Ra phủ, hắn để cho xe ngựa hướng hoàng cung mà đi, chính mình thay y phục
hạ nhân màu trắng, cưỡi tuấn mã hướng ngoài thành chạy vội.
Mấy ngày mấy đêm bôn ba, hắn rốt cục tới núi Vũ Sơn trong truyền thuyết kia.
Đợi cho đến khi thấy căn nhà trúc, trời đã gần chạng vạng. Trong phòng một mảnh tối đen.
Hắn đứng ở cửa viện, có chút phiền muộn, thì ra nơi này chính là nhà Ngọc Thanh, là nơi nàng ngày đêm nghĩ tới.
Hắn một thân mệt nhọc đi vào, lại thấy trên tiền thính có mấy thi thể hồng y nằm đó.
Hắn kinh hãi, vội vàng hướng các phòng trong đi, trái tim cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Người của Hồng y thánh sao lại tìm đến đây? Vậy Ngọc Thanh cùng Tần Mộ Phong thì sao?
Trong phòng không có thân ảnh bọn họ, chỉ có một vết máu trên giường.
Sắc mặt hắn đại biến, bọn họ là bị người của Hồng Y thánh bắt được, hay đã đi nơi nào rồi?
Hắn, vẫn là đến chậm một bước.
Hắn ở tại ngôi nhà trúc hai ngày, ở rừng trúc phía sau viện phát hiện phần mộ của Ngọc Thanh.
Xung quanh lạnh lẽo hoang vắng, chỉ có một mảnh rừng trúc đón người tới đó.
Gió núi thổi bay tóc dài của hắn, trong tiếng lá trúc sàn sạt, trong
lòng hắn đột nhiên ẩn ẩn đau.
Ngọc Thanh của hắn, thì ra lại cô độc như vậy.
Hắn hướng đỉnh núi mà đi, quả thực phát hiện dưới gốc lê có lá rơi rụng phủ kín mặt đất.
Hắn đứng ở ngoài rừng, tưởng tượng thấy bộ dáng Ngọc Thanh dưới rừng cây lê nhảy múa.
Nàng hẳn đã từng đứng ở chỗ này, chờ hắn đến?
Hắn đi vào, gió núi thổi loạn tóc dài cùng tay áo của hắn, suy nghĩ phiêu xa.
Sau đó hắn ở trong phòng Ngọc Thanh đợi ba ngày, lại cuối cùng đợi không được bọn họ trở về.
Hắn không thể không xuống núi tìm đường đi tới sông Ngọc Hà, một đường hỏi thăm, không hề thu hoạch được gì.
Đi vào một trấn nhỏ không biết, ở một gian tửu lâu gọi một ít đồ ăn đơn
giản, hắn rốt cục từ trong miệng tiểu nhị biết được mấy hôm trước có một tố bào nam tử ôm một nữ tử bị thương hướng hắn hỏi thăm y quán, rồi đi
đến đi kinh đô.
Hắn mừng rỡ, vội vàng theo lời tiểu nhị hướng y quán chạy đi.
Thầy thuốc ở y quan cho hắn tin tức: nữ tử bộ dạng không có thấy rõ, chỉ nhớ mang máng là bởi vì sảy thai, thân mình bị thương rất nặng, nhưng lại
có một loại độc dược mãn tính, không chừng sống không được bao lâu nữa.
Sau khi nghe xong lời thầy thuốc, tâm hắn càng thêm khẩn trương.
Vì thế hắn ra sức thúc ngựa, nhắm thẳng kinh đô mà đi.
Một đường, lại không có tin tức gì của bọn họ.
Vẻ mặt hắn tang thương vào thành, tuấn mã giơ chân hí vang một tiếng, hắn
lắc nhanh dây cương, áo choàng ở trong gió bay lên, giục ngựa quay đầu,
cũng rốt cuộc không thấy được thân ảnh tố y quen thuộc.
Ngọc Thanh nàng, cuối cùng hắn đã đánh mất.
Hắn, cuối cùng đã thương tổn nàng.
Nhìn ngoài thành, hắn một thân cô tịch.
Trở lại vương phủ, không kịp tẩy đi một thân mệt mỏi, người ở Nhạn Lạc viên liền báo lại nói cổ độc Tố Nguyệt lại tái phát, lần này ho ra máu lợi
hại hơn, nàng giấu diếm mấy ngày, lần này là bởi vì ăn không vô thứ gì,
cho nên bọn họ mới phát hiện ra.
