- Ngọc thanh!
Nam nhân đứng trước mặt nàng, vạn lời muốn nói không biết bắt đầu từ đâu.
Ngọc Thanh nhìn hắn, lòng bàn tay có chút run rẩy.
Hắn như thế nào lại tới nơi này?
Tần Mộ Phong xoay người, nhìn Hoàng Phủ Luật, đem thái độ của hai người thu hết vào đáy mắt, hắn nói:
- Luật, ngươi đi theo ta tới sao?
Có kinh ngạc những cũng rất thản nhiên.
Hoàng Phủ Luật không trả lời, mà hướng tố y nữ tử đi tới, giọng khàn khàn:
- Ngọc Thanh, rốt cuộc ta cũng tìm được nàng.
Ngọc Thanh cười trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Tìm được ta rồi sao nữa? Ta đã viết thư hưu ngươi, chúng ta không còn quan hệ.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi sau đó nói với Tần Mộ Phong:
- Tần đại ca, chúng ta đi vào trong phòng thưởng rượu. Ta ủ rượu mơ ngon lắm, chờ ngươi tới uống cùng từ nãy.
Còn không thèm liếc Hoàng Phủ Luật một cái đã quay người bước vào
nhà, Tần Mộ Phong bất đắc dĩ nhìn nam bào xanh đen, đi theo vào nhà.
Thời điểm hắn đi vào, thấy Ngọc Thanh tay đang cầm bình rượu run rẩy.
- Ngươi đang kích động.
Hắn ngồi xuống, cực kì khẳng định nói.
Ngọc Thanh buông bình rượu, yếu ớt nói:
- Tần đại ca nếm thử chút xem, sở trường của ta là ủ rượu mơ, phụ thân và sư huynh đều rất thích uống.
Tần Mộ Phong nâng chén nhấp một ngụm, khen:
- Hương vị thật không tồi, Ngọc Thanh quả thật là cao thủ.
Lại nhìn tới nữ tử không thèm nghe hắn nói, mà đem chén rượu một ngụm uống cạn, hắn không thể không cầm tay nàng ngăn cản, khuyên nàng:
- Tội gì? Ngươi hiện tại đang mang thai, không thể uống nhiều như vậy.
Hắn thản nhiên liếc ra ngoài cửa sổ, nói:
- Không định tha thứ cho hắn thật sao? Hắn đã nhận ra tình cảm của mình rồi.
Ngọc Thanh buông chén rượu, nụ cười trên mặt biến mất:
- Bất luận kẻ nào đều không so được với vị trí của Mạnh Tố Nguyệt trong lòng hắn, ta tự biết bổn phận của chính mình.
Tần Mộ Phong cũng buông chén rượu, nhìn nữ tử ẩn nhẫn bi thương, bất đắc dĩ nói:
- Trước kia quả thực Luật với Tố Nguyệt có ân ái, bất quá đó đã là
chuyện hai năm trước đây. Ngươi nên biết rằng, thời gian là thứ vô tình
nhất, huống hồ, ta cảm thấy tình cảm Luật dành cho Tố Nguyệt đã thành xa cách. Có lẽ nguyên do bởi cuộc sống trong hoàng thất từ nhỏ, thường
xuyên phải chứng kiến cảnh người gian lục đục với nhau, hơn nữa hắn cũng không thân cận với mẫu hậu. Hắn, có lẽ là tham luyến nụ cười của Tố
Nguyệt.
Ngọc Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng lắng nghe.
- Ta nghĩ Luật vẫn có tâm lý muốn bảo vệ Tố Nguyệt, Tố Nguyệt vốn sợ
tối, hắn liền không bao giờ đem nàng đến những nới tối tăm, cũng không
mang nàng ra ngoài nhiều. Trong ấn tượng của ta, bọn họ rất ít khi đi ra ngoài. Tố Nguyệt là một nữ tử rụt rè, trước nay đều nở nụ cười nhẹ
nhàng, ăn nói dịu dàng, tựa hồ chưa từng tức giận….. nhưng hiện tại Tố
Nguyệt thay đổi rồi, nàng ấy thậm chí còn không cười.
