Edit by CeCe
Tô Ngọc Thanh nhướn mày nhìn Thu Thủy.
Thu Thủy có tất yếu phải sợ nàng và phu quân “trong truyền thuyết “của nàng đến vậy không?
Nàng chỉ là nói Thu Thủy đưa nàng đi tìm phu quân trên danh nghĩa của nàng mà thôi, vậy mà nha đầu kia sợ tới mức hai chân đã run run dường như đứng không nổi nữa.
Quên đi, nàng vẫn là bỏ qua cho nha đầu này đi.
“Ta sẽ tự đi tìm, ngươi chỉ cần nói cho ta địa điểm là được”. Nàng thản nhiên lên tiếng, không ngờ biểu tình dửng dưng trên mặt nàng lại càng làm cho Thu Thủy sợ hãi.
Thu Thủy lại “bùm” một tiếng quỳ gối trên mặt đất.
Ngọc Thanh càng nhíu mày, nàng lại đáng sợ đến thế sao?
Nàng bất đắc dĩ lớn tiếng ”Nếu ngươi còn quỳ như vậy nữa, ta sẽ phạt ngươi nhịn bữa tối”.
Thu Thủy vội vàng đứng lên, run run “Nô tì không dám nữa… xin Ngọc vương phi trách phạt.”
Ngọc Thanh cảm thấy có chút khó chịu. Những người này có lẽ đã chịu sự giáo huấn hành hạ của chủ nhân trước quá sâu, nên giờ mới sợ hãi, rụt rè như vậy…
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng đỡ lấy thân mình Thu Thủy, dịu dàng nói “Muội muội tốt của ta, nói cho ta biết vương gia hiện đang ở đâu? Ta tìm hắn có việc gấp.”
Thấy Thu Thủy vẫn không dám nói gì, nàng lại cười nói “Thu Thủy ngốc, ngươi nhìn mắt ta xem, xem ta có tức giận hay không?”
Thu Thủy nhìn sâu vào mắt nàng rồi sau đó cúi đầu thật nhanh, nhưng bờ vai căng thẳng rõ ràng đã thả lỏng một chút.
Tô Ngọc Thanh biết là đã có một ít hiệu quả, cũng không bức bách bắt Thu Thủy ngay lập tức nhận ra sự thay đổi của nàng.
Để bọn họ nhận thấy thay đổi của chủ tử, đâu phải chuyện một hai ngày?
Nàng lại nhẹ giọng nói ”Thu Thủy, nói cho ta biết Vương gia ở đâu, được không ?”
“Ngọc vương phi, đi thẳng quẹo trái là thư phòng của Vương gia. Lúc này chắc Vương gia đang ở thư phòng ạ.”
Tô Ngọc Thanh vừa lòng gật đầu, cuối cùng nàng cũng có đáp án. Nàng buông vai Thu Thủy, không cần phải nói nhiều lời, xoay người hướng thư phòng mà đi.
Trong một khoảng sân yên tĩnh, một tiểu nam hài khoảng chừng ba tuổi đang tập võ.
Chiêu thức thuần thục thế kia, phỏng chừng tập võ đã được một thời gian dài.
Nhìn nó, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ ba tuổi. Vậy sao cha mẹ nó lại nhẫn tâm bắt đứa nhỏ còn nhỏ như vậy chịu khổ?
Nàng đi vào trong viện, hướng tiểu nam hài dễ thương chạy tới.
“Ngươi…”
Còn không kịp mở miệng, tiểu nam hài vừa nhìn thấy nàng, tựa như gặp quỷ, lập tức trốn vào trong phòng.
Ngay cả tiểu nam hài này cũng sợ nàng?
Tô Ngọc Thanh buồn bực đến cực điểm, chủ nhân của thân xác này rốt cuộc đã tạo nghiệp chướng đến thế nào?
Sau đó, chợt có một nam nhân xuất hiện.
Một nam nhân cao lớn tuấn đĩnh từ trong phòng đi ra, mặc lam bào, thắt lưng đeo ngọc bội kì lân xanh biếc, chân đi giày mềm màu đen, khí chất hiên ngang đứng trước mặt nàng.
Bộ dạng của hắn thực tuấn mĩ, mày kiếm anh tuấn, con ngươi sắc bén thâm thúy, sau đó là bạc môi khêu gợi…Thật sự sự là cực phẩm nam nhân! So với sư huynh, nam nhân này còn đẹp hơn vài phần, làm tim nàng đập từng hồi thình thịch.
Ánh mắt sắc bén sâu thẳm tựa hồ muốn đem nàng hấp thụ vào, sau đó làm nàng không thể ngừng chìm sâu chìm sâu chìm sâu…
A… có điều cặp mắt kia….
Con ngươi thâm thúy nhìn nàng, tựa hồ như đang chồng chất oán hận…
Oán hận?
Chẳng lẽ chủ nhân thân thể này cũng dám đắc tội với nam nhân tuấn mạo tuyệt mỹ kia?
“Ngươi tới làm gì?”Nam nhân nhướn mày kiếm, trầm ổn mở miệng.
Tiểu nam hài xinh đẹp cũng gắt gao ôm chân nam nhân, nhìn chằm chằm nàng đầy phòng bị. Một lớn một nhỏ đều bày ra tư thế giống như nàng là đại ác nhân, muốn đuổi nàng đi vậy.
Tô Ngọc Thanh bắt đầu cảm thấy đau nhức đầu, nàng rốt cục đã làm việc xấu gì chứ, tại sao tự nhiên lại biến thành người bị mọi người căm ghét như thế này….
