Hiện giờ đếm ngày thì nhóm áp giải lương thực chắc phải hai ba ngày nữa mới đến được.
May bọn họ có lương thực đầy đủ, cũng không cần phải trông ngóng họ đến.
Bây giờ Phồn trấn đang duy trì một kiểu bên ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ rằng nếu mặt hồ không động thì sẽ không có mưa gió.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng về sự kỳ lạ trong trấn, bọn họ liền không làm gì thừa thãi nữa.
Bây giờ mà viết thư gửi đến kinh thành thì nhanh nhất cũng phải cần hai ngày, huống hồ hiện giờ không đoán được ý muốn của Trọng Lục mà hiện tại bọn họ đang ở trấn trên, chính là kiểu phép vua còn thua lệ làng nên không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Cũng không phải là vì sợ cái vị tri phủ giấu giếm chân tướng kia, chỉ là hiện tại vất vả lắm mới trấn an được bá tánh, nếu lại phát sinh lại thì lại càng khó khống chế.
Ngoài cửa sổ, một cái đầu nhỏ màu đen không một tiếng động ló ra, trên đầu có đính một khối hình vuông.
Ánh mắt Tạ Lăng Du khựng lại, đồng tử co lại.
Tiểu Hắc từ từ bỏ lên trên khung cửa sổ, đôi mắt như hạt đậu tỏ vẻ do dự.
Thanh Khâu Quyết cười khẩy một cái, ngón tay thon dài vung lên.
Lúc này Tiểu Hắc mới chầm chậm theo mặt tường bò đến cuốn lấy cổ tay y rồi đưa đầu mình ra.
Giờ Tạ Lăng Du mới thấy khối vuông kia là gì, đó là một cái hộp gỗ nhỏ đen xì.
Thanh Khâu Quyết mở hộp gỗ ra, lấy mẩu thư được gấp cẩn thận bên trong ra nhìn lướt qua.
Một tay khác thì thong dong gõ gõ đầu Tiểu Hắc ý muốn khích lệ.
Bé rắn đen lè lưỡi, thân thiết cọ vào y, quay đầu lại nhìn thấy Tạ Lăng Du liền chui vào trong tay áo Thanh Khâu Quyết đến "vèo" một cái.
Tạ Lăng Du: "..."
Nhỏ này thù cũng dai đấy.
Tờ giấy không to nên đọc xong ất nhanh.
Tạ Lăng Du thấy Thanh Khâu Quyết cười tủm tỉm liền lấy quạt xếp ra gõ gõ vào tay y: "Có chuyện gì hay à?"
Thanh Khâu Quyết không trả lời, hỏi ngược lại: "Ngươi có còn nhớ người đưa lương thực lần này là ai không?"
Tạ Lăng Du trầm tư một lát rồi thành khẩn hỏi: "Huynh lại muốn làm gì?"
Thanh Khâu Quyết cười gian xảo, trông là biết không có ý tốt: "Lâm gia ở ngoại thành..."
Tạ Lăng Du là người chính trực, không thể đoán ra được ý đồ xấu xa này nhưng điều đó cũng không ngăn hắn nghĩ rằng cha con Lâm gia gặp xui xẻo.
Dù sao đến Tôn tiểu Tướng quân cũng khó thoát được một kiếp chứ đừng nói đến kẻ thua dưới tay hắn?
Thanh Khâu Quyết vò tờ mẩu giấy trong lòng bàn tay, chỗ bị lộ ra viết một dòng chữ nhỏ: Hồ Diện đã đóng giả Trương phó tướng đi vào Trương phủ.
Nghi người thì không dùng, dùng người thi không nghi từ trước đến nay vẫn luôn là điều tối kỵ.
Ý cười Thanh Khâu Quyết không chạm đến đáy mắt, ngón tay thon dài nắm chặt lại vò nát mẩu giấy như thể đó là Trọng Lục.
Nếu đã như vậy thì chỉ cho ngươi một con đường rõ ràng - tự chặn đường lui.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, dường như có tiếng chim hót lanh lảnh bên ngoài.
Tạ Lăng Du nhìn chim làm tổ trên cây, đột nhiên đề cập đến một chuyện: "Vợ con Lưu huyện lệnh hình như không ở trong trấn."
Lưu phủ không to nhưng trông cũng là một cái phủ đơn giản.
Nếu vợ con Lưu huyện lệnh ở đây thì dù nhiều dù ít ra vào cũng sẽ gặp.
Như tình hình hiện giờ thì có thể là Lưu huyện lệnh đang bị người khác khống chế hoặc chính bản thân cũng là đồng phạm.
Tạ Lăng Du nhớ tới dáng vẻ gầy gò của ông, cau mày.
Thanh Khâu Quyết ngước lên nhìn hắn, thấy ấn đường hắn u sầu bèn thở dài một tiếng: "Tạ đại công tử à, nếu hôm nay ngươi đã bắt đầu u sầu rồi thì tại hạ thật sự lo rằng thời gian của ngươi không còn nhiều nữa đâu."
Tạ Lăng Du bị nói ho khan một tiếng.
Hắn có tật xấu trong lòng mà có chuyện là không nhịn được nhíu mày, đúng là nên sửa lại.
Nhưng bản lĩnh nhìn mặt đoán ý thì hắn vẫn phải có.
Nhìn cái vẻ không hoảng hốt tí nào của Thanh Khâu Quyết, hắn cũng thầm đoán được.
Chắc người của "Lục" đã đến rồi, rất có khả năng đã thành công đánh vào bên trong cho nên những điều y nên biết y đã biết cả rồi đương nhiên sẽ không hoang mang.
Tạ Lăng Du ngước nhìn sắc trời, đã sắp trưa ròi.
Hắn quay sang dò hỏi: "Huynh có đói không?"
Thanh Khâu Quyết biếng nhác nhìn hắn, lắc đầu: "Không sao hết."
Tạ Lăng Du biết đây là y đã hiểu ý của mình, không nhịn được mà cười nhẹ, dùng quạt xếp gõ nhẹ y một cái: "Vậy thì đi thôi, đi xem bá tánh trong trấn nào."
Bảo là đi xem nhưng trên thực tế là đi hỗ trợ, cố gắng kiếm hảo cảm.
Trấn trên có không ít bá tánh, hôm nay chắc chắn là bọn họ không đi kịp dừng nhà, chỉ có thể đi từ đông sang tây như vậy thôi.
Thanh Khâu Quyết hóa trang thành người hầu, trông làm việc rất nhanh nhẹn nhưng Tạ Lăng Du đã nhìn thấu y cả.
Việc mệt nhọc thì có thể chứ việc nào hơi bẩn một chút là nhất định không làm, nhặt rau nấu cơm cho người ta thì được chứ dọn phân thì không, lau bàn lau ghế thì được còn nhóm lửa thì không.
Người này vẫn là cái kiểu lén đẩy hết việc nào bẩn cho hắn nhưng thoạt nhìn lại giống như Tạ Lăng Du đang là phần hơn.
Đầu này Tạ Lăng Du đang giúp hai vợ chồng cuốc đất trồng rau thì Thanh Khâu Quyết bên kia còn như thể đau lòng cầm lấy tay hắn xem lòng bàn tay sưng đỏ của hắn rồi cau mày nhẹ nhàng thổi thổi giúp hắn.
Tạ Lăng Du nổi hết cả da gà, đồng thời có linh cảm không lành, vừa định bảo "ta không sao cả" liền thấy Thanh Khâu Quyết giành lấy cái cuốc của hắn, chỉ sang hai cái thùng nhỏ đựng đầy phân rồi nói: "Công tử gánh thùng đi, việc nặng như này để ta làm làm được."
Tạ Lăng Du tóm lấy bàn tay nắm chặt không buông kia, hắn cảm nhận được lực mà Thanh Khâu Quyết muốn giành cái cuốc.
Tuy rằng chọn thùng đúng là nhẹ nhàng hơn so với cuốc đất một chút.
Nhưng sao ta cứ cảm thấy là huynh ngại nó bẩn vậy?
Tạ Lăng Du im lặng nhìn y, lại thấy được cái sắc mặt dối trá kia của y.
Một lúc lâu sau hắn đành oán hận ném cái cuốc cho y, bực bội nhíu mày: "Cho ngươi cho ngươi!"
Thanh Khâu Quyết cụm mi rũ mắt nhận lấy cái cuốc, Tạ Lăng Du còn nghe thấy đôi vợ chồng kia bảo hắn "không biết xấu hổ", "thấy người ta dễ bắt nạt đấy mà" vân vân.
Hắn hít sâu một hơi, đã thế còn bị mùi phân nồng nặc làm cho sặc, ho đến đỏ mặt tía tai.
Thanh Khâu Quyết đang cuốc đất lén cong khóe miệng.
Nhưng thật ra không phải nhà nào cũng dễ nói chuyện như vậy, có nhiều người tâm lý phòng bị quá mạnh, thấy bọn họ liền cầm chổi đuổi đi.
Bọn họ thật sự rất chật vật, Tạ Lăng Du nói hết nước hết cái vẫn bị từ chối ở ngoài cửa.
