"Tôn Kiềm" thuận theo đó cúi đầu, mặc cho Hình Thượng sờ mặt vỗ vai, kiên nhẫn nghe ông dông dài: "Mấy năm nay sống có tốt không?"
Thanh Khâu Quyết gật đầu: "Khá tốt ạ."
"Có bị thương gì không đấy, vết thương cũ khỏi hẳn chưa?"
"Đã khỏi gần hết rồi, không bị thương gì ạ."
"Tốt...!tốt." Hình Thượng đỏ mắt, tay chân cũng không biết phải đặt ở đâu mới được nhưng lại không nhịn được vỗ vỗ Thanh Khâu Quyết như sợ mình nhìn nhầm mất.
Thanh Khâu Quyết hiếm lúc không xù gai, như hồ ly trở về nhà, thu lại dã tính.
Hình Thượng kích động mất nửa ngày mới nhớ ra phải hỏi tung tích của cháu ngoại mình, ông do dự nhìn Thanh Khâu Quyết: "Hoài Cẩn này, Tiểu Kiềm đâu rồi?"
Thanh Khâu Quyết duỗi tay chống cằm, lúng túng nói: "Hơi hiểu nhầm một chút, người không sao cả, bị con mời đến phủ uống trà."
Việc này nói ra thì rất dài.
Y vốn nghĩ Tôn gia Tiểu tướng quân là một người thông minh, mất công y úp úp mở mở nửa ngày trời đối phương cũng không đoán ra thân phận của y.
Cuối cùng không biết đoán thế nào mà cứ cho rằng y là loạn thần tặc tử, giờ là đang bụng dạ khó lường muốn ép hắn.
Thanh Khâu Quyết mất kiên nhẫn, nhưng nể mặt Hình Thượng nên không động thủ, chỉ nhốt người trong phòng thôi.
Hình Thượng dừng lại một chút, hắng giọng nói: "Cho nó chút thức ăn là được rồi.
Thằng bé này bảo thủ lắm, còn phải mất một phen thuyết phục với nó."
Cứ như thế mà bán cháu ngoại đi.
Mà hiện giờ Tôn Kiềm đang ngồi ngay ngắn trong phòng, đối chất với hai người đối diện, mặt mày nghiêm túc.
Hai người đối diện một người ngả và giường, một người ôm ngực dựa vào tường.
Bọn họ cũng không nói lời nào, ba người cứ như vậy mà giằng co.
Cuối cùng, Tôn Kiềm lạnh lùng nhìn bọn họ: "Ta nói lại một lần nữa, thả ta ra, ta sẽ không tính toán với các ngươi."
Ưng Nhãn ngồi ngay ngắn ở đó, thở một hơi thật dài.
Miệng hắn mỏi nhừ cả ra, tận tình khuyên bảo nửa ngày trời mà tâm người này cứ như tảng đá, căn bản là không nghe vào.
Hắn nhọc lòng lại định nói, Long Đoạt nhìn không nỏi nữa, từ bên cạnh giường đứng lên, xách Ưng Nhãn lên gào rú: "Ngươi nói cả nửa ngày rồi cuối cùng là đã được chưa?"
Ưng Nhãn sốt ruột lau cả mặt bị phun nước miếng như lễ rửa tội.
Hắn rất muốn vứt lại một câu "có giỏi thì ngươi làm đi" rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng hắn nhìn cái dáng vẻ nói ba câu không được là phải đánh lộn này của Long Đoạt, lại nhìn sang Tôn Kiềm không nói lời nào tay cũng chưa rời khỏi kiếm ở bên cạnh.
Ưng Nhãn không biết đây là lần thứ mấy trong ngày hắn thở dài.
Hắn đẩy Long Đoạt đang nóng nảy ra, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Long Đoạt nhìn chằm chằm Tôn Kiềm, Tôn Kiềm khinh bỉ nhìn Long Đoạt.
Năm ngón tay "cạch" một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ.
Hai người đồng thời nheo mắt lại, cơ thể họ khẽ nhúc nhích, rất căng thẳng!
"Tiểu Kiềm, chớ có thất lễ."
Một giọng nói vội vàng vang lên, động tác của Tôn Kiềm lập tức dừng lại, không thể tin nổi mở to hai mắt: "Nhị cữu?"
Hình Thượng nhìn hắn đầy bất đắc dĩ.
Ánh mắt của Tôn Kiềm từ từ nhìn ra sau ông, ở đó có một người giống y hệt hắn.
Tôn Kiềm cau mày, nghiêm túc nói: "Nhị cữu, cữu cũng bị bọn họ lừa sao? Thế này không ổn rồi."
Ưng Nhãn: "..."
Long Đoạt hoạt động năm ngón tay một chút, cười thô bỉ: "Ngươi nghĩ là nhị cữu ngươi giống với ngươi à?"
"Tôn Kiềm" khẽ liếc hắn một cái: "Thôi được rồi đấy, ngươi cũng chả hơn gì."
Long Đoạt: "?"
Sao huynh lại đi bênh người ngoài vậy?
Ưng Nhãn lại thở dài: "Tiểu tướng quân, bọn ta thật sự không phải loạn thần tặc tử, cũng không định ép ngươi.
Mời Hình thượng thư đến cũng là để nói với ngươi bọn ta là người tốt, thật sự là người tốt."
Nói xong, hắn dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn về phía Hình Thượng.
Hình Thượng ho khan một tiếng: "Tiểu Kiềm à, vị này chính là người lúc trước ngày nào cũng luận võ với con đấy.
Hai đứa ngày ngào cũng mặt mũi bầm dập hồi phủ, thật sự là quên mất rồi à?"
Ánh mắt Tôn Kiềm chấn động, không thể tin được lập tức nhìn về phía cái người giống hắn y như đúc kia, nhíu mày: "Con hồ ly tinh chết kia sao?!"
Thanh Khâu Quyết híp mắt đầy nguy hiểm: "Ngươi nói lại lần nữa xem nào.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...