Sườn Phi Tội

Giờ phút này, toàn bộ vương phủ đều nhuộm đẫm màu bi thương.

Không lâu sau, một đám người đột nhiên xông tới, bọn họ đả thương thị vệ,
không để ý đến quản gia ngăn trở, hùng hổ đi đến phía trước thính.

- Tứ Vương gia, mau đem người giao ra đây, chúng ta đã sớm biết người kia là Tiêu Ngọc Khanh giả.

Đệ tử Thanh Sơn cầm kiếm, bừa bãi hướng nam nhân đang ngồi dưới đất mà kêu gào. Hắn giữ nhiều người bên cạnh, Hoàng Phủ Luật hẳn không dám đánh
hắn.

- Đúng vậy, nàng là yêu nữ của Hồng Y ma giáo, chỉ cần ngươi giao nàng
ra, như vậy sẽ không cùng giang hồ đối địch. – Những người khác phụ họa.

Hoàng Phủ Luật ôm Ngọc Thanh, con ngươi đen lạnh lùng tàn khốc liếc mắt một
cái nhìn nhóm người này bừa bãi ở trước mặt hắn kêu gào.

Hàn quang trong mắt chợt lóe lên, hắn vung nhuyễn tiên trên người lên bay nhanh ra, thẳng tắp hướng đến đầu đệ tử Thanh Sơn.

Mọi người không kịp phản ứng, đệ tử kia bị hung hăng quăng ra ngoài ngay
sau đó liền thấy hắn nằm trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi, chết
ngay tức khắc.

Những người khác lúc này mới câm như hến, có một tia sợ hãi.

Hôm nay Hoàng Phủ Luật tựa hồ không hề có ẩn nhẫn, đôi mắt lãnh khốc thô
bạo kia làm cho bọn họ có chút run sợ, hơn nữa trên tay bọn họ hiện tại
không hề giống lần trước, có người làm bùa hộ mệnh cho. Vì thế bọn họ
mới thoáng thu liễm lại một ít.

Hoàng Phủ Luật cười lạnh:

- Bổn vương lần trước ẩn nhẫn là vì tìm kiếm mong Ngọc Thanh được bình
an, kết quả đâu? Ngọc Thanh của bổn vương đã chết, các ngươi cũng dây
dưa không chịu buông tha.

- Mặc kệ yêu nữ kia sống hay chết, ngươi đều phải đem nàng giao ra đây. . . . . . A. . . . . .- Câu nói kế tiếp biến mất trong tiếng kêu đau
đớn.

Hoàng Phủ Luật thu hồi nhuyễn tiên, tới gần người vừa kêu, toàn thân lạnh lẽo:

- Các ngươi còn muốn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đến uy hiếp bổn vương
sao? Là các ngươi đến trêu chọc bổn vương trước, hiện tại Ngọc Thanh của bổn vương đã chết, bổn vương phải cho các ngươi chôn cùng nàng!

Đôi mắt băng lãnh lóe lên tia cương quyết, hắn động thủ nhuyễn tiên, không chút lưu tình:

- Các ngươi cũng bất quá cũng chỉ là lũ chuột nhắt không làm được việc
quang minh, nghĩ đến lần trước bổn vương trở tay không kịp nên bây giờ
tự xưng vương sao? Các ngươi là tự tìm cái chết!

Hắn bằng bất cứ giá nào, đêm đó vừa mới xuống núi Phượng Linh, chợt nghe
Trình Tuấn báo lại, nhóm người này nhắm thẳng kinh đô mà đến.

Bọn họ biết hắn đi tìm Ngọc Thanh, đột nhiên xâm nhập vương phủ đưa Tố
Nguyệt vừa mới từ núi Phượng Linh trở về liền bắt lấy làm con tin, đê
tiện cưỡng bức hắn giao ra Ngọc Thanh.

Sau đó ở trong thành nơi nơi truy tìm tung tích Ngọc Thanh, mỗi một góc
cũng không có. Hắn tuyệt đối không có chuẩn bị, một ngày kia Tiêu Như Tự đột nhiên nói ra việc Tiêu Ngọc Khanh hãm hại Tố Nguyệt, sau đó mẫu hậu hạ chỉ phải giải Ngọc Thanh vào thiên lao để an ủi lòng dân, cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được Tiêu Ngọc Khanh là Hồng Y thánh nữ.

Bí mật bị bại lộ, cũng không nghĩ tới nhóm người này lại nhân cơ hội hắn
trở tay không kịp, cho nên không thể không đưa ra hạ sách để Ngọc Thanh
ra khỏi thành.

Mà hắn, lúc trước nghĩ đến để cho Ngọc Thanh chạy ra khỏi thành, sẽ tốt
hơn, bởi vì hắn dù sao cũng không nghĩ ở trong chốn giang hồ có gì khó
khắn.

Nghĩ đến Tiêu Ngọc Khanh điệu bộ hiện tại không giống, có thể hoàn toàn bỏ đi Tiêu Ngọc Khanh đã từng phạm tội trước kia.

Chỉ là, hắn đã sai lầm rồi. Hắn nghĩ đến điều đó, là do hắn hại chết Ngọc
Thanh yêu thương của mình. Cho nên, cho dù cùng bọn chúng có ân oán,

cũng là do bọn họ bức.

Ngay sau đó, trong mắt hắn ngoan lệ ngưng tụ, huyền tiên trong tay mỗi lần
nhấc lên là một phát trí mạng, khi hạ xuống, đám người kia đã da tróc
thịt bong, màu chảy đầm đìa.

Đám người kia nhân thức thấy hắn ngoan lệ, không thể không hướng ngoài cửa
chạy trốn, bảo trụ cái mạng nhỏ. Mới vừa chạy đến cửa, liền gặp từng
hàng cẩm y vệ vây quanh lại.

Hoàng Phủ Luật ở phía sau bọn họ lạnh nhạt nói:

- Một lần sai lầm có thể phạm lần hai. Lần này, bổn vương nhất định phải cho các ngươi chôn cùng Ngọc Thanh!

Sau đó hắn ôm thi thể Ngọc Thanh trở về Tịch Lạc viên, không còn có đi ra.

Mấy ngày sau, liên quan đến việc này, các trưởng môn của đại môn phái đều
đi tới thân vương phủ, đầu tiên là giải thích, sau đó lấy thu hồi cơ sự
không hề truy cứu việc này, thỉnh cầu buông tha cho đệ tử của mình.

Rốt cuộc có phải hay là không?

Hoàng Phủ Luật cười lạnh, sau đó tay vung lên, đám người nói một tiếng “Không biết” thì mỗi đầu người đều lần lượt rơi xuống đất.

Hắn chính là muốn bọn họ nhớ kỹ một ít giáo huấn, cũng giáo huấn chính mình.

Ai cũng không biết, trong đêm yên tĩnh, hắn ôm thân mình Ngọc Thanh lạnh như băng, đau xót như chính bản thân hắn đã chết vậy.

Trời đông giá rét, kinh đô một mảnh tuyết trắng, khí trời lạnh lẽo, tuyết bay phiêu linh.

Vùng ngoại ô sông Mộc Thương, từng cây cỏ lau đều bị tuyết trắng phủ xuống,
trên mặt có một lớp băng mỏng rải ngân hoa bên trên, rồi mỗi bông tuyết
tan đi, không thấy dấu vết để lại.

Thuyền hoa màu đỏ đi chẫm rãi trên mặt hồ, tại đây một mảnh ngân bạch đặc biệt chói mắt, một trắng một đỏ hiện lên lại đặc biệt có vẻ hài hòa.

Trên thuyền hoa có hai nam nhân đang uống rượu, một tà mị như gió, mặc ngân bào; một tuấn lãng lạnh như băng, một thân thâm bào.

Hai người đối diện nhau, đều nhìn về phía ngoài cửa sổ mang màu trắng thuần.

Trong phòng Long Tiên Hương, một nữ tử mặc áo lam ở bên cạnh đánh đàn, tiếng đàn như tơ, có trầm có bổng.

- Nghe nói Thu Phính cùng Hứa tình nhân trên đường chạy trốn bị thổ phỉ
đánh chết. – Nam tử mặc ngân bào thản nhiên mở miệng, một đôi mắt bán tà giống như thực, lại rõ ràng cất giấu lạnh lẽo.

Nam tử mặc thâm bào mày kiếm nhíu lại, mắt ưng hẹp dài hung ác nham hiểm lại lãnh khốc.

Bởi vì hai mắt này, khuôn mặt tuấn tú đều là lạnh như băng. Lại thêm một
thân thâm bào, càng toát lên hàn khí bức người, có thể so với băng tuyết ngoài cửa sổ.

Hắn nhấp môi một ngụm rượu, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:

- Không cần đề tâm đến ả, uống rượu.

Tần Mộ Phong ảm đạm cười:

- Tình huống Tố nguyệt hiện giờ thế nào?

- Rất tốt. – Thâm bào nam tử lời nói vẫn lạnh như băng, mày không giãn ra chút nào.

Hai người lặng im uống rượu, trong không khí ẩn ẩn tràn đầy trầm trọng.

Lúc này gã sai vặt bên ngoài đi vào:

- Chủ tử, trên sông có người.

Hoàng Phủ Luật mí mắt cũng chưa nâng dù chỉ một chít, chính là chỉ uống rượu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng Tần Mộ Phong lại nở nụ cười:


- Vớt lên đi, xem còn có hơi thở không.

- Vâng.

Gã sai vặt lui ra ngoài, ngay sau đó liền nghe tiếng kêu:

- Hắn còn sống, còn có thể nói.

Tần Mộ phong liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Luật một cái, buông chén rượu trong tay ra, tiêu sái đi đến đầu thuyền.

- Cứu ta, ta là đệ tử Thanh Sơn, bị Hồng Y Thánh đuổi giết. . . . . .

Nam tử quần áo ướt đẫm, một thân bị thương do kiếm đâm, môi trắng dã, hấp hối nói.

- Cầm máu cho hắn.

Tần Mộ Phong lập tức phân phó gã sai vặt.

- Ném xuống!

Lúc này phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh như băng.

Bọn họ quay đầu lại, liền thấy được Hoàng Phủ Luật đi ra khoang thuyền, một đôi con ngươi hung ác nham hiểm lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử toàn
thân ướt đẫm đang lạnh run.

Lại lạnh nhạt nói:

- Bổn vương nói ném xuống, ai cũng không cứu!

Giọng điệu có chút ý tứ không chừa cho đường sống.

Tần Mộ Phong nhìn ý bảo gã sai vặt nghe theo.

Sau đó chỉ nghe “Bùm” một tiếng, nam tử mới vừa được cứu lên không lưu tình chút nào bị ném vào dòng nước lạnh như băng.

Thuyền hoa tiếp tục chậm rãi đi, cắt qua miếng băng mỏng, ở trên mặt nước lưu
lại một đường dấu vết , mà phía thuyền dòng nước đã bình lặng.

Nam tử mặc thâm bào cũng không có quay về khoang thuyền mà là tiếp tục đứng ở đầu thuyền, nhìn trên bờ một màu tuyết trắng liên miên, nước lạnh
thâm một mảnh.

Một thân kia, lạnh lùng cùng cô tịch.

Trên mặt đất một mảnh tuyết trắng, trải dài khắp nơi, lại mơ hồ có điểm đỏ tại giữa màu trời mênh mông khinh triển khinh công.

Khóe môi hắn hơi hơi cắn, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm một hồng y nữ tử
đuổi theo nam tử phía trước, kiếm vừa xuất ra, thân mình nam tử đã ngã
xuống.

Sau đó hồng y nữ tử hướng thuyền hoa liếc mắt nhìn một cái, mũi chân điểm nhẹ, một lát sau liền không thấy thân ảnh nữa.

- Hồng Y thánh càng ngày càng kiêu ngạo, hiện tại chính là giết người không chớp mắt.

Nam tử mặc ngân bào nhìn hướng điểm đỏ kia biến mất, thản nhiên mở miệng.

Nam tử kia con ngươi bắn ra tia lạnh lẽo, môi bạc nhếch lên, không nói gì.

*

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, khắp nơi trong hoàng thành mọi người đều
biết Ngọc Vương phi của Tứ Vương gia đã chết, vương gia đột nhiên thay
đổi tính tình.

Hắn không hề hỏi đến vua và dân, không hề tiến cung gặp mặt thánh thượng, làm nổi lên rất nhiều đám lưu manh đi hại người.

Mỗi lần có trăng trong tháng hắn đều sẽ đi đến biên thuỳ, hoặc là đến phía

Tây Tường Vân trấn, nghe nói là yêu thích thôn Hoa Sơn Trà.

Thứ duy nhất không biến mất chính là tâm tình lạnh lẽo của hắn, một thân tố màu cẩm bào, hé ra tuấn nhan, một đôi con ngươi hung ác nham hiểm lại
lãnh tĩnh, hơn nữa một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta không dám tới gần.

Tất nhiên là không tới gần được, bởi bốn lần trăng trước hắn đối với những
nhân sĩ giang hồ hai lần xâm nhập vương phủ trừng phạt, bọn họ chính là
còn nhớ rất rõ.

Tứ Vương gia này, cuối cùng vẫn là tính tình tàn ngược.

Mà đoạn thời gian này, tuyết bay tàn sát bừa bãi càng lợi hại, ở trong
chốn giang hồ Hồng Y Thánh ngày càng lớn mạnh cùng rất càn rỡ.

Nhân sĩ giang hồ, mệnh quan triều đình, tất cả đều bị âm mưu ám sát, nơi nơi đều có dấu vết của bọn họ.

Bọn họ bình thường đối với dân chúng nhỏ bé không quan tâm, không có làm
chú ý đến, nhưng cũng chỉ cần một khi đã bị chú ý tới, sợ là ngày đối
đầu với Hồng Y ma giáo kia, chính là đầu khó giữ được.

Màu tuyết trắng mờ mịt phủ kín lên đầu đường hoàng thành, trong trẻo nhưng lạnh lùng rất nhiều.

Một mảnh tuyết trắng, có chút dấu vết bánh xe hỗn loạn, một trận gió tuyết thổi qua, chỉ lưu lại là tuyết trắng đang rơi.

Mưa tuyết rơi đầy trời, thân ảnh một người cao lớn đứng dưới tàng cây mai
hồi lâu, lâu đến mức những bông tuyết đã gần như phủ kín một thân hắn.

Hắn chỉ lẳng lặng đứng dưới tàng cây mai đón tuyết trắng, suy ngẫm, gió
tuyết thổi bay loạn xung quanh, thổi bay một góc hồ cừu của hắn, cho đến khi tuyết đã phủ kín lên một gốc cây thanh tùng.

- Luật.

Một thanh sam nữ tử mang dù đi đến phía sau hắn, trong đôi mắt tất cả đều là đau lòng.

Nam tử xoay người, con ngươi thâm thúy chợt lóe lên thống khổ rồi biến mất.

- Tố Nguyệt, sao nàng lại tới đây?

Tố Nguyệt nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn, sau đó lấy khăn của mình tinh tế lau đi tuyết trên thái dương hắn.

Hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, đem thân thể của nàng bao bọc
vào trong hồ cừu của mình, mang theo nàng đi vào trong phòng.

Cũng không có vào phòng, hắn chỉ đứng ở cửa, đối Tố Nguyệt dặn:

- Bão tuyết quá lớn, về sau không cần đi ra sẽ bị phong hàn.

Nói xong, liền xoay người rời đi.

- Luật.

Tố Nguyệt gọi hắn lại, nhẹ giọng nói:

- Ta vẫn thực áy náy không có để ý tốt đến Thu Phính, để cho nàng làm ra
chuyện như vậy. Ta vẫn không biết Thu Phính nàng thì ra hận Ngọc Thanh
như vậy. . . . . .

- Không cần nói.

Hoàng Phủ Luật cũng không có quay người lại, hắn đánh gãy lời nói của Tố Nguyệt, lạnh nhạt nói:

- Vào trong nghỉ ngơi đi.

Nói xong bước nhanh ra ngoài phiến một màu tuyết trắng kia.

Ở sau một cây bạch mai, hắn hướng Tịch Lạc viên bước đi.

Mấy cây hoa trong vườn ở Tịch Lạc viên đã sớm bị tuyết trắng đè ép xuống, băng tuyết nặng trịch phủ lên.

Trong viện vẫn yên ắng, trên mặt đất một phiến tinh thuần màu tuyết trắng, nơi này thực yên tĩnh.

Hắn bước trên phiến tuyết trắng noãn kia, mỗi dấu chân đi bước in sâu vào tuyết.

Trong phòng tất cả đều như cũ, dưới ngọn đèn đặt một quyển sách đã đọc được
một nửa, có giá y phục của nữ tử, một thanh cô tịch nhiễu lương.

Trên tường treo một đóa hoa, một đóa bách hợp trông rất sống động, góc tường còn đặt một vò rượu mơ chưa mở.

Hắn đứng ở cửa, trong lòng đau đớn mãnh liệt, hoa mai trong tay “Răng rắc” một tiếng bị nghiền nát.

Hắn hướng nội thất mà đi, đem ngọc mai cắm trên bình ngọc, sau đó nắm chặt tay, nhìn nữ tử đang nằm, lời nói tràn đầy nhu tình:


- Ngọc Thanh, không phải nàng thích hoa mai sao? Ta mang cho nàng mấy bông hoa mai này cùng hoa lê đều xinh đẹp giống nhau.

Nói xong, con ngươi tối đen dần dần có nỗi đau xót.

Nữ tử nằm trong đó vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi tựa cánh
hoa không hề có huyết sắc, giống như chỉ là đang sinh bệnh ốm bình
thường.

Hắn nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn lạnh như băng của nàng, đặt ở bên môi khẽ hôn, thống khổ trầm giọng:

- Ngọc Thanh. . . . . .

Sau đó đem tay nàng đặt trên mi tâm, đôi mắt cùng vẻ mặt tất cả đều là đau xót.

Hôm qua ân ái, hôm nay ly biệt, là lỗi của hắn.

*

- Vương gia, trong cung lại phái công công tới đón ngài.

Quản gia chạy tới, cung kính bẩm báo .

Nam tử ngồi trên bàn ngẩng đầu lên, mày kiếm hơi nhíu, con ngươi còn lệ một mảnh bình tĩnh vô định, hắn nhẹ thở:

- Trở về nói với hắn thân thể bổn vương không khoẻ.

Sau đó tiếp tục vùi đầu xuống mặt bàn.

- Chỉ là, lần này đã là lần thứ sáu, nếu ngài nói thân thể không khoẻ, chỉ sợ. . . . . .

Quản gia nói tiếp, hé ra vẻ mặt tang thương che kín lo lắng.

Trong cung đã nhiều lần phái người tới đón Vương gia, nhưng Vương gia mỗi lần đều lấy lí do thân thể không khoẻ từ chối, hơn nữa Vương gia hiện tại
không hề tiến cung gặp mặt thánh thượng, hắn sợ như vậy sẽ làm kinh động đến Thái hậu nương nương.

Thái hậu nương nương lúc trước vì chuyện Ngọc Vương phi đã có hiềm khích.

Nam tử mắt lạnh nhìn, vung tay lên:

- Bổn vương nói như thế nào ngươi liền làm như thế!

- Vâng.

Quản gia không thể không y mệnh lui xuống, sau đó khổ tư nghĩ nên như thế
nào nói với công công từ trong cung đã nhiều lần đến đây.

Chờ quản gia lui xuống, thật lâu sau, nam tử cầm hồ cừu hướng ra ngoài cửa đi.

Bên ngoài tuyết đã muốn dừng, có chút ấm hơn, ánh nắng chiếu vào băng tuyết phản xạ lại màu chói mắt trong suốt, nhưng cũng lạnh lẽo.

Hắn đi tới trước Nhạn Lạc viên, nhìn Tố Nguyệt cùng nha hoàn ở trong viện ngắm tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Nhìn thấy hắn, vẻ mặt kinh hỉ, sau đó thản nhiên cười yếu ớt, lẳng lặng đi theo hắn vào phòng.

Trong phòng, hắn nhìn miệng vết thương nhỏ trên cổ tay, lẳng lặng nhìn Tố Nguyệt, nói:

- Đã bốn tháng nay, cổ trùng không chừng đã quen khí huyết của bổn vương. Tố Nguyệt, nàng có cảm giác không khoẻ hay không?

Tố Nguyệt đau lòng nhìn hắn, hai tròng mắt ẩn tình, lắc đầu:

- Ta không có gì không khoẻ, chỉ là miệng vết thương của chàng. . . . . . Luật, ngươi hẳn rất đau.

Nói xong, bước nhanh tới gần hắn, sau đó dùng tay lạnh như băng vỗ về cánh
tay chất chứa rất nhiều vết thương của hắn, đau lòng không thôi.

Hoàng Phủ Luật khẽ vuốt bàn tay trắng nõn của nàng, an ủi:

- Những vết thương nhỏ ấy không đáng là gì với bổn vương, chỉ cần Tố Nguyệt có thể nhanh chóng khỏe lên. Đến, đem máu ta lấy đi.

- Ân.

Tố Nguyệt nghe lời đưa máu hắn nuốt vào.

Chờ trấn an tốt Tố Nguyệt, hắn mặc hồ cừu vào hướng ngoài cửa vương phủ đi nhanh.

Cửa vương phủ, tùy tùng đã sớm vì hắn chuẩn bị tốt xe ngựa.

- Đi Y Hồng lâu.

Hắn ngồi ở bên trong xe đối tùy tùng lạnh giọng phân phó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui