Nếu bệnh trạng của Molders đã không còn cận kề nguy hiểm, Thẩm Vân Cương đưa hắn về, chuẩn bị tự mình chăm sóc hắn.
Nina Ivanona nghĩ chắc mẩm họ là một đôi, lại nhớ tới hoàn cảnh đối lập của họ, rồi tình cảm sẽ xa cách giữa bờ ranh sống chết, thương tiếc vô cùng, vì thế trở nên rộng rãi hơn hẳn.
Thẩm Vân Cương lẳng lặng nhìn Molders, thấy hắn cứ hôn mê như vậy thì không ổn, liền hỏi hệ thống: “Có cách nào làm anh ấy tỉnh lại không?”
Hệ thống: “Để tôi thử.”
Hệ thống nói xong, liền biến mất không thấy tăm hơi, mà Molders vẫn hôn mê như cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngày nữa trôi qua, lúc lau mặt cho Molders, Thẩm Vân Cương thấy tròng mắt hắn chuyển động, hình như là chuẩn bị tỉnh, nên cô lại cúi đầu quan sát hắn, kết quả hắn vẫn nằm im như chết.
Nhìn dáng vẻ hẳn là đang mơ, chỉ là không biết là ác mộng, hay chăng mộng đẹp.
Tóc tai và râu ria của Molders dài dần ra, cô định cạo râu cho hắn, nhưng lại không thể. Tuy cô là bác sĩ, nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng không được mang những vật nguy hiểm như vậy.
Cô đắp chăn cho hắn, nhìn gương mặt hõm sâu như hồ nước cạn với làn da tái nhợt ấy, ai có thể nghĩ con người gầy yếu sắp chết này từng là một chỉ huy oai hùng trên chiến trường ngày đó.
Cửa phòng Thẩm Vân Cương vang lên ba tiếng, cô kéo rèm trong phòng nhỏ, đi ra ngoài. Ngoài cửa là William, hôm nay cô gọi anh để trao đổi với anh một chút thông tin, bởi vì bệnh tình của anh không thể kéo dài thêm được nữa, nếu anh về lại trại lao động, bọn họ sợ là chẳng thể gặp lại nhau.
“Thân thể tốt hơn chưa?” Cô hỏi.
“Khá hơn nhiều, cảm ơn.”
“Về sau anh cần chú ý nhiều hơn. Dù lần này trị liệu kịp thời nên đã ổn, nhưng là về sau vẫn sẽ nguy hiểm lắm.”
William gật đầu.
Thẩm Vân Cương cũng biết nói thế này chỉ tổ phí công, ở nơi này, không ai có thể làm chủ được sức khỏe của mình.
“Anh có thói quen viết nhật ký à?” Đương nhiên là cô biết anh có một quyển nhật ký nên mới hỏi vậy.
“Có, nhưng mà…về sau tôi không viết được nữa.”
“Anh có thể mang nó cho tôi mượn chút không?”
“Đương nhiên là được. Nhưng hiện tại tôi không mang nó theo,vợ tôi đang giữ nó rồi. Cô báo cho cô ấy, thể nào cô ấy cũng gửi cho cô.” William nói rồi đột nhiên nhớ ra, “Lá thư kia đâu? Tôi có thể viết cho cô ấy biết một chút thông tin, nếu không chỉ sợ cô ấy chẳng tin cô.”
Thẩm Vân Cương lấy ra từ trong ngăn kéo bàn một chồng giấy báo, sau hai phút cũng tìm được lá thư kia đưa cho hắn. William mở ra, nhanh chóng viết thêm vài câu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương tùy ý liếc nhìn, thấy những hàng chữ ngay ngắn của anh, đột nhiên cảm thán. Có câu nét chữ nết người, viết ra những con chữ mềm mại như thế sao có thể là người đại gian đại ác đây.
Nghĩ lại về Molders, lúc trước ở trại tập trung cô cũng từng thấy hắn ký tên lên văn kiện. Chữ của hắn cũng rất đẹp, nhưng lại sắc bén lạ thường, cũng giống như con người cường thế lãnh ngạnh của hắn vậy.
Hai người nói chuyện với nhau thật lâu, đến khi bên ngoài có tuần tra đến bắt cô tắt đèn mới thôi. Chờ lính canh đi rồi, Thẩm Vân Cương mới để anh trở về.
Trở về đóng cửa lại, cô sửa soạn lại đồ trên bàn, chuẩn bị cất lá thư của William đi, lại đột nhiên bị một người ôm từ phía sau.
