Đèn phòng cấp cứu lại tiếp tục sáng đèn, đã có máu nên ca phẫu thuật cũng suôn sẻ hơn rất nhiều.
Không còn tiếng giục giã của bác sĩ Vương cũng không còn sự lo lắng trên gương mặt của các y tá, ca phẫu thuật rất nhanh đã kết thúc.
Ánh đèn đỏ của căn phòng vụt tắt, bác sĩ Vương bước ra ngoài, ông mỉm cười nhìn người con gái nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế lạnh của hành lang bệnh viện.
- Duệ Trân, con có thể đi nghỉ ngơi được rồi.
Cô nhìn thấy bác sĩ Vương đi ra liền chạy đứng trước mặt ông, bàn tay nhỏ bấu víu lấy vạt áo quen thuộc.
Ngay lúc này cô muốn nghe lời nói từ chính miệng bác sĩ Vương nói ra, nói rằng anh ổn, nói rằng ông đã chiến thắng tử thần mà mang anh về lại bên cô.
- Cảnh Tử Quân, cậu ấy qua cơn nguy kịch rồi, con đừng lo lắng nữa.
Câu nói vừa nói ra liền khiến cơ thể cô thả lỏng chút ít.
Duệ Trân mỉm cười, nụ cười ngắt quãng nhưng cũng đã phần nào nói được niềm vui sâu trong lòng cô.
Anh thực sự đã trở về bên cô, thực sự đã không sao rồi.
Duệ Trân buông lỏng cơ thể để cô ngã xuống tự do, cuối cùng cô cũng được thả lỏng sau bao nhiêu đợt cảm xúc từ tiêu cực đến hỗn loạn ùa về.
Lộ Lộ liền chạy lại để đỡ cô lên, cơ thể cô bây giờ vẫn còn đang rất yếu.
Sợ rằng người của Dương Long sẽ lại đến tìm cô nên Lâm Bắc Thần và Ngụy Thế Thanh đã cho người đến canh giữ bệnh viện đề phòng trường hợp xấu xảy ra với cô và anh.
Hắn cũng muốn hỏi chuyện cô nhưng nghĩ lại thì bây giờ tâm trạng cô không tốt nên hắn cũng không tiện hỏi hơn nữa Lâm Bắc Thần cũng không muốn cô nhớ lại quãng thời gian đau thương khi trước.
Chiếc giường của anh được đẩy ra ngoài, gương mặt trắng bệnh nằm trên giường.
Cô vội vã chạy tới nhìn anh, bàn tay nhẹ chạm vào gương mặt quen thuộc mà hằng ngày cô đều muốn nhìn thấy, hằng đêm cô vẫn luôn mơ về.
- Tử Quân…
Anh không trả lời cô, cô biết.
Cô sẽ đợi đến khi anh mở mắt ra nhìn cô, sẽ đợi đến khi anh một lần nữa ôm cô vào lòng.
Y tá muốn đẩy chiếc giường của anh đi về phòng hồi sức cô liền dùng tay mà níu lấy rồi bước chân chạy theo anh.
Bất chợt tay cô bị ai đó giữ lại, Duệ Trân nhìn ra phía sau, là Lâm Bắc Thần.
- Tử Quân đã không sao rồi cô cũng cần nghĩ đến sức khỏe của mình một chút đi.
Cô không trả lời hắn nhưng bàn tay lại vẫn níu chặt lấy chiếc giường bệnh của anh.
Cô không muốn rời xa anh thêm nữa, hơn một tiếng qua vậy là quá đủ rồi.
Thấy cô vẫn mãi giữ lấy anh, muốn đi theo anh về phòng hồi sức Ngụy Thế Thanh liền bước đến trước mặt cô mà nói.
- Cô muốn rằng khi cậu ấy tỉnh lại sẽ nhìn thấy cô tiều tụy như này sao? Cô muốn rằng người đầu tiên Tử Quân nhìn thấy là một xác sống có hồn sao? Khi đó cậu ta sẽ đau lòng đến mức nào, cô không nghĩ cho bản thân cũng hãy nghĩ đến cậu ấy một chút đi.
Ngụy Thế Thanh biết rõ anh đã phải đánh đổi những gì để có được mạng sống của cô, dường như thứ quan trọng nhất của một đời quân nhân cũng được anh hy sinh đem ra đánh đổi.
Bây giờ cái công sức ấy của anh lại để cô mặc sức vứt đi như vậy sao? Lâm Bắc Thần vỗ nhẹ vai Ngụy Thế Thanh để hắn bình tĩnh lại.
- Được rồi, Thế Thanh.
Bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy giường anh, cô nhìn lại bản thân, nhìn lại những vết thương cùng cơ thể đã hốc hác đến mức không còn biết được rằng là một con người hay một xác sống.
Duệ Trân nhẹ nhàng buông tay ra để cho hai y tá đưa anh về phòng hồi sức sau phẫu thuật.
Chiếc giường nhanh chóng được đẩy đi, cô nhìn theo mãi đến khi nó khuất hẳn.
- Duệ Trân cô về phòng nghỉ ngơi đi.
Lâm Bắc Thần tiến lên phía trước đứng cạnh cô, hắn nhìn theo chiếc giường bệnh của anh được đưa đi mà trong lòng có chút khó chịu.
Không ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, tất cả xảy đến quá nhanh hắn vẫn chưa kịp thích ứng với nó.
Từ chuyện cô là người của Dương Long rồi đến chuyện cô bị tổ chức bắt giam đánh đập, tra tấn và cuối cùng là việc anh đánh đổi tất cả để cứu cô rồi nằm trong phòng cấp cứu.
Mọi thứ dường như là một cảm giác không thật, nó thoáng qua như một giấc mơ nhưng lại bắt người nhìn thấy nó phải tin rằng đó là sự thật.
Một sự thật quá đỗi tàn khốc.
Ngụy Thế Thanh quay người trở về sở còn Lâm Bắc Thần ở lại với anh.
Cô thì cũng đã cứu được nhưng cái giá phải trả là quá đắt.
Không phải là chỉ là một lần cấp cứu mà sau khi anh tỉnh lại còn phải đối mặt với tội thả tù nhân.
Có thể sẽ bị phạt tù giam từ sáu tháng đến ba năm, xử phạt hành chính và thậm chí là cắt chức.
Đó là biết bao nhiêu năm cố gắng của anh, biết bao nhiêu công sức của anh.
- Lộ Lộ, cô ở lại chút được không? Tôi có chuyện muốn nói.
Y tá khi nãy xét nghiệm máu chạy theo gọi Lộ Lộ quay trở lại.
Bước chân gấp gáp dường như có điều gì đó quan trọng.
- Sao vậy chị Linh?
Nhìn vẻ mặt lưỡng lự của y tá Lộ Lộ có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ là bệnh nhân lại gặp vấn đề gì sao? Hoặc cuộc phẫu thuật của Tử Quân gặp vấn đề mà khi nãy không dám nói với cô?
- Thực ra… thôi, cô tự xem đi.
Y tá Dương Hạc Linh đưa cho cô tờ giấy xét nghiệm máu khi nãy.
Cô khó hiểu cầm lấy tờ giấy xét nghiệm rồi nhìn vào.
- Có gì đặc biệt sao?
Dương Hạc Linh nhìn Lộ Lộ, trong lòng chỉ là suy đoán nhưng rốt cuộc cũng phải nói ra.
Cho dù là một phần trăm duy nhất cũng phải nói, kết quả này có thể trực tiếp liên quan đến cuộc sống sau này của Lộ Lộ.
- Thực ra… Lộ Lộ, cô và thượng tướng Cảnh có sự tương quan về nhóm máu.
Lộ Lộ dường như vẫn chưa hiểu lời của Dương Hạc Linh hay nói đúng hơn là cô đang nghi ngờ về câu nói mà cô vừa được nghe thấy.
Tương quan về nhóm máu là sự liên quan giữa huyết thống của hai người trong một quan hệ họ hàng.
Sự tương quan này được tính toán bằng cách xác định tần suất của một loại huyết thống trong một quần thể và so sánh với tần suất của cùng loại huyết thống trong một quan hệ họ hàng cụ thể.
Trong y học tương quan về nhóm máu có thể được sử dụng để giúp xác định mối quan hệ họ hàng giữa các người trong gia đình.
Tử Quân là một thượng tướng, không thể nói bừa rằng Lộ Lộ và anh có quan hệ huyết thống chỉ thông qua một lần cho và nhận máu.
Hơn nữa từ nhỏ cô lớn lên trong cô nhi viện, Tử Quân lại có ba mẹ nhưng đã mất trong một vụ hỏa hoạn.
Không thể có chuyện hai người có cùng huyết thống.
- Lộ Lộ, tôi biết cô sẽ không tin.
Nhưng cô làm ở đây nhiều năm cũng biết rằng tôi làm việc chưa hề có sai sót.
Sự tương quan về nhóm máu của hai người hoàn toàn ăn khớp với nhau.
Nếu như cô vẫn còn nghi ngờ có thể đi xét nghiệm DNA.
Dương Hạc Linh nhìn Lộ Lộ rồi lại nhìn về hướng mà anh vừa được đưa đi.
Tuổi nghề của Dương Hạc Linh không ít, tay nghề cũng không phải là qua loa.
Từ trước tới nay Dương Hạc Linh chưa bao giờ xét nghiệm sai một lần nào và Lộ Lộ cũng không dám nghi ngờ về trình độ của Dương Hạc Linh.
Nhưng lần này, Lộ Lộ không cho phép bản thân tin cô ấy hoàn toàn.
- Sự tương quan về nhóm máu thể hiện vô cùng rõ, khi chúng tôi bơm máu vào người của thượng tướng Cảnh hệ thống miễn dịch của anh đối với huyết tương từ cô trở nên dễ dàng hơn.
Cả y bác sĩ cũng không tin điều này nhưng tôi cần phải nói với cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...