Sắc mặt Hoàng Phủ Luật chấn động, vội vã hướng Nhạn Lạc viên đi tới.
Tố Nguyệt ho mất máu quá nhiều, đang lẳng lặng nằm ở trên giường nghỉ
ngơi, bên cạnh hai nha hoàn lưu loát sửa sang lại ống nhổ cùng thảm
nhiễm huyết kia.
Hắn đi qua, nhẹ nhàng cầm tay Tố Nguyệt, con ngươi lãnh khốc tràn đầy thống khổ.
Hai nữ tử, hắn đều không bỏ xuống được.
Mà hắn, lại chết tiệt không thể bảo hộ tốt các nàng.
Hắn mới là người đáng chết.
Hắn đem Tố Nguyệt bao lấy ở trong lòng mình, đặt ở bên môi, sau đó nhắm
mắt, môi bạc khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn tú nhiễm đau đớn kịch liệt.
Thật lâu sau, hắn mở con ngươi ra, ở trên trán Tố Nguyệt in lên mộ nụ hôn nhợt nhạt, lẳng lặng rời đi.
Ngày kế tiếp, hắn vẫn ở thư phòng, không cò rời đi.
Cho đến những ngày sau, hắn vẫn ở thư phòng, không còn rời đi.
Cho đến một ngày, quản gia dẫn theo cái người mặc miêu kiểu cách đến, bên ngoài nói là đến giúp Nguyệt Vương phi giải cổ trùng.
Hắn lúc này mới mang khuôn mặt tuấn tú tiều tụy đi ra khỏi thư phòng, đi đến Nhạn Lạc viên.
Qua mấy ngày tĩnh dưỡng, Tố Nguyệt ít ho ra máu một ít.
Hoàng Phủ Luật mang theo vị Miêu Cương y giả đến, Tố Nguyệt khi đó đang ngồi ở bên cạnh bàn sao chép kinh tĩnh tâm.
- Tố Nguyệt. – Hoàng Phủ Luật nhẹ gọi một tiếng, sau đó đem bút trong tay nàng hạ xuống, nắm tay nàng đi tới nội thất.
Hắn đỡ nàng nằm xuống:
- Không phải sợ, vị này là thầy thuốc tới xem cổ trùng cho nàng.
- Ân – Tố Nguyệt đáp nhẹ, lẳng lặng nằm xuống.
Miêu Cương y giả đầu tiên là bắt mạch cho Tố Nguyệt, sau đó khẽ vuốt cái bụng của nàng, sắc mặt trầm trọng.
Cuối cùng, hắn đi ra ngoại thất, dùng thanh âm nồng đậm hỗn loạnm, Miêu Cương y giả nói:
- Nguyệt Vương phi chính là bị “kim tằm”, đây là một loại cổ trùng lớn
bằng móng ngón tay cái, ăn thịt nên đã lớn lên, có thể là Nguyệt Vương
phi ngày thường hay ăn chay, cho nên cổ trùng này cũng không có lớn lên
mà ở trong bụng dao động.
- Kia nàng ho ra máu là chuyện gì xảy ra?
Hoàng Phủ Luật vội la lên, nếu quả thực như hắn nói, vậy vì sao lại ho ra máu lợi hại như vậy?
- “ kim tằm ’ này là một loại ký sinh cổ, nếu tố chất thần kinh kí vào
thân thể tâm tình bình thản, nó cũng sẽ bình thản; nhưng nếu kí sinh vào thân thể quá hỉ quá ưu, nó sẽ ở trong cơ thể xao động, tiện đà làm cho
người nó kí sinh nôn ra máu, khí hư.
Đôi mắt Hoàng Phủ Luật trầm xuống, lo lắng nhìn về phía nội thất.
Miêu Cương y giả tiếp tục nói:
- Tuy rằng Nguyệt Vương phi trước mắt không tính là bệnh quá nặng, nhưng
bởi vì cổ trùng này ở trong cơ thể Nguyệt Vương phi đã hơn một năm, nó
đã muốn cùng Nguyệt Vương phi tương sinh tương khắc, cực độ quen thuộc
khí huyết của Nguyệt Vương phi. Như vậy đi xuống cũng không phải chuyện
tốt, nếu nó đã ở trong bụng thời gian quá dài, cho dù không quá lâu, nó
cũng sẽ ở trong bụng dao động.
- Vậy có biện pháp nào có thể đem nó lấy ra không?
Hoàng Phủ Luật rống lên, gân xanh trên trán bởi vì vội vàng không thôi nên nổi cả lên. Còn tiếp tục như vậy, Tố Nguyệt sẽ chết.
Miêu Cương y giả thở dài:
- Có thể nói là không có cách nào làm cho cổ trùng này rời đi kí thể này, huống chi nó cùng Nguyệt Vương phi đã tương sinh tương khắc. . . . . .
- Có thể nói là nói như thế nào, nói cho bổn vương, rốt cuộc có biện pháp nào không đem nó lấy ra?
Hoàng Phủ Luật gầm lên giận dữ, đánh gãy lời nói của Miêu Cương. Con ngươi
hung ác nham hiểm lập tức ánh lên tia lạnh lẽo, hắn gắt gao nhìn chằm
chằm người trước mặt:
- Nhất định phải cứu nàng, bằng không, bổn vương cho đầu ngươi rơi xuống đất!
Miêu Cương y giả nhìn vẻ mặt tức giận của nam nhân tuấn đĩnh trước mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt.
Nam nhân trong truyền thuyết lãnh tàn ở Thân vương phủ quả thật là không
tầm thường nha, không phải tham luyến số lượng tiền thưởng lớn, hắn cũng không đáng đến mức để đầu mình rơi xuống đất. Quả thật là ứng với câu
kia “Người chết vì tài, chim chết vì mồi”.
Hắn dùng tay áo chà xát mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy nói:
- Cũng không phải không có cách nào, chính là biện pháp kia. . . . . .
- Nói thẳng phương pháp! – Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật tức giận hơi dịu đi một chút ít.
- Cổ trùng này thích khí huyết người mới sinh ra, chỉ cần nó quen một
người có khí huyết khác, là có thể đem dẫn. – Miêu Cương y giả nói thật
cẩn thận, phương pháp này chính là bảo hộ cho cái mạng nhỏ rơm rạ của
hắn.
- Làm như thế nào? – Nam nhân trước mặt hắn vẫn lạnh nhạt nói, rõ ràng đã không có tức giận vừa rồi.
Miêu Cương y giả suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ cần có một người khác nguyện ý mỗi ngày lấy máu của chính mình nuôi nấng nó, đợi cho một đoạn thời gian nó quen khí huyết một người khác,
tự nhiên để cho người kia đem máu ra dẫn nó đến.
- Cần bao lâu?
- Ít nhất nửa năm, hoặc là càng lâu, hơn nữa là mỗi ngày cấp máu cho nó. Huống hồ. . . . . .
- Nói!
- Huống hồ cổ trùng này được nuôi bằng máu mà lớn hơn một chút, khi đó
Nguyệt Vương phi chậm rãi sẽ có cảm giác thống khổ. . . . . . Cho nên
nói phương pháp này nhất định có mạo hiểm, nhưng là phương pháp duy nhất có thể đem cổ trùng lấy ra.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Luật bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm, hắn gắt gao nhìn chằm
chằm vị Miêu Cương y giả này, suy tư trong lời nói hắn có thật hay
không.
- Nhớ kỹ, máu của người này phải là tự nguyện, bởi vì nó cảm thụ được tâm tình Nguyệt Vương phi, bằng không nó sẽ không lấy máu người kia. Hơn
nữa, Nguyệt Vương phi ngàn vạn lần không thể xúc động, tâm tình nhất
định phải bình thản.
Miêu Cương y giả ở trước ánh mắt hắt lạnh lẽo không sợ chết nói một câu nữa, thứ nhất là thân chức trách của thầy thuốc, thứ hai là nếu xảy ra sơ
xuất gì, hắn không chỉ tiền thưởng lấy không được, hơn nữa khó giữ được
cái mạng nhỏ này.
Đôi mắt Hoàng Phủ Luật nặng nề, sau một lúc lâu, hắn vung tay lên:
- Dẫn hắn đi ra ngoài, trước mắt đừng cho hắn rời khỏi kinh hai tháng, dẫn hắn đến lĩnh thưởng.
- Vâng, Vương gia. – Quản gia y lệnh làm việc, dẫn theo Miêu Cương y giả đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Luật đi đến nội thất, một đôi con ngươi một tầng lạnh lẽo tức khắc
nhiễm một tia ôn nhu, hắn nhẹ nhàng đến bên giường nữ tử đang nằm, nhẹ
hô một tiếng:
- Tố Nguyệt. . . . . .
Chiều tà nhuộm đỏ màu sắc trời như màu máu.
Trong kinh đô tất cả cảnh trí đều đắm chìm trong phiến sắc màu đỏ.
