Yến Lân mỉm cười , giơ tay lên nắm lấy cằm của nàng.
“Tiểu Thanh bảo không cho ta khi dễ, còn muốn cho ai khi dễ? Cha ta nàng cũng không cần suy tính, vậy trừ ta, chính là đại ca?”
Mặt Dung Thanh Viên hơi biến sắc, nhìn chằm đôi mắt đen huyền như vực sâu của Yến Lân thầm tìm ra một tia hài hước trêu ghẹo, vậy mà cũng không có, không có gì cả, chỉ có một mảnh đen nhánh.
Nhìn lại sự vui vẻ bên khóe miệng hắn, nàng liền cảm giác được sự châm chọc dị thường.
Nhưng nàng vẫn phải đè xuống tức giận đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
Nàng đang suy nghĩ xem nên đáp lại như thế nào, sau lưng liền truyền đến động tĩnh.
“Nhị gia đây là muốn đem Thanh Viên cho đại công tử sao?” Dung Thanh Viên cố ý hỏi ngược lại, nàng biết nàng ở trước mặt Yến Lân có thể bộc lộ tiểu tính khí ở một mức nhất định, nhưng nàng không biết ranh giới cuối cùng ở đâu mà thôi.
Yến Lân buông tay, nắm hông của nàng xoay người, nhìn từ hướng của Yến Kỳ sẽ thấy ở nơi này Yến Lân như là đang nghiêng đầu hôn lên gò má của nàng, rồi sau đó nói nhỏ: ‘Gia chủ tương lai của Yến phủ, há lại có thể cho nàng đi gieo họa ? Tiểu Thanh Bảo vẫn là nên ngoan ngoãn coi chừng gia, như thế gia mới có thể bảo hộ cho nàng một đời an khanh chu toàn.”
Dung Thanh Viên nhếch môi, mắt liếc về phía hắn.
“Đây là Nhị gia đang lo lắng?”
Yến Lân hừ nhẹ một tiếng, thần sắc như cười mà không cười.
Chỉ chốc lát sau, Mộ Tích Chi cũng xuất hiện, nàng ta đang ôm Chương Nhã Trữ khóc lên, thị nữ trong viện đại phu nhân tất cả đều quỳ xuống, từ trong nhà ra đến ngoài phòng.
Dung Thanh Viên hiểu, đại phu nhân thực sự đã ra đi.
“Ngày mai dọn dẹp viện này xong, chọn một viện cách ta gần chút, lựa chọn cho nàng ta mấy nha đầu rồi đưa qua đó.” Yến Lân bỗng nhiên nói.
Ánh mắt Dung Thanh Viên còn đang tập trung nơi Mộ Tích Chi và Chương Nhã Trữ, nhất thời có chút phản ứng không kịp, suy nghĩ ở trong đầu tự nhiên bật ra ngoài thành lời nói.
“Nhị gia đây là muốn an bài nữ nhân vào viện sao?”
“Không sai, nàng họ Yến, tên gọi Yến Xu.”
Nàng ngẩn người, mơ hồ nghiêng đầu quay lại nhìn hắn.
Lại bị hắn lấy tay nhéo chóp mũi của nàng, khóe miệng như cười như không trêu chọc nàng.
“Ta đem Ti Âm đặt ở bên cạnh nàng, một vài chuyện nhỏ giao cho nàng là được, khi nào không biết giải quyết ra sao, lại đi tìm ta.
Dù sao đây cũng là chuyện ở nội viện của đại ca, ta không tiện nhúng tay trực tiếp xử lý, đi trước.” Yến Lân nói xong liền xoay người rời đi.
Dung Thanh Viên được sự cho phép của Yến Kỳ thì bắt tay vào chuẩn bị chuyện tang lễ của đại phu nhân.
Những thứ phiền phức khác cũng thật may là có Mộ Tích Chi an bài.
Dựa theo thông thường, đại phu nhân Yến phủ qua đời, những thế gia khác cùng tám chín phần mười các gia tộc xung quanh cũng sẽ tới Yến phủ thăm viếng.
Chẳng qua là Yến Lân cùng đại công tử mới từ trên chiến trường trở về.
Thế cục Tứ gia còn chưa rõ ràng, nên từ chối không tiếp chính là cái vấn đề lớn.
“Yến phủ còn có một tiểu thư?” Đợi đến khi bên người chỉ còn lại Ti Âm, Dung Thanh Viên không nhịn được hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thế thì tại sao không ở trong phủ?” Lúc này Dung Thanh Viên tò mò hỏi, nàng tới Yến phủ cũng đã được ba năm, lại chưa từng thấy được nghe nói qua.
Ti Âm suy nghĩ một chút.
“Năm đó mẫu thân của đại công tử trước khi qua đời đặc biệt phân phó, để cho muội muội của Nhị gia đi đến chùa thủ hiếu.
Cho nên bốn năm này vẫn một mực ở tại chùa Đông Linh, người của Nhị gia ở bên cạnh bảo vệ và chiếu cố.”
Dung Thanh Viên một lần nữa lại sửng sốt,không phải là bởi vì thủ hiếu, mà là cách xưng hô mà Ti Âm gọi.
Mẫu thân của đại công tử, muội muội của Nhị gia… Chẳng lẽ hai huynh đệ là cùng cha khác mẹ?
“Lão phu nhân không thích nữ nhi này sao?” Dung Thanh Viên thử dò xét hỏi.
Ti Âm không chút do dự trả lời: “Không thích.”
Dung Thanh Viên thực ra còn muốn hỏi nữa nhưng phải tế nhị một chút.
Dù sao Ti Âm cũng là người của Yên Lân.
Hỏi quá nhiều khó đảm bảo rằng sẽ không để cho hắn phát hiện ra.
Với tính tình của Yến Lân mà nói, hắn không nói cho nàng biết, sao nàng dám ở sau lưng hắn thăm dò?
Nàng hơi có chút do dự, nghĩ đến để cho Tô Hòa đu hỏi thăm, cuối cùng lại bị chính nàng bác bỏ.
Đây rốt cuộc là chuyện có liên quan đến Yến Lân, tốt nhất hãy để chính hắn nói cho nàng biết, vì vậy liền tạm thời để xuống.
Dung Thanh Viên một mặt dẫn Ti Âm cùng Tô Hòa an bài hậu sự của đại phu nhân, một mặt tự mình chuẩn bị chỗ ở cho Yến Xu.
Theo ý tứ trong lời nói của Ti Âm, Yến Xu và Yến Lân là anh em cùng một mẹ, huống chi lại thật sự phải ở trong chùa suốt bốn năm, nàng vẫn là cảm thấy mấy phần hảo cảm với nàng ấy.
Vậy mà, trước khi đón Yến Xu đến Yến phủ, lại là một lão phụ nhân.
Khi đó bất quá là ngày tang lễ thứ tư của đại phu nhân, chính là ngày mà một ít tương quan thân hữu của Yến phủ lục tục tới trước ngày đưa tang.
Đại phu nhân không có hài tử, đa số thời điểm đều là Dung Thanh Viên cùng Chương Nhã Trữ quỳ gối trước lễ đường.
Ti Âm vội vã đến gần, kề vào lỗ tai nàng thấp giọng thì thầm: “Cô nương, bên ngoài phủ một người tới, nói là ma ma của Chương gia, tới chiếu cố tiểu phu nhân…”
Dung Thanh Viên vừa nghe liền cảm giác không tốt, cái gì gọi là tới chiếu cố Chương Nhã Trữ, Yến phủ lớn như vậy chẳng lẽ không chiếu cố nổi tiểu phu nhân của đại công tử? Hơn nữa còn tới nhanh như vậy, Tây Hà cách Lang Xuyên cũng không coi là gần, Chương Nhã Trữ là mất bao lâu để thông báo trở về?
Nàng liền vội vàng đứng lên, đồng thời hướng Chương Nhã Trữ nhìn, chỉ thấy hai đôi mắt thỏ đỏ au khóc nức nở, tiều tụy kiều yếu, không chịu được lại không dám lộ ra, giống như là một đứa trẻ con không hiểu chuyện.
Dung Thanh Viên không kịp thông báo Chương Nhã Trữ, dẫn Ti Âm hướng cửa phủ mà đi.
Lúc hai người đến, nghe thấy gia đinh canh ở bên ngoài phủ bị phụ nhân kia gân cổ họng lên mắng.
“…Cẩu nô tài! Dung viện thai của các ngươi từ mấy tháng trước đã sớm nói, đại phu nhân vừa mất sẽ để cho ta vào phủ phục vụ tiểu phu nhân! Các ngươi còn dám cản, không biết hậu viện Yến phủ là của Dung viện thai sao?”
Dung Thanh Viên sắc mặt đanh lại.
Mấy câu ngắn ngủi này liền gán cho nàng hai tội danh, thật đúng là quá lợi hại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...