Chương 29:
Edit: Thiên Hi
“Kí chủ có nhìn thấy Capo đó không?”
“Capo?” Thẩm Vân Cương khó hiểu, “Là gì vậy?”
“Là những lính canh theo dõi người Do Thái làm việc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“À, thì làm sao?”
“Bọn họ cũng là người Do Thái.”
“Cái gì?” Thẩm Vân Cương nhìn những tên lính đầu đội mũ thủy thủ, tay cầm gậy gộc đánh đập chính đồng bào của mình, “Tại sao lại như vậy?”
“Đội SS sẽ lựa chọn một phạm nhân từ mỗi khu vực để giúp bọn chúng quản lý những người Do Thái này, bọn họ đánh càng mạnh, biểu hiện càng trung thành thì được ban thưởng càng nhiều. Đương nhiên, nếu bọn họ tỏ ra đồng tình với một phạm nhân khác hoặc không thể làm hài lòng quản lý SS thì sẽ nguy hiểm, bọn họ sẽ bị trả về khu giam giữ. Đến lúc đó, những tù nhân bị đánh lúc trước sẽ đập bọn họ chết.”
“Thì ra là thế.” Thẩm Vân Cương hỏi, “Như vậy ý của mi là cũng có “Capo” ẩn nấp trong đám tù nhân phải không?”
“Đúng vậy.”
“Xem ra ta đã quá ngây thơ rồi.”
Rất khó tìm được người giám thị trong đám các cô, dù sao cũng không biết cô ta có bị đưa vào phòng hơi ngạt không.
Trải qua sự kiện lần này, tâm trạng Thẩm Vân Cương tệ hơn nhiều. Cô không muốn kết bạn, cũng không muốn quen ai, dù chỉ là giao tiếp bình thường. Cô rất sợ, sợ hành động của mình lại liên lụy đến mọi người.
Nhưng điều khó hiểu là cô đột nhiên bị điều tới một nơi tương tự như kho hàng. Hầu hết những người làm việc ở đây đều là phụ nữ, hơn nữa vẻ ngoài của họ cũng khác hoàn toàn so với người trong trại.
Phần lớn phụ nữ ở Auschwitz đều suy dinh dưỡng vì bị đói, còn bị cạo trọc đầu. Nhưng người ở đây được ăn uống đầy đủ, cũng được giữ lại tóc, trông tương đối khỏe mạnh và xinh đẹp.
Thẩm Vân Cương cảm thấy thật quỷ quái, cô không nghĩ Molders có lòng tốt thế đâu, điều cô tới một nơi làm việc nhẹ nhàng, huống hồ cô còn vừa chọc giận hắn.
Công việc của họ chính là phân loại hành lý và vật phẩm của những người Do Thái bị đưa tới trại. Những vật đáng giá như vàng, đồng hồ, vòng cổ linh tinh sẽ cho vào hộp. Còn vật không có giá trị hoặc vô dụng sẽ bị thiêu hủy. Nếu là đồ ăn thì các cô sẽ bí mật giữ lại.
Khi Thẩm Vân Cương đang gấp một chiếc áo khoác, cô phát hiện trong túi áo có một tấm ảnh. Đó là một bức ảnh gia đình, họ nở nụ cười xán lạn và hạnh phúc với ống kính.
Ảnh chụp bị xếp vào loại đồ vô dụng, cô miễn cưỡng cong cong khóe môi đặt tấm ảnh vào rương đồ bị thiêu hủy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở nơi cô làm việc có rất nhiều lính SS giám thị họ, có lẽ là để phòng có người lấy trộm những vật quý giá. Nhưng cô phát hiện cũng có rất nhiều lính canh trộm đồ, cho nên lính SS ở đây không tàn bạo như bên ngoài, thậm chí nhiều người còn thường xuyên tán gẫu với những nữ công nhân Do Thái.
Thẩm Vân Cương ở đây càng lâu, cô càng phát hiện ra nhiều chuyện đáng kinh ngạc. Bọn họ đâu chỉ tán gẫu, thậm chí có một số lính SS còn tán tỉnh những cô gái này.
Mặc dù những cô gái này thật sự xinh đẹp, nhưng các cô đều là người Do Thái. Hành vi này chắc chắc gây sốc vì bộ chính trị Nazi từng tuyên dương bọn lính muốn bảo trì huyết thống thuần khiết của Đức.
Nhưng sốc thì sốc thôi, cô sẽ không xen vào việc của người khác. Nếu là trước đây có khi cô sẽ trò chuyện với các cô ấy để tìm hiểu tình hình, nhưng hiện tại cô chỉ im lặng mà làm việc của mình, như thể bất cứ chuyện gì xảy ra xung quanh đều không liên quan đến cô.
Hôm nay cô phải mang quần áo đã chọn đến kho hàng, Một cô gái Do Thái bên cạnh nhìn chiếc rương quá lớn nên chủ động nói: “Tôi giúp cô khiêng nó nhé!”
Thẩm Vân Cương cười cười: “Cảm ơn cô, nhưng tôi sẽ tự chuyển.”
Nhìn cô nhấc chiếc rương lên một cách dễ dàng, đối phương thốt lên, “Cô thật lợi hại.”
“Không có gì.”
Thẩm Vân Cương mang quần áo đến cửa nhà kho, bỗng cô nghe thấy một tiếng động kì lạ, vì thế dừng bước.
Bên trong truyền đến một giọng nữ nghe có chút thống khổ, nói là thống khổ nhưng lại hơi hỗn loạn và kỳ quái.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cảnh tượng trước mắt khiến cô nghẹn họng.
Một cô gái trẻ người Do Thái bị đè dưới thân một tên lính SS. Quần áo trên người cô ấy bị cởi một nữa, nhắm mắt lại.
Kiếp trước cô chưa từng yêu ai, nên khi chứng kiến loại hình ảnh này cô cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
“Cút!” Tên lính SS kia lạnh lùng quát khi thấy cô đứng ở cửa.
“Dạ dạ dạ.” Một giọng nữ vang lên sau lưng Thẩm Vân Cương, tiếp đó có một người nắm cổ tay cô kéo ra ngoài.
Cô quay đầu lại, hóa ra là cô gái muốn giúp cô khiêng đồ.
“Sau này thấy cảnh như vậy cô hãy tránh đi, nếu bị chọc giận chúng sẽ giết người đấy.”
Thấy cô ấy vẫn giữ vẻ mặt bình thường, Thẩm Vân Cương nói: “Cô…… Cô gái kia……”
“Cô ấy tự nguyện.”
“Tự nguyện?” Thẩm Vân Cương khó hiểu.
“Lúc đầu là bị ép buộc, nhưng vì bản thân nên cô ấy thuận theo.”
Thẩm Vân Cương gật đầu, đây là sự lựa chọn của người khác, cô cũng không muốn nhiều lời, “Chuyện này xảy ra thường xuyên sao?”
“Không thường xuyên, nhưng cũng không hiếm.”
“Không phải pháp luật quy định bọn chúng không thể cùng người Do Thái……”
“À, ở nơi này có ai quản được đâu. Chúng thấy hứng thú với cô gái nào, người đó không thể thoát được.” Đối phương nhún vai, “Tóm lại về sau cô nên cẩn thận hơn.”
Thẩm Vân Cương không quan tâm lắm, ngoại hình của cô căn bản không phù hợp với thẩm mỹ của người châu Âu, hẳn là sẽ không trở thành mục tiêu của bọn chúng. Nhưng ở đây…… thực sự làm người ta khó cảm thấy an toàn.
Thẩm Vân Cương im lặng trở về nơi làm việc cùng cô gái người Do Thái, cô thất thần, suy nghĩ tán loạn.
Molders đưa cô đến đây vì mục đích này sao? Khiến cô hiểu rõ tình cảnh của mình mà thức thời một chút? Sau đó chạy về cầu xin hắn? Đừng mơ.
Sau khi kết thúc công việc, Thẩm Vân Cương trở về trại. Trên đường về, cô vô tình đụng phải một người nên vội vàng vươn tay đỡ cô ấy dậy.
Khoảnh khắc người phụ nữ ngẩng đầu lên, trong mắt cô ta có một tia kinh ngạc. Động tác này bị Thẩm Vân Cương thu vào trong mắt, cô thấy người này hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp cô ta ở đâu.
Người phụ nữ bò dậy, vội vàng chạy mất.
Thẩm Vân Cương nhìn bóng dáng của cô ta, có chút suy tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...