Vô thức càng chạy càng lệch, tiếng đàn mơ hồ do gió đưa tới, Tại Trung im lặng lắng nghe, tiếng đàn thanh tĩnh, động lòng người, giống như tiếng nước chảy róc rách, ẩn sâu bên trong là sự ngọt ngào dịu dàng.
Là ngươi phải không?
Tại Trung theo tiếng đàn đi tìm, đến một cái điện nhỏ vắng vẻ. Phi thân vào, ghé vào một gốc cây nhìn xung quanh. Một người mặc áo trắng đang ngồi trong đình, mặt đẹp như tranh vẽ đang gảy đàn, nhìn vẻ mặt say mê như là đang vuốt ve âu yếm cây đàn vậy.
_Hữu Thiên – Tại Trung phi thân vào, đứng bên cạnh người kia, một tay đặt lên đàn. Tiếng đàn theo đó mà ngừng lại.
_Tại Trung ca – Người áo trắng ngẩng đầu lên nhìn Tại Trung, giống như nũng nịu vậy.
_Đệ đang đánh đàn.
_Hữu Thiên, sao đệ vẫn còn ở đây? Chẳng phải Duẫn Hạo bảo đệ đi rồi sao?
Tại Trung không để ý đến hắn, vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, lại là bạn với nhau mấy trăm năm rồi. Y không chút dịu dàng nào, kéo Hữu Thiên hỏi.
_Nói mau! Sao lại thế này?
_Hic! Nhẹ thôi Tại Trung ca.
Hữu Thiên cũng không chú ý để ý đến sự hấp tấp của Tại Trung, quay người lại trấn an thiếu niên đang nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ. Thiếu niên kia bị quấy rầy liền trở mình, trở mình một cái liền ngủ ngay được, Hữu Thiên lấy tấm lụa mỏng đắp lên cho người kia.
Tại Trung tò mò nhìn hành động dịu dàng kia của Hữu Thiên, rồi lại nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên đang ngủ kia, hiểu được hành động đáng yêu kia rồi.
_Cái gì thế?
Hữu Thiên gỡ tay Tại Trung ra.
_Là người, người của đệ, huynh đừng náo động.
Nhìn bộ dạng của Hữu Thiên, Tại Trung “à” một tiếng, cười đểu.
Hữu Thiên mặt đỏ bừng, tức giận nói.
_Huynh “à” cái gì chứ, chẳng phải huynh còn có Trịnh vương đó thôi sao……
Giờ đến lượt Tại Trung đỏ mặt.
_Sao đệ lại biết?
_Có thể khiến cho người ta đổi ý, phá tan cả hậu cung ngoài Tại Trung ca ra thì còn ai dám làm thế chứ?
Hữu Thiên lộ vẻ mặt cười xấu xa nhưng xinh đẹp khiến người ta muốn giận cũng không giận được.
_Có điều, Tại Trung ca, huynh sao lại ở đây.
Nhìn Tại Trung có vẻ như nổi cơn tam bành lên rồi, Hữu Thiên liền chuyển đề tài.
_Vì ngươi chứ sao, ngươi xuống núi lâu không trở về, nên ta mới đi tìm. Nào có biết ngươi bị bắt, thật là ngốc quá đi! – Tại Trung mang vẻ mặt khinh bỉ.
Hữu Thiên cười một cách khổ sở, trong ánh mắt lộ vẻ đắc ý.
_Ai bảo đệ có gương mặt dễ nhận ra như vậy?
_Ngươi nói cái gì?
Duẫn Hạo không phải nói rõ ràng như vậy. Nhưng Duẫn Hạo nói là Hữu Thiên đã đi rồi.
_Hắn nói hắn thả ngươi rồi mà. Hóa ra hắn lừa ta! – Tại Trung giận dỗi chuẩn bị tìm Duẫn Hạo để tính sổ.
_Ầy, Tại Trung ca à, sao huynh lại xúc động mạnh thế – Hữu Thiên vội vàng kéo Tại Trung lại.
_Là hắn thả đệ đó.
_Đệ nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Tại Trung kéo áo Hữu Thiên, giật giật.
__Aisss! Thật thông cảm với cái tên Trịnh vương kia. – Hữu Thiên từ từ gỡ tay Tại Trung, lắc lắc đầu.
_Nói mau đi, ngươi đúng là con hồ yêu chết bầm!
Thấy Tại Trung nổi trận lôi đình, bị người thân cận mình nhất lừa gạt, cảm giác thật tồi tệ. Tiểu yêu tinh này nhất định sẽ cắn người.
_Ừm – Thiếu niên bên cạnh khẽ nhíu mày, ho nhẹ một tiếng.
Hữu Thiên động người, thấy người bên cạnh đặt tay lên trán, Hữu Thiên lộ vẻ vội vàng.
_Làm sao vậy? Tú Tú không thoải mái sao?
_Hữu Thiên – Thiếu niên mở to mắt, chớp chớp mấy cái.
_Ta không sao hết. Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?
_Thật xin lôi, đánh thức ngươi dậy rồi. – Hữu Thiên vỗ nhẹ mặt người đó.
Tại Trung bước đến trước mặt Hữu Thiên kéo tay thiếu niên kia, tự giới thiệu.
_Là ta, ta tên Tại Trung, là bằng hữu của Hữu Thiên.
_Tại Trung ca, đệ tên Tuẫn Tú. Huynh có thể gọi đệ là Tú Tú – Thiếu niên mặt đỏ ứng. Ánh mắt nhìn trong veo, vẻ mặt cười đùa nhìn sáng sủa vô cùng.
_Tú Tú, ngươi thật xinh đẹp. – Tại Trung đến gần chiếc giường, ôm lấy thiếu niên kia, vỗ lên gương mặt mềm mềm hồng hồng kia.
Tuấn Tú mặt càng thêm đỏ, cười ngây ngốc, ôm Tại Trung.
_Tại Trung ca, huynh mới là xinh đẹp.
Hữu Thiên hé mắt nhìn gương mặt của Tuấn Tú, cũng bước đến, một bên kéo Tại Trung ra, một mặt hỏi.
_Tú Tú, còn ta thì sao?
_Ha ha ha…..- Tuấn Tú nắm lấy tấm lụa mỏng kia, cười lớn.
_Hữu Thiên của ta tốt nhất.
_Ta xinh đẹp hay Tại Trung ca xinh đẹp? – Hữu Thiên bĩu môi nũng nịu, ghé sát vào mặt Tuấn Tú.
Mặt Tuấn Tú như sắp bị thiêu cho cháy đến nơi rồi, không biết phải nói thế nào.
Tại Trung thô lỗ đẩy Hữu Thiên ngã bổ nhào trên mặt đất.
_Dĩ nhiên ta đây đẹp nhất rồi. Tú Tú nhỉ?
Tuấn Tú do dự, không biết phải làm thế nào, đành cúi đầu.
Tại Trung nhìn cái cổ thon mịn, trắng nõn như tuyết, không chịu được muốn cắn một cái, bỗng dưng Tuấn Tú trong lòng mình bị Hữu Thiên kéo đi mất. Bộ dạng công tử ôn nhu tao nhã nhất thời biến mất, Hữu Thiên rống lên.
_Tại Trung ca, huynh thích thì đi mà tìm cái tên Trịnh vương kia đi, còn người này không cho phép huynh sờ với cắn nha.
Tại Trung cười hì hì nhìn tâm tình của Hữu Thiên
_Hữu Thiên, sao lại như thế chứ? Trước đây ta có thể động vào mà. Trước núi có Tuyền Nhi tỷ tỷ, sau núi có Sa Sa muội muội, bên ngoài có……
_Hữu Thiên! – Tuấn Tú sắc mặt trắng bệch nhìn người ôm mình.
_Không có đâu, Tú Tú à ngươi đừng nghe Tại Trung ca ca nói linh tinh. Huynh ấy đang giận ta đó mà.– Hữu Thiên trừng mắt nhìn vẻ mặt thư thả của Tại Trung, dịu dàng nói với người trong lòng mình.
_Không phải, Tại Trung ca ca chắc không nói lung tung đâu. – Tuấn Tú kéo vạt áo Hữu Thiên, hướng ánh mắt trong suốt nhìn gã.
Nhìn vào đôi mắt đó bất kỳ ai cũng không thể nói dối được, Hữu Thiên nhất thời luống cuống há mồm nói.
_Tú Tú à, ngươi hãy nghe ta nói nè……
Tú Tú không kịp nghe giải thích liền ngất xỉu trong lòng Hữu Thiên.
_Tú Tú! – Hai tay Hữu Thiên run rẩy, suýt chút nữa không giữ được Tuấn Tú rồi.
Tại Trung luống cuống.
_Hữu Thiên, cậu ta làm sao vậy?
Tại Trung bước đến đỡ lấy Hữu Thiên, trong mắt Hữu Thiên tuyệt vọng làm người ta tan nát cõi lòng. Hữu Thiên sinh ra vốn là tuyết hồ ở núi Thiên Sơn, hồ tộc này sinh sống thưa thớt máu của họ là thứ linh dược giải độc, cho tới bây giờ họ vẫn là mục tiêu bị săn đuổi. Cha mẹ Hữu Thiên bị người ta bắn chết khi gã còn rất nhỏ, một mình hắn đi vào Nam Sơn, tránh bị người đuổi đánh nhưng không tránh được bị những tiểu yêu tinh khác bắt nạt, gã chịu bao thương tổn cho đến lúc trưởng thành. Nội tâm gã vốn là kẻ yếu đuối, sợ cô đơn sợ bị tổn thương, nhưng gã cũng mặc kệ thế nào vẫn cứ mỉm cười đối mặt. Mấy trăm năm nay, Tại Trung chưa thấy biểu hiện của gã như vậy.
_Hữu Thiên, cậu ấy rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi đừng vội vàng, để ta xem nào, có lẽ ta có thể……..
_Tại Trung ca ca à, vô dụng thôi. Nếu có thể được đệ đã nhờ huynh từ lâu rồi – Hữu Thiên yêu thương vuốt ve gò má tái nhợt của Tuấn Tú.
_Cậu ấy……….
_Ca ca, đệ không có biện pháp nào khác. Đệ thật vô dụng, cậu ấy thanh khiết lại tốt như vậy, đệ không có cách nào cứu được cậu ấy.
Hữu Thiên ôm Tuấn Tú vào phòng cẩn thận đặt cậu ở trên giường. Cúi đầu xuống Tuấn Tú đang còn hôn mê nên khớp hàm nghiến chặt lại, nhẹ nhàng xoa xoa, dịu dàng mở miệng cậu ra đưa đầu lưỡi vào miệng, cố gắng đưa lưỡi vào hôn.
Dần dần, Tuấn Tú bắt đầu đáp lại, cậu ôm cổ Hữu Thiên, miệng tham lam cắn nuốt. Tại Trung đứng một bên nhìn, thứ mà cậu nuốt chính là máu của Hữu Thiên, Hữu Thiên cắn đầu lưỡi dùng máu ép cậu nuốt. Trong lúc hôn mê cậu ta khó khăn mới nuốt được, hai người kề môi mới có thể đưa loại máu quý giá của linh hồ chảy ra.
Sắc mặt Tuấn Tú hồng dần, mà sắc mặt Hữu Thiên dần tái nhợt đi, trán lấm tấm mồ hôi, thân thể vô lực ngã nhào xuống giường, gã cẩn thận tránh để không đè lên người Tuấn Tú.
Tại Trung nhìn mà động lòng.
_Hữu Thiên, mau dừng lại đi, đừng cho cậu ta uống nữa. Đệ sẽ không chịu được đâu…
Hữu Thiên từ nhỏ thân thể vốn đã không được khỏe, nhưng không thể vì mất máu mà thành ra suy yếu đến vậy, tình huống này nhất định không phải là lần đầu tiên. Tại Trung lật hai người lại, Tuấn Tú lại mê man, khóe miệng dính máu tươi lộ ra vẻ hồn nhiên hấp dẫn.
Hữu Thiên cẩn thận liếm đi vết máu đó.
_Tại Trung ca, huynh đừng cho cậu ấy biết chuyện này. Nếu cậu ấy biết, nhất định sẽ không cho đệ cứu cậu ấy.
_Cậu ấy trúng độc?
_Phải.
Tại Trung không biết phải nói thế nào, ngay cả Hữu Thiên cũng không giải được độc.
Hữu Thiên sắp xếp chỗ ngủ cho Tuấn Tú rồi kéo Tại Trung ra ngoài đình, mỉm cười.
_Tại Trung ca, huynh thấy rồi đó. Tuấn Tú ở trong này, nên đệ mới không đi, cho nên huynh đừng nghi oan cho Trịnh vương.
_Ngươi đừng cười, xấu chết đi được. – Dừng lại một chút.
_Cậu ta trúng độc gì vậy?
_Trúng độc gì không quan trọng, quan trọng là……cậu ấy trúng độc này từ khi ở trong bụng mẹ cơ. Máu của đệ có thể giải được độc, nhưng không thể giải hết hoàn toàn. Trước kia, ăn máu một lần thì một năm rưỡi mới tái phát một lần, gần đây cậu ấy thường xuyên tái phát.
Hữu Thiên cúi đầu khóc, mang theo sự bất lực. Đầu gục xuống, không thể ngăn được nước mắt, ánh mắt hoe đỏ, sợi tóc bị gió thổi rối tung, gã cũng chẳng buồn để ý đến.
Tại Trung ngồi bên cạnh Hữu Thiên, giúp gã sửa sang lại đầu tóc. Hữu Thiên luôn luôn coi trọng vẻ bề ngoài, luôn làm cho vẻ ngoài của mình nhẹ nhàng sạch sẽ, nhanh nhẹn xuất trần, cho dù đó là hạt bụi nhỏ hay bộ dạng luộm thuộm. Cẩn thận giúp gã lau nước mắt, nhẹ vỗ vai gã dỗ dành.
_Hữu Thiên à, đệ nói cậu ấy trúng độc ở trong bụng mẹ sao? Mà đệ một mực muốn giải độc cho cậu ấy, đệ biết cậu ta lâu rồi à?
_Y không có thói quen nhìn Hữu Thiên như vậy, không biết phải làm gì đành khuyên gã, đành phải cười đùa nói chuyện, hi vọng gã sẽ bình tâm một chút.
_Vâng – Hữu Thiên khịt mũi, hơi đỏ mặt. Tại Trung lấy ra một cái khăn đưa cho gã, để tự gã sửa sang lại bản thân một chút.
_Sao lại thế? Sao đệ lại biết cậu ấy?
_Tại Trung ca, huynh có nhớ hai mươi năm trước, có một người phụ nữ đuổi theo đệ đến Nam Sơ không?
_Ngươi bị nhiều người đuổi giết như vậy, ta đâu có nhớ đó là những ai? – Tại Trung cố ý giễu cợt hắn.
_Ca ca, người đó không phải đuổi giết đệ mà. – Hữu Thiên trừng mắt liếc Tại Trung một cái, đôi mắt đào hoa đặc biệt sáng ngời, nhưng lại nói những lời động lòng người.
Tại Trung nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể gầy yếu thì y đau lòng lắm. Mấy trăm năm nay nương tựa lẫn nhau mà sống, tình cảm hai người tâm linh tương thông, đều có thể nhận ra những cảm xúc nhỏ trong lòng của nhau. Nhìn hắn liếc mình một cái, hiểu liền.
_Rồi rồi rồi, là theo đuổi. Hữu Thiên à, đệ thật lợi hại, thường thì toàn là những yêu tinh lớn nhỏ đuổi theo hô hào chém giết.
_Ca ca, huynh cười đệ sao? – Chu miệng, làm nũng.
_Đương nhiên là cười ngươi rồi, không chỉ cười ngươi. Ta còn nhớ rõ mỗi lần như vậy đều là ta giúp ngươi, ngươi không cảm tạ ta sao? – Tại Trung ôm gương mặt xinh đẹp của Hữu Thiên.
_Huynh không làm thì thôi nha, không phải đứng cho người ta nhìn. Đừng xé, rồi biến hình. – Hữu Thiên gạt tay Tại Trung ra.
_Aisss, đúng vậy, sao lại thế này. Tại sao lại kiếm ta chứ? Ta kinh khủng lắm sao? – Tại Trung gãi gãi đầu, không hiểu.
