Ngày thứ hai, trong phủ vẫn không ai đến Tịch Lạc viên đưa đồ ăn.
Tiểu muội tức giận vội vàng đi thiện đường, còn lại Ngọc Thanh nằm trên giường mơ màng.
Tối hôm qua canh bốn nàng mới ngừng đánh đàn, lên giường nằm mà tâm vẫn loạn như ma.
Thật vất vả chờ đến tảng sáng, nàng mới nhắm mắt, thấy buồn ngủ.
Đang mơ mơ màng màng, bỗng thấy cảm giác buồn nôn trỗi lên, nàng vội vàng ngồi dậy, nôn ra một trận.
Rõ ràng ngày hôm qua nàng vẫn chưa ăn gì, huống hồ bình thường nàng
đều ăn mấy thứ thức ăn nhẹ, không rõ vì sao lại có cảm giác buồn nôn
này.
Nôn khan nửa ngày, vẫn không thể phun ra thứ gì, cũng hết sạch buồn ngủ.
Nàng không thể không đứng dậy rời giường, ngồi trước gương đồng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy trong gương.
Hắn chải tóc cho nàng, cũng chính là hình ảnh của một ngày nào đó. Ngay lập tức, bầu trời của nàng đổi sắc.
Nàng từ sườn phi bị giáng xuống thị thiếp, nàng thậm chí còn không kịp tham luyến, hết thảy tựa như giấc mộng bị đánh nát.
Nàng thất vọng, vì hắn không tin tưởng nàng.
Ngoài cửa, Tiểu Xu bưng bàn thức ăn đi vào, khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ vẻ hùng hổ như lúc đi.
“Tỷ tỷ, hồ ly tinh kia rất làm càn, cư nhiên là nàng ta hạ lệnh không cho nhà bếp đưa thức ăn đến.”
“Còn có, hồ ly kia quản hết mọi chuyện trong phủ. Nàng ta nghĩ mình
là ai, không phải một ả thị thiếp thị tẩm sao? Được vương gia sủng ái
vài ngày liền không đem toàn vương phủ không đặt vào mắt, xem ngày nào
đó không có tên Vương gia bạc tình kia che chở, nàng còn dám kiêu ngạo
như vậy không…”
Nghe lời này, Ngọc Thanh đã hiểu được đôi chút.
Nàng lẳng lặng đứng dậy: “Tùy người ta đi, nàng cũng chỉ là một nữ tử đáng thương.”
Tiểu Xu buông khay thức ăn, oa oa kêu to: “Tỷ tỷ, là ả ta hại ngươi cùng Vương gia có hiểu lầm a!”
Ngọc Thanh đáp nhẹ: “Nếu nam nhân kia chịu tin tưởng ta, thì có ai có thể li gián chúng ta? Hôm nay ta mới tin chắc, này, chỉ là hoa trong
gương, trăng trong nước, phù dung sớm nở tối tàn.”
Tiểu Xu không nói gì, nếu vị Vương gia bạc tình kia chịu tin tưởng tỷ tỷ, con hồ ly tinh kia sao có thể kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên? Ngàn
sai vạn sai, đều là lỗi của nam nhân kia.
Nàng bình tĩnh trở lại, liền cầm mấy đĩa thức ăn đơn giản cùng cháo
trắng đặt lên bàn, “Tỷ tỷ, chúng ta không nói này đó, ăn đồ ăn sáng đi.”
Ngọc Thanh ngồi xuống, tuy rằng trong lòng thập phần không muốn ăn,
nhưng vẫn bắt buộc chính mình giơ đũa lên. Nàng không muốn chỉ vì nam
nhân kia mà làm chính mình tiều tụy không chịu nổi.
Gắp một miếng rau xanh bỏ vào miệng, tinh tế nhấm nuốt, may mắn không thấy buồn nôn. Sau đó bưng bát cháo trắng lên, lẳng lặng uống xong.
“Tỷ tỷ, còn có cảm giác buồn nôn sao? Mặt của ngươi thoạt nhìn tái
nhợt.” Tiểu Xu ngồi cạnh lo lắng hỏi, nàng thật sự có chút lo lắng tỷ
tỷ.
Ngọc Thanh nhẹ cười: “Hiện tại không phải ta đang ăn ngon sao? Không có việc gì.”
“Tiểu Xu đi mời đại phu đến xem đi.”
Ngọc Thanh lắc đầu: “Không cần, thật ra tỷ tỷ hơi muốn ăn ô mai.”
“Trước đó vài ngày ta thấy trong phủ có cây mơ chín, đợi lát nữa ta đi hái về làm ô mai ăn nhé?”
“Ta cũng đi hái, còn có thể làm chút rượu mơ.”
“Vâng, vậy tỷ tỷ chúng ta nhanh lên đi. Ăn xong, chúng ta có thể đi hái sớm.”
…..
Lát sau, hai nữ tử mang theo cái giỏ đi đến rừng mơ trong vương phủ.
Rừng mơ nằm trong góc Vương phủ không có người trông coi, xanh um tươi tốt cả một mảnh lớn.
Nhìn phiến cây, Ngọc Thanh nhớ tới khu rừng lê kia, không biết phiến cây này được trồng vì nữ tử nào đâu?
Tiểu Xu đã vội vàng ngắt quả mơ bỏ vào trong giỏ, miệng còn cảm thán: “Oa, cây mơ này mọc khỏe quá , cây nào cây nấy tươi tốt, quả mơ chắc
chắn sẽ ăn rất ngon.” Nói xong, nước miếng đều sắp chảy ra đến nơi.
Ngọc Thanh cũng ngắt quả, động tác nhẹ nhàng mà thành thục. Quần lụa
mỏng màu đạm, lúc vươn tay đi hái trái mơ trên cây, tay áo như nước chảy xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn như ngọc. Chân ngọc điểm nhẹ, eo nhỏ mềm
mại, như dải lụa theo động tác ngắt lấy mà đong đưa như thác nước. Có
một loại phong tình khác.
Nàng cười: “Thật là đồ quỷ tham ăn..”
Tiểu Xu hái xuống một trái mơ còn hơi xanh, lấy tay áo chà lau một
chút liền khẩn cấp nhét vào miệng, lập tức thấy nàng nhăn mặt nhíu mày:
“Chua quá, răng sắp rụng mất!”
Ngọc Thanh che miệng cười khẽ, “Thật sự là quỷ tham ăn!”, bất giác
tâm tình thư sướng hơn phân nửa. Đây là nụ cười xuất phát từ thật tâm,
giờ khắc này, nàng thật phi thường hâm mộ Tiểu Xu vô ưu vô lự, có thể
tận tình như vậy, không có gì ràng buộc, như vậy thật tốt. Đột nhiên, có chút nhớ nhung núi Ngọc Phong.
“Tỷ tỷ, ngươi thích ăn mơ sao? Bạch mơ? Ô mai? Mơ khô?”
“Tỷ tỷ không thích ăn mơ, nhưng mà thích uống rượu mơ, trước kia ở
núi Ngọc Phong, cùng sư huynh cùng phụ thân cùng nhau thưởng rượu…”
“Vâng, Tiểu xu cũng rất muốn phụ thân, đáng tiếc phụ thân ra đi khi Tiểu Xu ra đời, là ca ca nuôi lớn Tiểu Xu…”
“Người nào hái mơ ở bên trong?” Lúc này, ngoài rừng đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận bén nhọn.
Ngọc Thanh cùng Tiểu Xu dừng hái mơ, đi ra khỏi rừng.
Liền gặp Hứa Tình Nhi phe phẩy quạt tròn đứng ở ngoài rừng, mà ả tỳ nữ Tiểu Bích bên cạnh cổ tay xách một cái giỏ màu xanh.
Thật là có chút oan gia ngõ hẹp.
“Thì ra là ngươi à?” Hứa Tình Nhi nhìn rõ người trước mặt, liền bắt
đầu chế nhạo, đôi mắt tràn ngập nuông chiều đắc ý, nàng nói: “Cây mơ này Hứa Tình Nhi ta còn chưa kịp hái, Tiêu Ngọc Khanh ngươi liền khẩn cấp,
động tác mau thì thế nào, tranh nam nhân còn không tranh nổi với ta.”
Nàng tà nghễ liếc nhìn Ngọc Thanh một cái, tiếp tục nói:” Vương phủ
cũng không có nữ chủ nhân, Vương gia lại bận quá, cho nên chỉ có Hứa
Tình Nhi ta chia sẻ giúp vương gia một ít chuyện trong vương phủ. Ngươi
hiểu ý tứ của ta sao? Tiêu Ngọc Khanh?”
Ngọc Thanh nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn hái ít quả mơ.” Cũng không muốn dây dưa gì với nữ tử gần như điên cuồng này.
Hứa Tình Nhi cười lớn một tiếng, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nàng
lạnh lùng nói: “Tiêu Ngọc Khanh, tốt nhất đừng có tranh cái gì với ta!
Nếu là ta quản lí nội vụ, muốn hai mơ phải được ta cho phép, ngươi trải
qua ta đồng ý sao?”
Ngọc Thanh lập tức lạnh lùng: “Ta ngắt lấy quả mơ còn muốn chờ ngươi phê chuẩn? Dựa vào cái gì?”
Hứa Tình Nhi lại đắc ý thêm: “Chỉ bằng hiện tại người vương gia yêu chính là ta!”
Tiểu Xu bên cạnh đã sớm nghe không lọt tai, nàng kêu to: “Hồ ly tinh, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một tấc. Vương gia thương
ngươi thì sao? Bây giờ ngươi vẫn còn cùng ngồi cùng ăn cùng tỷ tỷ, nội
vụ trong vương phủ không phải do ngươi, trừ khi Vương gia tự mình hạ
lệnh nói cho ngươi quản!”
“Lại là tiện tỳ ngươi!” Hứa Tính Nhi lập tức rét lạnh mặt, nàng ra
lệnh cho tỳ nữ bên cạnh: “Lập tức vả miệng nha đầu không biết trời cao
đất dày này cho ta, xem nàng còn dám nói lung tung nữa không!”
Tiểu Bích mặc dù có chút nao núng, nhưng còn sợ chủ tử của mình hơn,
nàng đi đến trước mặt Tiểu Xu, bảo tiểu tì giữ chặt lấy Tiểu Xu, sau đó
vén tay áo lên, định vả vào miệng Tiểu Xu.
Ngọc Thanh ôm chặt lấy nàng, lạnh lùng nói với Hứa Tình Nhi: “Tiểu Xu nàng cũng không làm chuyện gì sai, huống chi nàng còn là người của ta,
cũng không tới lượt người dạy dỗ nàng.”
“Ha ha…” Hứa Tình Nhi cười rộ lên, ánh mắt tức khắc vấy nhiễm khoái
cảm trả thù, nàng độ ác nói: “Hôm nay ta chắc chắn phải dạy dỗ tiện tỳ
này, ta không chỉ muốn xen vào tiện tỳ độc miệng này, còn muốn quản giáo cả chủ tử nàng!”
Nói xong, đột nhiên ôm lấy cái giỏ trong tay Ngọc Thanh, hất ngược
xuống, sau đó giơ tay tát một cái lên mặt Ngọc Thanh: “Đây là ta đòi lại tới, báo đáp tra tấn ngươi dành cho ta trước đây, đau không? Ha ha~~~”
Hai má Ngọc Thanh lập tức đau đớn thiêu đốt, cái tát kia vừa nhanh
vừa mạnh, làm cho nàng không kịp đề phòng, cũng đánh thẳng vào lòng
nàng. Nàng có chút giận tái đi, nữ nhân điên cuồng này, nàng Tô Ngọc
Thanh đã lạnh nhạt, nàng ta còn không chịu buông tha nàng.
“Chát!” Nàng cũng vung tay lên, một cái tát ập đến, xóa sạch nụ cười
điên loạn trên mặt Tình Nhi: “Này cũng là ta đưa cho ngươi, nhớ kĩ,
người không phạm ta, ta không phạm người. Trước kia Tiêu Ngọc Khanh làm
ngươi thống khổ, ta Tô Ngọc Thanh không có trách nhiệm trả thay nàng!”
Một màn này, vừa vặn bị nam nhân vừa trở về từ hoàng cung nhìn thấy.
Ngươi kia một thân áo bào dài màu bạc – Hoàng Phủ Luật.
Vừa mới vào cung, liền biết hai thích khách bị Tông nhân phủ thẩm tra xử lí, một kẻ cắn lưỡi tự sát, kẻ còn lại thì sống chết không chịu nói
ra tên chủ mưu. Mà hắn, sớm biết là kẻ vẫn còn ấp ủ dã tâm, Tiêu Như Tự, nhưng lại không thể tìm thấy chính xác cắc cứ luận tội.
Hắn nhớ đêm đó vì lo lắng cho nàng mà đến, kẻ cho tới bây giờ chưa
từng nương tay với kẻ địch như hắn, đêm đó cư nhiên lo lắng nàng không
chịu nổi đả kích. Hắn biết hắn bắt đầu để ý nàng, để ý cảm thụ của nàng, hắn thậm chí còn tự mình đi chọn lựa trâm cài đầu cho nàng, chải tóc
giúp nàng… Nhưng là có một ngày, hắn nhìn thấy nàng nằm trong lòng người tình cũ.
Hình ảnh hai người thực đâm bị thương hắn, hắn chưa từng ngờ tới đêm
đó chờ đón hắn chính là quang cảnh như vậy. Hắn đã nghĩ nàng sẽ chờ hắn
dưới đèn, nhưng mà, cuối cùng nàng lại phản bội hắn! Còn lấy ra cái gì
mà hoa hà thanh ra chống chế!
Hắn giận, cũng đau, cho nên hắn khôi phục tàn bạo, không lấy mạng nam nhân kia, nhưng cũng phải đánh cho hắn gãy nát chân! Cũng, đem nàng đẩy xuống hàng thị thiếp, ý định bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Nhưng mà, thật sự hắn có thể không để ý đến nàng sao?
Đêm qua độc phát, hắn trên giường Tình Nhi, ở thời khắc mấu chốt
nhất, đột nhiên thấy thất bại. Thì ra hắn vẫn coi nữ tử dưới thân là
nàng, lại bị mùi thơm khác lạ chặt đứt tất cả hưng trí.
Canh ba, hắn chịu đựng tình độc đi đến Tịch Lạc viên.
Nghe khúc nhạc ưu thương của nàng, mới biết, kẻ mà nàng vẫn tưởng niệm lại là nam nhân bị hắn sai đánh gãy chân.
Giờ phút này, hắn khó hiểu nhìn nàng hung hăng tát Tình Nhi, trên mặt mang theo hàn ý lạnh lùng.
Hắn không thể tin tưởng nàng vẫn là nữ nhân ương ngạnh lúc trước,
cũng như hắn thủy chung không thể tin tưởng nàng cuối cùng lại nằm trong lòng nam nhân kia.
Hắn lẳng lặng đi đến chỗ nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhu tĩnh tái nhợt
tiều tụy, còn mang theo vài phần lạnh lẽo tức giận. Mi tâm hình như có
ưu sầu, má phải ửng hồng không bình thường, tựa hồ còn sưng lên.
Không đợi hắn nhìn kĩ, phấn ý nữ tử bị đánh lập tức nhào vào hắn.
“Vương gia, Tình Nhi chỉ muốn hái mấy trái mơ để Vương gia ăn một
chút, nào biết tỷ tỷ dám không cho, còn đánh Tình Nhi…” Hứa Tình Nhi vỗ
về hai má bị đánh, mềm mại chui vào lòng nam nhân, rơi nước mắt oan ức, điềm đạm đáng yêu, không còn chút kiều man nào của lúc trước.
“Không phải như thế, rõ ràng là hồ ly này đánh tỷ tỷ trước….” Tiểu Xu giãy dụa khỏi tì nữ kiềm chế, vội vàng kêu to.
Hoàng Phủ Luật hai mắt sắc bén trầm xuống, nhìn thấy rõ mơ rơi đầy đất.
Hắn mặc Tình Nhi cọ vào lòng mình, nhưng không dỗ dành nàng, hắn hỏi
nữ tử đã khôi phục vẻ mặt trầm tĩnh trước mặt: “Vì sao muốn đánh Tình
Nhi?”
Ngọc Thanh hơi nghiêng má phải đang đau đớn nóng bỏng, lạnh nhạt nói: “Vì sao không hỏi nàng vì cái gì đánh ta trước?”
Không đợi nam nhân trả lời, Hừa Tình Nhi trong lòng hắn khóc càng ủy
khuất: “Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho Tình Nhi a. Tình Nhi
căn bản không đánh tỷ tỷ, vừa rồi ngài cũng thấy rõ được, rõ ràng là tỷ
tỷ đánh Tình Nhi. Có thể là vừa rồi Tình Nhi không lòng dạ nào nói lại
chuyện đêm hôm đó, cho nên tỷ tỷ mới thẹn quá hóa giận…”
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Luật quát lên, hắn đẩy nữ tử ra, ra lệnh cho
hai tiểu nha đầu đã co rúm lại bên cạnh: “Mang nàng trở về phòng đi.”
Hia tiểu nha đầu lập tức đi lên đỡ lấy Hứa Tình Nhi, đã thấy nữ tử
khóc lê hoa mang vũ đột nhiên ôm lấy bụng: “Bụng ta đau quá, Vương gia…” Nói xong, môi trở nên trắng bệch, mềm nhũn cả người.
“Chết tiệt!” Hoàng Phủ Luật vội vàng ôm lấy thân mình sắp ngất, nhìn
đôi môi xanh trắng của nàng ta, lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh một cái, liền
bế Hứa Tình Nhi vội vàng rời đi.
Cái nhìn kia, chắc vì hoài nghi nàng đi.
Ngọc Thanh lạnh lùng cười, nam nhân này từ đầu đến cuối không bao giờ chịu tin tưởng nàng a.
“Tỷ tỷ, hồ ly kia thật biết đóng kịch, rõ ràng là ả bắt nạt tỷ tỷ
trước, còn trái lại vu oan cho tỷ tỷ. Nhìn bộ dạng dối trá kia, hận
không thể hung hăng tát cho nàng một cái. Còn giả ngất, Vương gia ánh
mắt mù sao? Cư nhiên cưới hồ ly tinh như vậy…”
“Tiểu Xu, không muốn ăn ô mai sao?” Ngọc Thanh ngắt lời nàng, đã thấy nàng ngồi xổm xuống, yên lặng nhặt lại mơ rơi đầy trên đất.
“Tỷ tỷ…” Ngọc Thanh ngẩng đầu lên, đã thấy môi nàng tái nhợt như tờ
giấy, nàng cười đến miễn cưỡng: “Tiểu Xu có hối hận đi theo tỷ tỷ
không?”
Tiểu Xu đau xót trong lòng: “Tỷ tỷ, Tiểu Xu chưa từng hối hận đi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ là nữ nhân tốt, chính là xú nam nhân kia không biết quý
trọng thôi.”
Ngọc Thanh đạm cười, lập tức cúi đầu nhặt nhạnh trái cây, lại mơ hồ
nghe thấy nàng nói run rẩy: “Vậy là tốt rồi, tỷ tỷ cũng không hối hận có một muội muội tốt như Tiểu Xu, chỉ sợ về sau sẽ… Chúng ta mau mau đem
trái mơ nhặt lên, trước kia tỷ tỷ ở núi Ngọc Phong đều làm mơ khô cho
mẫu thân, ủ rượu mơ cho phụ thân, năm nay để Tiểu Xu nếm thử chút tay
nghề của tỷ tỷ nhé?” Chỉ thấy nàng càng nhặt càng hanh, làm như áp lực
cảm xúc nào đó.
Tiểu Xu nghe được đau lòng: “Tỷ tỷ…” Sau đó nàng cũng giúp nhặt mơ
lên, “Vâng, năm nay Tiểu Xu có lộc ăn rồi, Tiểu Xu thích nhất ăn mơ
khô.”
Quả mơ rời đầy đất bị nhặt lên rồi, có ai biết, có một trái tim bị nghiền nát đầy đất.
Thời điểm trở lại Tịch Lạc viên, Tiểu Xu rốt cục phát hiện thân thể Ngọc Thanh khác thường.
“Tỷ tỷ, vì sao thân mình ngươi lạnh như băng vậy?” Còn run rẩy nữa.
“Mau, mau đỡ ta lên trên giường, ta nằm là tốt rồi.” Ngọc Thanh cố
nói, nàng vẫn chịu đựng, nàng không muốn Tiểu Xu lo lắng cho nàng, cuối
cùng lại không nhịn nổi, vì cơn đau kia đã xâm nhập đến cốt tủy.
Tiểu Xu vội vàng đỡ lấy thân thể lạnh như băng của nàng đi đến bên giường.
“Tỷ tỷ ngươi còn lạnh không?” Đỡ nàng nằm xuống, Tiểu Xu nhanh chóng đắp chăn bông lên giúp nàng.
Ngọc Thanh cuộn mình lại, cắn chặt môi, sắc mặt gần như tái nhợt.
“Tỷ tỷ, ta đi mời đại phu.” Tiểu Xu nóng nảy, định chạy ra ngoài cửa.
“Đừng đi!” Ngọc Thah khàn khàn ra tiếng, “Vô dụng, độc này của ta đại phu không thể giải…. Giúp ta giữ bí mật… Ta an tĩnh lại sẽ khỏe.” Cố
hết sức nói ra lời này, nàng cuối cùng cuộn mình lại, nhắm măt dưỡng
thần.
“Tỷ tỷ…” Tiểu Xu canh giữ bên cạnh.
“Không cần lo lắng, ta ngủ là tốt rồi, ngươi đi ra ngoài trước, giữ cửa cẩn thận.”
Tiểu Xu lắng im một hồi, cuối cùng tin lời của nàng, “Ta đây hiện tại đi ra, có chuyện gì tỷ tỷ nhất định phải gọi ta, ta liền canh giữ ở bên ngoài.”
“Ừ.”
Tiểu Xu lẳng lẳng lui ra ngoài, đóng cửa lại, quả thực canh giữ ở bên ngoài một tấc cũng không rời.
~~~~****~~~~
Phòng Tình Nhi.
Hoàng Phủ Luật đứng bên giường lạnh lùng nhìn ngự y bắt mạch cho nữ tử trên giường, mày kiếm nhíu lại.
Cái liếc nhìn trước khi đi, ẩn chứa không thể tin.
Hắn vẫn không thể tin tưởng nàng sẽ làm ra việc ngoan độc như vậy,
lại cố tình, chỉ có Tình Nhi tiếp xúc với nàng, nhưng lại vừa mới bị tát một cái.
Câu nói của nàng: “Vì sao ngươi không hỏi xem nàng vì sao lại đánh
ta?” Làm cho hắn nhớ tới má phải sưng lên của nàng. Chỗ sưng, quả thật
bị in dấu bàn tay.
Hắn nhìn về phía nữ tử môi xanh trắng nằm trên giường, cũng không thể tin tưởng Tình Nhi sẽ làm ra việc đánh người, nàng làm thị thiếp của
hắn hai năm, vẫn mềm mại dịu ngoan, chưa bao giờ nghe nói qua chuyện
nàng đánh người.
Hắn nhớ rõ Tình Nhi trước kia là nha hoàn hồi môn của Tiêu Ngọc
Khanh, cả ngày bị Tiêu Ngọc Khanh tra tấn, nếu không phải hắn xem nàng
giống Tố Nguyệt, đem nàng thu phòng, chắc sẽ bị Tiêu Ngọc Khanh tra tấn
tới chết.
Tiêu Ngọc Khanh? Tô Ngọc Thanh?
Nàng, chẳng lẽ còn là Tiêu Ngọc Khanh?
“Vương gia.” Lão ngự y gọi suy nghĩ của hắn quay lại.
“Nói.” Hắn khoanh tay mà đứng, vô hình tản mát ra một loại hơi thở vương giả.
“Tình Nhi nàng trúng chính là ” Kim anh túc”, “Kim anh túc” này chính là một loại độc dược mạn tính, độc tính không lớn, ăn một lượng nhỏ một lần, phỏng chừng phu nhân ăn phải thức ăn có loại độc này nên mới dẫn
đến ngất. Hiện tại lão phu giúp phu nhân dẫn độc.”
Nói xong, chỉ thấy hắn lấy ra một cây ngân châm, nhẹ nhàng cắm vào ngón trỏ của Tình Nhi, lát sau đã thấy máu đem thẫm chảy ra.
Hoàng Phủ Luật càng nhăn chặt mày, , độc Tình Nhi trúng cư nhiên giống hệt độc Dục Nhi trúng phải.
“Người tới, Tình Nhi nàng hôm nay ăn những thứ gì, mau mau bẩm báo rõ với bổn vương, không sai một thứ!”
Tiểu Bích đứng ở góc co rúm lại, đứng ra, đi đến trước mặt Hoàng Phủ
Luật, đầu không dám ngẩng lên, “Vẫn là nô tỳ hầu hạ phu nhân, hôm nay nô tỳ bưng lên tổ yến, cháo hạnh nhân, hoa mai cao, thức ăn bữa sáng cùng
giữa trưa đều do nô tỳ tự mình giám sát.”
“Trên đường có người tiếp xúc với những thức ăn đó không?”
“Không có, tất cả thức ăn đều là tự tay nô tỳ mang tới cho phu nhân.”
Hoàng Phủ Luật giận dữ: “Vậy hung thủ chỉ có thể là ngươi, to gan lắm!”
Tiểu Bích hoảng “bùm” một tiếng quỳ xuống: “Nô tỳ chính là có trăm
ngàn lá gan cũng không dám, Vương gia tha mạng!” Nói xong, ngẩng đầu
lên.
“Vậy ngươi ngẫm lại cẩn thận, trên đường có ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.” Hắn không dọa dẫm nữa, trầm giọng nói.
“Vâng, trên đường,… A, nô tỳ nhớ ra rồi, nô tỳ nhớ rõ lúc ấy đem tổ
yến bưng đến trước phòng, không cẩn thận đánh rơi chiếc thìa múc xuống
hành lang…”
“Mau dẫn bổn vương đi xem.”
“Vâng.” Tiểu Bích run rẩy bò lên, vội vàng mang theo Hoàng Phủ Luật đi đến chỗ hành lang kia.
Hành lang trước cửa phòng, có một chậu hoa gần như héo rũ.
Tiểu Bích chỉ vào chậu hoa nọ: “Nô tỳ chính là đem thìa đánh rơi vào bồn hoa.”
Hoàng Phủ Luật đi đến trước bồn hoa, lập tức phát hiện đất trong chậu có chút không giống bình thường, đen và sâu hơn bình thường, mà thân
cây cũng bị hư thối.
Hắn búng vào đất, bỗng phát hiện một ít bột màu vàng.
Liếc thấy bột phấn sắc mặt Tiểu Bích đại biến.
Hoàng Phủ Luật dùng tay lấy một ít, lấy vào phòng.
Lão ngự y trong phòng dùng chóp mũi ngửi ngửi, gật đầu: “Không tồi, đây là ” Kim…..”.
Sắc mặt Hoàng Phủ Luật đại biến, “Nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao có “Kim anh túc” giấu dưới chậu hoa?”
Lần này Tiểu Bích co rúm lại, trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu:
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, là Tình Nhi bảo nô tỳ làm như
vậy.”
“Nói!” Sắc mặt Hoàng Phủ luật xanh mét.
Tiểu nha đầu rơi lệ đầy mặt: “Lần trước Tình Nhi bảo nô tỳ đem “Kim
anh túc” rắc vào điểm tâm dỗ tiểu thế tử ăn mấy miếng, sau đó bảo nô tỳ
ôm tiểu thế tử đến phòng Ngọc vương phi, sau đó Tình Nhi đi Tịch Lạc
viên, còn bảo Thu Thủy ôm tiểu thế tử trở về, giá họa cho Ngọc Vương
phi…. Nô tỳ vẫn nghĩ Tình Nhi sẽ vất bỏ ” Kim anh túc” đi, chưa từng
nghĩ Tình Nhi giấu trong chậu hoa, là nô tỳ hại tiểu thế tử, hại Tình
Nhi….”
“Vậy chuyện trong rừng mơ là thế nào?” Giờ này sắc mặt Hoàng Phủ Luật đã không thể dùng khó coi để hình dung, chỉ nghe thấy bàn tay bên người đã nắm chặt phát ra tiếng “răng rắc”.
“Là Tình Nhi không cho Ngọc Vương phi hái mơ, còn muốn nô tỳ vả miệng Tiểu Xu, là Tình Nhi đánh Ngọc vương phi trước…. Hu…. Vương gia tha
mạng…..”
“Người tới, tức khắc lôi tiện tỳ này ra ngoài đánh bốn mươi trượng, ném ra vương phủ!”
“Vương gia tha mạng, Tiểu Bích biết sai rồi, Tiểu Bích không dám
nữa…” Đánh đến bốn mươi trượng, nàng còn có mệnh để sống đi ra ngoài
sao?
“Lôi ra ngoài!”
Tức khắc liền thấy hai thị vệ đi vào kéo nữ tử khóc lóc liền đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Luật nhìn về phía nữ tử hôn mê trên giường: “Mang nữ nhân
này đến Vạn hoa lâu làm kỹ nữ hạ đẳng nhất, bất luận kẻ nào cũng không
thể chuộc thân cho nàng ta, lập tức kéo đi cho bổn vương!”
“Nhưng mà độc của nàng…” Lão ngự y trù trừ.
“Lập tức mang đi!” Nói xong, hắn lạnh lùng liếc qua Hứa Tình Nhi, quyết tuyệt phẩy tay áo bỏ đi.
Mà nữ tử nằm trên giường vẫn không biết vận mệnh của mình đã thay đổi từ nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...