Sườn xám cùng quân trang

Chương 47:
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vân Cương tiễn Nina lên xe quân đội của Liên Xô. Hai người vẫy tay chào tạm biệt.
Nina nói với cô: “Tôi sẽ luôn nhớ đến cô.”
Thẩm Vân Cương mỉm cười: “Lên đường bình an, hy vọng chúng ta sẽ không lại gặp nhau.”
Nina nghe hiểu lời chúc phúc của cô, hai người nhìn nhau cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn theo chiếc xe quân đội dần biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Vân Cương cảm khái vạn phần. Cô vốn cho rằng Nina là một cô gái hay khóc lại mềm yếu, không nghĩ tới cô ấy có thể nhanh chóng vượt qua đau thương, gia nhập chiến trường, cô không khỏi có chút bội phục.
Nhiệm vụ lần này là đơn giản nhất, có lẽ là do gặp được List, anh ta thật đúng là người tốt, sớm biết trước thì lúc anh ta đùa giỡn cô, cô đã không đá anh ta mà phối hợp một chút rồi.
Pháo hoa nổ tung trước mắt một cách quen thuộc, hệ thống nói: “Chúc mừng cô, lại một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cảm ơn.” Sau khi đi vào chiến địa, hôm nay có vẻ là ngày tâm tình của cô tốt nhất. “Ta còn phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ nữa mới được về nhà?”
Hệ thống: “Còn một nhiệm vụ trọng yếu cuối cùng.”
Thẩm Vân Cương khó hiểu, “Nhiệm vụ trọng yếu là gì cơ?”
Hệ thống: “Bởi vì nhiệm vụ cuối cùng này yêu cầu thời gian tương đối dài, nên dọc đường khả năng sẽ xuất hiện vài nhiệm vụ phụ, nhưng kết quả của nhiệm vụ phụ sẽ không ảnh hưởng việc cô về nhà.”
Thẩm Vân Cương gật đầu, “Thế à, vậy nhiệm vụ cuối cùng kia là gì?”
Hệ thống: “Giúp Sigmund Von Molders sống sót trên chiến trường, hơn nữa còn phải sống tới khi chiến tranh kết thúc.”
Thẩm Vân Cương nhìn nhiệm vụ cuối cùng này, lập tức im lặng. Cô nghĩ tới cấp dưới của Molders, Margot, Werner, còn có rất nhiều người Do Thái vô tội và đám trẻ làng Lidice đã chết trong tay hắn.

Tuy rằng Molders đã giúp cô rất nhiều, nhưng việc này lại giống như một cái gai trong lòng cô, khiến cô không thể hồi tưởng. Mỗi lần nhớ đến đều sẽ khiến cô đau đến mức không thở được.
Dù cho không làm được gì, nhưng từ tận đáy lòng, cô nghĩ rằng hắn cần phải chịu trừng phạt cho những gì mình đã gây ra.
Thẩm Vân Cương mở miệng hỏi: “Kỳ thật ta vẫn không hiểu điều này lắm, nếu nói nhiệm vụ đầu tiên là bởi vì Gerta có thiện tâ, nên được cứu vớt, vậy thì cặp sinh đôi kia có gì đặc biệt?”
Hệ thống: “Họ sẽ có đóng góp lớn trong sự phát triển của khoa học kĩ thuật trong tương lai.”
“Vậy Nina Ivanovna thì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái này về sau cô sẽ biết.”
“Tốt, nhưng sao nhiệm vụ cuối cùng lại là cứu hắn? Hắn……cũng có thiện lương gì đâu, nếu phát triển thì hẳn lên làm đầu não quốc gia luôn rồi.”
“Hắn nhất định phải sống sót.”
“Có thể cho ta biết lý do được không?”
 “Chết ở trên chiến trường không phải là hình phạt đối với hắn. Hắn nhất định phải sống cho tới khi chiến tranh kết thúc, tiếp nhận phán quyết cuối cùng. Hắn phải tự mình cảm nhận được thế giới quan sụp đổ, tín ngưỡng tan biến và ... trừng phạt.”
Hệ thống bỏ bớt đi một từ, Thẩm Vân Cương cũng không để ý, “Nhất định phải như vậy sao?”
 “Trọng lượng của mạng người vốn nặng như thế, hắn chỉ có một mạng mà thôi, sao đền được vô số sinh mệnh vô tội kia.”
“Ta biết rồi.” Thẩm Vân Cương chép miệng, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, “List có thể an toàn sống đến cuối cùng không?”
“Không thuộc về mục tiêu nhiệm vụ, hệ thống không thể trả lời.”

