Báo ngày hôm sau đưa tin, toàn bộ trên dưới giới Hắc đạo đều xôn xao vấn đề người của Lục Thiên Mặc chỉ vì cứu một con điếm mà gây sự với khách ở quán bar Dạ Lãm, thông tin xuất hiện trên trang đầu của tạp chí đã làm chấn động không ít người có thù oán với Lục Thiên Mặc. Hắn cầm tờ báo trên tay, vẻ mặt lướt qua tia trầm mặc.
"Lão đại, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của Hắc đạo một thời gian, bởi vì từ xưa đến giờ những chuyện cỏn con như cứu người không phải là chuyện của chúng ta, hai ranh giới không đụng chạm vào nhau mà hoạt động. Chỉ trừ phi bên phía địch muốn đối đầu. Lần này, chúng ta nên giải quyết như thế nào?"
Lục Thiên Mặc quăng tờ báo xuống trước mặt Lô Tấn, hắn xoay xoay di động trong tay, lạnh lùng lên tiếng: "Vậy thì ra lệnh phá giới, hủy bỏ quu định nước sông nước giếng gì đó đi. Nếu có người cản đường, lập tức giết!"
Lô Tấn khá bất ngờ về quyết định này, mà nó cũng làm toàn bộ giới Hắc đạo lung lay, tuy nhiên tất cả bọn họ đều không có ai dám phản đối, lệnh của Lục Thiên Mặc đã đưa ra, chẳng ai có quyền phản đối.
***
Mạch Linh buồn chán ngồi gõ cây bút lên bàn làm việc, cô hướng đến phía Lục Thiên Mặc đang cúi đầu vào mớ hồ sơ trên bàn, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
"Lão đại, anh không định nghỉ ngơi một chút hay sao?"
Hắn nhíu mày, đẩy chiếc ghế da có bánh xe ra phía sau, khẽ xoay đầu liếc đến bàn Mạch Linh, cất tiếng: "Cô rốt cuộc làm chuyện bao đồng gì, lại ngang nhiên đi nhúng tay vào chỉ vì một con điếm?"
Mạch Linh rời khỏi bàn làm việc đi đến nhích mông đặt lên cạnh bàn Lục Thiên Mặc, cô nghiêng người, chống một khuỷu tay lên đùi, thanh âm trong trẻo được phát lên.
"Tôi chỉ là thấy chướng mắt. Điếm cũng có cái giá của điếm, cũng phải cần vung tiền ra thì mới có thể tùy ý sai khiến. Chẳng phải anh cũng ra giá để mua tôi về làm ấm giường cho anh đấy có đúng hay là không?"
Vẻ mặt Lục Thiên Mặc bỗng trầm xuống, hắn không thể không bất ngờ vì Mạch Linh đã thay đổi rất nhiều, cô không còn rụt rè và nhút nhát như trước kia. Bây giờ ở trước mặt hắn cô như là một con người khác, cần dịu dàng có dịu dàng, cần sắc sảo có sắc sảo. Đây cũng chẳng phải là tiêu chí đầu tiên mà sát thủ của hắn phải có hay sao?
"Xem như cô lợi hại. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất nên an phận làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi không thích xài chun phụ nữ với người khác."
Khoé mắt Mạch Linh thoáng qua vài tia phức tạp, cô cũng chẳng khác gì một con điếm, cũng được người đàn ông hào phóng nào đó mang về.
"Chuyện này đương nhiên là tôi biết chứ. Anh yên tâm, tôi chưa ngủ với Hàn Ưng đâu."
Mạch Linh vốn có ý định muốn chọc tức Lục Thiên Mặc nhưng kế hoạch lại bất thành, cô ngồi hắn lên đùi hắn, đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi trên người hắn ra.
"Cẩn thận lời nói của mình."
Lục Thiên Mặc nghiêm giọng hâm doạ, trong thâm tâm Mạch Linh cũng rất sợ hắn sẽ nổi điên lên mà giết cô, nhưng vẻ bề ngoài cô lại làm như chẳng có gì.
"Được!"
Hắn xoay người ôm eo Mạch Linh đặt ngay trên bệ cửa sổ bằng kính trong suốt, hai tay cô ôm lấy cổ hắn, tùy ý để hắn vùi đầu vào giữa khe ngực tròn đẩy đà của mình.
"Cô quả thật cũng học được cách quyến rũ người khác." Lục Thiên Mặc nhàn nhạt nói, ngón tay hắn khẽ cong đã dễ dàng mở được khoá cài áo lót của cô.
"Quyến rũ được lão đại đây, thì xem như tôi quá lợi hại rồi."
Mạch Linh dựa hẳn lưng vào tấm kính thủy tinh trong suốt. Cô quay đầu nhìn xuống phía dưới, có một vài người thợ xây đang trèo dây cáp sửa chữa các tầng nhà bị hỏng, ánh mắt của họ cứ dõi về phía cô khiến mặt cô lập tức đỏ ửng lên.
"Cô sợ?"
Mạch Linh nghe giọng nói của Lục Thiên Mặc truyền đến bên tai lập tức lấy lại được tinh thần, nhưng trong giọng nói vẫn còn ấp a ấp úng.
"Không...Không có."
"Hửm?"
Lục Thiên Mặc đưa tay đến mép quần lót của cô nhẹ nhàng kéo xuống, hắn nhìn ngắm vài giây rồi đứng lên hướng đến cánh tủ trước mặt lấy trong đó ra một món đồ chơi.
Mạch Linh đang lo lắng muốn chết đi được. Cô hoàn toàn không có ý định làm chuyện này, chỉ là cô muốn hắn nhận ra sự thay đổi của mình. Sống trong cái thế giới nồng nặc toàn mùi máu tanh này, điều mà duy nhất cô có thể làm, đó là tự bảo vệ lấy bản thân, chỉ có như thế thì cô mới có đủ khả năng để sinh tồn.
Mà hơn thế, bây giờ cô đang rất lo lắng người làm công trình ở bên kia có thể nhìn thấy bộ dạng loã lồ của cô như thế này, lúc Lục Thiên Mặc xoay người lại, cô đã mếu máo lên tiếng.
"Anh...Anh có thể kéo rèm cửa lại hay không?"
Hắn nghiêng mặt, nhìn mấy người ở phía ngoài cửa kính, giọng nói vô cùng bình thản: "Bọn chúng không nhìn thấy được những thứ bên trong."
Nghe đến đây thì Mạch Linh mới chợt nhận ra, loại kính này chỉ có thể nhìn từ ở trong ra ngoài, còn người ở bên ngoài tuyệt đối không thể nhìn xuyên thấu qua được những gì ở bên trong.
Mạch Linh vừa thở phào ra nhẹ nhõm thì dưới hoa huy*t đã truyền đến một cảm giác nóng cứng cùng với một trận rung mạnh. Cô giật mình đưa mắt nhìn xuống, trên tay Lục Thiên Mặc là một thứ đồ chơi, hắn cầm cây gậy rung cho sâu vào hạ bộ cô, ấn nút khởi động cao nhất khiến toàn thân cô run lên. Cô phải đưa tay tay nắm chặt kệ cửa sổ, nếu không cô sẽ rơi xuống sàn mất.
"Á...Anh...Anh đang làm gì vậy?"
Mạch Linh tuy cảm thấy trong người có chút khó chịu nhưng khoái cảm đã lập tức dâng lên, chất dịch nhờn ẩm ướt nóng bỏng từ nơi mềm mại kia chảy ra rơi đầy trên tấm thảm lót sàn, chảy dài xuống đôi chân thon thả của cô đang xụi lơ trong không trung.
Lục Thiên Mặc vỗ vỗ má cô, khẽ đưa lưỡi liếm xung quanh xương quai xanh rồi dời vị trí xuống ngực. Cảm giác tê tê dại dại cùng với sự kích thích mạnh mẽ dữ dội từ hoa huy*t truyền đến đã khiến Mạch Linh phải bật ra tiếng rên rỉ nhục nhã kia.
"Bây giờ tôi sẽ để thứ đồ vật này chơi với cô, tôi có một cuộc họp phải đi ngay bây giờ, tôi mong rằng lúc tôi quay lại, cô vẫn còn tỉnh táo để nhận ra."
Lục Thiên Mặc vươn người trói hai cổ tay cô vào khe hở của mắc rèm cửa trên đầu, hắn bật chế độ rung tự động được thiết lập trên thứ đồ chơi kia, rồi quay người lập tức bỏ đi.
"Lục...Thiên...Mặc...Anh...Không được đi."
Mạch Linh ở phía sau cố gắng gọi với theo nhưng cuối cùng cũng vô ích, cây gậy to lớn cứng cáp kia vẫn bị kẹt chặt ở giữa hai chân cô, vẫn không có cách nào lấy ra, cũng không có cách nào cho nó ngừng chuyển động.
Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu. Mạch Linh bắt đầu thấy sợ, cô lại nhớ đến cái đêm mà hắn điên cuồng chiếm đoạt cô, rồi đêm hắn cũng điên cuồng giết đi đứa con của mình, trong vô thức đó, nước mắt cô chợt chảy dài, hai đùi vô thức kẹp chặt lại. Nhưng cây gậy kia vẫn cứ rung, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh.
