Sủng Tỳ


Mộ tích chi đùa bỡn đàn cầm trong tay, ánh mắt lại không nhịn được tà tứ liếc hướng nam tử đang đứng dựa ở cột đình.
Yến Lân hôm nay mặc một thân cẩm y màu tím khói, phối hợp với cây ngọc trâm đen huyền bóng nhuận đem dung nhan của hắn tuấn mỹ lên mấy phần, nhưng đột nhiên quanh thân hắn lại tỏa ra khí thế lạnh lùng.
Nàng ta vẫn luôn biết là hắn tuấn mỹ, nhưng che dấu khéo léo dưới dung nhan lãnh diễm kia là một cái đầu túc trí đa mưu.
Trận đánh năm ấy ở Xương Hà, mười vạn Trần binh của Mộ phủ mưu đồ chiếm đoạt vùng đất phía bắc ở Xương Hà của Yến phủ.

Tam ca nàng đích thân cầm quân đi chinh chiến, mà Yến phủ chỉ còn có chưa đến hai vạn trú binh, vốn tưởng rằng đó là việc dễ dàng như lấy đồ từ trong túi mình ra, nhưng lại hết lần này tới lần khác bị hắn cản trở.

Không chỉ khiến binh mã Mộ phủ hao tốn hơn phân nửa, hắn còn mở rộng biên giới phía bắc của Yến phủ ra mười mấy ngàn vạn dặm.
Chính là kể từ sau trận chiến này, Mộ phủ biến thành kẻ yếu trong Tứ đại gia tộc, nhưng nổi danh toàn thiên hạ lại là đại công tử Yến Kỳ của Yến phủ.
Nếu không phải nàng tự mình núp ở bên cạnh Tam ca, chính mắt nhìn thấy vị tướng quân đó đem binh ra thống chiến, sợ là cũng sẽ bị lừa gạt.
Dung nhan tuấn mỹ vô song của hắn ở lần đầu tiên gặp mặt để lại cho nàng ấn tượng khó phai.

Còn nhớ lúc đó gặp mặt, hắn khoác khôi giáp trên người, dáng người dong dỏng toàn thân toát ra khí thế lãnh liệt khiến cho tất cả đều phải hàng phục dưới chân hắn.


Từ hôm đó nàng liền nhớ mãi không quên vị lãnh mị nam tử chém giết hơn phân nửa binh lính của Mộ phủ, so với hoa đào nở rộ còn diễm lệ hơn.
Nhưng nàng không hiểu, rõ ràng năng lực của hắn không hề thua kém đại công tử, thậm chí còn có thể nói là mạnh hơn nhiều.

Vì sao Yến Lân lại cam nguyện ở đằng sau cai quản nội viện của Yến phủ? Lại vì sao đem chiến công của mình cho đại công tử?
“Tài đánh đàn của Mộ tiểu thư thật cao siêu, sau này đại ca thật có phúc.” Yến Lân khẽ nhếch môi cười, nhưng lại có vẻ mạn bất kinh tâm.
Mộ Tích Chi nghiêng đầu, tình ý trong mắt khó kìm nén: “Nhị gia cảm thấy thế nào?”
Yến Lân đứng thẳng lên, cười nói: “Tại hạ là kẻ thô bỉ, chỉ biết hoàng bạch vật.”
Mắt thấy hắn chuẩn bị xoay người rời đi, Mộ Tích Chi vội vàng nói: “Nhị gia thật sự không hề nghĩ tới cái vị trí đó sao?”
“Vị trí nào?” Hắn quay đầu lại, mi mắt mỉm cười, tựa như thật sự không hiểu lời nàng ta nói.
Mộ Tích Chi tự giác đứng dậy, vòng qua cổ cầm đứng ở bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hoa đào mê người kia: “Mộ Tích Chi ta đã thấy rõ ràng vì vậy nguyện thối lui khỏi lúc thiên hạ đang phân tranh.

Trạch một chủ phụ chi, Chương gia chưa đủ gây uy hiếp, Niếp thị lại ở Lan Giang cai quản phía nam, còn có ai có thể tranh đoạt cao thấp cùng Yến phủ? Mà Nhị gia ngài… so với đại công tử, hoặc so với ai khác đều xứng đáng hơn.”
“Mộ tiểu thư nói là Mộ phủ nguyện đem ta đẩy lên đế vị hoàng thành?” Hắn híp mắt một cái, chợt cúi người kéo khoảng cách giữa hai người gần hơn.

Một Tích Chi chỉ cảm thấy quanh thân bị một khí thế áp bách gây đè nén, nhưng nàng ta không muốn buông tha cho cái cơ hội có thể thân cận hắn lúc này.

Ngược lại, nàng ta còn kiễng chân lên nghênh đón: “Không chỉ có Mộ phủ, còn có ta, Mộ Tích Chi.”
Hắn cười, trong con ngươi dâng lên tinh quang như ngàn vì sao lấp lánh trong bầu trời đêm, khiến cho Mộ Tích Chi như bị đắm chìm trong đó.
Hai người dán lại thật gần, lụa trắng quanh đình nghỉ tung bay nhè nhẹ nhìn vô cùng thân mật.
Yến Lân giơ tay lên bấm ở cằm của nàng ta: “không biết Mộ tiểu thư cùng ta thương lượng là để trù tính cho cái gì vậy?”
Mộ Tích Chi đang định trả lời, sau lưng Yến Lân liền truyền đến một giọng nói trầm thấp và thanh lạnh: “Nhị gia, Mộ tiểu thư chắc chắn sẽ là phu nhân của đại công tử, không phải là người để Nhị gia ngài có thể tùy ý trêu chọc ăn hiếp.”
Mộ Tích Chi cau mày, còn Yến Lân thì đã thu tay về xoay người lại, giọng nói nhẹ nhàng: “tiểu Thanh Bảo khi nào thì thấy ta bắt nạt Mộ tiểu thư vậy?”
Dung Thanh Viên âm thầm nắm chặt lòng bàn tay của chính mình, nàng đúng là vẫn không thể nhịn được nên mới lên tiếng, nhưng nhìn thấy hình ảnh này lại khiến cho nàng hận không được… hận không được…
Hận không được cái gì? Nàng nhất thời chưa nghĩ ra, chỉ biết tuyệt đối không thể để cho Mộ Tích Chi câu dẫn Yến Lân.
Khuôn mặt Dung Thanh Viên nghiêm túc, nàng lãnh đạm nói: “Không bắt nạt là tốt nhất.


Sau này Mộ tiểu thư chính là đại tẩu của Nhị gia, đừng làm rối loạn thứ tự lớn nhỏ.

Tô Hòa, đưa Mộ tiểu thư trở về.”
“Dung viện thai, ta hôm nay là Mộ tiểu thư của Yến phủ, ngài đừng bôi nhọ thanh danh của ta.”
Dung Thanh Viên cười, thần sắc không vui nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Tích Chi: “Bây giờ đang là tiểu thư của Mộ phủ, vậy ta cùng Nhị gia đàm luận chuyện nội bộ của Yến phủ có liên quan gì tới Mộ tiểu thư sao? Nếu thật là Thanh Viên nói sai, Mộ tiểu thư đời này không gả vào Yến phủ, vậy thì Thanh Viên xin nguyện dập đầu bồi lễ.”
“Tô Hòa, còn không đưa Mộ tiểu thư trở về!”
Tô Hòa ngây ngốc đáp lại một tiếng, mà Mộ Tích Chi là theo sau rời đi.
Đợi cho đến khi bóng lưng hai người xa dần, Yến Lân đi tới ôm nàng, nhưng lại bị nàng nghiêng người né tránh.
“Thanh Viên còn có chuyện quan trọng phải xử lý, cho nên không thể tiếp tục phụng bồi.”
Chẳng qua là vừa mới nghiêng người, liền bị tay của hắn từ phía sau mò vào trong ngực.

Hắn kê môi vào lỗ tai nàng cười nhẹ, nghe ra được sự thích ý và vui mừng trong giọng nói của Yến Lân: “Tiểu Thanh bảo là đang ăn dấm sao?”
“Nhị gia nói đùa, sao Thanh Viên có thể ăn dấm được.

Hay là Nhị gia lo lắng ta sẽ phá hư quy củ.

Nhị gia nghĩ nhiều rồi, nữ nhân trong viện nhiều như vậy, vì cớ gì lại là Mộ tiểu thư?”

“Ý Thanh Bảo là ta có thể tìm những nữ nhân khác?” Hắn cắn nhẹ rái tai nàng.
Nàng lại bấm bấm cổ tay chính mình, kiềm chế ngọn lửa tức giận trong lòng đang tùy thời tùy lúc sẽ bùng phát ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Nhị gia là chủ tử, muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.”
Vừa nói như vậy, nàng lại liền nhớ đến hình ảnh xảy ra mới cách đây không lâu, thân thể như có ý thức phản kháng, giằng co thoát khỏi ma trảo của hắn.
Nhưng đại chưởng của Yến Lân lại buông lỏng nàng ra: “Nếu còn có việc, liền không cùng nàng náo loạn nữa, trở về làm việc đi.”
Dung Thanh Viên nhất thời run rẩy sợ hãi, không nghĩ tới hắn sẽ dễ dàng buông tha nàng như vậy.

Theo như tính tình hàng ngày của Yến Lân, lần nào hắn cũng quản chế nàng, nàng có nháo loạn ra sao thì cũng chỉ nằm trong sự kiểm soát của hắn, hôm nay hắn cư nhiên tin vào cái cớ vớ vẩn này của nàng?
Chẳng lẽ, hắn thật sự có liên quan đến Mộ Tích Chi kia, cho nên mới dễ dàng mặc kệ nàng?
Dung Thanh Viên càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng phát hận, nhưng rốt cuộc vẫn còn mấy phần kiêu căng ngạo mạn trong tâm tính, không muốn lộ ra nửa phần nhu nhược yếu ớt trước mặt hắn, nàng liền nói: “Đa tạ Nhị gia, Thanh Viên cáo lui.”
Lần nữa trở lại Lý Sự Đường, Dung Thanh Viên nhìn thấy hàng chồng sổ sách giấy tờ chất đống trên bàn cần nàng tới giải quyết, lần đầu tiên cảm thấy phiền não.
Nhưng là không được, lý trí nói cho nàng biết nhân lúc này phải nắm được càng nhiều thực quyền ở trong tay thì càng tốt, chứ không phải những thứ không thiết thực kia.

Dù sao thì bây giờ Yến Lân cũng chưa thể trắng trợn nâng đỡ Mộ Tích Chi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui