Hàn Ưng đứng chăm chú xem tên bác sĩ xử lí vết thương cho Mạch Linh, vết thương có vẻ không bắn vào nội tạng nhưng lại chảy máu rất nhiều, người phụ nữ kia cũng mê man bất tỉnh, quả thật Hàn Ưng không biết nên làm như thế nào.
Trải qua gần ba mươi phút thì tên bác sĩ kia mới sát trùng và băng bó vết thương xong. Hắn ta đã khâu bảy mũi để kéo miệng vết thương lại, xong xuôi mọi việc, hắn ta đứng lên nói vài lời với Hàn Ưng rồi rời đi.
"Cậu cứ yên tâm, cô ấy ngủ một giấc là sẽ tỉnh lại ngay. Vết thương tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vì quá sâu cho nên cậu hãy dặn cô ấy đừng đụng vào nước nhé, bây giờ tôi có việc bận, tôi phải đi đây."
Hàn Ưng gật đầu, phất tay để bà quản gia tiễn tên bác sĩ kia ra ngoài, hắn đi đến bên cạnh cô, khẽ đưa tay vuốt mấy sợi tóc còn rơi vương vãi trên trán.
"Em đúng là cái đồ đầu đất, khi đã bước chân vào giới Hắc đạo rồi thì bất kể ai cũng là kẻ thù, nếu lúc đó tôi không kéo em đi, thì có phải bây giờ em đã đi toi cái mạng này rồi không?"
Hàn Ưng đã cho người điều tra nguồn gốc của bọn sát thủ kia, chúng ngang nhiên muốn đối đầu với cả Lục Thiên Mặc và hắn, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
***
"Mẹ kiếp! Bọn chúng dám."
Lục Thiên Mặc tức giận đấm mạnh tay lên bàn, mấy chiếc tách trà được đặt trên mặt bàn gỗ theo lực đập bay lên rồi rơi xuống ngã sõng soài.
Rob quăng một sấp hình ảnh xuống bàn, hướng mọi người đang ngồi trên bàn lên tiếng.
"Nghiêu Thần Hiên, hắn ta cố tình bày ra trò đê hèn này để buộc Hắc đạo phải nhúng tay vào, sau đó mượn đà về lệnh phá giới của ta để tấn công vào trụ sở kiểm sát vũ khí. Mục đích cuối cùng của chúng là muốn khiêu chiến với chúng ta."
"Chuyện này tôi đã sớm nhận ra rồi, nhưng hắn dám công kích người của ta ở tại địa bàn của ta, chuyện lần này, Hắc đạo nhất định sẽ không bỏ qua." Lục Thiên Mặc nghiến răng nói: "Kiều Mạch Linh, cô ta như thế nào?"
"Cô ấy được Hàn Ưng cứu đi rồi. Lão đại! Có lẽ nào hắn cũng có liên quan trong chuyện này không?" Bạch Phụng bỗng dưng nghiêm mặt lên tiếng, cũng có rất nhiều lí do có thể khẳng định rằng Hàn Ưng có dính dáng đến vụ đột kích lần này, từ vụ việc ở quán bar cho đến sự việc ngày hôm nay, hắn luôn xuất hiện đúng lúc để cứu Mạch Linh khỏi vòng nguy hiểm.
Lục Thiên Mặc đưa tay nhận lấy ly rượu mà Doãn Phi đưa tới, nhàn nhạt trả lời: "Hắn nhất định sẽ không làm ra những chuyện như thế này, con người Hàn Ưng tôi có thể hiểu rõ, chuyện này chắc chắn là do một nhóm thù địch của Hắc đạo giở trò."
"Vậy bây giờ chúng ta nên xử lí ra sao?"
"Tôi tự có cách lo liệu, các người mau đi làm việc của mình đi." Ánh mắt Lục Thiên Mặc híp dài, tròng mắt ẩn chứa một kế hoạch cực kì thâm sâu.
[...]
Mạch Linh chớp chớp mắt, khung cảnh xung quanh dần dần hiện ra trước mặt cô, Hàn Ưng từ ngoài cửa bước vào, vừa thấy cô tỉnh lại đã vui mừng lên tiếng.
"Em tỉnh rồi sao? Vết thương có còn đau nữa không?"
Mạch Linh nhìn đến dáng vẻ hốt hoảng của hắn thật không thể nhịn cười, cô xua xua tay muốn trượt xuống giường.
"Em định đi đâu, nằm xuống nghĩ ngơi đã."
Cô chưa kịp đặt chân xuống sàn thì đã bị hắn kéo lại, cô nhún vai, gỡ tay hắn ra khỏi cánh tay mình: "Tôi muốn đi vệ sinh, chẳng lẽ việc này cũng không được sao?"
Hàn Ưng lập tức nhíu mày, có lẽ hắn đã quan tâm khá nhiều rồi. Vết thương này nếu như là hắn gặp phải thì chắc chắn là một vết thương rất nhỏ, nhưng đối với một cô gái nhỏ nhắn mỏng manh như Mạch Linh thì lại khác đi.
"Reng...reng..."
Chuông điện thoại báo có cuộc gọi đến, Hàn Ưng thả người ngồi lên giường, đưa tay cầm di động trong túi áo ra.
"Nói."
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng trả lời: "Giám đốc, chiều nay chúng ta có cuộc họp quan trọng, chẳng hay..."
"Thông báo với các cổ đông là dời lại vào ngày mai đi." Chưa nghe quản lí nói xong thì Hàn Ưng đã lên tiếng chặn đứng, hắn cũng không thể nào an tâm khi đến cuộc họp khi vướng phải người phụ nữ này.
"Anh cứ đến công ty đi, tôi không sao rồi, bây giờ tôi cũng phải về." Mạch Linh từ trong phòng vệ sinh bước ra, cô hoàn toàn rất khỏe, cô không muốn vù mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của Hàn Ưng, hắn đã năm lần bảy lượt cứu cô, cô không thể làm phiền hắn thêm nữa.
"Được rồi, cậu chuẩn bị báo cáo đi, ba mươi phút nữa tôi sẽ đến công ty."
"Vâng vâng." Người quản lí thầm cảm ơn cô gái bên kia đã nói vào vài câu, hắn tuy là quản lí của giám đốc, phải làm theo lệnh cấp trên, nhưng dạo gần đây Hàn Ưng thường xuyên khôn đến công ty, nên mọi chuyện đều để một mình hắn ôm gọn, hôm nay mà hủy cuộc họp, chắc chắn hắn sẽ bị chủ tịch kiển trách mất.
Hàn Ưng tắt điện thoại, xoay đầu nhìn Mạch Linh một lượt từ trên xuống dưới, hắn cầm áo vest đứng dậy hướng đến phía Mạch Linh.
"Tôi đưa em về."
Cô khẽ gật đầu, cùng Hàn Ưng bước ra cửa phòng. Hắn quả thật đối xử rất tốt với cô, nhiều lúc cô cũng muốn hỏi hắn có tình cảm với mình hay không nhưng lời nói vừa muốn thốt ra lại phải nuốt ngược vào bụng. Tuy hắn nổi tiếng lăng nhăng, nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì xấu. Lần trước chuyện của Tạ Phương Liên cũng vậy. Là do cô ta lấy mất hồ sơ quan trọng của Hàn Ưng để bán lại cho công ty đối thủ, cho đến mãi sau này Mạch Linh mới biết được, nếu như cô gặp Hàn Ưng sớm hơn, thì có lẽ cuộc đời cô sẽ không phải bế tắc như thế này.
Xe của Hàn Ưng không dừng ở ngay cửa biệt thự Lục Thiên Mặc. Mặc dù biết rằng tình thế hiện tại thì Lục Thiên Mặc đã không còn mạt sát Mạch Linh khi cô đi cùng với Hàn Ưng nữa, do vậy mối quan hệ này giữa ba người xem như là vô cùng bình thường, thế nhưng Mạch Linh lại cảm thấy ngột ngạt vô cùng, do vết thương còn chưa khỏi và bất tỉnh trong suốt sáu tiếng đồng hồ nên bây giờ cô muốn đi dạo một chút, Hàn Ưng dừng xe lại trước một cửa hàng tiện lợi theo yêu cầu của cô, hắn đánh vô lăng quay xe lại về tập đoàn Hàn thị.
Mạch Linh hít một hơi thật sâu, cô bước vào cửa hàng mua một số đồ dùng cá nhân, cô đang đi dọc theo các kệ hàng hoá thì từ phía xa có vài người hét toáng lên rồi đổ xô nhau chạy ra cửa. Mạch Linh quay đầu nhìn lại, có bốn tên áo đen đang chạy về phía cô, mà nếu như không nhầm, bọn chúng chính là người trong tổ chức ám sát bọn người của Mạch Linh sáng hôm nay.
Hiện tại trong người cô không có súng, cũng chẳng có vũ khí gì phòng thân bởi bộ đồ da đã được Hàn Ưng thay ra và đem quăng ở nơi xó xỉnh nào đó rồi, Mạch Linh vội chạy lách vào một kẹt cửa nhỏ, cô chạy đến giật lấy chiếc áo khoác được bày bán trên quầy hàng, bay thẳng vào phòng vệ sinh.
Bốn tên áo đen kéo nhau lướt qua để tìm cô nhưng không thấy, bọn chúng đứng lảng vảng ở trước cửa chính của cả hai dãy vệ sinh cho nam và nữ. Mạch Linh từ bên trong hé cửa ra nhìn, hiện tại cô không thể nào bước ra bên ngoài, tổ chức của bọn chúng là đang muốn truy sát bọn cô đến cùng, chờ đợi thời cơ để ám sát luôn Lục Thiên Mặc.