"A..." Một trận khoái cảm được truyền đến lập tức bao trọn cả cơ thể cô, thứ đồ chơi kia đã dần hút hết sức lực Mạch Linh khiến cô uốn éo người rất kịch liệt nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi, cổ tay vì bị cô giật mạnh đã bị xiết chặt hơn bây giờ hoàn toàn đau nhức. Cô đưa mắt nhìn xuống chân mình, từng giọt dịch lỏng óng ánh dưới ánh đèn không ngừng tuôn chảy ra ướt át và đầy chất kích thích.
Không biết cô đã trải qua bao nhiêu lần khoái cảm, đến lúc hai mắt cô lờ mờ như muốn sắp ngất đi, mặc dù máy lạnh đang để ở chế độ cao nhưng cơ thể của Mạch Linh đã đổ đầy mồ hôi, cô cảm nhận được từng cơn khuấy động, rung chuyển trong người mình, cùng với một cảm giác cực kì khó tả.
Cửa phòng "Cạch" một tiếng lập tức được mở ra. Mạch Linh mệt mỏi cũng chẳng thèm nhìn xem là ai vừa vào phòng, mái tóc dài của cô rũ rượi ở trước mặt, hai mắt cô bây giờ chỉ muốn nhắm lại để trấn an tinh thần một chút.
"Chỉ mới một tiếng rưỡi mà cô đã không chịu nổi rồi sao? Xem ra cô cần phải dạy dỗ lại một lần."
Lục Thiên Mặc tiến đến vuốt vuốt tóc cô, hắn đưa tay cầm vào cây gậy rung đang cắm trong người cô, sẵn tay rút ra.
"A..." Mạch Linh như được giải phóng khỏi một sự tra tấn tàn nhẫn, cô ngẩnh đầu lên nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt mê man hầu như đã mất dần toàn bộ ý thức.
"Lục... Thiên Mặc...Anh mau thả tôi xuống!"
Hắn nhếch môi cười, nhìn đến nơi ẩm ướt của cô, tùy tiện cho mấy ngón tay vào thăm dò.
"Ưm..."
Mạch Linh không kìm chết được cơn kích thích mà bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều quyến rũ, Lục Thiên Mặc cúi người ngậm lấy đỉnh màu hồng trên ngực cô, đưa lưỡi chọc ghẹ nơi nhạy cảm đó.
"Cơ thể cô xem ra rất thích như thế này. Có phải cô chơi với thứ đó rất vui hay không?"
Lục Thiên Mặc cắt sợi dây đang trói tay cô xuống, hắn ôm Mạch Linh xuống bệ cửa sổ, lại mạnh mẽ ném cô lên chiếc ghế sô pha to lớn ở trong phòng.
Cô vốn định muốn ngồi dậy chạy đi nhưng đã lập tức bị Lục Thiên Mặc đè chặt, hắn tách hai chân cô ra, cho khởi động mức độ rung cao nhất của thứ đồ chơi kia, mạnh mẽ đâm vào người cô rồi rút ra, cứ như thế lặp đi lặp lại trên dưới hai mươi lần.
Mạch Linh thống khổ nằm xụi lơ trên ghế, bàn tay cô bấu chặt vào lớp da dày trên ghế sô pha khiến nó bị trầy xước một cách vô cùng đáng thương.
Lục Thiên Mặc tựa hồ như cũng chịu không nổi. Hắn cởi quần áo trên người mình ném sang một bên, lách người vào giữa hai chân cô. Cố ý đụng chạm cây gậy rung kia cho nó đâm vào sâu hơn.
"A...Đừng...Mau dừng lại đi."
Mạch Linh hết sức lên tiếng cầu xin hắn, cô hoàn toàn đã hết hơi để nói chuyện, lúc đầu cô vốn muốn đùa bỡn hắn một chút, nhưng không thể ngờ là hắn đã sớm nhìn ra.
"Kiều Mạch Linh, dù cô có thay đổi như thế nào, thì cô suốt đời vẫn là một sủng vật làm ấm giường của tôi. Cô nghe rõ chưa?"
Hoá ra là hắn đang cảnh cáo cô, dù cô có là người ra sao, thì số mệnh cô đã nguyện gắn với hắn, mãi mãi cũng không có cách nào thoát khỏi.
Lục Thiên Mặc rút mạnh cây gậy rung trong người cô ra, hắn đặt vật to lớn của mình đến trước hoa huy*t của cô, thô lỗ đâm sâu vào.
Nơi đó của cô vẫn rất khít, nó dường như là muốn bóp chết Lục Thiên Mặc, hắn há miệng thở dốc, lên xuống mạnh mẽ để trên người cô để đưa cơn khoái cảm dục vọng của mình được thăng hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...