Sườn xám cùng quân trang

Chương 45:
Ngày mười tháng bảy, sau một tuần quân Đức công phá Sevastopol, bệnh nhân cũng dần ít đi, nhưng nhiệm vụ của Thẩm Vân Cương vẫn chưa có đầu mối.
Một mình cô không biết đi đến nơi đó như thế nào, hơn nữa cũng không tìm được Nina Ivanovna.
List tĩnh dưỡng ở bệnh viện lâu ngày cũng chuẩn bị rời đi.
“Vết thương của anh còn chưa lành hẳn mà.” Thẩm Vân Cương lo lắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao, tôi nghỉ ngơi gần một tháng rồi, binh sĩ khác làm gì có thời gian tĩnh dưỡng lâu như vậy, hơn nữa sau khi tôi trở về cũng không cần ra chiến trường.”
“Vậy anh chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
List mỉm cười ôm cô, “Cô cũng vậy, phải sống thật tốt đấy.”
“Tôi chắc chắn sẽ sống thật tốt, chính anh mới làm người khác bất an.”
“Tôi cũng vậy, nhiều lần bị Thần Chết bắt hụt như thế, chắc là còn có thể sống đến ngày chiến tranh kết thúc.” List chờ mong, cười tủm tỉm, “Hầu gái nhỏ của tôi, đợi chiến tranh kết thúc, tôi đề bạt cô làm bà chủ nhé? Nhà tôi có một đống trang viên và biệt thự rất lớn……”
“Thôi đi!” Thẩm Vân Cương tức giận ngắt lời anh ta, “Lời này của anh hầu như y tá nào cũng nghe qua một lần rồi đấy nhỉ.”
“Ay da, bị cô nghe thấy rồi.” List cười hì hì, “Cô ghen tị đúng không, không vấn đề, tôi chỉ nghiêm túc với cô thôi, với người khác đều là nói đua.”
Thẩm Vân Cương đạp anh ta một cái, “Mới đó thôi đã biết chơi đùa người khác.”
List lên xe, vẫy tay với cô, nhìn thấy biểu cảm của cô đột nhiên biến hoá, lại hỏi: “Làm sao vậy? Không muốn để tôi đi à……”
“List, anh chờ tôi chút! Khoan hãy đi.” Thẩm Vân Cương nói xong liền nhấc chân chạy.

List không biết cô muốn làm cái gì, nhưng vẫn kêu tài xế chờ.
Lúc Thẩm Vân Cương tiễn List, hệ thống đột nhiên hiện ra ba chữ: Đuổi theo anh ta. Đây chắc chắn có liên quan đến nhiệm vụ nên cô nói với Petra một tiếng, nhờ cô ấy giải thích giúp. Sợ Nina Ivanovna sẽ bị thương, trên lưng cô còn mang theo một hòm thuốc nhỏ.
Rất nhanh List liền nhìn thấy cô vội vội vàng vàng chạy tới, anh ta bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Anh đang định đi Sevastopol à?”
“Đúng vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Thẩm Vân Cương nói: “Cho tôi đi cùng đi.”
List khó hiểu hỏi: “Cô đến đó làm gì? Tuy rằng chúng ta mới vừa công phá chỗ đó, nhưng cũng không hẳn là an toàn.”
Thẩm Vân Cương chắp tay trước ngực, “Làm ơn đi mà, tôi có một người bạn ở đó, tôi muốn gặp cô ấy.”
“Sao cô có bạn ở Liên Xô?”
“Sao lại không thể có? Không phải tôi còn có bạn ở nước Đức các anh sao?”
List nhướng mày, mở cửa ra: “Lên đi, nhưng đến đó cô không được chạy lung tung, hơn nữa trước khi trời tối nhất định phải trở về.”
“Không sao không sao.” Thẩm Vân Cương nhanh nhẹn lên xe.
List buộc lại tấm ngăn phía trước xe rồi nói với tài xế: “Đi thôi.”
Cảnh tượng ven đường hoang tàng, mặt đất cháy đen, những đống đổ nát, còn có vài nhành hoa dại chưa bị tàn phá nhảy múa trong gió giữa đống tàn tích.
Bọn họ rất nhanh đã đến Sevastopol, sau khi xuống xe List hỏi cô: “Bạn cô đang ở chỗ nào?”

“Cách nơi này không xa lắm, tôi đi một chút rồi sẽ về.”
“Trụ sở chỉ huy của tôi ở đó.” List chỉ một cụm phòng ở cách đó không xa, “Có chuyện gì cô cứ tới đó tìm tôi.”
Thẩm Vân Cương gật đầu, đi theo hướng hệ thống chỉ dẫn. Khi đến nơi, khung cảnh ven đường khiến cô hoảng hốt.
Cô đeo biểu tượng của hội Chữ Thập Đỏ nên không có ai làm phiền cô, nhưng cảnh tượng tàn nhẫn này quả thật khiến cô không nói nên lời. Nhưng mà cô không có năng lực cứu giúp nhóm phụ nữ bị bạo hành trước mắt.
Hệ thống: “Đi nhanh lên, nơi Nina Ivanovna trốn đã bị phát hiện, hiện cô ấy đang rất nguy hiểm.”
Thẩm Vân Cương chạy chậm lại, cuối cùng cô đã hiểu vì sao phải đi cứu một cô gái. Cô cho rằng tàn độc nhất chính là hành hạ tù binh đến chết, kể ra phim ảnh có rất nhiều tình huống như vậy, quân Đức hay Liên Xô rơi vào tay đối phương đều sẽ không có kết cục tốt, nhưng hiện tại ở đây hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cô.
Cô chạy sang một bên nhìn quân Đức đang điên cuồng chém giết đến đỏ mắt, dân thường bị bắn chết, phụ nữ bị cưỡng bức trên bãi cỏ, sau khi chịu đủ ngược đãi thì bị một phát đạn bắn vỡ đầu, bất đắc kì tử.
Chiến tranh là để hiện thực hoá tham vọng và mơ tưởng hão huyền của đàn ông nhưng lại buộc phụ nữ phải nhận lấy hậu quả. Hiện giờ phụ nữ Liên Xô phải gánh chịu tất cả, về sau Đức bại trận, phụ nữ Berlin lại phải trải qua những điều này.
Hành vi cưỡng bức ở thời bình còn được pháp luật nghiêm trị, nhưng ở niên đại chiến tranh thì sao? Nước thắng trận từ trước đến nay luôn tàn bạo với nước thất bại, hai kẻ mạnh chơi cờ, quân cờ trên bàn làm gì có quyền lựa chọn.
Trước kia Thẩm Vân Cương vẫn cảm thấy, cho dù quân Đức có vì gì đi chăng nữa thì ít nhất về mặt không cưỡng bức phụ nữ vẫn tốt hơn nhiều so với quốc gia khác. Toà án Nuremberg cũng sẽ không xử phạt loại chuyện này, mặc dù trong những năm sau đó, rất nhiều quốc gia xuất hiện hành vi cưỡng bức tập thể, nhưng quân Đức lại chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi vấn đề này.
Nhưng bây giờ……
Cô đi theo mũi tên cuối cùng đến một khu nhà thấp, nơi đây đã bị nổ tung, cô mở cửa bước vào, mũi tên chỉ thẳng xuống dưới. Cô tìm thấy lối vào, nhấc tấm ván gỗ lên, dẫm lên cầu thang nhảy xuống.
Hầm này đã bị phát hiện, miệng Nina Ivanovna bị mảnh vải bịt kín, chỉ có thể ậm ừ dùng sức lắc đầu, đứng bên cạnh cô ấy là hai tên lính người Đức cao lớn đang mở thắt lưng.
“Dừng tay!” Thẩm Vân Cương chạy đến bên cạnh Nina Ivanovna.
Hai gã lính nghe thấy tiếng động liền quay người lại: “Cô em bác sĩ à, không muốn chuốc lấy phiền phức thì nhanh tránh ra.”

“Kỷ luật quân đội của các người không phải là cấm làm tổn thương dân thường sao? Không phải các người tự cho là dân tộc cao quý nhất à? Sao lại có thể làm ra loại chuyện dã man như vậy? Hơn nữa các người không sợ dòng máu Đức cao quý của mình bị ô uế sao?”
 “Cút ngay!” Một gã lính xách cổ áo cô ném sang một bên, “Bọn tao sẽ không động vào nhân viên y tế, nhưng cô em thì bọn tao cũng không ngại.”
Tay Thẩm Vân Cương lặng lẽ với vào hòm thuốc lấy một cây tiêm gây mê ra, thô bạo đâm vào cổ gã ta.
Gã binh sĩ hung tợn đẩy cô ra, lấy tay che cổ, miệng còn hùng hùng hổ hổ gào: “Con điếm này.” Thời khắc gã ta định nổ súng thì mềm oặt gục xuống.
Tên binh sĩ còn lại thấy thế liền móc súng ra nã đạn vào Thẩm Vân Cương, bởi vì khoảng cách thật sự quá gần, cô không kịp tránh đi, nên chỉ hơi nghiêng người một chút, viên đạn trúng vào bả vai cô.
Cô không do dự lấy một kim tiêm khác đâm vào tĩnh mạch của tên này.
Sau khi hai gã binh sĩ đều ngất đi, Thẩm Vân Cương quay lại cởi trói giúp Nina Ivanovna, lấy miếng giẻ trong miệng cô ấy ra.
Nina Ivanovna nhìn cánh tay máu chảy đầm đìa của cô, giúp cô băng lại miệng vết thương: “Cô có sao không?”
Thẩm Vân Cương ngồi dưới đất, lấy băng gạc trong hòm băng sơ qua miệng vết thương: “Tôi không sao.”
“Cảm ơn cô đã cứu tôi.”
“Không cần cảm ơn.” Hiện tại Thẩm Vân Cương rất phân vân, không thể đưa cô ấy đi vì bên ngoài toàn là binh sĩ Đức, cô ấy ra ngoài chỉ sợ sẽ gặp chuyện như vừa rồi, nhưng không đi thì vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
“Cô còn người thân không?” Thẩm Vân Cương hỏi cô.
Nina Ivanovna ngơ ngác lắc đầu, “Cha tôi đã bị bọn chúng trực tiếp đánh chết, mẹ thì bị kéo ra ngoài……” Cô ấy siết chặt bàn tay, trừng hai gã binh sĩ Đức nằm dưới đất, “Bọn chúng thậm chí còn cắt ngực bà, khiến bà đau đớn đến chết, tôi rất muốn giết bọn chúng!” Nina Ivanovna đột nhiên đứng dậy, nhặt một cục đá muốn ném xuống.
“Đừng……” Thẩm Vân Cương ngăn cô ấy lại, “Chẳng may chúng tỉnh lại thì hai ta chạy cũng không thoát, hơn nữa hai gã này mà chết thì đồng đội của chúng sẽ đánh trả dữ tợn hơn.”
Nina Ivanovna ném cục đá trong tay đi, suy sụp ngồi xuống đất, hai tay càng siết chặt hơn, “Làm sao đây? Tôi không còn người thân, thậm chí ngay cả quê nhà cũng không còn, Sevastopol đã bị Đức đóng chiếm, tôi không đi đâu được.”
Thẩm Vân Cương cũng không biết nên làm gì lúc này, viên đạn ở trên cánh tay, cô phải mau chóng trở về nhờ Petra lấy ra, nhưng chưa thu xếp cho Nina Ivanovna thì cô cũng không đi được.
“Vanya, em nên làm gì bây giờ?” Nina nhỏ giọng khóc nức nở.
Vanya? Nina Ivanovna? Nina? Dường như Thẩm Vân Cương đã hiểu ra gì đó.

“Cô kết hôn rồi?”
“Không.”
“Vậy sao cô đeo nhẫn?” Thẩm Vân Cương nhìn chiếc nhẫn nơi ngón áp út trái hỏi.
“Cô nói cái này hả, là giả.” Nina tháo nhẫn trên tay ra, “Để người tôi yêu yên tâm đánh giặc trên chiến trường, tôi lừa anh ấy.”
Thẩm Vân Cương im lặng, cô ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không nói việc Vanya đã hy sinh cho cô ấy.
“Người cô yêu chắc chắn rất tài giỏi.”
“Tất nhiên, anh ấy là siêu anh hùng trong lòng tôi.” Nina lại cúi thấp đầu xuống, nước mắt rơi trên mặt đất thành một vũng nước nhỏ, “Tuy rằng quê nhà không bảo vệ được, nhưng tôi tin anh ấy đã rất cố gắng. Dưới tình cảnh lực lượng và vũ khí không thể so với kẻ địch mà họ còn trụ được lâu như vậy, tôi tự hào về họ.”
Thẩm Vân Cương lại nói: “Cô có thể tìm một chỗ trốn khác không? Chờ một thời gian nữa tôi sẽ nghĩ cách cứu cô ra.”
Nina do dự: “Tôi không dám ra ngoài bây giờ.”
“Nhưng ở lại đây thì..., tôi cũng không biết khi nào hai gã này sẽ tĩnh, sau khi chúng tỉnh lại chỉ sợ sẽ……” Thẩm Vân Cương hơi khó xử, “Nếu hai người chúng ta cứ ở đây thì chết chắc.”
“Hay cô giấu tôi vào trong lu nước kia đi.” Nina chỉ chỉ đống đồ chất đống bên cạnh một cái lu lớn.
Thẩm Vân Cương tự ngẫm, nếu cô chạy đi xin List trợ giúp thì mất khoảng hơn bốn mươi phút, mà thuốc tê chỉ có thể kéo dài hơn nửa giờ. Sau khi hai gã này tỉnh lại mà không thấy bóng dáng hai cô, sẽ đập đồ vật cho hả giận rồi rời khỏi đây? Chỉ cần không nổ súng bắn phá loạn xạ thì tốt rồi.
Thẩm Vân Cương giấu Nina trong lu nước xong bèn trấn an cô ấy: “ Tôi đi một lát sẽ về.” Sau đó nhét một đống đồ vào để che giấu. Cô vác hòm thuốc lên, nhanh chóng chạy về phía trụ sở chỉ huy.
Bả vai cô vẫn đang chảy máu, viên đạn chưa được lấy ra, cô phải nhanh chóng trở về bệnh viện mới được.
May là khi cô đến, người lính đưa các cô tới đây đang đứng canh cửa. Nhận ra cô nên anh ta không cản trở, lập tức đưa cô đi gặp List.
Sau khi vào văn phòng, cô nhận ra bên trong không chỉ có một mình anh ta. Hai người đang nói chuyện nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại.
Hai người không có sự chênh lệch nhiều về chiều cao, mái tóc vàng giống nhau, nhưng màu mắt lại khác biệt. Một bên mắt xanh như đại dương, một bên mắt xanh như ngọc phỉ thúy, một người trong sáng như ánh mặt trời, một người tĩnh lặng mà lạnh lùng.
Ngày thứ hai mươi sau khi rời khỏi trại tập trung, Thẩm Vân Cương bất ngờ gặp lại Molders.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui