Chương 61:
Lần đầu tiên tôi gặp em, em mặc một thân quần áo kỳ lạ nhưng rất đẹp, lẳng lặng nằm trên mặt đất, thoạt nhìn nhỏ xinh lại bất lực.
Tôi liếc mắt một cái liền biết ngay em không phải là người Châu Âu.
Em hoảng sợ, đôi mắt mờ mịt, một lát sau mới lắp bắp giải thích lai lịch của mình, nhưng tôi không cảm thấy hứng thú.
Khi đó, vì vấn đề sắp xếp chỗ ở cho người Do Thái nên tôi không có tâm tình mà đi xử lý một cô gái không rõ lai lịch, nhưng em lại không phải người Do Thái nên không dễ dàng xử trí, vì thế trước tiên tôi phái người đi điều tra rõ thân phận của em.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái này cũng thật có bản lĩnh, vốn dĩ tôi quyết định giết em sau khi biết em không có giá trị lợi dụng gì cả, nhưng không ngờ em lại bám được List, sau đó không thể hiểu được trở thành hầu gái của tôi.
Cuộc sống của tôi vốn cô độc, bỗng có một cô gái tiến vào khiến tôi có chút không quen, nhưng biểu hiện của em vẫn có thể chấp nhận được, vì thế tôi cố gắng nhẫn nhịn. Gặp quỷ rồi, tại sao tôi phải nhẫn nhịn em chứ?
Có lần tôi uống nhiều quá nên bệnh đau dạ dày tái phát, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, tôi mơ mơ màng màng trở về nhà, nằm trên sô pha ngoài phòng khách nghỉ ngơi một lát, nhưng em lại ngã vào người tôi, em muốn câu dẫn tôi sao?
Quả nhiên người da màu đều là một lũ hạ tiện, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của đối phương, em còn nói tôi đã nghĩ nhiều, em muốn lạt mềm buộc chặt sao?
Em chọc giận tôi, dùng những lý lẽ không biết ở đâu để kết luận nhằm hạ thấp dân tộc Germanic vĩ đại của chúng tôi, tôi phạt em đến lò hỏa táng, chờ em mở miệng xin tha, nhưng em không nói một lời nào, lạnh lùng rời đi.
Thời điểm thị sát trại tập trung, có đôi khi tôi sẽ nhìn thấy em, thật ra tôi cũng không cố tình tìm em trong đám đông, nhưng em quá đặc biệt, loại đặc biệt này không chỉ là vẻ ngoài đơn thuần mà còn là tinh thần của em.
Toàn bộ tù nhân trong trại tập trung đều mang thân thể tiều tụy, gầy trơ xương, như những cái xác không hồn, nhưng trông em luôn tràn đầy năng lượng như vậy, trong đôi mắt ấy dường như lóe lên một tia sáng.
Vì sao đôi đồng tử đen nhánh lại luôn có thần thái đó? Tôi bắt đầu có chút nghi hoặc. Dù sao thì Auschwitz cũng không cần ánh mắt đó.
Cô gái ấy thật sự nằm ngoài dự kiến của tôi, hóa ra em lại có một dáng người uyển chuyển khi nhảy múa như vậy, tôi nhìn em quỳ rạp trên mặt đất, hai bả vai run rẩy vì khóc, thế nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một tia thương tiếc, nhưng em quá to gan lớn mật, tôi đã cho em cơ hội để thể hiện, em lại vọng tưởng vạch trần kế hoạch của tôi, may mà capo trong doanh trại phát hiện được.
Tôi kiềm chế ý nghĩ bạo lực trong lòng, chờ xem hy vọng của em tan vỡ như thế nào. Chậc, thậm chí tôi còn gấp không chờ nổi.
Tôi gọi hai người Do Thái thân cận với em đến, xử lý bọn họ trước mặt em. Thật ra tôi biết bọn họ không tham gia kế hoạch này, nhưng như thế thì sao chứ? Tôi muốn nhìn thấy bộ dáng em tuyệt vọng, quỳ xuống cầu xin tôi, cho nên cố ý kêu người đưa bọn họ từ phòng hơi ngạt đến đây.
Tôi được như ý nguyện mà thấy em suy sụp, nhưng vì sao? Vì sao sự khinh miệt trong mắt em càng thêm nhiều hơn? Em có cái gì đáng giá để kiêu ngạo đâu? Tại sao em luôn dùng ánh mắt mang theo sự thương hại nhìn tôi? Em chính là tù nhân, thật là khiến người ta bực bội.
Trong tiệc sinh nhật của Wunsch, em mặc một bộ váy hở bạo, trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, kỳ thật tôi không nên đỡ em ở trước mặt mọi người, nhưng tay của tôi đã nhanh hơn não một bước.
Tôi ngẩng đầu nhìn ba tên trên tầng thì tức khắc biết được chuyện gì đã xảy ra, để che giấu sự thất thố, tôi bảo em ra ngoài. Trong góc tường không người, nhìn đôi môi đỏ tươi của em, tôi cảm thấy mình như bị mê hoặc.
Tôi quyết định đối xử tốt hơn với em.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng một lần nữa em lại chạm đến điểm mấu chốt của tôi, em dám lên kế hoạch chạy trốn với những tù nhân đó sau lưng tôi, tôi lạnh lùng nhìn em nỗ lực làm những việc đó, thậm chí còn để cửa mở, chỉ vì muốn giáng cho em một đòn cuối cùng.
Rốt cuộc em là ai? Vì sao chết đi mà sống lại được? Em biết những gì? Vì sao em chắc chắn chúng tôi sẽ thua trận? Không, đây tuyệt đối chỉ là lời oán hận của em sau khi kế hoạch thất bại mà thôi, nhưng trên người em có một loại mê hoặc khiến tôi không nhịn được muốn dõi theo.
Bởi vì sự nhân từ của tôi đối với em đã bị một người có tâm tư xấu nhìn ra, điều tra viên do trung ương phái tới đã bắt em đi, sự cố gắng hết sức của tôi cuối cùng cũng khiến bọn họ bỏ chạy. Khi đến trại giam số 11, nhìn em ngồi ở một góc, mặt mũi bị đánh bầm dập khiến tôi cảm nhận được trong lòng có một tia dao động kỳ quái, lúc biết được hai chân em đều bị đánh gãy, tôi rất phẫn nộ, còn phẫn nộ hơn nhiều so với lúc biết em lên kế hoạch tẩu thoát với bọn tù nhân.
Tôi sắp phải chuyển đi rồi, trong cái trại tập trung này, tôi không có bất kì lưu luyến gì. Tôi đã dùng chút quyền cuối cùng của mình để sắp xếp một thân phận mới cho em, thả em ra ngoài.
Nếu tôi còn là chỉ huy của trại tập trung, nói không chừng tôi sẽ cầm tù em bên người mình, khiến em dù căm ghét tôi đến thế nào vẫn phải ở đó. Nhưng tôi sắp tới chiến trường nguy hiểm nhất, mặc dù tôi không nghĩ chúng tôi sẽ thua, nhưng chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không dám bảo đảm.
Nhưng tôi gặp lại em, cô gái ngày nào đã trở thành một quân y, cả người em vẫn tràn đầy sức sống như lúc trước, nhưng lại có chút không giống, dường như có thêm điều gì đó mà tôi không thể tả được.
Vào ngày tôi bị truy lùng, tôi đã hoàn toàn bị em làm rối loạn, không phải em vẫn luôn muốn tôi chết ư? Vì sao lại kiên trì cứu tôi thế? Chính mình bị thương cũng không lên tiếng chỉ vì muốn chăm sóc cho tôi thật cẩn thận. Rốt cuộc em đang nghĩ gì?
Ở trên chiến trường, nước Ðức chúng tôi vẫn luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lần này lại chịu trận Waterloo*, chúng tôi thất bại, hoàn toàn thất bại rồi.
*Trận Waterloo là trận chiến diễn ra gần Waterloo, thuộc Bỉ. Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon đã bị đánh bại bởi hai đội quân, quân Anh và quân Phổ. Từ đó, "Waterloo" trở thành một từ lóng trong tiếng Anh, có nghĩa là "thất bại".
Nhìn những binh lính dưới trướng mình, tôi rất đau lòng, cũng lần đầu tiên nghi ngờ vị Quốc trưởng mà tôi kính trọng nhất. Nhưng tôi nghĩ, đây chỉ là một sai lầm, chúng tôi đều chỉ vì tương lai của nước Ðức, tôi không trách ông ấy, nhưng tôi không thể để những người lính đó chết ở chỗ này.
Tôi không tuân theo mệnh lệnh của Quốc trưởng, yêu cầu binh lính của mình đầu hàng, tôi không hối hận vì phải chết ở nơi đầy tuyết này, chỉ là có chút tiếc nuối khi không thể gặp cô gái Châu Á luôn tràn đầy sức sống ấy lần cuối. Tôi không khỏi nghĩ, nếu em rơi vào hoàn cảnh như vậy, cõi lòng có còn hy vọng không?
Tôi không biết.
Nhất định là tôi đang nằm mơ, ở nơi tử địa này vẫn có thể gặp được em, vẫn là bộ dáng hay nói lời chọc giận tôi, vì thế tôi đã hôn em.
Tôi vẫn luôn muốn làm như vậy, nhưng vì e ngại thân phận, e ngại luật chủng tộc, e ngại đủ loại nguyên nhân. Nhưng hiện tại, dù sao tôi cũng phải chết, quản nhiều như thế làm gì?
Em muốn tôi sống sót, tuy rằng lời nói không mấy xuôi tai, nhưng tôi quyết định nghe em, vì em mà cố gắng một chút.
Cuộc sống trong trại tù binh này rất giống ở Auschwitz lúc trước, chẳng qua tôi không còn là vị chỉ huy cao cao tại thượng nữa, mà trở thành một tù nhân.
Trên người em có quá nhiều nghi vấn, tôi hỏi em, mặc dù biết em sẽ không nói thật, nhưng thật ra tôi chỉ muốn kiếm đề tài để trò chuyện với em mà thôi.
Điều nằm ngoài dự kiến của tôi là, em nói, vì tôi nên em mới đến đây.
Tôi tin ngay lập tức, nụ cười của em như một bông hồng nở rộ ở nơi đầy tuyết lạnh lẽo này, chói mắt đến mức khiến tôi không thể nhìn thẳng. Em luôn giáng cho đối phương một đòn trúng tim bất thình lình như vậy, nhưng mà bản thân lại cảm thấy mình chưa hề làm gì.
Trong địa ngục trần gian vô vọng và tàn khốc, tôi quay người lại là thấy được nụ cười của em. Trên con đường dài này, tôi không còn cảm thấy vất vả nữa.
#Hi: vì một vài lý do kĩ thuật nên từ chương 65-70 chúng mình phải check lại, do đó chưa thể đăng full truyện ngay được, các bạn cho chúng mình thêm 2-3 ngày nữa nhé^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...