Thê lương, sáng lạn, lộ ra vẻ điêu linh.
Trên giường một tố y nữ tử lẳng lặng nằm ở trong lòng nam nhân, một thân tố y gọn gàng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhiễm màu hồng hồng, đã
nhìn không ra vẻ mặt tái nhợt ban đầu.
Nàng lẳng lặng nhìn dưới chân núi, mi tâm ưu sầu, khóe mắt mang ý cười nhẹ nhàng:
- Tần đại ca, nơi này thật đẹp.
Tố y nam tử ôm sát nàng, thanh âm khàn khàn nói không nên lời:
- Ừ, nơi này trời chiều rất đẹp, có thể cùng Ngọc Thanh ngắm trời chiều thật tốt…
Hắn không có nói thêm gì nữa, mà là ôm chặt thân mình nữ tử, cằm gắt gao để ở thái dương của nàng, trên phiến trời chiều như màu máu kia lẳng lặng
rơi một giọt lệ.
Nữ tử ở trong lòng hắn nhìn lên trời chiều suy yếu cười yếu ớt:
- Hắn đã mang ta đã tới nơi này một lần, chúng ta xem qua một lần trời chiều, đáng tiếc. . . . . . Không còn có cơ hội nhìn.
Nói xong đã thấy môi nàng khẽ run rẩy, đôi mắt đẹp đượm buồn, lộ ra giọt trong suốt thê lương, sau đó chậm rãi mất đi nhan sắc.
- Ngọc Thanh.
Nam tử ôm thân mình nàng dần dần hạ xuống, nghẹn ngào:
- Ngọc Thanh, không cần ngủ, chúng ta lập tức đi tới kinh đô. Ngươi lập
tức có thể nhìn thấy hắn. . . . . . Ngọc Thanh, không cần ngủ, Ngọc
Thanh. . . . . .
Hắn bất lực ôm chặt nàng, khóe mắt lại rơi tiếp một giọt lệ.
Nữ tử cuối cùng suy yếu cố mở mí mắt ra, nước mắt rơi xuống:
- Ta thủy chung là đợi không được hắn , đợi không được . . . . . . Tần
đại ca, tro cốt của ta nhất định. . . . . . muốn đưa đến tay hắn. . . . . .
- Ngọc Thanh.
Tố y nam tử đau lòng ôm lấy nàng, bước nhanh hướng dưới chân núi chạy.
- Ngọc Thanh, nàng nhất định phải chống đỡ, ta hiện tại liền mang nàng đi tìm hắn.
Gió đêm nhấc mái tóc dài của hai người lên, trong phiến huyết sắc kia, tay áo tố màu thê lương khởi vũ.
Đi đến giữa sườn núi, nam tử cước bộ dồn dập bỗng dừng lại.
- Ngọc Thanh, nói chuyện với ta đi. Ngọc Thanh. . . . . . – Hắn rống lên.
Đã thấy thân thể trong lòng mình muốn ngã xuống dưới, dung nhan tái nhợt mang theo lệ, cũng rốt cuộc nhìn không thấy gì nữa.
- Không ——
Nam tử rống lên tê liệt, thanh âm quanh quẩn trong sơn cốc, thật lâu sau vẫn quanh quẩn.
Một ngày đó, Hoàng Phủ Luật bắt đầu thực hiện phương pháp kia.
Hắn mỗi ngày sẽ ở trên cánh tay mình cắt một miệng vết thương nhỏ, sau đó
để bên miệng Tố Nguyệt, Tố Nguyệt đầu tiên là đau lòng không chịu nhận,
sau hắn thuyết phục nàng cuối cùng cũng đáp ứng thử.
Đã nhiều ngày trôi qua, hiệu quả là có, Tố Nguyệt không hề ho ra máu, có thể đi đứng, sắc mặt cũng hồng nhuận lên rất nhiều.
Hắn yên tâm hơn, vì thế giúp nàng tĩnh dưỡng, dặn nha hoàn bên cạnh vài câu, lẳng lặng đi ra Nhạn Lạc viên.
Ra đến ngoài viện, trong lòng đột nhiên có một trận bối rối, còn kèm theo hơi hơi đau đớn.
Hắn ôm ngực, đi về phía Tịch Lạc viên.
Trận đau đớn này là vì Ngọc Thanh sao?
Đoạn thời gian này hắn phái rất nhiều ám bộ đi tìm hiểu, lại thủy chung không có chút tin tức.
Mà bên Diệp Lạc sơn trang kia, cũng thủy chung Mộ Phong không có tin tức gì.
Ngày qua ngày tâm tình không yên, hàng đêm lo lắng, cuối cùng hối hận đã làm ra quyết định như thế.
Hắn sợ Ngọc Thanh cứ như vậy biến mất không còn thấy.
Hắn rất sợ, bởi vì bối rối trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
- Vương gia, Diệp Lạc sơn trang vừa mới cho người đến, nói người phải qua đó một chuyến. – Quản gia vội vã chạy tới, dáng vẻ hớt hải.
Hoàng Phủ Luật kinh hãi:
- Mau chuẩn bị xe! – Thân cảnh cao lớn tức khắc hướng cửa mà đi.
Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, hắn đã đứng trước đại môn Diệp Lạc sơn trang.
Hắn bước vào, lại không có nhìn thấy thân ảnh Tần Mộ Phong.
Hắn tức khắc hướng vào trong hậu viện mà đi, cước bộ dồn dập vạn phần.
Xa xa, liền thấy được thânn ảnh tố màu của Tần Mộ Phong đứng ở ngoài cửa sương phòng.
- Mộ Phong, Ngọc Thanh đâu? – Hắn vội hỏi.
Vẻ mặt Tần Mộ Phong đau đớn kịch liệt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tự trách cùng xót xa.
Ngực hắn bỗng đau xót, một phen đẩy Mộ Phong ra, hướng phòng bên trong cánh cửa chạy vào.
Sau đó, hắn ngừng cước bộ, thân mình run rẩy.
Nữ tử nằm ở trên giường không hề nhúc nhích là Ngọc Thanh của hắn sao? Vì cái gì nàng không chịu mở to mắt liếc hắn một cái?
Hắn đi qua, một tay ôm lấy thân thể lạnh như băng ôm sát vào trong ngực
mình, liều mạng ôm sát, sau đó dùng lửa nóng chế trụ cánh môi của nàng…
Tất cả, đều lạnh như băng.
Cuối cùng vẫn không thể làm nàng có một tia đáp lại.
Dù chỉ là một chút ít.
Ngọc Thanh, nàng xem, ta đã tới, mở mắt ra nhìn ta đi, Ngọc Thanh.
Hắn ôm chặt thân mình lạnh như băng của nàng, rống lên đau đớn:
- Ngọc Thanh, vì cái gì lại như vậy? Vì cái gì?
Thân mình hắn run rẩy, đem cơ thể Ngọc Thanh đã không có nhiệt độ khảm vào trong ngực, rốt cục cũng đau đớn khóc thành tiếng:
- Ngọc Thanh, là ta sai lầm rồi, ta không nên ra quyết định như vậy cho nàng đi… Ngọc Thanh, là ta đáng chết. . . . . .
- Thì ra là Ngọc Thanh trúng độc “Tây Vực hồng hoa”.
Tần Mộ Phong khàn khàn:
- Luật, nàng vẫn luôn luôn chờ ngươi.
Hoàng Phủ Luật đem khuôn mặt mình chôn ở bên gáy Ngọc Thanh, lệ rơi đầy mặt.
Cuối cùng, hắn ôm lấy thân mình không còn hô hấp kia, khuôn mặt tuấn tú bi thương hướng ra ngoài cửa mà đi.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng ôm nàng đi vào trong vương phủ, không nói một lời, con ngươi hung ác nham hiểm tràn đầy đau xót, đôi môi mím lại, khớp hàm cắn chặt, trên thân ảnh cao lớn tản ra một loại phách lạnh lẽo cùng cô
tịch.
Đi thẳng đến tiền thính, hắn ngồi trên mặt đất, sau đó đem thân mình lạnh
như băng kia gắt gao ôm vào trong ngực, nhu tình che kín trên mặt, tay
vuốt ve mơn trớn gương mặt Ngọc Thanh, khàn khàn:
- Ngọc Thanh, chúng ta đã về đến nhà, ta không bao giờ … để nàng rời đi nữa, Ngọc Thanh của ta.
Mà Ngọc Thanh trong ngực hắn không có đáp lại.
Nàng rốt cuộc không cảm giác được hắn đã tỉnh ngộ, cũng không cảm thụ được
đau xót của hắn, nàng chỉ biết là nàng đợi không được hắn nữa, rốt cuộc
đã không đợi được nữa.
Hoàng Phủ Luật đem nàng run rẩy ôm sát vào ngực, khuôn mặt tuấn tú chôn ở bên vai nàng, thống khổ khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...