Bên ngoài trời đã ngần rạng sáng, phía dưới hạ bộ vẫn còn đau râm ran, nam nhân lắc đầu cười khổ, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma vừa vặn hôm nay lại gặp phải yêu nữ, trong lòng dâng lên nỗi tức giận, nhưng lên tới cổ họng thì bị chặn lại, vén rèm nhìn ra ngoài bầu trời, cảm giác lúc này là tức thì không nổi, mà cười cũng không xong.
Lần đầu tiên trong đời bị tiểu cô nương bóp hạ bộ của mình, đúng là thật không ngờ được một mỹ nhân mảnh mai mà to gan đến như vậy, nếu đặt nữ nhân cương ngạnh kia dưới thân mà chà đạp có lẽ sẽ sướng biết.
Tiểu cô nương kia hẳn chưa chạy được bao xa, liền hạ lệnh cho thị vệ
“Cho người đi tuần tra, thấy tiểu cô nương nào đi một mình, đều bắt lại?”.
“Vâng.”
Thế là trong đêm, từng tốp thị vệ đi từng ngõ, từng con đường tuần tra nhưng không tìm được cô nương nào, mà cô nương họ đang tìm thì trốn trên cây ngủ ngon lành.
Mặt trời dần dần lấp ló sau rặng núi, từng ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống, ánh nắng chói lòa làm cho Y Nhã tỉnh giấc, vốn dĩ buổi tối không ngủ chờ đến sáng, nhưng cơn buồn ngủ làm cô ríp mắt đi lúc nào cũng không biết.
“Tiểu cô nương trèo lên cây làm gì thế?”
Một đại thẩm trên vai vác một cây cuốc, chắc đang trên đường đi ra đồng, ngước nhìn cô hỏi.
Y Nhã từ trên cây tụt xuống, cúi đầu chào đại thẩm.
“Tiểu nữ tối qua thả đèn, đi lạc đến đây, nên leo lên cây chờ trời sáng rồi về.”
“Haha...tiểu cô nương thật thông minh”.
Y Nhã liếc nhìn xung quanh, ở đây có mấy thửa ruộng trồng khoai, bên cạnh cô là cái cây duy nhất, nhìn về hướng bên trái thì thấy xa xa thấp thoáng mấy dãy nhà, không ngờ cô chạy xa đến như vậy.
“Thẩm cho hỏi muốn đến Huyện phủ phải đi hướng nào ạ?”.
Đại thẩm nhiệt tình chỉ đường cho cô, ở đây cách Huyện phủ khá xa, tầm đi bộ hơn 2 khắc giờ mới đến nơi.
Y Nhã đi theo hướng đại thẩm chỉ đường, vào tận phía trong mấy dãy nhà thì gặp mấy người dân nên hỏi đường về phủ, tầm 2 khắc giờ thì mới đến nơi, lúc này Đại thúc đã chuẩn bị bữa sáng xong cho chủ nhân.
Khi Y Nhã về đến cửa sau Huyện phủ, cô liền chạy nhanh đến phòng bếp, bình thường cô đều đến đúng giờ, hôm nay đến muộn mọi người liền biết cô ở ngoài cả đêm không về, nhưng cũng không ai cố ý làm khó cô, dù sao không động đến lợi ích người khác mọi người đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Bận bịu một hồi, Y Nhã mới trở về phòng, cô ổn định lại cảm xúc mình, nhớ tới chuyện tối hôm qua, nếu cô không nhanh tay thì may chút nữa bị tên dê xồm kia cưỡng bức, nhưng cũng lạ từ khi cô tới đây đều cảm thấy Huyện phủ an ninh rất tốt, rất ít có cướp giật, hay gặp phải sắc lang, thị vệ ngày nào cũng đi tuần khắp nơi, cô cũng đọc không ít sách về triều đại này quả thực là không có giang hồ, sơn trang hay ma giáo gì hết, nhưng dù sao cũng cần phải cẩn thận, hạn chế đi ra ngoài vào ban đêm thì hơn.
Gần đây cô thường hay suy nghĩ về chuyện thi Hội, từ sau lần nói chuyện với Triệt tỷ cô sợ hãi do dự không dám mạo hiểm, nhưng qua kỳ thi Hương quản lý thi cử không phải là khó.
Triều đại này nho giáo phát triển, các giai nhân tài tử đều yêu thích văn thơ, hầu như hộ đinh bình thường đều có thể cho con cái đi học chữ, nhưng chỉ biết được một số, ngay cả thầy đồ dạy chữ nhiều năm cũng chưa bằng cô, cô thực sự muốn thử sức mình, hơn nữa thi Hội lần này có sĩ tử ba Huyện đến, nếu mình giả trang thành Diệp Huyên thi cũng không có ai để ý.
Mấy ngày sau Y Nhã ngoan ngoãn ở trong phủ làm việc, rảnh thì dạy tiểu Cừu đọc sách, hôm nay hai người lại ngồi ở bờ sông, từng cơn gió lành lạnh thổi qua gáy, Y Nhã liên lục nói một hơi.
“Muốn phát động chiến tranh, thì phải lên kế hoạch kĩ càng, phải nghiên cứu kỹ đối phương, tính toán nguồn nhân lực, phương tiện cần thiết, đề ra các biện pháp để bảo đảm an toàn hậu phương, giao thông, thực phẩm...trên toàn diện.
Ngoài ra phải lôi kéo liên minh, chia rẽ cô lập làm suy yếu đối phương...”.
Tiểu Cừu bây giờ đã cao hơn cô một cái đầu, ánh mắt thắc mắc nhìn cô hỏi.
“Như thế nào để nghiên cứu kĩ đối phương?”.
“Tỷ lấy ví dụ là Tây Ngụy ở phía Nam Bắc Ngụy chúng ta, nơi thảo nguyên rộng lớn, cuộc sống du mục nay đây mai đó, sống bằng săn bắt, hái lượm và chăm nuôi gia súc, dũng sĩ thảo nguyên khỏe mạnh và sự dẻo dai, nếu đánh trường kì rất mất thời gian, tiêu hao lương thực và nhân lực, đánh quá lâu sẽ làm tướng sĩ chán nản và mệt mỏi”
“Vậy nếu muốn chiếm được Tây Ngụy phải làm sao?”.
“Chiếm được nhưng không dùng được?”
Y Nhã vuốt tóc tiểu Cừu mỉm cười nói “Nếu chia ba đội quân lớn theo ba hướng tiến vào thảo nguyên sẽ đánh thắng nhanh hơn, tuy nhiên chiếm được vùng đất rộng lớn nhưng không có thành trì, nhà cửa...thì làm sao dùng được.
“Vậy thì phát động chiến tranh với Tây Ngụy để làm gì?”
Lịch sử đã ghi có rất nhiều hoàng đế các triều đại đều phát động chiến tranh là vì sao.
Y Nhã kiên nhẫn giải thích cho tiểu Cừu “Đó là cách phô trương thanh thế, sau khi chiếm một vài tộc lớn, yêu cầu hàng năm đều nộp cống phẩm thì sẽ không đánh tiếp, đó là mục đích cuối cùng của chúng ta, đệ hiểu chưa?”
Tiểu Cừu bỗng nhiên đứng dậy reo lên, trong lòng vui vẻ cực điểm, như tìm thấy chân lý “Haha...Đệ hiểu rồi, tỷ thật lợi hại.”
Xong lại ngồi xuống háo hức nhìn về Y Nhã hỏi tiếp.
“Vậy còn Đông Ngụy, muốn chiếm Đông Ngụy thì phải làm sao.”
“Đông Ngụy là một nước có địa hình và khí hậu tương đối giống với Bắc Ngụy, tiềm lực quân sự cũng ngang bằng, nếu muốn đánh thắng Đông Ngụy thực sự là rất khó, nhưng cũng không phải là không thể.
“Vây...vậy làm như thế nào”.
“Muốn thắng Đông Ngụy có lẽ nên đánh vào Triều đình trước, chúng ta cho gián điệp trà trộn vào Triều đình, tìm hiểu có những thế lực nào, rồi mượn gió bẻ măng, gương đông kích tây để cho các thế lực trong Triều đối địch với nhau, chúng ta ở ngoài ngư ông đắc lợi.”
“Aaa...Hoan hô...quá là thông minh”.
Tiểu Cừu vì vui mừng quá mà bế bổng Y Nhã ngồi lên đùi cậu, mũi khẽ cọ vào mũi cô, ánh mặt toát ra sự ngưỡng mộ, giọng nói đầy nũng nịu.
“Tỷ...tỷ...biết không, từ khi gặp tỷ đệ thấy đệ thông minh hơn nhiều...”
Y Nhã véo má tiểu Cừu nói “Đệ phải đọc sách nhiều hơn nữa...biết không?”
Hai canh giờ phút chốc trôi qua nhanh chóng, sau khi tạm biệt tiểu Cừu cô nhịn không được đi ngang qua Đình viện, vậy còn vài ngày nữa là tới kì thi Hội, nhìn danh sách tên sĩ tử Huyện phú dán thông cáo trước Đình viện, lòng cô bỗng nhiên háo hức mong chờ.
Mấy ngày nay cổng đình mở lớn để chào đón sĩ tử và người nhà sĩ tử của các Huyện lân cận đến thi, nhiều sĩ tử gia cảnh bình thường thì đến thi một mình, cũng có những công tử con cháu quan lại cùng người nhà đều đến, quán trọ, quán trà tấp nập kẻ vào người ra.
Y Nhã nghĩ ngợi một lát hướng về chợ Huyện, cô đi vòng quanh các sạp hàng, xong dừng lại mua ít giấy và mực.
Lúc đến gần cuối phố Huyện thì nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc của phu thê Triệt Nhị.
Triệt tỷ mang bầu gần 5 tháng, bụng đã nhô hẳn ra, nhưng vì làm việc nhiều nên khỏe mạnh, không giống với những tiểu thư yếu ớt nhà quan.
“Lâu ngày không gặp đệ...à muội vẫn khỏe chứ”.
Vì lúc này Y Nhã mặc trang phục nha hoàn nên Triệt tỷ mới gọi lại như vậy.
“Muội khỏe...tỷ đang mang bầu, đừng làm mệt quá”.
Triệt huynh đang xách thùng đậu đặt lên bàn nhìn Y Nhã cười nói
“Bảo với nàng ấy là ở nhà....nhưng không chịu nghe, muốn đi bán hàng cùng huynh mới chịu”.
Y Nhã đứng trước sạp hàng, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt hồng hào của cô.
“Vâng tỷ ấy cẩn thận là được...huynh đừng quá lo lắng”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...