Mạch Linh đưa tay cầm lấy di động muốn gọi người cầu cứu, điện thoại di động trên tay cô lại lạnh lẽo với một màn hình tối đen, cô đã ấn mạnh nút nguồn nhưng lại không thể nào mở lên được.
"Sập nguồn rồi!"
Cô cắn chặt môi, quan sát trần nhà một lúc, ở buồng vệ sinh cuối cùng có một lỗ thông gió khá lớn, Mạch Linh cũng không còn thời gian nghĩ là nó sẽ dẫn đi đâu, cô chỉ biết là mục đích duy nhất mình phải thoát khỏi chỗ này. Cô leo lên bồn cầu, đạp một chân lên vách tường, đưa tay tháo miếng nhựa chặn cửa thông gió ra, cô dùng hết sức dồn vài hai cánh tay để nâng cả người lên. Chẳng mấy chốc cô đã thuận lợi trèo ra được phía bên ngoài.
"Phập" Cú chạm đất từ độ cao mười mét đã làm Mạch Linh lăn tròn mấy vòng trên đất, bọn người áo đen nghe tiếng liền huy động toàn bộ chạy đến, Mạch Linh vội vàng bỏ chạy, trong lúc chạy ra được tới cửa, cô va phải một cô gái đội nón rộng vành màu đen, cả người cô ta cũng mặc một bộ đồ da bó màu đen, gương mặt được che lại bởi cặp kính râm to đùng, Mạch Linh chỉ thấy duy nhất được đôi môi màu đỏ rực nhếch lên đầy quyến rũ.
"Doãn Phi."
"Suỵt." Doãn Phi nghe tiếng kêu của Mạch Linh liền đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, cô ta kéo Mạch Linh núp vào một góc, quăng đến cho Mạch Linh khẩu súng của mình, cất tiếng.
"Bọn chúng là người của Nghiêu Thần Hiên, chính bọn chúng cũng là người tung tin đồn về cô và Hàn Ưng trong quán bar lần trước."
Mạch Linh cầm lấy khẩu súng, cô tra băng đạn vào: "Nghiêu Thần Hiên? Tôi đã từng nghe qua cái tên này."
"Không còn nhiều thời gian nữa, bọn chúng đã đuổi đến rồi, lần này là cả tổ chức. Chúng ta không chống cự nổi đâu, tốt nhất là ta mau rời khỏi đây."
Doãn Phi đứng dậy kéo Mạch Linh hướng phía sau cửa hàng tiện lợi để chạy, bọn người áo đen nhìn thấy cô, liền hô toáng lên.
"Cô ta ở bên kia!"
Cả tổ chức được huy động có hơn bốn tên sát thủ và hàng chục tên vệ sĩ lập tức đuổi đến. Doãn Phi bỗng dưng quay lại, cô ném hai quả bom về phía bọn chúng, "Bùm" một tiếng, cả đám thuộc hạ đầu đã đầy máu nằm la liệt dưới đất, lúc này Mạch Linh lên cò, hướng thẳng đến phía mấy tên sát thủ kia bắn tỉa liên hồi. Trong đêm tối hôm đó, chỉ với ánh đèn mờ ảo từ bên trong cửa hàng hắt ra, Mạch Linh đã thấy Doãn Phi bị thương do một tên đánh lén ở sau lưng. Cô lập tức chạy đến đỡ lấy cô ta, gấp gáp lên tiếng.
"Cô có làm sao không? May đứng dậy, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."
Doãn Phi ôm lấy bắp đùi đã nhuộm đỏ máu của mình, gương mặt thoáng qua nét vô cùng lạnh lẽo: "Tôi sẽ cản chân bọn chúng, cô mau chạy về thông báo với lão đại đi. Nhanh lên."
"Không! Tôi không thể bỏ mặt cô được."
Thấy Mạch Linh nhất quyết không chịu đi, Doãn Phi đành kéo cô vào bụi cây ở bên cạnh để tránh bọn áo đen kia lại đuổi đến, cô thì thào lên tiếng.
"Tôi là sát thủ chuyên nghiệp, tôi sẽ không để mình phải toi mạng. Ngược lại là cô, cô mau quay về tổ chức tìm người đến cứu tôi, chúng ta không thể bị bắt hết cả hai, cô hiểu không?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả, cô mau đi đi. Chúng ta không có nhiều thời gian."
Tiếng chân đuổi đến, Doãn Phi cầm lấy băng đạn cuối cùng cho vào khẩu súng, cô xé rách lớp vải trên người quấn chặt vào chỗ bị thương. Lập tức nhảy ra dẫn dụ bọn chúng đến một chỗ khác.
Mạch Linh cắn chặt môi, Doãn Phi nói quả thật không sai, nếu như cả hai người đều bị bắt, có phải là làm mất mặt tổ chức lắm hay không. Cô xoay người, chạy nhanh về biệt thự. Hôm nay cô nợ Doãn Phi một ân tình, sau này cô nhất định sẽ trả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...