Chương 55:
Chiến pháo được chiếu ngược bóng dưới dòng sông Volga, xương trắng và tàn tích, và dù hai bên có chiến đấu như thế nào đi nữa, cô vẫn lẳng lặng đứng đó, nhìn những binh lính giữa chiến trận bằng cái nhìn thương hại.
Cúp điện thoại, Molders im lặng. Chưa đến mười lăm phút, hắn lại bắt đầu nghĩ về kế hoạch tấn công. Lúc này đây, hắn bỗng cảm nhận được sự cứng đầu của đám lính Liên Xô. Molders liên tục cho người xông vào, biến thành phố thành phế tích, ép bọn Xô Viết về địa bàn cuối cùng chỉ còn đâu đó 25 000 mét, nhưng lại không tài nào đánh sập hoàn toàn.
Hơn nữa, họ không chỉ phải đấu với quân lính, họ còn phải chống lại toàn bộ người dân Liên Xô. Chiến trường không chỉ có lính, mà cả công nhân, nông dân, thậm chí là phụ nữ, dù đã chết, họ vẫn nắm chặt súng, trợn mắt trong thinh lặng. Dường như dù đã không còn trên đời, linh hồn họ vẫn tiếp tục kêu gào tiếp tục chiến đấu.
Đã ba ngày ba đêm, Molders không tài nào chợp mắt được, râu trên cằm cũng đã dài hơn không ít, nhưng hắn cũng chẳng có thời gian sửa soạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn đã thử khá nhiều kế tác chiến, nhưng lần nào cũng bị chống trả quyết liệt. Nếu không có súng, người Xô Viết sẽ đứng sát vào nhau thành khiên chắn, hàng trước vừa ngã, hàng sau lại đỡ xác người đứng lên. Gãy tay, họ chặt thẳng, cháy cả người, họ vẫn tiến về phía trước.
Molders chưa từng thấy cách đánh nào hung tàn như vậy.
Tin báo về mỗi ngày một tệ, báo cáo nói gần sông Don có một nhóm quân lớn đang tiến tới, sư đoàn 376 cũng có phát hiện tương tự. Molders bắt đầu suy nghĩ về mục đích của quân Xô Viết, bọn chúng muốn bao vây thọc sâu đội quân số 6 của hắn ư?
Lúc hắn muốn tiếp tục quan sát thêm tình hình, quốc trưởng lại đánh điện, yêu cầu hắn tấn công.
Molders triệu tập tất cả binh lính, chuẩn bị dồn sức lần nữa, song cũng huấn luyện vài người lính để ra trận.
Trong số đó có Thẩm Vân Cương đang giả trang.
Vì biểu hiện tốt trong lần chiến đấu trước, Landmess đã nhận được Thập tự Sắt. Thẩm Vân Cương nhận xong thì lặng lẽ vuốt lấy nó, quyết định sau này có cơ hội thì sẽ trao lại vật này cho cha mẹ cậu ta. Mấy người được nhận huân chương khác đều ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, như thể họ đang được trao cho niềm vinh quang vô hạn nào đó. Thật ra, cũng phải khen ngợi cái tài thâu tóm lòng người bằng chế độ ban thưởng này của Hitler.
Thẩm Vân Cương thầm thở phào nhẹ nhõm, cô còn sợ Molders sẽ nhận ra mình cơ đấy, xem ra cô nghĩ nhiều rồi. Cơ mà mấy ngày không gặp, hình như hắn lại tiều tụy hơn lúc trước, dù quân phục vẫn phẳng phiu và giày lính vẫn bóng bẩy. Hai quầng thâm đen dưới mắt hắn đã tỏ rõ sự khó khăn trong trận đánh lần này.
“Hôm nay chúng ta sẽ tấn công một lần nữa! Tiêu diệt Tây Âu, đuổi người Anh phải chạy về đảo, nửa tháng! Chiến dịch có lâu đi nữa, thắng lợi vẫn sẽ thuộc về chúng ta! Các người là những người đàn ông ưu tú nhất của tộc German…”
Vân Cương đứng giữa hàng nghe lời khích lệ của Molders, song mắt lại hướng về phía List.
Anh ta đang đứng chỗ đám lính bên cửa, đội cái mũ sắt M40, vai đeo K98. Lúc này cô mới chợt nhận ra, không biết từ khi nào, List đã chẳng còn là một chàng thiếu tá nữa.
Anh bị cắt chức, trở thành lính ở tiền tuyến, tất nhiên là nguy hiểm hơn nhiều so với một chỉ huy như Molders. Cô nghĩ, chắc phải tìm cách quan sát luôn cả anh ta.
Cô vừa thất thần thì tiếng hát ở đâu đó bỗng vang lên, nhức cả đầu.
Không khí, không khí đang giục giã, đại chiến sắp tới rồi.
Nước mắt chảy ngang khuôn mặt người mẹ, tổ quốc đang ở sau lưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chết vì nước Đức là vinh quang vô hạn.
Nếu nữ thần của số mệnh từ bỏ chúng ta,
Nếu từ nay chúng ta chẳng thể về quê cũ
Nếu bom đạn kết thúc cuộc đời chúng ta
Nếu vận mệnh này, chúng ta khó thoát.
Vậy ít ra cũng có cỗ xe tăng trung thành,
Sẽ cho chúng ta một mộ phần bằng kim loại.
Thẩm Vân Cương đứng giữa lời chiến ca của họ, bỗng cảm nhận được một bầu không khí khó tả thành lời. Họ chỉ là những người lính bình thường, anh dũng hi sinh cho tổ quốc, nhưng con đường họ đang đi không thể quay về.
Những bước hành quân cứ vang lên, Thẩm Vân Cương đi theo họ. Là một phụ nữ, trước nay cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải ra chiến trận. Nhưng đã trải qua nhiều thứ rồi, chiến trường cũng chẳng là gì, vậy sau này còn gì để sợ nữa đâu?
Pháo lớn vang ầm bên tai, phi cơ bay lượn trên đầu, người bên cạnh giây trước vẫn còn hăng hái, giây sau đã là bộ xương khô.
Hiện tại có một vấn đề rất quan trọng, mặc dù hệ thống đã nhét trí nhớ của Landmess vào cho cô, nhưng căn bản là Thẩm Vân Cương chẳng dám nổ súng. Dù là đang trên chiến trường, ngươi không chết thì ta chết, song lớn lên giữa xã hội hòa bình có luật pháp, Thẩm Vân Cương không thể thuyết phục mình làm thế.
Nổ súng tức là giết người.
Cô không làm được, cũng không muốn làm.
Lúc này mới nhận ra mình phải giết người, Thẩm Vân Cương bắt đầu hối hận vì đã xin hệ thống giúp đỡ.
Giữa lúc cô đang ngẩn ra đó, bỗng một quả lựu đạn nổ tung ngay bên cạnh, Thẩm Vân Cương bị bắn thẳng ra, văng xa mấy mét. Cô nhân cơ hội nằm luôn trên đất, vờ bị thương không đứng dậy nổi nữa.
Dù sao nằm đây cũng khó trúng đạn, Thẩm Vân Cương bắt đầu nghĩ, không muốn nổ súng thì phải làm sao đây?
Nhưng cô nằm chưa được bao phút thì đã có tiếng hét lên đâu gần đó, giọng khá quen thuộc, vì thế cô ngẩng ngay đầu lên, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Là List, anh ta lại bị thương nữa rồi.
Thẩm Vân Cương lổm ngổm bò sang, đỡ anh ta dậy, đầu và chân List bị vỏ đạn ghim vào, chảy rất nhiều máu. Cô vội vã kiểm tra thử, may sao vết thương trên đầu cũng không chí mạng. Cô bèn cõng List lên, muốn đưa vào trong chiến hào, bằng không ở lại đây chỉ có nước chết.
Cô ấy đến rồi, em đã đến.
List vẫn còn ý thức, anh vẫn chưa đau tới mức ngất đi. Dù máu đã che hết tầm nhìn, anh ta vẫn hít thật sâu, rồi bỗng dưng bật cười.
Thẩm Vân Cương tức giận: “Cười gì mà cười? Bị thương vui lắm hả!?”
“Không, mùi trên người cậu lạ lắm!”
“Mùi gì?” Thẩm Vân Cương tự ngửi lại mình, ơ, vẫn còn tốt mà, tốt hơn đám đàn ông này nhiều.
“Ừm …”List lại hít sâu lần nữa: “Cái mùi, khiến tôi thấy vừa quen thuộc, vừa vui sướng.”
P/S: #Hi: Mọi người thấy Châu edit mượt không? Mượt như Sunsilk í, đọc cuốn quá trời=)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...