Hắn thở dài.
Ngọc Thanh thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa, hỏi hắn:
- Tần đại ca sao hôm nay lại nói chuyện này?
Tần Mộ Phong nâng chén, nhấp một ngụm rượu mơ, nở nụ cười:
- Bởi vì hắn là một tên ngu ngốc, khiến cho cả hai nữ tử đều bị tổn thương, hôm nay ta đành nói hộ hắn đôi câu, ngươi tin không?
Ngọc Thanh nắm chặt khăn trong tay, không nói.
Tần Mộ Phong hãy còn cười, nói:
- Giải dược kia không biết hắn dùng cái gì trao đổi với Hồng y thánh
để lấy được. Hắn sợ ngươi không chịu nhận, bèn nhờ ta đưa hộ. Có lẽ là
lo lắng nên đi theo ta. Ha ha. Sự tình như thế này là lần đầu tiên ta
chứng kiến.
Vừa cười nói như vậy, hắn lại nhấp một ngụm rượu nữa:
- Rượu này quả thật càng uống càng mê say a, chỉ tiếc người nào đó không được uống.
Hắn dường như đang nói cho “người nào đó” nghe.
Ngọc Thanh nhìn theo tầm mắt hắn, quả nhiên thấy được thân ảnh cao to đứng ở cửa.
Nam nhân đi vào, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Ngọc Thanh, một khắc không rời. Ngọc Thanh đột nhiên nghiêng đầu đi, không hề nhìn hắn.
- Luật, Ngọc Thanh, các ngươi cứ từ từ nói chuyện, ta đi ra ngoài trước.
Tần Mộ Phong biết điều đứng lên, cười khẽ một tiếng, lẳng lặng đi ra khỏi cửa.
- Tần đại ca!
Ngọc Thanh gọi theo, nhưng thấy hắn đã cố ý ra ngoài, đành xoay người, nhìn về phía cửa sổ.
- Phong hưu thư kia ta đã hủy đi rồi, cho nên vẫn không được coi là hưu thư.
Nam nhân phía sau bước tới gần nàng vài bước, trầm ổn mở miệng.
Ngọc Thanh nhìn hoa mẫu đơn ngoài cửa sổ, dáng vẻ lạnh nhạt:
- Kỳ thực ta và ngươi đều hiểu được, phong hưu thư kia có hay không
cũng không quan trọng. Thời điểm ta với Mạnh Tố Nguyệt đứng đó, ngươi đã lựa chọn Tố Nguyệt, vậy chăm sóc tốt cho nàng đi. Ta …….cũng sẽ sống
tốt.
Nói xong câu này, nàng đột nhiên xoay người, hai tay hướng ra cửa:
- Mời ngươi đi cho, về sau đừng đến quấy rầy cuộc sống của ta nữa, ta hiện tại sống rất tiêu diêu tự tại.
- Ngọc thanh!
Nam nhân đau xót, một tay kéo lấy nàng vào trong ngực, ôm chặt nàng đang giãy dụa.
- Ngọc Thanh, không cần đối với ta như vậy
Thân mình rõ ràng có chút run rẩy.
- Ngọc Thanh….
Ngọc thanh bị cánh tay hữu lực vây khốn, trán liền dán vào lồng ngực
hắn, làm cho âm thanh tim đập quen thuộc truyền vào màng nhĩ nàng.
Nàng giãy dụa, nam nhân ôm càng chặt, bàn tay khẽ vuốt ve tóc nàng, thống khổ nói:
- Ngọc Thanh đừng rời xa ta nữa được không? Ta nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng. đừng bỏ ta đi nữa, được chứ?
Cánh tay siết eo nàng càng chặt, thẳng đến khi thân mình hai người không còn khe hở.
Ngọc Thanh cũng thôi giãy dụa, cuối cùng lặng im trong lồng ngực hắn, không nói câu nào.
Nam nhân này lần đầu tiên nói muốn nàng, lại như phù dung sớm nở tối tàn lần nữa hay sao?
Tựa như đêm mưa đó, hắn cuối cùng cũng đem lời hứa hẹn cho nàng hóa thành tro bụi. Nàng ở trong lòng hắn, nhẹ nói:
- Ngươi làm sao có thể vừa yêu Mạnh Tố Nguyệt, vừa nói với ta như
vậy? Ngươi có biết hay không, nếu nàng ấy nghe được những lời này, sẽ
thương tâm cỡ nào?
- Ta biết.
Nam nhân thống khổ, nhắm mắt lại.
- Ta biết đã khiến nàng đau đớn cỡ nào, ta biết thời điểm ta chọn Tố
Nguyệt, đã thương tổn nàng sâu sắc đến mức nào. Ngọc Thanh, ta không thể bỏ xuống Tố Nguyệt, bởi vì ta nợ nàng ấy. Nhưng nàng lại khác, nàng
chiếm một góc nơi này của ta.
Hắn nhẹ nhàng buông nàng, đem tay Ngọc Thanh áp lên ngực hắn:
- Không có nàng, nơi này sẽ thiếu đi một góc, nàng cảm nhận được không? Nó đang kêu gọi nàng.
Nam nhân một lần nữa ôm lấy nàng, thấp giọng:
- Ta vẫn cho rằng ta yêu Tố Nguyệt, ta từng cố gắng đi tìm dấu vết ta với nàng ấy, nhưng nàng luôn là người ta mộng mỗi đêm. Nàng làm cho nơi này của ta đau lắm, thực sự rất đau. Những ngày không có nàng, ta mới
biết ta nhớ nàng cỡ nào, nhớ bộ dáng quật cường của nàng, nhớ bộ dáng
nàng rơi lệ, nhớ bộ dáng nàng nhu tình như nước….
Nước mắt Ngọc Thanh rốt cuộc cũng rơi như mưa, nàng nhắm mắt, làm cho nước mắt chảy xuôi theo hai má.
Nàng bỗng nhiên rời khỏi vòng tay của nam nhân, nói:
- Ngươi cuối cùng vẫn là người vô tình, có thể nói không thương rồi
lại yêu. Ngươi vẫn nên đi thôi. Gương đã nát, cho dù hợp lại cũng vẫn có dấu vết rách!
- Ngọc Thanh…
Nàng đột nhiên xoay người, lạnh nhạt nói:
- Đi đi!
Sau đó nhìn hoa mẫu đơn ngoài cửa sổ, bóng dáng kiên quyết.
Bên trong yên tĩnh, nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của hai người.
Một lúc lâu sau, nam nhân cũng không nói thêm gì, nhìn bóng dáng nàng thật sâu, rồi bước đi ra cửa.
Nữ tử thủy chung không quay đầu lại.
Đợi cho tiếng bước chân rời đi, đôi vai Ngọc Thanh mới buông lỏng, xụi lơ trên tháp thượng, vẻ mặt ưu thương.
- Hắn đi rồi
Tân Mộ Phong đi vào, đem vẻ đau lòng của nàng thu vào hết trong đáy mắt:
- Nếu hắn đã nhận ra tình cảm của mình, vì sao vẫn còn muốn tra tấn lẫn nhau?
Ngọc Thanh nhìn phiến xanh biếc ngoài cửa sổ, mắt không có tiêu cự.
- Bởi vì sợ hãi.
Tần Mộ Phong nhìn ra phía hoa mẫu đơn theo tầm mắt Ngọc Thanh.
Hắn hiểu, bởi vì đã chịu quá nhiều đau thương, cho nên sợ hãi đau xót.
Mà nàng, cũng muốn tránh né.
Hắn yên lặng nhìn nàng, hỏi:
- Nếu bây giờ ta mang ngươi đi, ngươi nguyện ý không?
Ngọc Thanh nhìn về phía hắn.
- Tần đại ca?
Tần Mộ Phong cười:
- Cùng nhau du ngoạn thiên hạ thì sao? Đây là biện pháp tốt nhất,rời đi
- Tần đại ca, ta…..
Ngọc Thanh một lần nữa đem tầm mắt hướng ra bông hoa mẫu đơn, nhíu mi không nói.
- Đứa ngốc, ta chỉ nói đùa thôi, nơi này tốt như vậy, vì sao phải rời đi?
Nói xong hắn thích ý ngồi xuống:
- Nào, lại đây uống rượu với ta. Ấy, rượu ngươi làm ngon quá, sợ ta sẽ nghiện mất.
Vừa nói đã rót xong hai chén, giơ lên một ly, một ly uống cạn.
Ngọc Thanh ngồi xuống đối diện hắn, ưu sầu càng sâu.
Trời tối, Ngọc Thanh tiễn Mộ Phong ra đại môn.
Hai người đi tới biệt viện, mới phát hiện một thân ảnh cao lớn đang đứng đó.
Tần Mộ Phong và Ngọc Thanh đồng loạt nhíu mày.
Nam nhân quay người lại, đôi mắt trở nên tối sầm quyền bên cạnh người đã sớm nắm chặt.
Tần Mộ Phong tà nịnh cười, đem khuôn mặt tuấn tú tới gần Ngọc Thanh, ngón tay dài nhẹ xoa khuôn mặt nàng:
- Ngọc Thanh, trên mặt ngươi có cái gì này, ta giúp ngươi lau.
Ngọc Thanh tin là thật, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên:
- Ở nơi nào? Tần đại ca giúp ta lau đi.
Tà nịnh trong mắt Tần Mộ Phong càng sâu, chỉ nghe xa xa một tiếng
“răng rắc” giòn tan, ngón tay lướt trên khuôn mặt nàng dừng lại, hắn
cười nói:
- À, thì ra ta nhầm rồi, trên mặt ngươi không có gì.
Sau đó vẻ mặt trêu tức nhìn về phía đen bào nam nhân ghen tức đầy mặt kia.
Ngọc Thanh lúc này mới hiểu ra.
Nàng liếc Hoàng Phủ Luật đang xám mặt, sau đó quay sang nói với Tần Mộ Phong:
- Tần đại ca, không còn sớm nữa, ngươi về sơn trang đi.
Tần Mộ Phong nở nụ cười, ngược lại xoay người Ngọc Thanh về phía cửa:
- Ngươi đi vào trước đi, ta nghĩ còn người nào đó có chuyện muốn nói với ta.
Ngọc Thanh lo lắng liếc mắt một cái, cuối cùng lẳng lặng đi vào viện.
Chờ nữ tử đi vào, Hoàng Phủ Luật tiến lên nắm vạt áo Tấn Mộ Phong, rống giận:
- Tần Mộ Phong, ngươi cố ý!
Tần Mộ Phong ngăn tay hắn, nói:
- Làm gì giận dữ vậy, ta cũng chỉ đùa với ngươi một chút thôi. Nếu một ngày ta thật sự đem Ngọc Thanh đi, ngươi sẽ giết ta sao?
Mày kiếm Hoàng Phủ Luật nhăn lại, đôi mắt lạnh như băng:
- Ngươi dám! Tần Mộ Phong, nếu ngươi dám mang nàng đi, ta liều mạng với ngươi.
Tần Mộ Phong cười lớn hơn nữa, tuấn mỹ yêu diễm, khuôn mặt mang theo chút cô đơn, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi có biết nàng vì cái gì mà không chịu theo ta đi không? Vì
nàng vẫn chưa hoàn toàn hết hi vọng ở ngươi, bởi vì nơi này vẫn còn
ngươi!
Hắn chỉ chỉ vào ngực mình:
- Nàng cuối cùng cũng không bỏ xuống được, ngươi hiểu chưa?
Hắn rốt cuộc rống lên với Hoàng Phủ Luật:
- Bởi vì ngươi thương tổn nàng quá sâu, nàng cũng chỉ biết cố tránh
mà thôi. Ngươi, tên hỗn đản này, chỉ biết tổn thương nàng thôi!
Nói xong, một quyền đã vung xuống
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật hứng trọn nắm đấm, máu từ miệng chảy ra, hắn dùng tay lẳng lặng lau đi, cũng không thu tay lại, hắn
nói:
- Ta sẽ chờ ở chỗ này cho đến khi nàng tha thứ mới thôi, ta nhất định sẽ yêu nàng thật nhiều, không để nàng thương tổn nữa.
Tần Mộ Phong nhìn vẻ kiên quyết của hắn, trầm giọng:
- Hi vọng là thế. Nếu như ngươi lại làm cho nàng tổn thương lần nữa,
ta sẽ quyết không vui đùa như hôm nay nữa đâu. Ngươi cứ thử thương tổn
nàng xem, ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy nàng nữa.
- Ngươi cứ từ từ chờ đi.
Nói xong hắn liếc nhìn vị huynh đệ của mình, tiêu sái rời đi.
Ban đêm, thân ảnh cao lớn đứng ở cửa biệt viện, suốt một đêm.
- Tỷ tỷ, không thể tưởng tượng được, Vương gia đã đứng ở cửa một đêm.
Mới sáng sớm, Tiểu Xu hớt hải chạy vào thông tri.
Tố y nữ tử ngồi bên cửa sổ, nắng sớm xuyên thấu qua bạc lụa mỏng
chiếu lên khuôn mặt nàng, có chút tiều tụy. xem ra đêm qua, nàng cũng
không ngủ được.
Nàng không nói, chỉ lẳng lặng bắt tay may y phục cho tiểu hài tử, tay cầm kim, có chút run rẩy.
- Tỷ tỷ, ngàn vạn lần không cần tha thứ cho Vương gia bạc tình kia, hắn rất đáng giận, tỷ tỷ nhất thiết không cần ra mặt đâu.
Nữ tử vẫn lặng im.
Ở cửa truyền đến tiếng bước chân, một tố sam lão phụ nhân xuất hiện ở cửa.
- Phượng di nương.
Nữ tử rốt cục cũng đứng lên nghênh đón.
- Thanh nhi, hắn thật sự đã đến đây.
Dung Phượng Nương ngồi xuống, vẻ mặt thất sắc. bà cầm tay Ngọc Thanh, vội nói:
- Thanh nhi, con ngàn vạn lần không được trở về bên hắn, hắn không
thích hợp với con đâu, nghe lời di nương đi con, Tần trang chủ mới là
người tốt.
Ngọc thanh nắm chặt tay Phượng di nương, điền đạm nói:
- Phượng di nương, con biết nên làm như thế nào, đa tạ người đã quan tâm.
Không muốn bàn về việc này nữa, nàng cầm lấy y phục dành cho tiểu hài tử cho lão phụ thân xem:
- Phượng di nương, người xem y phục này như nào? Nếu hài tử trong bụng là nữ tử, thì y phục này có được hay không?
Dung Phượng nương tính tế nhìn, nói:
- Y phục này thật thanh nhã, rất hợp với nữ tử. Bất quá Thanh nhi, phải nghe lời di nương, không cần liên lụy với nam tử kia.
Ngọc Thanh cầm lại y phục tiếp tục may.
- Thanh nhi, di nương cũng không nói thêm nữa, tự con phải biết phân biệt thiệt hơn.
Dung Phượng nương thở dài một hơi, quay sang nói với Tiểu Xu:
- Tiểu xu, thuốc bổ có lẽ sắc xong rồi, ngươi bưng tới đi.
- Vâng
Tiểu Xu nhu thuận lui ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...