_Tại Trung ca ngốc ạ.
Tại Trung đương nhiên không biết, mỗi lần cái người theo đuôi mà không đuổi được gã, luôn nói với người khác rằng ai có vợ đẹp hơn gã thì gã sẽ theo đuổi người đó. Vì thế, mỗi lần đuổi tới nơi vừa nhìn thấy Tại Trung liền quay đầu bỏ đi.
_Hai mươi năm trước, Kim quốc có một mỹ nữ tuyệt thế, tài mạo xuất chúng, thanh danh lan xa. Đệ ngưỡng mộ vô cùng, quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành, bọn đệ vừa gặp đã sinh tình, mỗi ngày đều đánh đàn ngâm thơ thật vui vẻ, nhưng một ngày nọ vị cô nương kia có ý định ở cùng với đệ cả đời. Đệ là yêu quái không thể nguyện ý mà kết duyên được.
Hữu Thiên chậm rãi nói.
Tại Trung trố mắt thầm nghĩ rằng: Ngươi kết duyên còn không ít sao? Có điều, nhìn hơi thở đệ ấy không ngờ lại yếu ớt như vậy.
_Vì thế đệ mới dịu dàng xin miễn. Vị cô nương tính tình ngang bướng, đệ cố chỉ bảo cho nàng về chuyện thực tại. Nhưng nàng một mực theo đệ về Nam Sơn. Trước kia cũng có người đuổi được đến nơi, nhưng chỉ đến được tới chân núi thì quay về. Chỉ có mỗi nàng đuổi tận đến nhà, cho tới khi nàng ấy thấy huynh.
Vẻ mặt Hữu Thiên lộ vẻ tươi cười, gã đối với người con gái kia cũng có chút cảm tình.
Tại Trung nhớ lại, một năm trước, Hữu Thiên đi ra ngoài rất lâu không trở về, khi về theo sau là một cô gái xinh đẹp, hóa ra là như vậy, trên người nàng ta không có yêu khí. Ở Nam Sơn quanh năm tràn ngập chướng khí, người phàm đi vào có thể sẽ bị tổn thương. Tại Trung quở trách Hữu Thiên, bảo gã đưa người xuống nói. Nào ngờ nàng ấy không nghe liền quay đầu chạy đi.
_Ta? Tại sao? –Còn lôi việc này ra đả kích một trận, cho rằng mình không có duyên với mỹ nhân.
_Nàng vốn là tiểu thư khuê các, nàng lại xinh đẹp, dũng cảm, quật cường, dám yêu dám hận, nàng khiến đệ rất khâm phục. Nàng tuy yêu đệ, cũng không để tâm chuyện đệ là yêu quái. Nàng cũng có ngạo khí, ngày ấy nàng nhìn thấy huynh, lại nghe huynh nói chuyện, hiểu lầm chuyện của huynh và đệ. Vì thế nàng mới một mạch chạy về Kim quốc vào hoàng cung làm vương phi.
Hữu Thiên thật là hạnh phúc khi có vị tiểu thư kia là đệ nhất mỹ nhân dung mạo vô song, ngày ấy nàng lại đi so mình với một mỹ nam nhân, trong lòng mặc cảm không chịu được đả kích, đành cam chịu vào hoàng cung gả cho lão vương thượng tuổi đã gần sáu mươi tuổi.
_Sau này, đệ đi ngang qua Kim quốc, nhớ tới nàng liền đến thăm. Khi đó nàng có mang, lại là người được vương thượng sủng ái, rất có thể nàng sẽ hạ sinh một thái tử cho Kim quốc, chính vì thế mà nàng bị người ta ghen ghét ngấm ngầm hạ độc. Khi ta đến, độc đã xâm nhập vào tâm phế, có thể giải, nhưng đứa trẻ thì không đảm bảo sống sót. Nàng không muốn ta cứu sống nàng, nhưng nàng ép ta phải thề chăm sóc cho đứa bé cả đời. Ta có lỗi với nàng nên cũng đáp ứng. Mấy ngày sau, nàng sinh ra một bé con tên Tuấn Tú, sau đó thì qua đời.
Hữu Thiên tinh thần không được tốt, nói xong liền thở hổn hển.
Tại Trung đỡ hắn tựa vào vai mình.
_Tuấn Tú chính là vương thượng của Kim quốc?
_Phải, Tuấn Tú tính tình thiện lương, thân thể vốn không khỏe, không thể làm việc quá sức, không thích hợp để làm vương thượng. Sáu năm trước, khi phụ hoàng cậu ấy băng hà có truyền ngôi lại cho đại ca là Kim Hy Triệt, nhưng năm đầu tiên, tân vương mất tích, Tuấn Tú không còn cách nào khác đành phải kế vị.
_Vậy sao hai người lại lưu lạc đến đây? – Duẫn Hạo nói mưu phản, nhưng nhìn bộ dạng của Tuấn Tú chẳng có gì là giống mưu phản cả, mà Hữu Thiên chẳng bao giờ làm chuyện này.
_Sao lại như vậy?
_Nền tảng Kim quốc tương ứng với Trịnh quốc, hàng năm đều tiến cống, chưa từng nghĩ tới chuyện làm phản, mà người dân Kim quốc rất ôn hòa không hiếu chiến, nhưng mà……
Hữu Thiên tựa lên người Tại Trung, khóe môi tuôn ra một dòng máu tươi.
_Hữu Thiên!!!!!
Tại Trung thất kinh, Hữu Thiên thân thể sinh ra vốn linh mẫn, nếu có vết thương trí mạng thì sẽ tự động lành lại, ngay cả sẹo cũng biến mất. Hiện giờ, chỉ có đầu lưỡi là hắn cắn cho rách ra, sao lâu như vậy mà vẫn còn chảy máu. Tại Trung vội vàng ôm Hữu Thiên nhìn kỹ sắc mặt gã, sắc mặt trắng bệch lại mơ hồ có chút hắc khí lộ ra.
_Hữu Thiên, đệ đừng nói nữa, huynh giúp đệ trị thương.
_Tại Trung ca, đệ không sao. Nghỉ một lúc sẽ hết.
_Nói láo! Ngươi giấu ta cái gì? Cái bộ dạng phong lưu tiêu sái ngọc thụ lâm phong của Hữu Thiên ngươi thành ra cái gì rồi. Nếu còn như vậy, đừng nói là cứu được Tuấn Tú, mà tính mạng ngươi cũng khó bảo toàn.
Tại Trung đau lòng nhìn kỹ thần sắc của gã, lúc này vẫn còn kiên cường duy trì hình dáng con người, sau một lúc nữa không chừng sẽ hiện nguyên hình. Không thể nghĩ được Hữu Thiên bị tổn thương chân khí nặng nến mức này.
_Các ngươi bị như vậy bao lâu rồi?
_Tuấn Tú từ năm mười tám tuổi đã như vậy rồi. Tại Trung ca à, máu của đệ xem ra sắp trở thành vô dụng với cậu ấy rồi, đệ sợ, đệ không muốn cậu ấy chết, cũng không muốn cậu ấy đau đớn. Mỗi lần nhìn cậu ấy đau đớn lại cười an ủi đệ, đệ hận không thể chia sẻ nỗi đau đó với Tuấn Tú. Đệ thật vô dụng……
Hữu Thiên khóc lớn, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó khổ sở.
_Hữu Thiên, Hữu Thiên….
Tại Trung vừa giận vừa đau lòng, y đau đến khổ sở. Hữu Thiên lúc nào cũng đa tình như vậy, vô tình nhiều đến như vậy, từ trước đến này toàn là người ta để ý đến gã, có khi nào thấy gã để ý người ta đâu, mãi mới được một người thì lại khiến gã đau khổ như tra tấn, đúng là nghiệt duyên. Vội vã ôm gã, lau đi nước mắt.
_Đừng khóc, ta giúp ngươi chữa thương, chờ ngươi khỏe hắn, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách.
_Vâng – Hữu Thiên hiểu Tại Trung nói gì, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.
Tại Trung chậm rãi ghé sát môi mình vào môi Hữu Thiên.
_Các ngươi đang làm cái gì thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...