Có những người đuổi nửa ngày thấy không đuổi được thì cũng do dự cho vào.
Dù sao cũng là đến hỗ trợ, bọn họ cũng không thiệt đi đâu được.
Tạ Lăng Du lấy cổ tay lau mồ hôi, tính toán hôm nay cũng đi được mười mấy hộ gia đình rồi.
Lúc bọn họ rời đi thì thấy những người đã được giúp đỡ lặng lẽ ngồi ở cửa tiễn hắn.
Có những người còn không tự nhiên lắm, nhìn một cái rồi đi.
Còn nhiệt tình hơn chút giống như nhà của đôi vợ chồng kia thì còn có thể tươi cười tặng hai quả trứng.
Tạ Lăng Du cũng cười đáp lại rồi nhận đồ.
"Vị công tử này mất giá quá, còn có thể giúp chúng ta làm việc nữa."
Cô vợ trong đôi vợ chồng kia dùng khuỷu tay huých chồng mình, nói nhỏ,
Chồng cô ôm lấy cô, phụ họa thở dài một tiếng: "Cái này trông cũng không có ý xấu gì mà, chúng ta quay lại bảo mẹ ta đừng làm khó người ta."
Cô vợ gật đầu: "Cũng đúng."
Tạ Lăng Du không biết mình được khen, xoa cái eo hơi đau nhức, nhăn mặt trở vào trong phòng.
Lúc này đã sắp chạng vạng rồi, hắn vừa mệt vừa đói lại lười, thở dài một tiếng úp mặt xuống bàn.
Người thì không động đậy còn đôi mắt thì nhìn theo bước đi mạnh mẽ của Thanh Khâu Quyết, lại cảm nhận một chút đau nhức trên người, không nhịn được hỏi: "Huynh không mệt sao?"
Thanh Khâu Quyết chắc là còn lương tâm nên nhận ra, thế mà lại tự tay rót cho hắn một tách trà, cũng coi như là ôn hòa xin chỉ thị của hắn: "Mệt à, đói à?"
Tạ Lăng Du trước tiên là được chiều mà sợ nhận lấy tách trà, lại đột nhiên nhớ đến hôm nay trải qua cũng chẳng vui vẻ gì, cảnh giác nhìn chằm chằm y.
Thanh Khâu Quyết mặc kệ hắn đánh giá, làm vẻ thành khẩn.
Tạ Lăng Du hơi buông bỏ, thấy y liền nhớ đến bát mì ăn ở Tử châu, một bát to đùng, thơm nức mũi.
Hắn không quá rụt rè nuốt một ngụm nước miếng, do dự nói: " Muốn ăn mì, cái loại trước đây ý."
Thanh Khâu Quyết gật đầu, chưa nói lời dư thừa vô nghĩa nào cả liền đứng dậy đến phòng bếp.
Tạ Lăng Du ngẩn người nhìn chằm chằm vào chỗ y rời đi cho đến khi một bát mì nóng hổi được để xuống trước mặt.
Hắn bị hơi nóng bốc lên mặt mới phục hồi lại tinh thần.
Thanh Khâu Quyết ở phía đối diện đưa cho hắn một đôi đũa còn mình thì lo chuyện ăn của bản thân.
Tạ Lăng Du nhìn một hồi rồi mới chậm chạm dùng đũa đảo đảo cho bớt nóng, khóe miệng không biết là bị hấp rồi hay gì mà không khống chế được cong lên.
Ăn được một nửa thì đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Mạnh Nghị còn đang buồn ngủ, trông là biết theo mùi hương tìm lại đây.
Thấy bọn đang ăn ngon lành thì liền nổi giận: "Được quá nhỉ, bảo sao lại có cái gì thơm thế, tình cảm thế này mà hai ngươi lại ăn mảnh hả?"
Tôn Kiềm tự đi ra phía sau nhìn chằm chằm Thanh Khâu Quyết không nói gì nhưng Tạ Lăng Du lại cảm thấy trong ánh mắt hắn đang lên án, giống như đang hỏi "ngươi hố ta thì thôi đi, thế mà đến ăn cũng không gọi ta?"
Tạ Lăng Du vừa mới cười một chút liền thấy Mạnh Nghị như sói đói vồ mồi trộm mỳ.
Hắn nghiêm mặt lại, theo bản năng cầm bát lên bảo vệ, gắp mấy chỗ mỳ còn lại nhét hết vào mồm, phồng má trợn mang tí thì tự sặc chết mình.
Mạnh Nghị không thể tin nổi trợ to mắt, tình nghĩa huynh đệ như bị một đao chặt đứt ngay tại chỗ.
Hắn tức giận tròng lấy cổ Tạ Lăng Du kêu gào: "Tên khốn này ta nợ ngươi một miếng ăn hay sao, ngươi quá đáng thế!"
Tạ Lăng Du tuy bị lắc gần chết nhưng vẫn không nhịn được cãi lại, trong mồm toàn là mỳ nên không nghe rõ: "Không nợ thì đừng có đến đây!"
Trông thấy Tạ Lăng Du muốn trợn trắng mắt, Thanh Khâu Quyết lúc này mới đại phát từ bi vỗ vỗ cho hắn xuôi mỳ.
Tôn Kiềm lẳng lặng kéo Mạnh Nghị vẫn còn đang kêu gào đi.
"Ngươi bỏ ta ra nay ta phải thay trời hành đạo!"
"Ta nấu cơm cho ngươi, đừng làm loạn nữa..."
Giọng hai người đã đi xa, Tạ Lăng Du vui vẻ nửa ngày trời mới phát hiện ra mình dựa vào Thanh Khâu Quyết, đột nhiên cảm thấy xui xẻo tránh ra, lịch sự nói lời cảm ơn: "Làm phiền rồi."
Thanh Khâu Quyết cười khẩy.
Giờ lại vô lương tâm, chứng minh rõ là nam nhân hỉ nộ vô thường.
Y chỉ bát đũa trên bàn, nói: "Ăn no đi, ta giúp ngươi xuôi cơm, không phải ngại."
Nói xong y cũng không đợi Tạ Lăng Du biến sắc, đi thẳng ra cửa đi dạo.
Tạ Lăng Du nhìn chỗ y rời đi, giờ phút này cảm thấy vô cùng tỉnh táo, mặt lạnh như băng loảng xoảng thu dọn bát đũa rồi bê về phòng bếp.
Lúc đi ngang qua phòng chất củi, Tạ Lăng Du nghe thấy một tiếng chim hót theo tiết tấu liền mặt không đổi sắc rũ mắt, vừa quay gót lại thì thấy trong phòng chất củi có nước.
Mở cửa phòng chất củi ra, bên trong có một người ăn mặc như người hầu đang chẻ củi, thấy hắn tới liền lau mồ hôi trên trán.
Tạ Lăng Du nở nụ cười, múc gáo nước ra rửa bát.
Người kia đóng cửa lại, ngó nghiêng xung quanh rồi đi tới nói khẽ: "Công tử."
"Sao rồi?" Tạ Lăng Du quay sang hỏi.
"Bọn ta đã đến ngoại thành rồi, nhưng không dám tùy tiện vào thành." Người kia nói.
Trong kinh không an toàn, bọn họ không có thế lực hùng hậu có thể âm thầm thâm nhập vào Duyên Hi lâu như "Lục".
Ngược lại, ngoài thành lại là nơi an toàn nhất.
Tạ Lăng Du gật đầu: "Tránh Lâm gia ra, chú ý gió thổi cỏ lay trong kinh.
Có tin tức gì của vợ con Lưu huyện lệnh chưa?"
Người kia thở dài một hơi, nói: "Ở trong tay Lưu tri phủ, tạm thời chưa có gì nguy hiểm cả."
Tạ Lăng Du thở phào, vẩy nước trên tay, cụng vai với hắn: "Huyền Nhất, ngươi vất vả rồi."
Huyền Nhất mím môi cười, nhỏ giọng nói: "Hành lý của Hạ công tử đã thu dọn xong hết cả rồi, chờ công tử về kinh là khởi hành."
Tạ Lăng Du khẽ cười, biểu tình lại không thả lỏng chút nào, chậm rãi nói: "Chắc chỗ hành lý đó phải phủ bụi rồi."
Hắn vốn cũng không dự đoán được chuyện Phồn trấn lại có nhiều điều bí ẩn đến vậy.
Bây giờ chỉ mới biết một vài chuyện, cũng chưa xác định còn liên quan đến chuyện gì khác không, dịch bệnh trong trấn là từ đâu mà đến, là người làm hay là trùng hợp, bọn họ vẫn chưa có manh mối gì.
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể đi một bước biết một bước, huống hồ còn có có thêm phiền phức là Lâm Thành sắp đến, ngày hồi kinh thật sự là không thể liệu trước được.
Tạ Lăng Du vỗ vai Huyền Nhất, thở dài một hơi.
"Trông chừng cái tên Hạ Úy kia, đừng để cho hắn lén qua đây."
Lần này ở dưới nước đục là đầm lầy khó phát hiện thấy, sẩy một cái là sẽ bị hút vào trong khó mà thoát ra được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...