Nam nhân tuấn mĩ và tiểu nam hài xinh đẹp tuy không giống hạ nhân trong phủ sợ hãi rụt rè với nàng, nhưng ánh mắt chán ghét oán hận thì rõ rành rành, không chút che giấu.
Nàng thật sự mong có thể rời khỏi nơi đáng sợ này…
Đúng rồi, mục đích nàng tới đây không phải là muốn nói việc này sao?
Hơn nữa, nam nhân khí chất ngời ngời kia rốt cục có phải là Vương gia trong truyền thuyết đó không?
Nàng nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó mới thật cẩn thận mở miệng ”À… xin hỏi ngươi là vương gia sao?”
Một lớn một nhỏ đều sửng sốt, nữ nhân này cố ý giả ngốc sao?
Hoàng Phủ Luật nhíu mày, hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân mà hắn vô cùng chán ghét kia…
Nếu nói nàng bóp chết con mình rồi, hắn còn tin.
Nhưng nếu nói là nàng không biết hắn, thật là chỉ có thể để thiên hạ chê cười.
Nữ nhân này còn sống, không phải vì muốn làm cuộc sống của hắn long trời lở đất sao?
“Dục nhi, trở về thư phòng đi, để Lâm tiên sinh dạy con tập viết”
“Vâng.”
Nam hài xinh đẹp còn quay đầu lại dè chừng nhìn Tô Ngọc Thanh vài cái, sau đó mới nhu thuận vào thư phòng.
Tô Ngọc Thanh nhìn đứa nhỏ đáng yêu, nở một nụ cười dịu dàng, sau đó lại nhìn nam nhân, chờ hắn trả lời.
Trời ạ, hắn trả lời mau mau đi, nàng thật sự muốn đi lắm rồi!
Hoàng Phủ Luật chậm rãi đi từng bước xuống bấc thang, đôi mắt vẫn hoài nghi xen lẫn giễu cợt nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh.
Tô Ngọc Thanh dần cảm thấy mất tự nhiên. Nam nhân này sao vậy chứ, cứ nhìn chằm chằm nàng như là căm hận nàng đến tận xương tủy, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, xé nàng thành trăm ngàn mảnh vậy…
Ánh mắt hắn khiến nàng có chút khó chịu, nếu hắn cứ nhìn nàng như vậy, có lẽ chẳng mấy chốc nàng cũng chết vì ánh mắt giết người của hắn mất.
Thở sâu một hơi, nàng cố lấy lại dũng khí hỏi lại ”Ngươi rốt cục có phải Vương gia không?”
Nam nhân liếc nhìn nàng một cái sắc lẻm, đột nhiên dùng ngón tay thon dài nắm chặt cằm nàng. Ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng.
“Ngươi quả thực không biết bổn vương sao?” Ánh mắt hắn ánh lên vài tia trào phúng.
Tô Ngọc Thanh càng thêm khó chịu. Hắn bắt buộc phải dùng phương thức này để trả lời câu hỏi của nàng sao?
Nàng lắc lắc đầu, hung hăng hất tay nam nhân đang bóp cằm nàng, lạnh lùng nói ”Nếu ngươi là Vương gia, vậy thả ta đi.”
Hoàng Phủ Luật nhướn mày, nữ nhân này từ khi sinh con đến giờ cũng thay đổi thật là nhiều a? Nàng trước kia cho dù chết cũng muốn bám lấy Vương phủ này.
“Vì sao?” Khuôn mặt tuấn tú ẩn ý cười châm biếm, hắn thật muốn biết nữ nhân này rốt cuộc còn muốn diễn trò gì.
Tô Ngọc Thanh bị hắn nhìn chăm chú, không khỏi đỏ mặt, lớn tiếng nói “Ta muốn quay về núi Ngọc Phong! Nơi đó mới là nhà của ta! Xin Vương gia giơ cao đánh khẽ thả ta trở về!”
“Không được”
Hoàng Phủ Luật kiên định cự tuyệt.
Thủy mâu trong suốt, ánh mắt không có vẻ ngoan độc vẫn luôn tồn tại, chưa bao giờ hắn thấy bộ dáng đáng yêu trên mặt nữ nhân này, thật sự làm cho hắn hào hứng muốn trêu chọc nàng .
Tô Ngọc Thanh càng thêm tức giận, đôi mắt nàng dường như đã hóa thành hai ngọn lửa “Ngươi nhìn vào mắt ta đi, có thấy khác thường không?”
Hoàng Phủ Luật nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn hoàn toàn có thể thấy được có hai luồng liệt hỏa ở thủy mâu trong suốt của nàng bùng lên.
Tô Ngọc Thanh nhìn nam nhân mỉm cười mà không nói, đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh…. Tuy rằng nàng là Tô Ngọc Thanh, nhưng thân thể này là vương phi.
Nam nhân này làm sao có thể nhận ra ngay được….
Cuối cùng, nàng bình tĩnh nhìn nam nhân nói ”Ngươi có tin vào Tá thi hoàn hồn không? Ta là một nữ tử xa lạ mượn thân thể thê tử của ngươi để tồn tại. Ngươi có tin không?”
Nam nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, không nói.
Tô Ngọc Thanh kêu “aizzz” một tiếng, không để ý tới Hoàng Phủ Luật nữa, thất bại xoay người rời đi. Hoàng Phủ Luật nhìn bóng dáng của nàng thật lâu, ánh mắt càng trở nên sắc bén.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...