“Được rồi.”
Thẩm Vân Cương nhấc một ngón tay lóe lóe kim quang, cô nhìn rồi hỏi: “Bàn tay vàng này có tác dụng gì?”
Hệ thống giải thích: “Cô sẽ tuyệt đối an toàn, nói cách khác, mặc dù cô ở trung tâm chiến trường nhưng sẽ không bị bất cứ công kích nào.”
“Lợi hại.” Thẩm Vân Cương vừa định khen một chút, lại đột nhiên nhớ tới Bàn Tay Vàng hệ thống cấp từ trước tới nay đều liên quan đến nhiệm vụ, “Tôi sẽ không phải chạy tới chiến trường cứu người đâu đúng không……”
“Cái này tùy vào tình huống.”
“…… Đã hiểu.”
Hiện tại là đầu tháng 7 năm 1942, nói cách khác cô còn phải ở đây nghỉ ngơi thêm 2 năm nữa. Tuy rằng thời gian cô ở đây cũng không lâu, nhưng lại có cảm giác đã trải qua nửa đời người.
Cô quen biết nhiều người như thế, song lại phải từ biệt nhiều người đến vậy. Thẩm Vân Cương ngẩng đầu nhìn khói thuốc súng tràn ngập không trung, ngẫu nhiên thấy hai chú chim bay bay, lá cây rung động sàn sạt.
Lúc Thẩm Vân Cương chuẩn bị tới bệnh viên, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Từ trước tới nay, cho là vì hoàn thành nhiệm vụ hay là chuyện bị bắt, dường như cô vẫn luôn bị trói buộc với Molders.
Tựa như lần này, vừa mới rời khỏi hắn hai mươi ngày đã gặp lại, hơn nữa nhiệm vụ cuối cùng còn liên quan tới hắn.
“Hệ thống hệ thống, đây là mi cố ý sắp xếp à? Tại sao lại thế?” Thẩm Vân Cương không nghĩ ra, vì thế bèn gọi hệ thống.
Nhưng hệ thống lại offline mất rồi.
Thẩm Vân Cương thấy nó không trả lời, dứt khoát không nghĩ cũng không hỏi nữa. Mặc kệ nó, dù sao hoàn thành nhiệm vụ cô cũng được trở về, mọi thứ nơi đây không liên quan tới cô.
Chẳng qua cô vẫn nuối tiếc khi nghĩ đến List và Helena, ở thời đại này, được quen biết với họ là điều vô cùng may mắn.

Hội Chữ Thập Đỏ yêu cầu đi vào chiến trường, chuyển trụ sở về phía trước 50 km, mọi người đều nhanh chân nhanh tay sửa soạn lại hành lý, Thẩm Vân Cương cũng nhanh chóng gia nhập.
Lúc dọn đồ, bởi vì vội vàng nên cô cũng không nghĩ nhiều, dùng một tay nhấc giá giường ném lên xe. Lúc quay đầu lại, thấy hai cô gái nâng một giá giường khác trợn mắt nhìn cô, há hốc mồm.
Thẩm Vân Cương gãi đầu, ngượng ngùng cười : “Hì hì…kungfu Trung Hoa.”
Petra vỗ vai cô: “Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, mau lên xe đi, phải đi rồi.”
“Vâng.”
Lần này yêu cầu di chuyển về phía Đông Nam 50 km, càng gần tiền tuyến càng thuận tiện hơn, dễ dàng cứu chữa.
Nghĩ đến chiến dịch Stalingrad đã bắt đầu, nghĩ tới mức độ khốc liệt của cuộc chiến, cô càng lo lắng, sốt ruột hơn.
Trong chiến tranh, đáng thương nhất chính là binh lính, hơn nữa, cô phát hiện thương binh được đưa đến bệnh viện càng ngày càng trẻ, điều này có ý nghĩa gì?
Nhiệm vụ cuối cùng của cô là cứu Molders, như vậy cô phải nghĩ cách để có thể ở bên hắn. Nhưng trên chiến trường quân Đức không có bóng dáng phụ nữ, nhiều nhất cũng chỉ là được sắp xếp tới bệnh viện dã chiến, không có cách nào đi theo hắn được.
Trên chiến trường đạn pháo không có mắt, nếu hắn tử trận thì cô cũng không trở về được. Cảm giác…… Có hơi khó giải quyết rồi đây.
Hơn nữa, ngoại trừ Molders, cô còn muốn giúp List sống sót.
Bên này, nghe List nói như vậy, Molders trầm mặc một lúc lâu, khói thuốc lá lan tràn trong không khí, phảng phất giữa hai người. Hắn mở miệng nói: “Không thể nói cho người khác biết.”
List nhún vai: “Đương nhiên, tôi cũng không ngốc.”
Molders nghiêm túc nhìn anh ta, bảo: “Nếu cậu không muốn đánh thì có thể trở về.”
“Thôi bỏ đi, bắt tôi đi xử lý mấy người dân bình thường đó, thà tôi ở trên chiến trường đồng quy vu tận với kẻ địch còn hơn.” List đặt viên socola lên bàn, “Huống chi, cậu cũng đã đến rồi, tôi vui lắm, Mold.”
Molders hơi mất tự nhiên, hắn vân vê điếu thuốc, “Có gì đâu mà vui.”
List nói: “Rốt cuộc cậu cũng giác ngộ rồi phải không? Loại chuyện tàn sát một chủng tộc này cũng không văn minh đến thế.”
“Cũng không phải.” Molders khôi phục bộ mặt lạnh nhạt của hắn, “Đám Do Thái căn bản không thể xem như con người được, bọn chúng là lũ chuột già, chỉ biết mang ôn dịch và tai nạn đến.”

“Được rồi, dù sao thì cậu cũng không tham dự vào chuyện kia, đối với tôi cũng là điều tốt.” List bất đắc dĩ nói.
Ở đề tài này, List và Molders vĩnh viễn không thể đạt được nhận thức chung, vì thế hai người tách ra, tập trung lực chú ý đến phương hướng tiến công của quân đội.
“Bộ đội tham dự tiến quân của chúng ta có sáu bộ chủ lực, hai đội xe tăng, 27 vạn quân, 3000 khẩu đại pháo, 5000 chiếc xe tăng, còn có 1200 máy bay chi viện trên không trung của Lữ đoàn phòng không 4.” List chỉ vào bản đồ, “Rõ ràng là Liên Xô không có nhiều hỏa lực như vậy để duy trì.”
Molders chống cằm suy tư một lát rồi nói:“Mục đích của quân địch rất rõ ràng, chúng muốn cố thủ trên mạn Đông của sông Don*.”
*Sông Don còn được gọi là sông Đông.
“Đúng vậy, trinh sát của chúng ta mật báo, đại bộ phận quân đội của Liên Xô đều được bố trí ở thảo nguyên rộng rãi, rất bất lợi đối với tuyến phòng thủ của họ, ngược lại, giúp chúng ta phát huy được ưu thế của xe tăng và máy bay.”  
Hai người nhanh chóng vạch ra kế hoạch tác chiến, bởi vì List bị thương nên anh ta không thể ra tiền tuyến. Molders làm chỉ huy dẫn theo Binh đoàn 6 và bộ đội tiền tuyến tiến ra chiến trường, bọn họ gặp quân Liên Xô tại một ngôi làng vô danh.
Cuộc chiến cứ như vậy mà bắt đầu.
Rạng sáng ngày 17 tháng 7, Molders chỉ huy đoàn xe tăng tiến lên bao vây địch truóc, Hồng quân Liên Xô cậy vào quen thuộc địa hình, kiên cường chống trả.
Molders thấy cuộc chiến bất lợi, lập tức huy động bộ đội trên xe tăng, thậm chí điều cả máy bay tới trợ uy. Quân Liên Xô thấy mình bị vây quanh, bắt đầu lui về phía sau với quy mô lớn, quân Đức đông như thủy triều, đánh tới từ hướng Nam sông Don.
Thấy sắp thắng được trận mở đầu, nhuệ khí của đội lính do Molders chỉ huy tăng vọt, tiến mạnh về phía Đông Nam, tuyến phòng thủ của Liên Xô cứ như vậy mà vỡ.
Bởi vì biểu hiện xuất sắc của hắn, Hitler vô cùng vui mừng, thăng quân hàm lên một bậc cho hắn. Molders từ trung tá lên thượng tá, hắn cũng được trao tặng biểu tượng Hiệp sĩ với Nhành sồi và Thanh kiếm* trên Thập tự Sắt.
Thẩm Vân Cương cũng nghe thấy bọn họ bàn luận tin vui, âm thanh dõng dạc và hùng hồn của Hitler truyền từ radio tới: “Không điều gì tuyệt vời hơn là phần mộ của quân địch. Chúng ta dùng vũ khí để bảo vệ quốc gia…Chỉ cần nước Đức vẫn còn…… Chúng ta sẽ kiên trì đến cuối cùng…… Thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!”
Thẩm Vân Cương đi qua, “Bụp” một tiếng, radio tắt.
* Một hạng bậc trung gian giữa Chữ thập Sắt hạng Nhất và Đại thập tự là bậc Chữ thập Hiệp sĩ của Chữ thập Sắt. Bậc này nhằm thay thế cho huân chương cao quý Pour le Merite của Phổ.
Trong Chữ thập Hiệp sĩ còn phân thành nhiều bậc nhỏ được xếp theo thứ tự từ thấp đến cao như sau:
(Nguồn: Wikipedia)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui