“Thanh nhi, không ngờ cuối cùng con vẫn về bên cạnh hắn… Chẳng lẽ đây là vận mệnh sao?” Dung Phượng Nương thở dài một cái. Khi mới nhìn thấy Ngọc Thanh, bà còn mừng rỡ vô cùng, nhưng sau khi biết rõ sự tình –
rằng con nuôi của bà và Tiểu Ngọc nhi đã mất tích hai tháng, Ngọc Thanh
lại phải trở lại Vương phủ, trên mặt bà hoàn toàn chỉ còn vẻ tang thương sầu lo.
“Chỉ có một con đường duy nhất từ kinh thành đến núi Ngọc
Phong, phải đi qua một khu rừng quỷ dị… Con và biểu ca liều chết lao
vào, cuối cùng lạc nhau ở đó…”. Tô Ngọc Thanh cũng lo lắng không
thôi. Không biết biểu ca mang theo Tiểu Ngọc nhi có chạy thoát
khỏi khu rừng không, hay đã gặp bất trắc gì trên đường?
“Vậy… con vẫn muốn trở về Vương phủ sao?” Dung Phượng Nương nhìn tố y nữ tử âu sầu, quan tâm hỏi.
Tô Ngọc Thanh trầm mặc. Nàng có thể coi như không có chuyện gì mà quay về sao? Nàng rất sợ đôi mắt sâu không thấy đáy kia…
Dung Phượng Nương bình tĩnh nhìn nữ tử rơi vào im lặng, đáy
mắt in rõ vẻ bồi hồi do dự của Ngọc Thanh, chỉ nói “Nếu Thanh nhi còn lưu luyến, vậy ở lại Vương phủ đi, ta nhất định sẽ tìm
Dung Danh Tông và Tiểu Ngọc nhi quay về. Dù sao, đối với phụ thân và sư huynh của con, con sớm đã là người đã chết rồi, hơn nữa hiện tại con cũng chưa thể quay về núi Ngọc Phong…”
Tô Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn Dung Phượng Nương. Bà đang động viên
nàng trở về Vương phủ đó sao? Rõ ràng trước đây bà luôn phản đối mà…
“Con để ý đến hắn mà, đúng không? Hơn nữa, con cũng yêu đứa nhỏ
của hắn…” Dung Phượng Nương nhìn nàng, giọng điệu không phải là
hỏi, mà hoàn toàn là khẳng định, giống như nhìn xuyên cõi lòng nàng.
“Bởi vì đứa nhỏ vô tội…” Nàng phản bác. Tiểu Ngọc nhi thật đáng thương, mới sinh ra đã không còn mẹ, cha cũng không yêu thương.
Về hắn, nàng quả thật có chút để tâm, nhưng thân mình hiện tại này là sườn phi của hắn, hắn thân mật với nàng, nhưng cũng thân
mật với rất nhiều nữ nhân khác… Nàng tin rằng tâm hồn mình, tấm
lòng của mình vẫn thuộc về sư huynh.
Dung Phượng Nương không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn nàng, sau
đó thong thả bước đi, đến cửa mới quay lại trầm giọng nói một câu
“Thanh nhi, ta không ép con, ta chỉ muốn tốt cho con.” Lát sau, thân
ảnh cũng biến mất ở ngoài cửa.
To Ngọc Thanh nhíu mày. Vì muốn tốt cho nàng? Để nàng đến bên một nam nhân chỉ biết hận nàng, sẽ tốt sao?
Nàng còn chưa nghĩ được nhiều, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
“Tỷ tỷ, ta tới rồi!”
Ngọc Thanh vội vàng đứng lên, đi tới cửa chuẩn bị đón muội
muội hoạt bát của mình, lại nhìn thấy một thân ảnh cao lớn
phía sau Tiểu Xu, hoảng đến nỗi chỉ muốn chạy vào phòng trốn.
Tiểu Xu giữ chặt tay Ngọc Thanh, cao hứng vui vẻ nói “Tỷ tỷ
đừng sợ, vừa rồi trang chủ nói người sẽ không để ý chuyện lần
trước đâu.”
Không để ý mới là chuyện lạ! Nhìn cặp mắt phượng tà nịnh đang
chăm chú nhìn mình, nàng liền biết hắn tuyết đối sẽ không dễ
dàng buông tha cho nàng. Hắn và Hoàng Phủ Luật… âu cũng là một loại
người!
Nam nhân mặc ngân bào đi tới bên người nàng, thản nhiên nhìn
nàng một lượt từ đầu đến chân, sau đó dùng giọng trêu chọc thách thức
nói “Vương phi của Luật sao lại chạy tới sơn trang của Tần Mộ
Phong ta? Người không hiểu chuyện lại tưởng rằng chúng ta có gì
đó… Haizz…”
Tô Ngọc Thanh chỉ biết nuốt giận vào bụng. Nam nhân so với khổng
tước còn cao ngạo hơn vài phần này tuyệt đối không thể phun ra lời gì
tốt đẹp! Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, không đáp trả, cũng không để ý tới hắn, liền kéo Tiểu Xu vào nhà.
Lúc này nam nhân đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, nhìn thẳng vào đôi
mắt trắng đen rõ ràng của nàng, vô cùng nghiêm túc nói “Nếu là đương kim Vương phi của Tứ vương gia đến Lạc Diệp sơn trang, trang chủ ta đây
phải có chút lễ nghĩa. Tiểu Xu, mau dẫn Ngọc Vương phi tới tiền thính
hầu hạ, đừng để cho người ta nói Lạc Diệp sơn trang chúng ta không biết
trời cao đất dày, bất kính với Ngọc vương phi.”
Tiểu Xu đứng một bên vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hai người trước mặt, mãi
cũng không thể hiểu ý nam nhân. Cái gì mà Ngọc vương phi? Ở đây trừ Ngọc Thanh tỷ tỷ và nàng ra thì làm gì có nữ nhân nào khác?
“Tiểu Xu, có nghe bản trang chủ nói gì không?” Tần Mộ Phong thản nhiên nói, vẫn không buông cổ tay Ngọc Thanh ra.
“Bỏ ra! Ta tự đi được, không phiền trang chủ đại giá!” Tô Ngọc Thanh
thật sự nổi giận. Nam nhân chết tiệt này, nắm chặt tay nàng như muốn bóp vụn, đôi mắt hẹp dài lại thích thú nhìn chằm chằm nàng, làm như nàng là con mồi của hắn vậy! Tức giận, cánh tay đột nhiên cảm giác có dòng chảy cuồn cuộn, nàng lập tức giãy ra khỏi tay của nam nhân. Động tác này
không chỉ làm chính nàng sợ hãi mà cũng làm nam nhân đối diện sửng sốt
giật mình.
Tần Mộ Phong nhíu mày “Nội lực của ngươi vẫn mạnh như trước.”
Tô Ngọc Thanh xoa xoa cổ tay bị bóp đến đỏ lên, che giấu cảm xúc
trong lòng, cố nói “Cho dù là như thế, cũng không liên quan đến Tần
Trang chủ, không phải sao?”
Vẻ châm chọc trong mắt hắn càng thêm rõ ràng, nhìn tố y nữ tử cười, không đáp lời.
“Tỷ tỷ, người chính là Ngọc vương phi?” Tiểu Xu rốt cục cũng nhận ra tình huống trước mắt.
Tô Ngọc Thanh nhìn Tiểu Xu, không biết nên trả lời như thế nào cho
phải. Thực ra ngay từ đầu, nàng cũng không muốn lừa gạt Tiểu Xu, chỉ là
thân bất do kỉ… Không đợi nàng mở miệng, nam nhân bên cạnh đã thay nàng
trả lời.
“Không sai, nàng ấy chính là Ngọc vương phi Tiêu Ngọc Khanh. Tiểu Xu, ngươi còn đứng đó làm gì, còn muốn bản trang chủ phải nói lần nữa sao?” Giọng nói có ba phần thản nhiên mà bảy phần nghiêm khắc.
Tiểu Xu không nói gì, nhìn Ngọc Thanh, ý trách cứ ẩn hiện trong đáy mắt.
“Tiểu Xu, nghe ta giải thích đã, ta không cố ý lừa muội…”
“Ngọc vương phi, mời theo nô tỳ tới tiền thính.”
Nói xong, Tiểu Xu lập tức khôi phục dáng vẻ một tỳ nữ, không còn thấy một tia thân mật khăng khít lúc trước. Tiểu Xu cung kính cúi người, đi
trước dẫn đường.
Tô Ngọc Thanh đuổi theo bóng dáng lạnh lùng của Tiểu Xu, trong lòng càng lúc càng khó chịu.
Tần Mộ Phong cũng đi cạnh nàng, đôi mắt tà nịnh hiện lên một tia sắc bén và trầm tư.
Thịnh yến khó chịu chấm dứt, Tô Ngọc Thanh bị đưa lên xe ngựa của Tần Mộ Phong. Đã biết rõ thân phận của nàng, nam nhân này đương nhiên phải
đưa nàng trở về nơi nàng nên về. Nàng biết, hắn đang báo thù vụ nàng tẩm thuốc vào y phục của hắn trước đây.
Trước khi nàng rời đi, Dung Phượng Nương nắm chặt tay nàng, chỉ nói
một câu “Thanh nhi yên tâm, sau này ta sẽ tới vương phủ thăm con!”
Tô Ngọc Thanh nhìn Dung Phượng Nương ngoài xe, trong lòng phức tạp
vạn phần. Nàng thật không rõ vì sao bà lại nhẫn tâm để nàng đến bên cạnh nam nhân kia…
Nàng quay đầu ngóng trông về phía cổng Lạc Diệp sơn trang, hi vọng có thể nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn mặc đồ màu tím. Thật lâu sau, nàng thu hồi tầm mắt, hạ mành.
Nam nhân mặc ngân bào bên cạnh lẳng lặng liếc nhìn nàng một cái, ra lệnh cho người đánh xe khởi hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...