30 phút sau, cô làm xong công việc, Cao Tiêu Tiêu dựa ra sau ghế, xoa nắn cái eo đau nhứt của mình, buông lỏng cơ thể một lúc.
Cùng lúc đó cửa phòng tổng giám đốc mở ra, thân hình cao lớ của Hàn Chân đi ra, đi ngang qua bàn làm việc của cô, nhung đột nhiên lùi bước lại, thấp giọng nói: "Tôi đi tìm bạn uống rượu, tối có thể không trở về ngủ".
Cao Tiêu Tiêu vẩn không ngẩn đầu lên, qua loa gật đầu, biểu thị đã biết.
Hàn Chân nhìn cô, đột nhiên tăng âm lượng nói: "Chu thư kí, công việc cũng không còn bận rộn nữa rồi nói với mọi người chiều nay có thề tan làm sớm".
"...Vâng, cảm ơn tổng giám đốc" Chu thư kí đứng lên, trên mặt biểu lộ có chút ngoài ý muốn cùng vui vẽ.
Hàn Chân hơi gật đầu, tiểu soái quay người rời đi.
Đem bản kê khai đưa cho Chu thư kí, không có gì sai sót, cô cầm lên bỏ vào túi prada của Hàn Chân, rồi củng rời khỏi công ty.
Cô không về thẳng nhà, mà chạy tới trung cư Thúy Uyển, đi lên mở cửa nhà 1501.
"Mammy" Cao Tiểu Bạch bốn tuổi đang ngồi trên mặt thảm chơi trò chơi, nghe tiếng mở cửa quay đầu lại hô một tiếng.
"Tiểu Bạch, tối nay mẹ có thể ở lại ngủ cùng con... có vui hay không" Cao Tiêu Tiêu hưng phấn cởi giày cao gót, cũng không kịp đổi dép lê, liền chạy tới ôm tiểu bảo bối vào lòng, sau đó lại hôn lên khuôn mặt trắng nõn vài cái.
"Ai nha, đừng ôm con". Tiểu Bạch bị cưởng hôn bàn tay nhỏ bé liền rung lên, nhân vật trong trò chơi xém nữa bị đánh bại, nhanh chóng điều chỉnh lại rồi tiếp tục chơi tiếp, bộ dạng đang tập trung tinh thần.
Cao Tiêu Tiêu bũi môi, cô đành phải buông tay ra ghế bên cạnh ngồi, đáng thương nói: "Tiểu Bạch, mẹ hôm nay không thoải mái nhung vẫn đến cùng con, con sao có thể không để ý tới mẹ chứ, nói, con có phải có bạn giái nhỏ rồi hay không, cho nên không tương mẹ nữa?".
Cao Tiểu Bạch im lặng một chút, thả trò chơi ra, chạy tới ôm lấy Cao Tiêu Tiêu, biết rõ mẹ giả vờ khóc nhưng vẫn an ủi: "Mammy không khóc, không khóc, Tiểu Bạch yêu nhất là mẹ nha".
Cao Tiêu Tiêu lập tức chuyển khóc thành cười, vui vẻ ôm lấy Tiểu Bạch xoay mấy vòng, sau đó liền thở không ra hơi, bởi vì... tiểu gia hỏa rất nặng!
"Tiểu Bạch, hôm nay sao con không đi nhà trẻ?" Cô nhìn đồng hồ mới chỉ hơn ba giờ chiều, không lý nào, lúc này nhà trẻ vẫn chưa tan lớp mà?.
Tiểu Bạch nhướn mày nhìn về hướng Cao Tiêu Tiêu, bất đắc dĩ nói: "Mammy, hôm nay là thứ sàu nên buổi chiều không có đi học".
Cao Tiêu Tiêu vổ trán nghĩ thầm, hôm nay là thứ sáu, công việc bề bộn nên cô quên mất thời gian.
Lại nhìn Tiểu Bạch đối với cô rất im lặng, Cao Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng mình bị đã kích, rõ ràng cô năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi, lãi bị con trai bốn tuổi của mình khinh bỉ, quả thực là bị sỉ nhục tôn nghiêm!
bất quá không sao cả, ai biểu cô sinh đứa con trai thông minh thiên tài như vậy.
Một tuổi đã biết nói chuyện, hai tuổi thuộc thơ Đường Tống, ba tuổi đói với cái gì là vũ trụ cảm thấy hứng thú, hiện tại bốn tuổi, lại bắt đầu chơi game online, nghiên cứu sản phẩm cải trang 3C.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...