Tiểu Ngọc nhi trở về mang đến tiếng cười cho Tịch Lạc viên.
Tuy bị giam lỏng, nhưng Ngọc Thanh còn cảm thấy có chỗ dựa mà sống tiếp. Tiểu Ngọc nhi đã biết bò, bé một thân đỏ thẫm bò qua bò lại trên
giường, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bi ba bi bô mấy từ chỉ bé mới hiểu
được, thật đáng yêu.
Chờ bò đến mép giường, bé cố gắng ngồi dậy, hươ cánh tay nhỏ bé đòi Ngọc Thanh bế.
Thu Thủy nảy ra ý xấu, cố tình đứng giữa Ngọc Thanh và Tiểu Ngọc nhi, ngăn tầm mắt tiểu tử kia.
Đầu tiên,Tiểu Ngọc nhi còn mở to đôi mắt ngây thơ, khó hiểu nhìn Thu
Thủy đang cười xấu xa. Thấy Thu Thủy còn chưa tránh ra, bé liền nghiêng
đầu sang trái một chút.
Thu Thủy đứng sang trái, bé lại nghiêng đầu sang phải. Thu THủy tiếp tục sang phải…
Bé rốt cục nổi giận, nhìn Thu Thủy, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, hai hàng nước mắt tuôn ra.
- Ô… oa…
Trước khi tiểu tử kia khóc lớn lên, Ngọc Thanh lập tức đẩy Thu Thủy ra, ôm bé vào lòng, dỗ dành:
- Tiểu Ngọc Nhi ngoan, đừng khóc. Thu Thủy chỉ đùa thôi.
Bé còn đang khóc, thấy người mình muốn ôm lại ôm mình, liền ngoan ngoãn
ngừng khóc, vẫn thấy cặp mắt to kia trách cứ nhìn Thu Thủy, như nói:
- Tỷ tỷ đáng ghét, bắt nạt Tiểu Ngọc nhi!
Thu Thủy cười duyên, nhẹ nắn đôi má mềm mại của bé, rồi đi ra ngoài múc nước trong.
Ngọc Thanh dùng khăn nhẹ lau nước mắt trên mặt bé, sau đó sửa lai bộ
quần áo nhăn nhúm do bé bò. Tiểu tử kia còn tò mò đùa nghịch mái tóc của Ngọc Thanh.
- Tiểu Ngọc nhi lớn lên cũng sẽ có mái tóc như Thanh di nương nha! –
Nàng sờ nhẹ mũi bé, cảm giác trong chính mình đã xuất hiện tình mẫu tử
từ bao giờ.
- Vậy nên, Tiểu Ngọc nhi phải nhanh nhanh lớn lên.
- Nương, nương! Dục nhi cũng muốn nương!
Lúc này bên ngoài truyền đến một thanh âm non nớt sau bình phong.
Ngọc Thanh quay đầu, liền nhìn thấy đứa nhỏ của Hoàng Phủ luật/ Dục nhi
đang ở cạnh bình phong, đôi mắt to tràn đầy chờ mong cùng hâm mộ, khát
vọng nhìn vào trong, cũng không dám bước vào.
Ngọc Thanh đau lòng, như chính mình mới là nữ tử vứt bỏ đứa con đáng thương này, đứng dậy đi ra, dắt tay bé.
- Dục nhi, vào đây!
Nàng đem tiểu Ngọc nhi đặt lên giường, nắm tay Dục nhi để bé nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ngọc nhi, ôn nhu nói:
- Đây là muội muội của Dục nhi. Sau này Dục nhi là ca ca, ca ca nhất định phải bảo vệ muội muội cho tốt.
Dục nhi ngoan ngoãn cầm bàn tay mập mạp nhỏ bé, tò mò hỏi:
- Ca ca là gì?
Ngọc Thanh khẽ vuốt làn má mềm mại của bé, kiên nhẫn đáp:
- Ca ca chính là không thể hơi một tí liền khóc nhè, không được bắt nạt
muội muội, phải là nam tử hán đại trượng phu biết bảo vệ muội muội.
Nàng ôm tiểu Ngọc nhi trên giường cho Dục nhi ôm, dịu dàng nói:
- Dục nhi cảm nhận được không? Đây là muội muội. Dục nhi không thể bắt nạt muội, không thể làm muội muội khóc, biết không?”
- Dạ. – Dục nhi đáp lại.
Trên mặt Dục nhi chỉ có trân trọng cùng cẩn thận, bé ôm chặt Tiểu Ngọc nhi, nói với Ngọc Thanh:
- Dục nhi không làm muội muội khóc, Dục nhi phải bảo vệ muội muội, không để muội muội rơi xuống đất.
Ngọc Thanh ôm lại Tiểu Ngọc nhi, nở nụ cười:
- Dục nhi thật ngoan, lại đây chơi cùng muội muội!
Nàng đặt Tiểu Ngọc nhi lên giường một lần nữa, để tiểu nam hài đứng cạnh giường nắm tay Tiểu Ngọc nhi. Tiểu Ngọc nhi giơ tay nắm lấy ngân khóa
trên ngực Dục nhi, cái miệng nhỏ nhắn bi bô không ngừng.
- Ta có thể gọi tỷ là nương không? Dục nhi chưa nhìn thấy nương từ lâu rồi. – Tiểu tử kia đột nhiên quay đầu hỏi Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh sửng sốt, nhớ tới trước đây bảo tiểu tử gọi nàng là tỷ tỷ,
hiện tại có hơi rối loạn vai vế. Nàng cầm khăn nhẹ lau mấy giọt mồ hôi
trên mũi Dục nhi, cười nói:
- Mẫu thân không thể gọi bừa đâu. Sau này Dục nhi cũng giống muội muội gọi ta là Thanh di được không?
Thanh di nương?
Tiểu tử kia nghe thấy hai chữ “di nương”, nhớ tới mấy người di nương nữa, thành thật nói:
- Di nương không phải nương. Tình di nương cũng không phải nương Dục nhi, Dục nhi muốn nương của muội muội.
Ngọc Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trược mặt, cảm giác chính mình đã
thành đồ chơi của hai đứa nhỏ. Đều là hai đứa nhỏ sớm mất mẫu thân, vậy
nàng không thể từ chối, vì thế đánh thỏa mãn ý thích của chúng.
- Thanh di có thể làm nương của Dục nhi cùng muội muội, nhưng Dục nhi chỉ có thể gọi Thanh di, được không?
Tiểu tử kia vội vàng gật đầu. Tuy bé cũng không biết hai tiếng này có gì khác nhau, cũng chưa hiểu được chính xác hàm nghĩa từ “nương”, nhưng bé chỉ biết mình khát khao mẫu thân, cầu còn không được.
Bé vui vẻ nhào vào lòng Ngọc Thanh, làm nũng:
- Dục nhi cuối cùng cũng có nương, Dục nhi phải ôm một cái.
Thu Thủy bê chậu đồng tiến vào, đột nhiên thấy có đứa nhỏ rúc vào lòng Ngọc Thanh, nàng toát mồ hôi lạnh, sợ hãi kêu:
- Tiểu thế tử, sao người lại tới đây? Không được như thế, người sẽ làm
Vương phi bị trách phạt! – Nói xong liền buông chậu đồng xuống đất, định đem tiểu tử kia về Vân Lạc viên.
Tiểu tử ôm chặt Ngọc Thanh không chịu buông:
- Không cần, Dục nhi không muốn trở về, Dục nhi muốn nương!
- Tiểu thế tử, Ngọc vương phi không phải nương của người, là nương của Tiểu Ngọc nhi. – Thu Thủy kiên nhẫn nói.
Đứa nhỏ nghe thấy, lại càng ôm chặt, sống chết không cho Thu Thủy nắm lấy tay mình ra.
- Thu Thủy, đừng làm Dục nhi sợ!
Ngọc Thanh nhẹ nhàng nói, cũng ôm lại thân mình nhỏ bé trong lòng mình, lại nói nhỏ:
- Kệ bé, chờ bé chơi mệt sẽ đưa về.
Nàng nói rồi cởi giày bé, đặt lên giường, để bé chơi đùa cùng Tiểu Ngọc nhi.
- Nhưng Ngọc vương phi, Vương gia mà biết lại sẽ… - Thu Thủy vẫn lo lắng.
- Dục nhi là đứa nhỏ không có mẫu thân, ta muốn cho hắn biết, ta tuyệt
đối sẽ không làm thương tổn đứa nhỏ của hắn. – nàng nhẹ giọng nói.
- Nhưng lần trước ngài đã thương tổn tiểu thế tử một lần, cho nên khẳng
định Vương gia sẽ không tin tưởng ngài. Ngài tội gì phải như vậy?
- Cái này rất đúng, tỷ tỷ!
Lúc này đột nhiên có một giọng nói ngoài cửa cất lên. Một phấn y nữ tử
bước vào. Nàng cười duyên, nhưng đôi mặt bồ câu chỉ chứa chế nhạo cùng
dụ dỗ.
Nàng bước nhanh vào trong, lắc lắc thắt lưng như nhành liễu, phe phẩy quạt, không kiêng nể gì ai.
- Ta chỉ đoán tiểu thế tử lại tới nơi này....
Nàng đứng trước mặt Ngọc Thanh nói, cằm hất cao, tiếp tục tức giận nói:
- Tỷ tỷ, tuy rằng Vương gia đã nhiều ngày không ở trong phủ, nhưng tốt
xấu gì cũng cho muội muội ta chiếu cố chăm sóc tiểu thế tử. Nếu tiểu thế tử có xảy ra điều gì không hay, Tình nhi ta không thể chịu nổi trách
nhiệm này.
Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn nữ tử không coi ai ra gì kia. Nhớ ngày trước
nàng ta cùng Hoàng Phủ Luật không kiêng nể gì mà biểu hiện hoan ái trước mặt nàng, bất giác cảm thấy chua xót, kèm chút ghê tởm.
Nàng nói:
- Tịch Lạc viên không chào đón ngươi, quay về nơi ở của ngươi đi
Nữ tử lại cười duyên:
- Tỷ tỷ của ta, ngươi cho là ta muốn đến đây lắm sao? Nơi này là ác mộng của Tình nhi. Nếu không phải ngươi lừa tiểu thế tử đến nơi này, Tình
nhi ta sao phải tự mình bước vào cái nơi địa ngục này?
Ngọc Thanh nén giận, chỉ trừng mắt nhìn Tình nhi. Nàng đến Tịch Lạc viên, quả thật chỉ tới tìm Dục nhi sao?
Nữ tử lạnh lùng tới gần nàng, rồi dùng ngón tay vén tóc lên, lộ ra mảng trán trơn bóng.
Sau đó, Ngọc Thanh chính mình hít sâu một hơi. Chỉ thấy một vết sẹo to lẳng lặng nằm giữa trán Tình nhi, nhìn rất ghê người.
- Thế nào, tỷ tỷ? Ngươi có vừa lòng với kiệt tác của mình?
Nữ tử châm chọc, ánh mặt tràn ngập hận thù.
- Ba năm, Tình nhi dùng suốt ba năm, tìm tất cả thầy thuốc cũng không
thể làm biến mất vết sẹo này. – Nàng dần dần tới gần Ngọc Thanh, vẫn
đang sững sờ vì kinh ngạc.
- Tỷ tỷ còn nhớ rõ, trước đây Tình nhi ở nơi này sống không bằng chết
sao? Mỗi ngày trách phạt đánh chửi, mỗi ngày nhục nhã không chịu nổi,
ngươi sao lại có thể nhẫn tâm như vậy?
Tô Ngọc Thanh khiếp sợ. Nàng không thể ngờ Tiêu Ngọc Khanh lại ngoan độc như thế. Giờ khắc này, nàng có một tia cảm thông với Tình nhi.
Tình nhi cũng không chịu buông tha nàng, nhìn chằm chằm vào mắt Ngọc Thanh, nói:
- Tỷ tỷ, thống khổ Tình nhi phải chịu trước đây, hôm nay nhất định sẽ trả lại gấp hai lần!
Nói xong, lại lạnh lùng ra lệnh cho nha hoàn phía sau:
- Mau đem tiểu thế tử về Vân Lạc viên!
Nha hoàn liếc nhìn Ngọc Thanh một lần, cố lấy dũng khí tiến lên, một phen ôm lấy Dục nhi đang chơi đùa cùng Tiểu Ngọc nhi.
Lại nghe thấy chủ tử lạnh giọng:
- Tiểu Bích, đem tiểu thế tử giao cho Thu Thủy, để Thu Thủy ôm tiểu thế tử về Vân Lạc viên.
Tỳ nữ tên Tiểu Bích ngước lên, sợ hãi nhìn Ngọc vương phi, thật cẩn thận giao Dục nhi cho Thu Thủy bên cạnh.
Thu Thủy vẫn nhìn Ngọc Thanh không nói gì.
Ngọc Thanh đứng dậy, liếc nhìn Tình nhi, lại nói với Thu Thủy đang không biết làm sao:
- Thu Thủy, ngươi ôm Dục nhi về Vân Lạc viên đi.
- Vâng, Ngọc vương phi.
Lúc này Thu Thủy mới dám tiếp nhân Dục nhi từ tay Tiểu Bích, rời đi Tịch Lạc viên.
Ngọc Thanh bình tĩnh nhìn bóng dáng kia rời đi, lòng đột nhiên thấy bất an…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...