyền đến tin tức. Tuy hắn làm người ngu dốt nhưng động tay động chân thì rất chuẩn chỉnh.

Tạ Lăng Du chầm chậm ngước lên nhìn y, trong lòng thắc mắc vì sao hắn lại hiểu rõ Tôn Kiềm đến như vậy. Thanh Khâu Quyết lại như không biết hắn đang hoài nghi, cười nói: "Ta đoán, hắn sẽ thẳng tay trói thành chủ với Nam Lăng tri phủ lại."

Nam Lăng cũng không phải nơi trù phú gì, chắ hai vị đại nhân cũng không đoán ra được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Tạ Lăng Du mấy ngày nay cũng hiểu thêm về tính cách của Tôn Kiềm, muốn trong khoảng thời gian ngắn mà khống chế được thành Nam Lăng...

Khỏi cần phải nói, giấy không gói được lửa. Nếu ngay từ đấu hắn bỏ tà theo chính thì có khi Tôn Kiềm có thể nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng hắn vì cái mũ cánh chuồn trên đầu mình mà tàn sát bá tánh vô tội, biến thành Nam Lăng ra nông nỗi này đã là tội đáng chết vạn lần.

Tạ Lăng Du cũng không bám riết lấy nữa, phụ họa gật đầu: "Chờ tin của hắn đến, chúng ta cũng sắp tiễn được Lâm Thành đi rồi. Đến lúc đó thì chờ xem bản lĩnh của các vị lang trung vậy."

Nói xong, hắn đi qua mở cửa sổ phía sau Thanh Khâu Quyết ra. Gió đêm lùa vào, Tạ Lăng Du cũng ghé vòa cửa sổ cùng y nhìn ngắm những ngọn đèn dầu ở phía xa.

"A Quyết này, huynh tinh thông y thuật..." Tạ Lăng Du nghĩ đến hoàn cảnh ở chỗ gác mái, dừng lại một chút rồi nói: "Ngày mai ta sau người đến gác mái lấy mấy quyển sách y đến, lúc huynh nhàn rỗi thì đọc có được không?"

Thân phận của Thanh Khâu Quyết đặc biệt, rõ ràng có bản lĩnh nhưng chỉ có thể yên lặng đứng phía sau hắn. Tạ Lăng Du nhìn áo vải thô trên người y chỉ thấy vô cùng chướng mắt.

Hắn không khỏi nhớ tới thoáng kinh hồng ở tửu lâu lúc trước, suy nghĩ lập tức bay xa, ánh mắt trở nên hoài niệm,

Thanh Khâu Quyết thấy ánh mắt hắn mơ hồ, định từ chối nhưng lại thôi, rầu rĩ đáp lời.

- -------------------

Bây giờ lún càng sâu, sau này càng chật vật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận