Sườn xám cùng quân trang

Chương 43:
Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Vân Cương tỉnh lại thì đã không thấy Molders nữa. Nghĩ đến hắn không nhất thiết phải giúp cô, nên cô tự dỡ thạch cao trên đùi mình xuống, vào buồng vệ sinh, rửa mặt thật sạch.
Rốt cuộc cũng có thể rời đi, tâm tình của cô vừa đau đớn vừa kích động.
Tiếc nuối duy nhất là không thể từ biệt Helena, nhưng nghĩ tới sự che chở của Wunsch cho cô ấy, hẳn là có thể thuận lợi sống đến ngày trại tập trung được giải phóng.
Ở cửa có hai binh lính, chờ cô bước ra liền đưa cô tới một đội ngũ không quá nhiều người để xếp hàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 Đội ngũ đi thật nhanh, không bao lâu liền đến phiên Thẩm Vân Cương, cô đi trong phòng, nhìn thấy một người quân y chừng 40 tuổi, trưng ra một nụ cười giả tạo, khiến người khác không quá thoải mái.
“Thân thể cô có chỗ nào không thoải mái à?” Ông ta mở miệng hỏi.
“Không.”
“Cô có bất mãn gì với trại tập trung không?”
“không.”
“Vậy cô có kiến nghị gì không?”
“Không có, mọi thứ đều rất tốt.”
Quân y vừa lòng gật đầu, đưa cho cô một tờ giấy cùng chiếc bút, “Ký ở đây.”
Thẩm Vân Cương nhìn qua, đại khái là ghi những gì ông ta vừa hỏi cô. Cô viết tên mình, rồi nhanh chóng ký xuống.
Quân y gật đầu, vung tay lên, một binh sĩ đi tới, đưa cô cùng một nhóm người khác ra ngoài.
Đi ra cửa lớn trại tập trung, cô có một cảm giác mãnh liệt như không thể tin tưởng được. Thẩm Vân Cương quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa lớn trại tập trung, thấy một hàng chữ bắt mắt viết bằng tiếng Đức: Arbeit macht frei (Trại lao động tự do)
Cô cười châm chọc, dùng khẩu hình nói: “Hẹn gặp lại.”

Nơi này còn mấy vạn người đang chịu khổ, sau này sẽ còn nhiều người bị đưa tới hơn. Cô từng nghĩ trong người mình có hệ thống, chẳng khác gì chúa cứu thế trong truyền thuyết, nhưng hiện thực tàn khốc đã nói cho cô biết, cô chỉ là người bình thường, đôi khi ốc còn không mang nổi mình ốc.
Molders xử lý văn kiện trong văn phòng, một đống lớn văn kiện yêu cầu hắn tự mình ký tên xác nhận. Hắn đang viết, đột nhiên dừng lại, cầm lấy bật lửa châm điếu thuốc. Hắn dạo bước đến bên cửa sổ, mặt vô cảm nhìn Thẩm Vân Cương bước ra cửa lớn trại tập trung, rồi dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.
Wunsch chờ ở một bên, anh tới xác nhận văn kiện của Molders đã được ký xong, anh nhìn ánh mắt của Molders, hơi khó hiểu, hỏi: “Chỉ huy, nếu ngài thích cô ấy như thế, tại sao còn để cô ấy đi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Molders hút thuốc lá, ánh mắt xa xăm, “Ai biết được.” Hắn vê điếu thuốc trong tay, sau đó ngồi vào bàn làm việc, cầm lấy bút máy tiếp tục chuyên chú làm việc.
Đám người Thẩm Vân Cương ngây ngốc, đi thật lâu rồi mới phản ứng được, mình thực sự đã tự do, vì thế mọi người đều cố lấy tinh thần, tìm phương hướng về nhà.
Dần dần, toàn bộ đội ngũ chỉ còn lại cô cùng một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, cả hai đều mang trong mình ánh nhìn mê mang.
“Em tên là gì?” Hai người đi mệt, tùy tiện tìm một khối đá ngồi lên trên, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát. Người phụ nữ kia chủ động mở miệng.
“Thẩm Vân Cương.”
“Em là người châu Á à?”
“Đúng vậy.”
“Em chuẩn bị đi đâu?”
“Chị thì sao? Chị không về nhà à?” Thẩm Vân Cương hỏi ngược lại.
“Chị không có nhà.” Chị ta nói, “Trước khi vào trại tập trung, người nhà của chị đều bị bắn chết rồi.”
“A, xin lỗi.”
“Không có gì đâu, chuyện đấy ở đây hay gặp lắm.”
“Chị là người Ba Lan à?”

“Đúng vậy, chị tên Petra, rất vui được biết em.”
“Vậy bây giờ chị định đi đâu?”
“Nói thật, chị cũng không biết, nên mới muốn hỏi em một chút.”
 “Em muốn đi bệnh viện vì nơi đó có thương binh cần phục vụ, chỉ không biết là phải đi đâu.”
Petra nghe được lời cô nói có chút kinh ngạc, “Em là bác sĩ sao? Lại trẻ như vậy.”
“Không phải, chỉ có một ít kiến thức cơ bản thôi, nhưng vẫn giúp được.”
“Thật ghê gớm đó nha, mới từ trong địa ngục bò ra, lại muốn tới một địa ngục khác.”
“Cũng không phải, chỉ là không có chỗ để đi, hơn nữa hiện tại nơi nơi đều không yên ổn.” Thẩm Vân Cương hết cách, chỉ có thể nói lý do ngoài miệng, được chị ta khen như vậy, cô hơi  xấu hổ.
Petra ngẫm nghĩ: “Nếu như vậy, chị đi với em, chị có một người bạn làm tu sĩ, cô ấy có thể giúp được chúng ta.”
Thẩm Vân Cương có chút kinh ngạc, “Vậy chị……”
Petra cười khẽ, “Thật ra trước kia chị làm bác sĩ.”
Thẩm Vân Cương lúc này mới đột nhiên nhớ đến lời hệ thống từng nói “Đến lúc đó cô sẽ biết” là có ý gì.
Dưới sự trợ giúp của người bạn tu sĩ mà Petra đã nói, các cô thuận lợi gia nhập hội Chữ Thập Đỏ.
Ở trên xe nhỏ của hội Chữ Thập Đỏ đang đi tới chiến trường, cô có một loại cảm giác vi diệu. Thuận lợi như thế á? Không phải do hệ thống sắp xếp tốt rồi đúng không?
“Đúng vậy.” Hệ thống đột nhiên xông ra sau nhiều ngày vắng bóng.
“Thật là mi sắp xếp à, mi làm kiểu gì thế?”
“Vốn dĩ kỳ thả phạm nhân này không có cô ấy trong danh sách, nhưng vì giúp cô có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tôi mới thêm vào.”

“Nếu mi lợi hại như thế, sao không trực tiếp cứu họ luôn đi ?”
“Hệ thống không thể trực tiếp nhúng tay vào sự tình của nhân loại.”
“Như vậy à.”
“Ta tới chỗ này thì tìm Nina Ivanovna kiểu gì? Phải cứu cô ấy, tức là ngăn chặn nguy hiểm tới sinh mệnh á? Ví dụ nếu quân Đức tấn công Sevastopol, tôi đây có lẽ có thể cứu cô ấy một lần, nhưng không thể lúc nào cũng đi theo cô ấy được.”
“Đến lúc đó sẽ có chỉ dẫn nhắc cô tìm cô ấy.” Hệ thống làm lơ vấn đề của cô, nói xong lại biến đi mất.
“……” Cái hệ thống này hỏng rồi.
“Cương, em làm sao vậy?” Petra nhìn vẻ mặt cô có chút không tốt. “Đừng nói là say xe rồi nhé?”
“Không sao, em không có việc gì.” Thẩm Vân Cương cười cười “Chỉ là có chút khẩn trương.”
Đoàn xe đã chạy hai ngày, phong cảnh bên ngoài không thay đổi nhiều. Liếc mắt một cái, không chỉ thấy cỏ, mà thỉnh thoảng cũng có tiếng động cơ máy bay trinh sát trên đỉnh đầu.
Ở trên đường trằn trọc mấy ngày, các cô rốt cuộc cũng thuận lợi tới bệnh viện dã chiến. Lúc này đã là ngày 20 tháng sáu, còn chưa đầy nửa tháng nữa cuộc tấn công Sevastopol sẽ diễn ra.
Tình trạng bi thảm của bệnh viện hơn những gì Thẩm Vân Cương tưởng tượng, ở đâu cũng là thương binh, bác sĩ và ý ta đi tới đi lui trong phòng bệnh, mùi máu tươi ập vào mặt.
Thẩm Vân Cương cảm thấy mình đã ở trại tập trung lâu như vậy, tố chất tâm lý hẳn là đã tốt lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy cảnh cánh tay hoặc chân bị chặt đứt, mặt xám ngoét, cô có cảm giác không thở nổi.
“Cô thất thần ở đó làm gì! Mau tới đây hỗ trợ!” Một nữ hộ lý kêu cô tới.
“A, đây.” Thẩm Vân Cương hồi thần, vội vàng chạy qua.
“Đè nơi này lại, dùng sức, không được buông tay.” Nữ hộ lý bảo cô giữ một người lính bị bắn vào cổ.
Trong đầu cô có rất nhiều kiến thức cấp cứu, nhưng hiện tại, cô thấy cả người mình trống rỗng, chỉ thể cảm nhận được lớp mầu sền sệt cùng da thịt bị bắn nát dưới tay mình.
Nữ hộ lý kia đang làm thao tác cầm máu khẩn cấp, người thương binh run rẩy vài hồi, rồi không động tĩnh.
“Buông tay đi, không cứu được nữa.”
Thẩm Vân Cương giống như người máy, một mệnh lệnh, một động tác. Cô ngơ ngác buông tay, nhìn tay mình đầy máu, nhịn không được chạy tới thân cây mà nôn.
Dạ dày cô không có gì, chỉ thể nôn khan.

 “Thế nào? Chị nói đây là địa ngục rồi, vậy mà em còn kiên trì muốn đến.”
Thời gian nghỉ ngơi rất ngắn, Petra tranh thủ chạy tới, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của cô, đưa cho cô một quả táo. Thẩm Vân Cương gặm một miếng, đem mùi máu tươi đè xuống, “Em thật sự không nghĩ nó lại thảm như vậy.”
“Chiến trường ấy à, chính là tàn khốc như vậy đấy.” Petra nói như thói quen.
Thẩm Vân Cương che lại ngực, thở hổn hển, nói: “Chị lợi hại thật đấy, mặt không đổi sắc.”
Petra nhún vai, “Rốt cuộc chị cũng là bác sĩ mà, trước kia làm đủ loại giải phẫu.”
“Em sẽ mau chóng thích ứng thôi.”
“Chị còn tưởng em sẽ kêu khóc đòi về đấy.” Petra trêu ghẹo.
Thẩm Vân Cương cười khổ một tiếng.
“Buổi chiều em tới làm trợ lý của chị đi, chị thấy kiến thức chữa bệnh của em tốt lắm, em đừng làm ở khoa cấp cứu nữa.”
“Vâng.” Thẩm Vân Cương cũng cần một quá trình thích ứng, nghĩ ở phòng phẫu thuật sẽ tốt hơn chút, rốt cuộc tạm thời cô không có biện pháp đối mặt với những cái đó, đầu óc kích động sẽ không quá ổn.
Rất mau Thẩm Vân Cương liền phát hiện nơi nào cũng khó khăn như nhau, phẫu thuật cho một binh lính bị viên đạn xuyên qua ngực, cách trái tim không đến một centimet, quá trình thập phần hung hiểm, cô không dám lơ là.
Cô theo thứ tự đem công cụ Petra yêu cầu đưa cho chị ta, không dám sơ sẩy.
Rốt cuộc, viên đạn cũng được lấy ra thuận lợi. Khâu miệng vết thương thật tốt, cô cùng một hộ lý khác đưa anh ta ra ngoài. Đây cũng không có nghĩa là đã hết nguy hiểm, bệnh mà biến chứng nặng có thể lấy đi mạng của anh ta.
Cô đi qua phòng bệnh, nghe một đám lính kêu rên, cũng cảm thấy đau đớn, không đành lòng.
Một đám bệnh nhân lại được đưa tới, lần sau so với lần trước càng nghiêm trọng hơn, cô đi theo Petra để kiểm tra.
“Ca này không cứu được.” Petra nhìn người lính khoảng hai mươi tuổi đang lâm vào tình trạng nửa hôn mê, nhìn miệng vết thương một chút, nói xong liền đi tiếp.
Người binh lính kia như bị tuyên bố tử hình, kéo góc áo Thẩm Vân Cương, rên rỉ, “Hộ lý… Cầu xin cô… Hãy cứu tôi… Mẹ tôi… Còn đang ở nhà… Chờ…tôi...” Gã chưa nói xong, tay buông thõng xuống.
Lông mày Thẩm Vân Cương khẽ nhíu, tay nắm chặt bút, sau đó hít sâu một hơi, đuổi theo Petra.
Trận chiến này, so với tưởng tượng của cô, còn thảm thiết gấp trăm lần.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác càng ngày càng khó viết, xin lỗi, đăng chậm quá……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui