Yến Lân cúi người bế Dung Thanh Viên mềm nhũn như một vũng nước xuân từ trên tiểu tháp ra đến tiền thính, đại điểu của hắn vẫn dính chặt với bướm nhỏ ma mị của nàng, nhất định không chịu xa rời.
May mắn bây giờ đang là mùa hè.
Mặc dù lăn lộn lâu như vậy, thức ăn đã bày ở trên bàn cũng chưa nguội lạnh đến mức không thể ăn nổi.
“Bây giờ cảm thấy đói rồi đi?”
Nàng ngoan ngoãn, nhu thuận đặt đầu mình tựa lên ngực hắn, hơi thở còn chưa bình phục lại thì cảm giác được trụ kình thiên chống đỡ phía dưới nàng đang rục rịch không yên, kèm thêm câu hỏi mờ ám của Yến Lân khiến cho hoa kính của Dung Thanh Viên không kiềm chế được mà vặn xoắn lại.
Yến Lân bật cười, bàn tay đang đặt lên cái mông cong vểnh tròn trịa của nàng xoa nắn, nửa trêu đùa, nửa ủy hiếp nói.
“Tiểu Thanh Bảo còn muốn sao?"
Thân thể nàng cứng đờ, cực kỳ không cam lòng ai oán kêu lên.
“Ta ăn.”
“Lúc này mới ngoan.” Bàn tay đang nắm giữ tiêu nhũ của nàng chuyển qua bên hông, giữ cố định để nàng ngồi vững trong lòng hắn, tay rảnh rỗi liền cầm đũa ngọc lên gắp món ăn, từng chút từng chút một đút vào trong miệng Dung Thanh Viên.
Đoán chừng có vẻ gần xong bữa cơm, Yến Lân chậm rãi mở miệng nói.
“Sáng nay, Mộ Tích Chi nói với ta chính là Mộ gia nguyện rút lui khỏi thiên hạ chi tranh.
Từ nay phụ tá Yến phủ, phụ tá… ta.
Cho đến khi lên được cái ngôi vị ở hoàng thành kia.
Nàng ta ngược lại là một kẻ có giã tâm.”
“Không phải là nàng ta sẽ gả cho đại công tử sao? Vậy thì tại sao sẽ lựa chọn ngài?”
Mặt Dung Thanh Viên đầy vẻ hoài nghi liếc nhìn hắn, ủy khuất trong mắt, hờn giận trong lời nói đến chính nàng cũng không phát hiện ra.
Yến Lân cười, không nhịn được dán lên môi nàng đặt một nụ hôn sâu, hôn xong mới giải thích.
“Ta đoán đó là bởi vì trận đánh ở Xương Hà năm đó.
Chủ tướng của địch quân là Tam công tử Mộ phủ.
Lần đầu hòa đàm bên cạnh hắn còn có một tiểu nha đầu đi theo, chắc chắn chính là nàng ta.”
“Xương Hà? Đó không phải là trận chiến khiến đại công tử thành danh sao…” Dung Thanh Viên kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.
“Chẳng nhẽ trên thực tế lại là ngài?”
Yến Lân không phủ nhận.
Dù sao đây không phải lần đầu tiên, cũng sẽ chẳng phải là lần cuối cùng.
“Ngài cùng đại công tử không giống nhau, tại sao người ta lại không phân biệt được ra được?”
Hắn kiên nhẫn giải thích: “mặc khôi giáp vào, còn đeo thêm một cái mặt nạ.
Người ta nhìn thấy cũng chỉ là cái mặt nạ Kỳ Lân.
Mà ai cũng biết Nhị công tử Yến phủ chỉ đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt.”
“Vậy đứng núp ở phía sau, điều khiển tất cả những việc đó đều là ngài làm sao?” Nàng siết chặt vạt áo của hắn vội hỏi.
Vốn là trong lúc hoan ái khi nãy vạt áo hắn đã bị nàng lôi kéo đến tán loạn, giờ đây lồng ngực màu đồng mạnh mẽ hoàn toàn triển lộ ra ngoài.
Đôi mắt Yến Lân vi ám, dọc theo đường cong tinh tế ở cằm hôn nàng.
“Đương nhiên cũng không phải tất cả đều do ta làm.
Nhưng đại ca cũng không hoàn toàn yếu ớt như nàng nghĩ.
Trong tình huống đó, đại ca nắm binh lực tương đương với kẻ địch trong tay cũng sẽ thắng được vang dội.”
“Nhưng là… tại sao?” Nàng ôm lấy đầu của hắn, lại càng tạo thêm cơ hội cho hắn dễ dàng hành dộng.
Hắn bắt lấy một đầu núm vú rồi ngậm chặt cả nhũ thịt vào trong miệng, dùng môi hút lấy, chỗ kẽ hở còn đem răng nanh nhẹ nhàng day cắn.
Hơi thở của nàng dần gấp gáp theo.
Hắn lại buông đầu vú đã cứng như viên đá kia ra, lần nữa quay lại âu yếm môi nàng, âm giọng trầm thấp: “Đây là giao dịch giữa ta và bọn họ, đừng lo lắng.”
Vừa dứt lời, Yến Lân liền phất tay gạt mọi thứ trên cái bàn sang một bên, tạo ra khoảng trống để nàng ngồi lên đấy.
Hắn giữ hông của nàng, cây trường thiết thối lui ra rồi lại tiến vào lần nữa, đổi lấy là tiếng rên rỉ khẩn trương của Dung Thanh Viên.
Yến Lân cũng không vội vã động thân, mà đưa tay với lấy chai rượu trái cây đang ướp đá bên cạnh.
“Tiểu Thanh bảo, cho nàng ăn thứ tốt.”
Ngón tay dài khẽ nhúc nhích, đổ rượu từ cổ men theo đường cong duyên dáng của nàng chảy xuống, cho đến khi bị chặn lại ở chỗ tương liên của nàng và hắn.
Chắc chắn là do không chịu nổi kích thích lạnh như băng, thân thể của nàng bắt đầu run rẩy, hoa kính bện xoắn côn thịt hắn càng chặt hơn.
Đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người nhìn thấy hình ảnh diễm mỹ này mà hoàn toàn u ám, hắn khó khăn đi ra.
Sau đó vươn tay lấy thêm vài quả nho trong đĩa ngọc chen vào trong u cốc của nàng, đầu tiên là đút cho bướm nhỏ ăn một quả.
Cảm giác có dị vật chen chúc trong dải đất nhạy cảm.
Dung Thanh Viên sợ hãi rên rỉ van xin.
“Không… Đừng hành hạ ta… Nhị gia, lấy ra…”
Yến Lân chắc chắn là không nghe theo nàng.
Hắn cảm thấy mật đạo thâm sâu thần bí kia vẫn còn có thể chứa được nhiều hơn, mượn rượu đẩy thêm ba quả nho nữa tới chỗ sâu nhất.
“Thít chặt lỗ lồn nhỏ lại, nếu nàng dám đẩy chúng ra ngoài, dù chỉ một quả thôi, gia sẽ không nhân nhượng mà phạt nàng.”
Tiếp theo, hắn cúi người vừa liếm mút vừa gặm cắn da thịt non nớt của nàng theo dòng chảy của rượu trái cây, từng chút từng chút một.
Lướt qua lông mao đen nhánh đến nơi hoa cốc nhô cao trắng hồng mũm mĩm, hắn nhìn thấy hoa kính đang tạo thành vòng tròn đẹp mắt vây lấy quả nho để chúng không bị rớt ra ngoài theo dòng mật dịch.
Bất chợt một quả có xu hướng bị đẩy ra ngoài một nửa.
Yến Lân không nhịn được nhanh chóng cúi rạp xuống dùng lưỡi đẩy chúng vào.
Dung Thanh Viên ngâm nga rên xiết theo từng nhịp nhún đẩy của chiếc lưỡi không xương, không biết là đau đớn khó chịu hay là đang sung sướng thoải mái.
Yến Lân chơi đùa nàng tới nghiện, Dung Thanh Viên bị hắn hành hạ đến sắp nổi điên.
Thì bất chợt hắn mút lấy quả nho ngoài cùng, ngậm trong miệng rồi nhướn người lên mớm cho nàng ăn.
Khuôn miệng nhỏ xinh đang khóc lóc cầu xin tha thứ không kịp ngậm lại mà bất giác nuốt xuống thịt quả thanh ngọt cùng với vị của hoa dịch tinh nồng.
Nàng bất mãn giơ tay lên cào cấu lung tung trên tấm lưng rắn rỏi của hắn, nhằm ngăn chặn hành động cuồng dã vừa rồi lại.
Trên da thịt là khí lạnh của rượu, phía dưới thì bị dị vật xâm chiếm đè ép một ngọn lửa nóng hầm hập sâu trong thân thể chầu chực bộc phát, bên ngoài hoa cốc thì được môi lưỡi hắn âu yếm chăm sóc duyện liếm nhằm lôi kéo nốt quả nho cuối cùng ra ngoài.
Do bị đẩy vào quá sâu, Yến Lân đành phải dùng một ngón tay thon dài thọt vào để moi nó ra.
Nhưng dùng mọi góc độ khó dễ khác nhau cũng không tài nào lôi ra ngòai được.
“Tiểu Thanh Bảo, ngoan.
Nàng thả lỏng người ra nếu không ta sẽ phải mang nàng đi gặp đại phu.”
Dung Thanh Viên tưởng tượng vùng đất thần bí của mình bị một người lại soi mói, dò xét khiến nàng hoảng sợ đến mức càng thít chặt hoa kính lại.
Yến Lân dùng một tay vuốt ve dọc sống lưng đến rãnh mông gợi cảm, rồi lấy ngón tay vẽ vòng tròn loạn quanh cúc huyệt.
Tay còn lại nhẹ nhàng du tẩu trên cự nhũ tròn trịa đẫy đà.
Miệng hắn ghé sát bên tai nàng thì thầm không ngớt những lời dâm mỹ nhằm kích thích nàng.
Cuối cùng quả nho bướng bỉnh cũng theo mật dịch rối rít phun rớt ra ngoài.
.
.
.
Sau ngày này, Dung Thanh Viên liền trở về viện tử của mình, thậm chí mới chỉ nhìn thấy Yến Lân từ phía xa nàng sẽ lập tức trốn tránh.
Nàng thật sự sợ hôm hoang đường phóng đãng đó, nhưng càng tức giận hơn là Yến Lân tự tung tự tác không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Cùng lúc đó, nàng cũng một lần nữa sắp xếp, dọn dẹp lại gia nhân lớn nhỏ trong Yến phủ.
Dựa theo Yến Lân giao phó, loại bỏ nội gián cùng binh lực áp chế, tàn dư còn sót lại cũng không nhiều, nhưng cũng không phải là nhưng vị trí mấu chốt.
Có thể nói, không có cái trận chiến lấy ít thắng nhiều vang dội bốn phương kia, sẽ không có Yến phủ bây giờ, lại càng không có đại công tử nổi danh khắp thiên hạ.
Yến Lân nói là giao dịch, như vậy đổi lại hắn lấy được cái gì?
Dung Thanh Viên không nghĩ ra, nàng không cho rằng đó là quyền tài chính bên trong, lấy tính tình của Yến Lân sao có thể để mắt nhìn trúng những vật ngoài thân đó.
Mà trong nội viện, nàng nghe được tin tức Mộ Tích Chi cùng Chương Nhã Trữ quan hệ ngày càng thân thiết từ Tô Hòa.
Điều này khiến cho nàng chợt ý thức được, nàng thực ra là một thân một mình ở trong nơi nội viện này.
Không nói đến những người để cho nàng có thể tín nhiệm, chính là người để cho nàng có thể sử dụng cũng quá ít.
Trong sân của Chương Nhã Trữ, phần nhiều là thị tỳ của Chương gia bồi gả tới.
Mặc dù không phải tất cả, nhưng nếu như Dung Thanh Viên tiếp xúc, nàng cũng không dám tín nhiệm thu dùng.
Mà đối với những viện khác, nàng chỉ dám nghĩ tới Tô Hòa.
Nàng bắt đầu lưu ý tới gia nhân ở trong phủ, nhất là những người vừa mới nhập phủ.
Nhưng còn chưa đợi nàng tìm được người vừa ý, liền truyền đến tin tức đại phu nhân bệnh tình nguy kịch.
Lúc Dung Thanh Viên dẫn người chạy tới, những người khác cũng đã đến.
Đại công tử cùng Mộ Tích Chi bước vào trong phòng trước một bước.
Mà Yến Lân cùng Chương Nhã Trữ lại ở trong viện chờ đợi.
Điều này cũng làm cho nàng lại một lần nữa cảm nhận được, nàng ở trong Yến phủ là bế tắc, tin tức linh thông so ra kém cả Chương Nhã Trữ.
Chương Nhã Trữ đứng lên, mắt lom lom nhìn Dung Thanh Viên, tựa như muốn tới đây, nhưng tới không nhanh bằng Yến Lân.
“Tránh ta?” Yến Lân bóp cổ tay của nàng, đem nàng kéo tới bóng mát của một cây cổ thụ.
Dung Thanh Viên hít sâu, đè ê ẩm ủy khuất trong lòng xuống.
Nàng không thể tiếp tục ngu xuẩn như vậy được nữa.
Một cái vị trí viện thai không có căn cơ, kể cả cho nắm nhiều quyền lực trong tay hơn nữa, nhưng cũng chẳng thể sinh ra uy hiếp với bao nhiêu người.
Bởi vì căn bản chẳng gì có thể đảm bảo cho nàng, chỉ cần những kẻ khác liên hiệp lại, gạt nàng sang một bên sẽ dễ dàng cô lập nàng.
Ngẩng đầu lên lần nữa, sóng mắt nàng lưu chuyển, tràn đầy ủy khuất.
“Nhị gia khi dễ ta như vậy, còn không cho ta trốn?”
Nếu đã hao phí trên người Yến Lân nhiều như vậy, nàng cũng không ngại lợi dụng thật tốt điểm này, hoàn toàn đứng vững gót chân ở trong Yến phủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...