Cô hoảng sợ, nhưng lập tức phản ứng lại, người ngoài không thể vào được nhà cô, như vậy chỉ có thể là Molders.
Cô yên tâm, nhẹ giọng nói: “Anh tỉnh rồi.”
Hắn không nói gì, chỉ là ôm cô chặt hơn.
Thẩm Vân Cương ôm lấy cánh tay đang vòng lên người mình: “Anh mới tỉnh, có đói không? Ở đây em còn bánh mì và bơ đấy.”
“Không ăn.”
“Vậy thì buông em ra đã.”
“Không bỏ.”
“Lại sao thế?”
Bởi vì Molders mới tỉnh lại không lâu, thanh âm còn mang theo chút nghẹn ngào, “Người đàn ông kia là ai?”
“Anh thấy rồi à.” Thẩm Vân Cương cũng không biết nên giải thích như nào về thân phận của William “Bạn em.”
“Tôi biết em lâu thế mà không biết là em còn có người bạn mang quốc tịch Đức nào nữa đấy?” Giọng điệu của Molders rất không ổn.
Nghe giọng chất vấn của hắn, Thẩm Vân Cương cảm thấy có chút cạn lời, ngữ khí cũng bắt đầu không tốt, “Sao? Em quen biết ai cũng phải báo cho anh biết à? Anh nghĩ anh là ai?”
Trong bóng đêm, cô không thấy được mặt của Molders, chỉ cảm thấy cánh tay hắn cứng đờ, sau đó như suy sụp mà buông cô ra.
Hắn tự giễu nói: “Đúng vậy, tôi là ai? Tôi hiện tại chỉ là một người sắp bị phán án tử hình, làm gì có tư cách nào nữa?”
Thấy hắn cứ chịu thua như vậy, Thẩm Vân Cương tức khắc lại không đành lòng, “Anh đừng nói thế……”
“Vân Cương…… Tôi mơ một giấc mơ, mà ở đó có người bảo tôi rằng, tôi chỉ có tiếp nhận sự thật này, thì mong ước của tôi mới thành hiện thực. Tôi không hiểu được những lời này, nhưng mong ước của tôi, chỉ có mỗi mình em thôi.”
Thanh âm trầm thấp của Molders vang lên cạnh tai cô, “Có lẽ đây chỉ là những hy vọng xa vời bên trong tiềm thức của tôi, nhưng tôi tỉnh lại, bởi vì trước lúc chết, tôi muốn được nhìn thấy em. Ở cạnh em.”
Bỗng nhiên nghe những lời tựa như thổ lộ của hắn, Thẩm Vân Cương có chút không biết làm sao, đành phải trầm mặc.
“Cho nên, liệu trước khi tôi chết, em có thể không...”
Thẩm Vân Cương lúc này mới hiểu ý hắn, nói nửa ngày, hắn nghĩ cô “cặp bồ” chứ gì?
“Anh nghĩ xa thế?” Cô tức giận nói, “Em kêu anh ta tới là có chuyện, nhờ em đưa cho vợ và con anh ta một bức thư, bởi vì thân phận nên phải lén lút gặp vào buổi tối.”
Trong bóng đêm, khóe miệng Molders cong lên một đường khó thấy, nhưng thanh âm vẫn nhàn nhạt như cũ, “Phải không?”
“Đúng thế.” Thẩm Vân Cương kéo hắn ra sau rèm, bảo hắn ngồi lên giường, đốt đèn, miễn cưỡng làm không gian sáng lên một tí, “Thế nhưng anh ta đã hiểu mọi thứ từ lâu, từ đầu đã không ủng hộ hành động của các anh.”
Khóe miệng Molders cứng đờ, sau đó môi móng mím lại. Thẩm Vân Cương nương theo ánh lửa nhìn được biểu tình trên mặt hắn, cười hì hì nói: “Không cao hứng?”
Nét mặt Molders hoảng hốt một lát, rồi lại lắc đầu, nói: “Không phải.”
“Mạnh miệng.” Thẩm Vân Cương bĩu môi nói.
“Thật sự không phải.” Molders nhìn đôi mắt sáng của Thẩm Vân Cương lóe lên dưới ánh đèn, nói, “Trên thực tế, những gì em nói đều ứng nghiệm cả. Vậy em là ai?”
“À……” Đôi mắt Thẩm Vân Cương xoay chuyển, lộ ra mười phần tinh quái. “Em là tiên nữ tới từ trời cao nhé.”
“Vẫn giống trước kia.” Molders véo mặt cô, nói , “Tiên nữ trời cao lớn lên đều xấu thế à?”
“Này! Anh bảo ai khó coi đấy?” Thẩm Vân Cương tức giận, xoa eo, nói, “Là thẩm mỹ anh không tốt đấy, ở đất nước em, em cũng được coi như mỹ nữ rồi.”
Molders chọt mũi cô: “Chậc, thật muốn gặp đàn ông nước em, nhìn là biết thẩm mĩ kém cỏi vô cùng rồi.”
Thẩm Vân Cương trợn mắt, đẩy hắn ra: “Mũi cao thì có gì ghê gớm, mũi của em tuy bé nhưng đáng yêu, anh thì biết cái gì? Hơn nữa, nếu nói như vậy thì khôn phải gu thẩm mỹ của anh cũng ……” Cô hơi ngượng ngùng, vì thế nuốt những lời còn lại xuống.
Molders gật đầu: “Đúng vậy, tôi thừa nhận, gu thẩm mỹ của tôi cũng rất kém.”
“Hừ!” Thẩm Vân Cương bị hắn làm cho tức giận, cô đẩy vai hắn một cái, không chú ý lực lắm ,chưa kể Molders còn đang suy yếu, nên lập tức bị cô đẩy ngã. Lúc ngã xuống, Molders còn bắt lấy tay cô, cả hai lại ngã xuống giường.
Thẩm Vân Cương nằm áp sát ngực hắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đêm hôm khuya khoắt, lại ở nơi chật hẹp này, tự dưng thấy ái muội vô cùng. Cô xấu hổ bò dậy, lại bị Molders ôm eo.
“Anh muốn làm gì, mau thả em ra!” Tuy rằng không phải lần đầu tiên ngủ với nhau, nhưng không thể đánh đồng lúc đó với bây giờ đâu nhé.
Mặt Molders như sầm xuống, có cảm xúc không rõ ràng, hắn nói: “Liebe machen.”
Thẩm Vân Cương rất là quẫn bách, “Anh.. anh có liêm sỉ chút đi!”
Molders nhìn cô khẩn trương đến nỗi còn nói lắp, cười khẽ một tiếng, ôm eo nhỏ của cô, đặt cằm lên đỉnh đầu. “Em sợ hãi cái gì? Tôi nói thế thôi.”
“Ai ai ai sợ hãi!” Thẩm Vân Cương luôn là người không biết chịu thua là gì, ngoài miệng luôn tỏ ra rất ư là ‘gan dạ’, “Em mới chẳng sợ anh đâu, đồ “gà yếu”!”
“Gì?” Molders đưa tay lên xoa cằm, xoay người đè cô dưới thân mình, mặt vương ý cười, gằn từng chữ một, “Con, gà, yếu?”
“Rất tốt.” Hắn cong ngón tay phải, miết từng khớp xương vào khuôn mặt cô, sau đó dùng ngón tay cái không nhẹ không nặng mà chạm vào môi cô, nói “Tôi rất muốn cho em biết là yếu hay không yếu, nhỏ hay không nhỏ đấy.”
Quả nhiên từ xưa đến nay, là đàn ông sẽ đều để ý chuyện này mà! Sao cái miệng mình lại thúi như thế chứ! Vì sao!!
“Đừng đừng đừng em sai rồi!” Thẩm Vân Cương nhìn gương mặt hắn ngày càng sát mình, có ý muốn hanh động, lập tức cảm thấy túng quẫn, “Em không nên chọc vào nỗi đau của anh!”
“……”
“…… A a a ý của em không phải như vậy, buột miệng buột miệng thôi!” Thẩm Vân Cương đau khổ như thể hai dòng nước mắt sắp chảy thành sông, “Ý em là anh vẫn còn yếu lắm.”
“Không sao.” Mặt Molders vô cảm nói “Đối phó với em vẫn dư dả.”
Đàn ông quả nhiên đều mù quáng khi yêu, cậy mạnh đó mà, Thẩm Vân Cương lắc đầu, chửi bậy trong lòng.
“Tốt tốt tốt, không yếu không yếu, nhưng em lo lắng cho anh lắm, anh xem chúng ta có nên đi ăn bồi bổ thân thể không.”
Thẩm Vân Cương bắt đầu tỏ ra thuận theo Molders, dù sao cũng phải nghĩ cách chui ra khỏi người hắn, không thì cái không khí kỳ dị này thật quá không hài hòa nha.
Thực hiển nhiên, Molders cũng không muốn cưỡng ép cô, nên lại giả làm con lừa, hôn trán cô, nói “Được.”
ps của tác giả: Liebe machen (làm tình)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...