Sủng Tỳ


Sau mấy ngày liên tục bị Yến Lân giữ lại ở trong viện của mình hoan hảo, hôm nay cuối cùng Dung Thanh Viên cũng đã đi ra ngoài.

Tuy nói mỗi lần nàng cũng có ý định muốn dậy sớm.

Nhưng có lúc hắn cố ý trêu đùa khiến nàng không có cách nào phản kháng lại.

Cho nên đến bây giờ cũng đã bị vài người xung quanh nhìn thấy.
Dung Thanh Viên xoa xoa cái gáy đau nhức, không nhịn được thở dài một tiếng.

Không phải là nàng sợ quan hệ giữa nàng và Yến Lân bị bại lộ, dù sao đây cũng là con đường mà nàng đã chọn nên chắc chắn mọi việc sẽ không thể cứ mãi giống như trước kia được.

Điều mà nàng lo lắng chính là bọn họ sẽ cho rằng nàng dựa vào Yến Lân mới ngồi được vào vị trí Viện Thai kia, chuyện như vậy đối với nàng là chẳng hay ho gì.
Mà hôm nay, mới vừa bước chân qua khỏi cửa từ sân viện của Yến Lân, Dung Thanh Viên đã nhìn thấy Chương Nhã Trữ đang đứng núp cách đó không xa.
Hiển nhiên, Chương Nhã Trữ đang đứng ngó nghiêng xung quanh chắc chắn là đang đợi nàng.

Không đợi đến khi mình bị phát hiện, Dung Thanh Viên chủ động đi về phía nàng ta.
“Tiểu phu nhân, có chuyện gì gấp sao?”

Chương Nhã Trữ kéo nàng đến chỗ khúc quanh của hành lang, nơi này có một khu rừng trúc nhỏ, trong góc còn có mấy ngọn núi giả, vô cùng yên ắng tĩnh lặng.
Lại nhìn chung quanh lần nữa, Chương Nhã Trữ mới nhìn nàng nói: “Thanh Viên, tối hôm qua Mộ tiểu thư nói cho ta biết ngươi bây giờ là người nắm quyền lực cao nhất trong hậu viện, đúng không?”
Dung Thanh Viên cau mày, Mộ Tích Chi nói với Chương Nhã Trữ những cái này? Nàng ta định làm cái gì?
“Quyền lực của ta là do Nhị gia giao phó, tiểu phu nhân hẳn là hiểu đi.” Dung Thanh Viên nhã nhặn nói, không có thẳng thắn thừa nhận hay phủ nhận.
Chương Nhã Trữ thở phào nhẹ nhõm, trong mắt tràn đầy vui mừng: “vậy thì tốt! Ta muốn đem Trương ma ma trước kia ở nhà đến chăm sóc ta, có thể không? Bây giờ ngươi cũng bận rộn rồi, một mình ta ở trong viện cũng nhàm chán.

Trương ma ma trước kia vẫn luôn chăm sóc ta, ngươi chắc chắn cũng biết mặt.

Chính là người vào hôm ta xuất giá đứng ôm ta khóc đấy!”
Dung Thanh Viên cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng thật là có một người như thế.

Nhưng khi ấy thời gian nàng sống ở Chương gia cũng ngắn, đối với vị ma ma này tính tình ra sao nàng cũng không nắm rõ lắm.

Nếu chỉ là một mực muốn đi theo để chăm sóc Chương Nhã Trữ, vì sao lúc nàng ta xuất giá không phụng bồi cùng?
“Chuyện này khó lắm sao?” Chương Nhã Trữ cẩn thận nở nụ cười rồi nói: “là bởi vì chuyện của đại phu nhân nên không được sao? Ta nghe Mộ tiểu thư nói là không đến mấy ngày nữa sẽ xảy ra chuyện, ta có thể chờ đại phu nhân hạ táng xong rồi mới để cho ma ma tới.”
Dung Thanh Viên luôn cảm thấy lời này có điểm nào đó nghe không hợp lý, nhưng lại không thể phát hiện ra được là điểm nào.

Cho nên nàng vẫn gật đầu đồng ý.
Lúc này Chương Nhã Trữ mới cao hứng rời đi.
Dung Thanh Viên đem chuyện này gạt sang một bên, đi Lý Sự Đường giải quyết xử lý một số chuyện lặt vặt, sau đó thì cho người gọi Tô Hòa tới.
Tô Hòa vốn là thị nữ phục vụ ở trong sân viện của đại công tử.

Nhưng đại công tử lại rất ít khi ở trong phủ, cho nên mới dưỡng lên tính tình buông tuồng của nàng ta.

Bình thường nếu như không ở trước mặt nàng, thì nàng ta chính là đang đi lang thang lêu lổng ở nơi nào đó.

