Dung Thanh Viên tất nhiên là nhớ rõ những chuyện đã xảy ra cách đây ba năm.
Khi đó đích nữ của Chương gia ở Tây Hà vừa mới được gả tới Lang Xuyên, ban đầu là định gả cho Nhị công tử Yến Lân của Yến phủ.
Ai ngờ rằng Yến Lân lại cự tuyệt nghênh cưới, đám hỏi này vốn là lợi ích liên hiệp giữa các gia tộc nên Chương gia đương nhiên không thể đem nữ nhi mang trở về, vì vậy Chương Nhã Trữ bất đắc dĩ phải trở thành bình thê của đại công tử Yến Kỳ.
Mà Chương Nhã Trữ tuy là đích nữ dòng chính, thế nhưng thực lực của Chương gia trong tứ đại gia tộc lại khá yếu, lại đem tất cả tinh lực bồi dưỡng trên người nam tử trong gia tộc.
Dạy dỗ quản giáo Chương Nhã Trữ liền hời hợt buông lỏng, làm cho tính tình nàng ta rất nhát gan yếu ớt, gặp phải chuyện trở ngại khi lập gia đình này lại càng khiến nàng thêm nhát gan, cơ hồ cả ngày đều loanh quanh trong sân viện của chính mình, không thích gặp gỡ người ngoài.
Không bao lâu sau thì người trong Yến phủ biết chuyện Chương gia, họ bắt đầu đối xử qua loa và không tôn trọng đối với Chương Nhã Trữ, vật dụng phân phát cho thì tầm thường.
Thậm chí mỗi khi gặp mặt họ còn cười nhạo châm chọc vài câu.
Dung Thanh Viên thân là đại nha hoàn được bồi gả theo tới đối với những chuyện bất công ấy ghi nhớ rất sâu.
Nàng cũng từng nghĩ đến việc đi tìm phu quân của tiểu thư dưới danh nghĩa Chương Nhã Trữ, nhưng Yến Kỳ lại là Nhâm gia chủ của Yến phủ.
Hắn bận rộn quá nhiều việc.
Sợ là hắn cũng không nhớ rằng hắn có một bình thê gần mười hai tuổi.
Hôm ấy mưa to gió lớn, Chương Nhã Trữ bị phong hàn, uống thuốc mấy ngày cũng không thấy tình hình được cải thiện.
Dung Thanh Viên tìm hơn phân nửa gia nhân trong viện cũng không một ai chịu giúp đỡ đi mời đại phu.
Đúng lúc Nhị công tử về phủ, Dung Thanh Viên cắn răng quỳ xuống trước mặt hắn.
Còn nhớ rõ khi đó hắn mặc một thân hắc cẩm y, vạt áo đầy họa tiết hoa văn.
Trên mặt đất rõ ràng đọng lại rất nhiều nước, nhưng giày hắn tuyệt nhiên không lây dính một chút ô uế.
Hai tay hắn bị vạt áo che khuất, liền tuấn nhã tĩnh lặng như vậy đứng dưới cái ô.
Dung Thanh Viên liếc nhìn cằm ngọc trơn bóng của hắn, liền quỳ gục người xuống, mặt cơ hồ dán với bùn đất nói: "Nhị gia, cầu ngài cứu tiểu phu nhân!"
"Lý do." Thanh âm của hắn giống như băng tuyết mùa đông, lạnh lùng mà trong trẻo.
Nhưng Dung Thanh Viên lại nghe ra được tia hứng thú trong âm giọng của hắn.
Nàng thẳng tắp ngẩng đầu, mặc kệ những hạt mưa quật mạnh lên mặt mình, cố gắng nhìn vào đôi mắt hoa đào âm u kia.
Nàng mím môi nói: "Chẳng nhẽ không phải bởi vì Nhị gia nên tiểu phu nhân mới ra nông nỗi này sao? Hiện giờ Yến phủ cùng Chương gia vẫn là quan hệ thông gia, sao có thể trở mặt được?"
Dù sao nàng cũng đã từng được cha nuôi dưỡng nuông chiều mười hai năm, tính cách không nóng nảy là không có khả năng.
Cho dù một năm nay làm thị nữ, bị mài dũa khá nhiều nhưng kiêu căng từ trong xương là vẫn còn.
Rõ ràng chính là bởi vì Yến Lân không chịu cưới Chương Nhã Trữ, bọn họ mới rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, người này cư nhiên còn muốn hỏi nàng lý do tại sao?
Yến Lân khom lưng, đưa tay bóp cằm của nàng, trong mắt như mang theo ý cười: "Ta chính là không muốn cưới thì sao nào? Chương gia nếu thực sự không chịu nổi thì sao không đón nữ nhi về, lại đưa người bảo Yến phủ ta gây khó dễ? Tiểu nha đầu, lý do này đối với ta chưa đủ thuyết phục."
Hắn nói xong liền buông tay, chuẩn bị xoay người bỏ đi thì Dung Thanh Viên đột nhiên ôm chặt lấy chân hắn, cúi đầu nói: "Vậy Nhị gia có cần một thanh đao dọn sạch cỏ dại trong nội viện không?"
Nhiếp chính vương đã bị trừ khử, người có tâm tư muốn tranh giành thiên hạ cũng không ít, điều này khiến cho không ít người quan tâm tới liên hiệp trừ bỏ Nhiếp chính vương của bốn đại gia tộc.
Yến phủ ở Lang Xuyên là một trong những gia tộc thuộc liên hiệp đó.
Dù vậy trong đại viện chắc chắn có không ít nội gián nằm vùng.
Yến Lân cúi xuống nhìn, lộ ra vài phần ý cười chân thực trong đáy mắt, tuấn nhan rực rỡ như thúc giục hoa đào nở.
Hắn hỏi: "làm thanh đao của ai?"
"Đương nhiên là của Nhị gia."
Những ngày sau đó, đãi ngộ giành cho Chương Nhã Trữ liền thay đổi.
Đầu tiên là Yến Lân ra mặt làm chỗ dựa, theo sau là đại công tử Yến Kỳ lạnh lùng nghiêm nghị xử phạt nô bộc gia nhân.
Đến tận bây giờ, không ai dám khinh thường bọn họ nữa.
Nhớ lại hết thảy xong, Dung Thanh Viên đi đến trước mặt Chương Nhã Trữ.
"Thanh Viên, Thanh Viên, Nhị gia thực sự đã quay về sao?"
Dung Thanh Viên mệt mỏi gật đầu, chủ tử trước mặt nàng so ra còn kém nàng một tuổi, cho nên nàng cũng không cần phải ngụy trang.
Chương Nhã Trữ túm lấy tay áo của Dung Thanh Viên, khuôn mặt nhăn nhó như chuẩn bị khóc: "Thế thì phải làm sao bây giờ? Đại công tử còn chưa có quay về đâu! Đại phu nhân cũng đang bị bệnh, chẳng nhẽ muốn ta phải...!phải đi tiếp đón hắn sao?"
Dung Thanh Viên trợn mắt nói dối: "Nhị gia tính tình ôn hòa, ngươi lại là chị dâu của hắn, sao phải lo lắng cơ chứ? Hơn nữa đây là nhà của hắn, nào có người về nhà mình còn phải để người ngoài tiếp đón?"
Quan trọng hơn là, mọi việc lớn nhỏ trong Yến phủ đều do hắn định đoạt, cho dù thực sự có khách đến thăm thì cũng không đến lượt Chương Nhã Trữ tiếp đón.
Dung Thanh Viên thực sự phiền não, từ khi tình cảnh của bọn họ được cải thiện, Chương Nhã Trữ tựa như thay đổi có khí chất của chủ nhân, mỗi khi nàng muốn nhắc nhở thì lại không biết nên nói thế nào để không đụng chạm đến tính tình yếu ớt kia.
"Không có cách, ta chính là sợ! Ta sợ Nhị gia lúc không cười, khi hắn cười ta càng sợ! Còn không bằng đại công tử khuôn mặt lúc nào cũng băng lãnh!"
Dung Thanh Viên vỗ vỗ tay Chương Nhã Trữ an ủi, đây chính là lý do nàng muốn bảo vệ chủ tử ngốc nghếch của mình.
Tìm khắp cả Lang Xuyên, sợ là cũng chỉ có mỗi nàng cùng Chương Nhã Trữ là chung một chiến tuyến với nhau.
"Trước tiên ngươi bố trí phòng bếp làm tiệc tối, trừ bỏ Yến phủ, trong đó còn phải có cả quân lính trong quân doanh.
Hôm nay Nhị gia vừa mới dẫn Yến gia quân trở về thành, bắt buộc phải làm tiệc thiết đãi.
Nhị gia không nhất thiết sẽ ở lại phủ, không chừng sẽ cùng các tướng sĩ ăn mừng."
"Ta bây giờ phải đi đây!"
Chương Nhã Trữ chạy nhanh như chớp, Dung Thanh Viên về phòng mình thay quần áo.
Ba năm trước đây, Yến Lân không phải là chưa từng dùng lời nói trêu đùa nàng, nhưng chưa bao giờ từng có cử chỉ tiếp xúc thân mật mờ ám.
Nàng suy nghĩ, hắn có chứng ưa sạch sẽ, nào biết đâu hôm nay sẽ thẳng thừng đụng chạm nàng như thế.
Nhìn dấu tay lưu lại trước ngực chính mình, Dung Thanh Viên lại thất thần.
Từ nay về sau, nàng phải đối mặt với hắn như thế nào đây? Nên sớm trốn đi, hay phải nâng cao cảnh giác hơn nữa?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...