Hàn Ưng nhìn bộ dạng của Mạch Linh không khỏi nhịn cười, đường đường là thư kí của Lục Thiên Mặc mà lại ăn uống như thế này sao? Thật quá mất mặt.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Mạch Linh đối với câu nói này hoàn toàn không biết phải nên trả lời thế nào. Từ lúc đi theo bên cạnh Lục Thiên Mặc, cô gặp qua không ít người có thế lực, cứ vài ngày xuất hiện một người, sớm muộn gì cô cũng phát điên lên mất.
"Anh... Anh đã làm gì Tạ Phương Liên rồi?"
Cô vốn cũng không có chuyện gì để nói với hắn, mặc dù thừa biết hắn bắt Tạ Phương Liên đi cũng không có ý gì tốt đẹp, nên mượn chuyện này để nói cũng tốt hơn.
"Tạ Phương Liên? Xác cô ta đang nằm dưới biển."
Hàn Ưng ung dung trả lời, hắn nâng ly rượu Wicky trên bàn ngửa đầu uống cạn.
Mạch Linh chân đứng không xong, tim cô đập thình thịch trong lòng ngực, mặc dù cô không biết giữa hai người họ xảy ra chuyện gì, nhưng người đàn ông này ra tay cũng thủ đoạn và tàn độc không kém gì Lục Thiên Mặc.
Buổi đấu giá chính thức được bắt đầu, người đại diện cho tập đoàn trưng bày vật phẩm đấu giá tiến lên bục sân khấu, phất tay cho người mang một chiếc hộp gỗ lớn ra đặt trước mặt. Ông ta mở nắp hộp, lấy ra một sấp hồ sơ.
"Kính thưa toàn bộ quan khách có mặt tại đây ngày hôm nay, đây là toàn bộ giấy tờ hợp Pháp về mảnh đất lớn nhất ở Bali, giá khởi điểm là hai tỷ sáu trăm đô la."
"Ba tỷ." Một người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế đầu tiên nhanh chóng lên tiếng.
"Ba tỷ năm trăm."
"Ba tỷ bảy trăm."
Rất nhiều Tổng tài của những công ty bất động sản đều ra giá tranh giành mảnh đất kia, riêng Lục Thiên Mặc vẫn nhàn nhà ngồi ở hàng ghế vip, vẻ mặt vô cùng bình thản.
"Lão đại, không định ra giá sao?"
Khương Hàn Nhật ngồi bên cạnh quay sang hỏi, hắn cũng không hiểu, một miếng đất màu mỡ như vậy, nếu như Lục Thiên Mặc chịu mở miệng ra giá, thì toàn bộ trên dưới trong giới tài chính bất động sản này có ai dám đứng ra tranh giành với hắn.
"Đó không phải thứ chúng ta nên đầu tư."
Khương Hàn Nhật lập tức hiểu ý, liền không hỏi nữa, hắn ta ổn định lại vị trí, tiếp tục dự buổi đấu giá.
"Sáu tỷ lần thứ nhất... Sáu tỷ lần thứ hai... Sáu tỷ lần thứ ba. Chốt." Người dẫn chương trình gõ chiếc cùi nhỏ lên bàn ba cái, nói tiếp: "Mảnh đất thuộc về nhà đầu tư Doanh Thể Lương với giả sáu tỷ."
Chiếc hộp được đóng lại, người dẫn chương trình khoá chặt cẩn thận rồi đem đến chỗ ngồi của Doanh Thể Lương, cúi người đưa đến.
"Tiếp theo..."
Mặc kệ không khí đang sôi nổi diễn ra bên trong hội trường như thế nào, phía trên tầng hai có một cô gái đã bị đánh cho ngất đi, đang an phận nằm trên giường.
"Hàn thiếu, chúng ta xử lí cô ta như thế nào?"
"Lui ra ngoài canh gác đi." Hàn Ưng ra lệnh cho thuộc hạ ra ngoài, hắn quay đầu lại phía Mạch Linh đang nằm bất động trên giường, tròng mắt thoáng qua tia trầm mặc.
"Mẹ kiếp! Cô đừng trách tôi, muốn trách là nên trách cô nghe được qua nhiều thứ từ Hàn gia."
Hàn Ưng ngồi lên giường, hắn châm một điếu thuốc, nghiêng đầu phả vào mặt cô một điệu khói nồng nặc.
"Khụ... Khụ..." Mạch Linh vì chịu không nổi mà ho sặc sụa, cô mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Hàn Ưng phóng đại trước mắt mình, cô lập tức trườn người về phía sau.
"Anh... Anh đang làm gì vậy?"
Hàn Ưng nghiêng sát mặt đến vành tai cô, thỏ thẻ: "Cô đã biết quá nhiều thứ từ Hàn thị, có phải cô nên tự kiểm điểm không? Hửm?"
Mạch Linh thoáng chốc nhớ ra, lúc nãy ở bên ngoài sau khi chạm mặt với Hàn Ưng xong thì cô có ý định muốn đi tìm đám người Lục Thiên Mặc. Nhưng bụng cô rất đói nên phải nán lại để ăn vài miếng sanwhick lót dạ, thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Hàn Ưng và một người đàn ông lớn tuổi.
"Cuộc đấu giá lần này nhất định phải để Lục Thiên Mặc bỏ tiền ra thu mua, nó sẽ là một mối hời của chúng ta, mảnh đất đó đã bị niêm phong của Tổng tư lệnh Bali rồi, hắn tuyệt đối không thể khai thác."
"Ba nghĩ hắn dễ dàng mắc bẫy như vậy sao?"
Hàn Ưng nhàn nhã thả hai tay vào túi quần trả lời, Lục Thiên Mặc đã ra đời ít nhất cũng hơn mười năm, làm sao hắn dễ dàng mắc bẫy cha con Hàn Ưng?
Bỗng dưng sau gáy nhói lên một cơn đau, Mạch Linh đang đứng phía sau cửa thang máy liền bị ai đó đánh lén. Trước khi cô mất ý thức, cô đã thấy Hàn Ưng quay lại nhìn mình.
***
Mạch Linh ngớ người, gương mặt của Hàn Ưng cứ thế tiến sát người cô, không phải hắn đang muốn lấy mạng cô đó chứ.
"Anh... Anh... Anh đưng qua đây, tôi... Tôi chưa nghe thấy gì cả..."
Mạch Linh hồi hộp muốn chết, trong vẻ mặt hắn không có một tia giận dữ, vậy hắn bắt cô vào đây để làm gì?
"Tốt nhất là cô không nghe thấy gì. Mà nếu như cô có nghe thấy, thì bây giờ cũng đã không còn tác dụng nữa rồi."
"Ý anh là như thế nào?" Mạch Linh không hiểu hỏi lại, chẳng lẽ Lục Thiên Mặc đã bỏ tiền ra đầu tư thu mua mảnh đất phi Pháp đó rồi sao.
"Buổi đấu giá sắp kết thúc, Lục Thiên Mặc đã thu mua tám trên mười phần trăm số hợp đồng ngày hôm nay."
Mạch Linh nghe xong vội vàng trượt xuống giường, cô phải nhanh chóng ra ngoài, nếu không sẽ bị bọn người Lục Thiên Mặc bỏ lại mất.
Cánh tay cô vừa chạm vào chốt cửa đã bị nắm chặt, Hàn Ưng kéo mạnh người cô ngã lên giường, hắn đè chặt lấy người cô ở phía dưới.
"Đã vào phòng tôi rồi, vậy thì có muốn vui vẻ một chút không?"
"Đồ biến thái! Mau buông tôi ra." Mạch Linh vùng vẫy hết sức, cô định cong đầu gối lên đá vào hạ bộ hắn nhưng ý định đã thất bại hoàn toàn.
"Em thích tôi dùng bạo lực?" Hàn Ưng khẽ nhếch môi, hắn cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mềm mại của cô, dùng lưỡi tách hai hàm răng cô ra, tự ý xông vào khoang miệng.
"Pặp." một tiếng, khắp nơi trong khoang miệng hai người thoáng qua dư vị của mùi máu tanh.
"Mẹ kiếp! Cô dám cắn tôi?"
Vẻ mặt của Hàn Ưng lúc này là tức giận thật sự, hắn tát cô một cái, nơi má bị đánh đã lập tức hiện lên dấu ngón tay màu đỏ hồng.
"Cô muốn chết có phải không?"
Hàn Ưng giận dữ muốn xé rách áo trên người cô, nhưng tay vừa chạm đến ngực đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
"Ai."
Giọng nói lạnh lẽo âm u tựa như từ dươi vực sâu vọng lên của Hàn Ưng khiến cho tên thuộc hạ gõ cửa kia phải run cầm cập.
"Dạ... Thưa... Thưa Hàn thiếu, lão gia cho gọi ạ."
"Hừ." Hàn Ưng hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Mạch Linh đang nằm dưới thân rồi đứng dậy chỉnh sửa lại âu phục, một mạch xoay ra ngoài.
Mạch Linh thấy hắn đã đi, cô lập tức trượt xuống giường, mở cửa ngó nghiêng bên ngoài rồi hướng cửa chính sảnh tiệc mà chạy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...