Sưởi Ấm Vợ Yêu

Cao Tiêu Tiêu bỏ diện thoại xuống, mặt cười ngọt ngào nhìn Hàn Lão phu nhân: “Bá nội”

“Tiêu Tiêu, đã ăn cơm tối rồi sao? Có muốn cùng a Chân ăn thêm một chút diểm tâm khuya không?“. Hàn Lão phu nhân vẽ mặt hiền lành hỏi.

Cao Tiêu Tiêu vội lắc tay, “Bà nội con không ăn nữa đâu, đã muộn rồi, ăn nữa không hóa được sẽ bị béo lên mất“.

“Béo cái gì ah thật là.” Hàn lão phu nhân vẻ mặt không đồng ý, đang muốn khuyên vài câu, thì Hàn Chân đang ngồi bên cạnh bà đứng dậy đi sang.

Anh đứng dậy ngồi vào bên cạnh Cao Tiêu Tiêu, hai bàn tay thon dài hướng tới thắt lưng cô ôm chặt, vừa vặn đem cả người cô ôm chặt trong lòng.

Bởi vì ngồi quá gần, trên người anh mùi hương nam tính mát lạnh, hòa lẫn với mùi thuốc lá cùng hương vị của rượu xông vào mũi, làm cho Cao Tiêu Tiêu hô hấp không khỏi loạn xạ.

Một khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo nam tính tiến đến trước mặt của cô, ánh mắt tựa như hoa đào ở hồ sâu phảng phất giống như chứa ẩn tình, nói, “Anh rất ưa thích vợ dáng người như vậy, mặc quần áo trông rất gầy, thoát nhì... Không có chút thịt!”

Cao Tiêu Tiêu rất nhanh nháy cúi đầu xuống, trên mặt nhìn vẻ bối rối, trái tim lại nhịn không được bang bang nhảy dựng lên.


“Ha ha ha.” Hàn lão phu nhân ở một bên thoả mãn nở nụ cười, hiển nhiên, Hàn Chân nói lời này lại để cho bà dấy lên hi vọng, “Tốt rồi tốt rồi, a Chân, Tiêu Tiêu, đêm nay hai các con cũng đừng trở về, ở đây ngủ một đêm, ngày mai Hạ Hạ từ Anh trở về, vừa vặn mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Cao tiêu tiêu trong lòng lộp bộp một tiếng, Hàn Chân cũng đã một lời đáp ứng xuống, “Vâng.”

Cảnh ban đêm dần dần khuya.

Dì Tuệ rất nhanh bưng đồ ăn đi ra, Hàn Chân ở đây bị Hàn lão phu nhân lải nhải nên đi đến nhà ăn.

Cao Tiêu Tiêu ở trên ghế sa lon có chút đứng ngồi không yên, thân thể không thoải mái, lại có chút lo lắng cho Tiểu Bạch...

Đúng vào lúc này, người đứng đầu Hàn gia Hàn Chính Minh cả người có chút mùi rượu trở về, Cao Tiêu Tiêu đứng dậy hô, “Cha.”

Hàn Chính Minh lạnh lùng nhìn cô một cái, xoa xoa cái trán, cau mày đi lên lầu.

Cao Tiêu Tiêu hơi có vẻ xấu hổ đứng ở đó, Hàn lão phu nhân đã trở về phòng nghỉ ngơi, Chung Du Hồng cũng không ở phòng khách, trong phòng ăn, Hàn Chân thoải mái nhàn nhã uống một ngụm súp, căn bản cũng không có nhìn thấy, ngược lại là Dì Liên sinh lòng không đành lòng qua tới dỗ dành cô nói, “Thiếu phu nhân, tiên sinh uống say chính là như vậy đấy, người đừng để trong lòng.”

Cao Tiêu Tiêu nhìn bà cười cười, “Không có sao.”

Hàn Chính Minh gần đây đều không thích cô, ba năm này, nếu như không là vì cô là vợ của Hàn Chân, đoán chừng ông liền nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái?

Trên lầu.

“Ông xã, anh đã về rồi.” Chung Du Hồng mới từ phòng con trai đi ra, nhìn thấy chồng liền đi tới.

Hàn Chính Minh cởi âu phục đưa cho bà, “Lén lén lút lút làm gì đó?”


Chung Du Hồng vừa cười vừa nói, “Đêm nay a Chân cùng Tiêu Tiêu ở lại đây ngủ, cho nên tôi chuẩn bị cho con bé một bộ đồ áo ngủ gợi cảm.”

Hàn Chính Minh tức giận hừ lạnh một tiếng, “Hình như người ta đâu muốn ở đây, một tuần đều tới không đến một lần! Cái gì "Con cháu đầy đàn"? Tôi xem, thì ra là ba mẹ mê tín, đã tin tưởng lão hòa thượng trong miếu kia nói hươu nói vượn, kết hôn ba năm rồi, không chỉ chưa cho tôi thêm một đứa cháu trai, ngược lại tụi nó đều dọn ra bên ngoài ở...”

“Ông xã, anh nói nhỏ một chút.”

Hàn Chính Minh mượn men rượu lại càng nói càng lớn tiếng, “Đây là nhà tôi, tôi dựa làm gì phải nói nhẹ? Muốn tôi nói, lại để cho bọn chúng tranh thủ thời gian di sao...”

Lời nói còn lại..., bị tiếng đóng cửa chặn lại.

...

Cao Tiêu Tiêu đứng tại cầu thang, bóng dáng đơn bạcđứng ở đó một hồi, sau đó lựa chọn quay người xuống lầu, đem khay đưa về phòng bếp.

Dì Liên nhìn xem trà giải rượu rõ ràng không động vào, im ắng thở dài.

Thật không biết tiên sinh nghĩ như thế nào nữa, Thiếu phu nhân một cô gái tốt như vậy, vì cái gì người lại không thích chứ? Không sao có thiếu gia ưa thích...


Trở lại phòng khách, Cao Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra, nhìn Tiểu Bạch trên màn hình.

Không biết đã qua bao lâu...

“Tiêu Tiêu.” Giọng nói trầm thấp từ tính đột nhiên tại sau lưng vang lên, cô bị dọa toàn thân run lên, điện thoại tử trên tay rơi xuống đất.

“...” Hàn Chân bất đắc dĩ nhìn xem cô, khuôn mặt tuấn tú hơi nhíu nói, “Vợ, em thế nào giống gặp quỷ vậy?”

Thanh âm của anh khủng bố như vậy sao?

Cao Tiêu Tiêu điện thoại nhặt lên lập tức xem màn hình có bị sao không, mặt không biểu tình đứng dậy, nhìn anh nhạt nhạt hỏi, “Ăn xong chưa?”

Hàn Chân nhíu mày, đột nhiên sắc mặt có chút khó coi, không nói một lời liền ôm lấy cô, hai con ngươi còn hơi híp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui