Tất cả hạ nhân trong
Vương phủ đều biết, Vương phi sau khi từ phủ thừa tướng trở về, càng lúc càng trầm mặc, thậm chí là đạm bạc.
Nàng cả ngày ở Tích Lạc viên đóng cửa không ra, thậm chí còn không có
hứng thú trồng hoa như trước nữa. Mọi người đều đoán Vương phi thay đổi
tính tình vì mất đi đứa nhỏ, hay là vì chuyện tại phủ Thừa tướng?
Tiêu Thừa tướng lâm triều cuồng ngôn cả gan chọc giận Hoàng thượng, đây là chuyện cả thiên hạ đều biết.
Chuyện tiểu quận chúa mất tích, tuy rằng còn chưa truyền vào cung, nhưng chắc chắn sớm muộn gì cũng truyền đến tai thái hậu. Cho dù thái hậu
trước giờ sủng ái Ngọc vương phi đi chăng nữa, cũng khó có thể tha thứ
việc này.
Tuy sau khi sinh hạ tiểu quận chúa, tính tình Ngọc vương phi thay đổi
rất nhiều, trở nên nhã nhặn, thiện lương, dịu dàng động lòng người,
nhưng vẫn không được Vương gia sủng ái. Cho nên trước tình cảnh của Ngọc vương phi, mọi người không khỏi có chút đồng cảm.
Tô Ngọc Thanh đang ngồi trước cửa sổ đọc sách, chợt thấy Thu Thủy lo lắng chạy vào.
- Ngọc vương phi, ngài mau chuẩn bị, Vương gia đang đến Tích Lạc viên.
- Thật sao?
Tô Ngọc Thanh khẽ ngước mắt, nhưng vẫn chưa buông quyển sách trên tay.
Chỉ thấy nàng khoác một chiếc áo choàng màu đạm nhạt, mái tóc đen buông
thả, dung nhan thanh nhã như ngọc, khí chất dịu dàng như hoa lan. Ngón
tay thon dài khẽ lật trang sách, cổ tay trắng nõn lộ ra, phong tình mê
người.
- Ngọc vương phi, không cần thay trang phục sao ạ?
Vất vả lắm mới chờ được Vương gia một lần giá lâm, nên quý trọng mới đúng nha.
- Không có việc gì, Thu Thủy. Ta không cần.
Tô Ngọc Thanh rốt cuộc cũng buông sách, an ủi tiểu nha đầu. Giờ khắc
nàng bị nam nhân kia bắt về Vương phủ, nàng liền nói với chính mình, tất cả về hắn, nàng sẽ không để ý.
Nàng vừa mới nói xong, đã nghe thấy một loạt thanh âm trầm ổn truyền tới, sau đó nghe thấy mấy tỳ nữ bên ngoài thỉnh an.
Nàng nhíu mi, nhìn cửa, nhưng chưa đứng dậy.
Hoàng Phủ Luật bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là vẻ thanh lệ của
nàng. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, không thỉnh an cũng không nói lời nào.
Lúc này đây, hắn không nổi giận. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, hắn thực thích nhìn dáng vẻ ung dung tự tại của nàng.
Bộ dạng đó luôn lộ ra một loại hấp dẫn không tên, khiến người khác không thể rời mắt. Người con gái này, quả nhiên không cần bất cứ vật trang
sức nào. Vì vẻ đẹp của nàng là tự nhiên, khí chất là do trời sinh mà có.
Hắn chợt muốn nhìn khuôn mặt lạnh nhạt kia lúc tức giận lên trông sẽ như thế nào? Thật tò mò!
Hắn đi đến gần nàng, hài lòng khi nhìn thấy mắt nàng hiện lên một tia
bối rối. Sau đó lại ngửi thấy một mùi hương thản nhiên trên người nàng,
trong đầu chợt hiện lên ngày đó nàng ở bên trong xe ngựa, dáng vẻ mềm
mại, đáng yêu, cõi lòng hắn chợt xao động.
Hắn chậm rãi bước, con mắt càng sâu không thấy đáy.
- Vương gia.
Chỉ thấy Thu Phinh nhẹ đi vào, trên tay nâng một bộ lễ phục đỏ tươi viền kim tuyến:
- Đây là lễ phục tiến cung của Vương phi, nô tỳ mang đến.
Hoàng Phủ Luật đứng trước mặt nữ tử, sau đó dùng ngón tay thon dài nâng
khuôn mặt khỏ nhắn quật cường của nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Hôm nay Mẫu hậu tâm tình tốt, có ý phân phó bổn vương mang theo ngươi
tiến cung. Lần này phải nắm thật chắc cơ hội nha, Tiêu Ngọc Khanh.
Hắn thốt ra những câu nói lạnh lẽo đến tận tim gan, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ khinh miệt rõ ràng.
Lúc đầu Tô Ngọc Thanh bị vẻ sâu thẳm trong mắt hắn thu hút đến mức ngây
ngốc, rồi sau khi nghe những lời mỉa mai kia, lòng nàng chợt rét lạnh.
Nàng hất tay hắn, chỉ khẽ cắn môi, thong dong bình tĩnh đứng lên, phân phó Thu Thủy bên cạnh:
- Giúp ta thay lễ phục. Ta nhất định sẽ nắm chắc cơ hội, không để Vương gia thất vọng.
Tuy rằng không biết hắn nói nắm chắc cơ hội là có ý gì, nhưng nàng biết
tuyệt đối không thể trở nên yếu thế trước mặt nam nhân này.
Nam nhân nheo mắt, tới gần Tô Ngọc Thanh:
- Vậy mới tốt. Nếu lần này không nắm chắc, ngươi sẽ vĩnh viễn lâm vào
cảnh vạn kiếp bất phục! Đến lúc đó chớ trách bổn vương không nhắc nhở
ngươi, Tiêu Ngọc Khanh.
Liếc nhìn nàng một cái sắc lạnh, sau đó hắn phất tay áo bỏ đi.
Tô Ngọc Thanh mềm nhũn người, thất thần ngồi xuống ghế. Lồng ngựckhó
chịu vô cùng, mỗi lần gặp nam nhân này, nàng đều không thể hít thở.
Nàng không biết khi nào sẽ là lần cuối. Nàng sợ hãi ánh mắt sâu như vực
thẳm, sợ hãi phải đối mặt với ánh mắt đầy thống hận của hắn.
Nàng sợ…sợ nàng sẽ không thể kiềm chế…..
Nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, nàng lắc đầu.
Không đâu. Nàng không thể bị khuất phục như vậy được. Nhưng trước mắt nàng không thể để nam nhân này khi dễ nàng như vậy.
Nàng để Thu Thủy cùng Thu Phinh cởi bỏ quần áo, mặc cho nàng bộ hoa phục đỏ thẫm, mặc các nàng búi tóc lên cao, cài đầy trang sức quý giá…
Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng ngồi trên xe ngựa tới hoàng cung,
mà nam nhân làm nàng rối loạn không yên trong lòng, lại ngồi bên cạnh
nàng.
Lần này, hắn không nói gì, không chế nhạo nàng, cũng không làm gì nàng, chỉ trầm mặc nhìn bên ngoài.
Một thân y phục màu bạc càng tôn thêm vẻ mạnh mẽ, hiên ngang của hắn.
Khuôn mặt nhìn nghiêng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng cố hữu, tuy chỉ nhìn
thấy sống mũi cao thẳng cùng môi bạc nhếch lên, nàng vẫn biết hắn đang
nhíu mày.
Không gian chật chội nhỏ hẹp, nàng có thể ngửi thấy rõ mùi xạ hương trên người hắn. Không thể so với mùi đàn hương bức người của Tần Mộ Phong,
nam nhân này tỏa ra một loại mùi thơm tự nhiên của cơ thể, sạch sẽ, ấm
áp, đơn giản mà làm lòng người mê say.
Ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ. Một đêm kia, ở trên người nàng tạo ra
nhiệt tình mà nàng trước nay chưa từng trải nghiệm qua. Nàng đột nhiên
thật tham luyến cảm giác được nhu tình của hắn vây quanh, hy vọng bạc
môi kia thốt ra, không phải oán hận chế nhạo, mà là lời ngon tiếng ngọt.
Hy vọng, khi nàng cảm thấy bất lực, hắn có thể ôm chặt lấy nàng, nói với nàng: “Ngọc Thanh, đừng khóc.”
Chỉ là, chuyện hoang đường như thế có thể thành hiện thực sao?
Không thể! Bởi vì vĩnh viễn nàng cũng không phải là người kia, vĩnh viễn không thể cảm hóa trái tim hắn!
Xe ngựa tiến vào cửa hoàng cung, chỉ thấy trước đại điện hoa lệ, một
loạt phấn y cung nữ nhất loạt quỳ xuống, đứng đầu là một cung nữ áo lam
khá xinh đẹp, lập tức tiến đến xe ngựa.
Nam nhân trầm mặc từ này rốt cuộc cũng động đậy. Hắn quay đầu liếc nhìn
Tô Ngọc Thanh một cái, rồi để thái giám đỡ xuống xe ngựa. Tô Ngọc Thanh
cũng đứng dậy, để Thu Thủy đỡ xuống theo sau nam nhân.
- Lam Điệp cảm tạ Vương gia đã di giá đến Phượng Loan cung.
Cung tì áo lam cung kính nói, nhưng vẫn phủ phục trên mặt đất.
Hoàng Phủ Luật khẽ nâng mí mắt, không nói không rằng, khoanh tay mà qua.
Tô Ngọc Thanh một thân trang phục đỏ sẫm đi đứng vạn phần gian nan, đôi
hài đầu phượng ba tấc làm chân nàng sinh đau. Tuy có Thu Thủy đỡ, nhưng
sao có thể theo kịp nam nhân.
- Còn ở chỗ này làm cái gì? Không biết mẫu hậu đang chờ sao?
Nam nhân kia quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tứ giận tái đi. Hắn nhìn thấy
nàng lại cắn chặt môi, nhìn nàng mồ hôi đầm đìa, nhíu mi, giọng nói vô
cùng khó hiểu:
- Đây không phải lần đầu tiên ngươi tiến cung, tội gì phải lộ ra vẻ
thống khổ như thế? Tiêu Ngọc Khanh, ngươi quả thực không phải phức tạp
bình thường, là loại quỷ kế đa đoan.
Tô Ngọc Thanh nghe giọng hắn dần chuyển sang mỉa mai, lời lẽ cay nghiệt
cộng thêm ánh mắt chán ghét nhìn nàng. Nàng vô cùng khó chịu, nhăn chặt
lông mày.
Nàng cố gắng phớt lờ hắn, dần dần bước tới. Lúc này mắt cá chân đột
nhiên đau nhức, nàng kêu lên một tiếng, đau đến nỗi ngay cả nước mắt
cũng sắp trào ra.
- Ngọc vương phi, ngài làm sao vậy?
Thu Thủy vội vàng đỡ lấy thân mình lạnh lẽo của nàng, ngồi xổm xuống kiếm tra chân Ngọc Thanh.
- Ngọc vương phi, chân ngài sai khớp. – Thu Thủy lo lắng nói.
Nam nhân cách các nàng tận mười bước chân kia rốt cuộc cũng quay đầu
lại. Hắn hơi nhíu mày nhìn, lại thấy nàng cắn chặt môi đến mức bật máu,
lòng hắn đột nhiên thấy đau xót.
Không thèm để ý tới vẻ kinh ngạc của hạ nhân, cúi người xuống, nhanh
chóng cởi hài của Tô Ngọc Thanh, để tay ở mắt cá chân của nàng, hơi vận
khí.
Tô Ngọc Thanh không kịp phản ứng, chỉ thấy một dòng nước ấm chảy xung
quanh chỗ đau, làm cảm giác đau đớn giảm đi hơn phân nửa. Nàng nhìn
khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng kia, đáy lòng có một tia khác thường xuất hiện.
- Mẫu hậu đã chờ lâu rồi, mau nhanh lên!
Nam nhân đứng dậy, không để ý tới Tô Ngọc Thanh, nhắm thẳng Phượng Loan
cung mà đi. Cố gắng che giấu vẻ mặt rối loạn của mình, sao hắn lại làm
vậy?
Chính hắn cũng không rõ.
- Ngọc Vương phi, Vương gia…
Thu Thủy bị hành động của nam nhân khiến cho kinh hãi đến mức mắt suýt
rớt ra. Vương gia chưa từng đối đãi Ngọc vương phi ôn nhu như vậy nha,
hôm nay sao có thể chữa thương cho Ngọc Vương phi?
Tô Ngọc Thanh cười nhẹ nhàng, nhanh chóng đi hài vào, đuổi theo cước bộ nam nhân.Trong lòng không rõ có một loại vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...