Sủng Vợ Đến Nghiện Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng
Hai ngày sau anh được xuất viện và theo đúng như luật trong ngành anh phải trở về để chịu hình phạt cho việc đã tự ý thả phạm nhân.
Hình phạt anh phải đối mặt đó chính là cắt chức, xử phạt hành chính và tù giam.
Nhưng rồi rốt cuộc sau khi xem xét những công lao mà anh đã đóng góp thì hình phạt của anh đã giảm xuống, một mức xử phạt mà đối với anh nó khá nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng khó khăn.
Đó chính là trong vòng một tháng phá triệt để đường dây buôn bán chất cấm trái phép Dương Long và thu gọn tổ chức của Dạ Hoắc Tước.
Trở về từ cục cảnh sát Tử Quân giờ đây như hổ mọc thêm cánh khi sát vai kề cận với anh chính là hai mươi đặc vệ chuyên nghiệp do chính cha anh huấn luyện.
Trình độ của họ một người có thể bằng một trăm người trong Dương Long cộng lại nên việc phá đường dây Dương Long trong vòng một tháng đối với anh cũng không còn quá khó.
- Lộ Lộ, sao em lại đứng ở đây?
Anh giật mình nhìn về hướng giọng nói quen thuộc, Duệ Trân trên tay là một bản báo cáo khám nghiệm đang đi đến gần Lộ Lộ đứng trước cục cảnh sát.
Dường như Lộ Lộ có phần ấp úng, cô ấy nhìn cô rồi trả lời qua loa.
- À, hôm qua ở hội thảo về tâm lý học và điều trị chứng bệnh lo âu em có một vài thắc mắc còn chưa hiểu nên muốn tìm chị để giải đáp.
Sáng nay đi sớm nên tiện đường qua đây để hỏi chị.
Lộ Lộ cố gắng biện ra một lí do cho sự có mặt của cô ấy ở đây.
Sau khi xét nghiệm DNA với mẫu tóc của anh kết quả là hai người có quan hệ huyết thống.
Nhưng để chắc chắn hơn nữa Lộ Lộ đã xin một ít máu của Tử Quân từ chỗ Dương Hạc Linh để xét nghiệm lại thêm một lần nữa.
Không ngờ rằng cả hai lần đều như nhau, đều là có quan hệ huyết thống tương thích.
Lộ Lộ không biết có nên nói với anh hay không bởi lẽ bây giờ anh có quá nhiều việc cần phải giải quyết.
Đấu tranh tâm lý một lúc cuối cùng đành chọn không nói ra.
Khi chuẩn bị đi về thì Lộ Lộ gặp cô đang đến đây để nộp báo cáo khám nghiệm tử thi về cho cục cảnh sát.
Vì để không bị phát hiện đành phải lựa chọn một lí do để nói.
- Vậy sao.
Em không hiểu chỗ nào thì lát nữa về chị sẽ nói lại sau.
Giờ chị lên nộp báo cáo có lẽ là đến trưa mới trở về.
Cô mỉm cười nhìn Lộ Lộ rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy như thường lệ.
Lô Lộ nhỏ hơn cô hai tuổi nhưng suy nghĩ chín chắn và vô cùng lạc quan.
Nói không phải quá nhưng Lộ Lộ là một cô gái tốt và có rất nhiều người con trai để ý đến cô ấy.
Chỉ là Lộ Lộ trước giờ đều không biết.
- Vâng, lát nữa em qua đón chị rồi mình cùng dùng bữa được không?
Lộ Lộ mỉm cười đáp lại cái xoa đầu dịu dàng của cô.
- Thật ngại quá lát nữa cô ấy đi với tôi rồi.
Một giọng nói quen thuộc xuất hiện kèm theo đó là một thân hình cao lớn chắn trước mặt Lộ Lộ.
Anh bước đến đứng bên cạnh cô, cánh tay không an phận mà vòng qua ôm lấy eo nhỏ của cô.
- Thượng tướng cảnh xin anh giữ tiết tháo.
Cô đẩy anh ra rồi đứng nhích sang một chút.
Anh bị cô từ chối liền không vui nhưng trước mặt người khác vẫn phải giữ lấy bộ mặt.
Tử Quân chầm chậm cúi đầu xuống sát vào tai cô rồi nhỏ giọng.
- Tiết tháo? Nó có ngon như Tiểu Trân không?
Gương mặt cô bất giác đỏ ửng, Tử Quân nhìn biểu cảm của cô mà vô cùng hài lòng.
Duệ Trân thẹn quá hóa giận cô quay sang nhìn Lộ Lộ rồi bỏ lại một câu nói.
- Trưa nay em qua đón chị.
Nói rồi cô quay người bước vào trong cục cảnh sát không để Lộ Lộ kịp trả lời cũng bỏ lại gương mặt tự mãn của Tử Quân.
Đúng là cô đã đánh giá quá thấp Cảnh Tử Quân, những tưởng hão huyền rằng anh sẽ dịu dàng, thuần khiết như bao người nhưng có lẽ cô đã nhầm.
- Con mèo nhỏ tức giận rồi.
Khóe môi anh cong lên ý cười rồi quay người bước đi để lại Lộ Lộ đứng trước cục cảnh sát nhìn theo.
Cô khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Duệ Trân rồi lại nhìn theo bóng lưng của Tử Quân.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lộ Lộ gãi đầu khó hiểu rồi cũng quay người ra về.
Cô nhanh chóng nộp bản báo cáo khám nghiệm tử thi lại cho phía cảnh sát.
Lại một vụ án nữa xảy ra trong khu phố, nạn nhân tiếp tục là một người đàn ông trung niên.
Hai ngày trước đã thấy gia đình đến báo án nhưng sau đó buổi chiều liền thấy người đàn ông quay về nên đã trình báo với cảnh sát.
Nhưng rồi bất chợt tối hôm qua xác chết của ông ta được phát hiện ở bên cạnh bờ sông.
Khám nghiệm tử thi cho thấy người đàn ông đã tử vong được ba ngày và cơ thể đã bước vào trạng thái phân hủy nghiêm trọng.
Vì cơ thể có mùi khét hôi nồng nặc nên hộ dân xung quanh nhanh chóng phát hiện rồi báo cảnh sát.
Tuy rằng cơ thể đã có hiện tượng phồng lên nhưng cô vẫn nhìn được rất rõ ràng ấn kí của Dương Long để lại trên chính gương mặt của nạn nhân.
Sau đó khi qua nhà người thân của nạn nhân cảnh sát cũng phát hiện một người phụ nữ và hai đứa trẻ một nam một nữ bị sát hại tại nhà riêng.
Điều này chứng tỏ cho việc người đàn ông đã quay trở về nhà chiều hôm đó không phải là nạn nhân mà là người trong tổ chức.
harry potter fanfic
Cuộc họp của cô cùng với bên cảnh sát nhanh chóng kết thúc.
Tan họp đúng vào lúc mười một giờ.
Cô đứng dậy, cơ thể mệt mỏi đến mức chỉ muốn về nhà và đi ngủ nhưng cô bây giờ vẫn còn cuộc hẹn với Lộ Lộ.
- Bác sĩ Cẩn, cô ở lại đây một chút.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng họp giám đốc Hoắc liền gọi cô lại.
Ông ta đi đến bên cạnh cô, dáng người cao lớn tuy đã ở cái tuổi năm mươi ba nhưng vẫn còn khỏe mạnh.
- Có chuyện gì vậy giám đốc Hoắc?
Cô vốn tiếp xúc khá nhiều với ông ta nên hiểu rõ tính cách của ông ta hơn cả.
Hoắc Đình sống là người có quy tắc và luôn tuân theo quy định, ông ta cứng ngắc và nghiêm khắc.
Nhưng ngoài giờ làm ông ta lại là người dễ gần và thường sẽ thiên về tình cảm nhiều hơn.
Cùng Hoắc Đình lên trên phòng giám đốc, ông ta mở cửa cho cô đi vào rồi rót nước mời cô.
Sau khi đã hoàn thành xong mọi việc Hoắc Đình ngồi xuống đối diện với cô.
- Không lòng vòng, tôi vào chuyện chính luôn nhé? Bác sĩ Cẩn, cô trước đây đã từng hoạt động trong tổ chức Dương Long đúng không?
Cô bị nói trúng tim đen liền giật thót nhưng có lẽ chuyện mà giám đốc Hoắc biết cũng là sớm muộn chỉ là cô không ngờ ông ấy lại biết sớm như thế.
- Đúng vậy.
Cô cúi đầu dường như muốn né tránh ánh mắt của Hoắc Đình.
Ông ấy đưa cho cô xem đoạn video đã được trích xuất ra từ camera của nhà tù.
Trong video là hình ảnh của Ngụy Thế Thanh đang đánh lạc hướng cảnh sát quản lý phạm nhân.
Camera bên ngoài ghi lại hình ảnh cả anh và Lâm Bắc Thần đang lần theo dấu vết đi theo tên tù nhân kia.
- Đây là…
Cô nhìn Hoắc Đình rồi lại nhìn vào đoạn video được camera giám sát ghi lại.
Không phải là cô ngu ngốc đến nỗi không biết chuyện anh làm trong này là gì nhưng cô chỉ là không tin tại sao anh lại hành động ngu ngốc đến thế.
Tự ý thả phạm nhân là một điều cấm kị và là tội lớn trong ngành, anh đã ở cái cương vị là một thượng tướng tại sao lại không hiểu điều đó?
- Cảnh Tử Quân đã nói hết rồi.
Cậu ta vì muốn cứu cô có thể từ bỏ cả sự nghiệp cũng có thể làm bất cứ điều gì cho cô chỉ mong rằng phía cảnh sát không truy cứu trách nghiệm của cô.
Bác sĩ Cẩn cô có biết vừa nãy khi Cảnh Tử Quân đứng ở đây cậu ta đã nói gì không?
Cô lắc đầu, ánh mắt mông lung nhìn về phía Hoắc Đình.
Ông ta thở dài nhấp một ngụm cà phê nóng rồi dựa lưng ra sau ghế.
- Cậu ta nói cảnh sát bắt cô một lần cậu ta sẽ thả cô một lần, cảnh sát gây khó dễ với cô chính là gây khó dễ với cậu ta.
Cho dù là người của cảnh sát cũng không có quyền được mang cô đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...