Vì vậy tin tức của Tô Hòa so với những người khác cũng tinh thông nhanh nhạy hơn một chút.
Tô Hòa vừa đến liền cười hì hì rồi trêu đùa làm đại lễ: “ta vừa mới biết Dung Thanh Viên ngài nắm quyền viện thai rất lợi hại! Sau này nếu có thể thì phải bảo vệ ta một chút!”
“Nghe ai nói như thế?”
Tô Hòa tiến đến gần, cầm lấy đồ điểm tâm bày trên bàn cắn một miếng rồi nói: “Tỳ nữ bên cạnh tiểu phu nhân! Hình như là Mộ tiểu thư nói, cô nương ngài nói xem nếu như Đại phu nhân thật sự không qua được, Mộ tiểu thư này sẽ tiếp tục ở lại trong phủ, hay là sẽ quay về Mộ phủ đợi đến ngày xuất giá? Tóm lại là sẽ phải gả vào đây, chạy tới chạy lui chẳng phải quá tốn thời gian sao? Nhưng nếu như không đi, nào có chuyện trước khi xuất giá lại cứ ở lì trong phủ của phu gia (nhà chồng), Mộ phủ làm như vậy chẳng phải là hạ mình tự nhận bản thân thấp kém hơn so với Yến phủ sao?”

“Ngươi ngược lại nghĩ quá nhiều.” Dung Thanh Viên gõ nhẹ lên trán của Tô Hòa.
“Ban đầu khi Mộ tiểu thư kia tới chẳng phải là ngươi còn kỳ quái sao? Bây giờ lại hiểu rõ tất cả rồi.”
Tô Hòa rụt cổ một cái: “Ta cũng là nghe cận vệ bên người của đại công tử nói.

Ta nghe lén thấy vậy, ngươi không được nói cho người khác biết đấy! Hình như Gia chủ đã thay mặt đại công tử đồng ý rồi, Mộ tiểu thư sẽ phải gả vào thay thế đại phu nhân đấy!”
Thay mặt đại công tử đồng ý?
Dung Thanh Viên cảm thấy trán mình hơi giật giật, hỏi: “thái độ của đại công tử như thế nào?”
“Không biết.” Tô Hòa lắc đầu.

“Gần đây không thấy đại công tử.

Hiện tại ta tò mò chính là, tại sao gia chủ tới bây giờ vẫn chưa cân nhắc hôn sự của Nhị gia?”
Nàng ta xòe bàn tay ra đếm từng đầu ngón tay: “Năm nay Nhị gia cũng đã hai mươi năm, cư nhiên vẫn chưa thấy nói đến hôn sự, lần đó có Chương gia tự cho là đúng gả tiểu phu nhân tới.

Ngươi nói xem Nhị gia không thân với tiểu phu nhân, có thể đem nàng ta quẳng sang một bên không thèm để tâm tới, gia chủ cũng không nói hắn.

Chẳng giống như đại công tử, tính cả Mộ tiểu thư đến nay cũng là người thứ ba rồi! Người bên cạnh đại công tử cũng không nhịn được mà oán trách hắn.”
“Nếu ta là Mộ tiểu thư.

Chắc chắn là sẽ muốn gả cho Nhị gia hơn, thoải mái tự tại hơn, đã thế Nhị gia còn tài giỏi như vậy…”
Tô Hòa rõ ràng rành mạch bình phẩm, Dung Thanh Viên nhất thời cảm giác đầu mình hơi căng đau.

Từ trong thâm tâm của nàng mà nói, dĩ nhiên là không hy vọng Yến Lân lập gia đình.

Dù sao ai cũng không thể đảm bảo được Yến Lân sẽ không yêu thê tử của hắn, vạn nhất sau này sẽ tước đoạt đi quyền hạn của nàng thì sao đây, nàng đương nhiên sẽ không thích.
Nhưng nhẩm đi tính lại, theo cách gia chủ đối xử với Nhị gia và đại công tử, đích xác là có sự thiên vị.

Nhưng lý do có lẽ không phải vì Nhị gia là con thứ mà không phải là con cả đi? Nếu gia chủ có thể đem Yến phủ phát triển đạt được như ngày hôm nay, nhất định cũng không phải là người hồ đồ.
Dung Thanh Viên biết mình không có tư cách đi hỏi Yến Lân về chuyện này, nhưng nàng không nhịn được.
Nàng bây giờ tốt hơn nhiều so với cây lục bình trôi lơ lửng trên mặt nước, không có lấy một chỗ dựa như trước kia, nàng cần một chút bảo đảm.
Dung Thanh Viên ngay lập tức thu xếp mọi việc cho thỏa đáng, rời khỏi Lý Sự Đường đi tìm Yến Lân.
Nhưng nàng quên bên người mình còn có một Tô Hòa.

Lúc đi tới đột nhiên nghe thấy tiếng đàn, nàng cũng không thể lựa chọn cách lẳng lặng quay đầu bỏ đi.
“A, đó không phải là Mộ tiểu thư và Nhị gia sao? Mới sáng sớm mà đã hăng hái như vậy? Chẳng nhẽ Mộ tiểu thư này giống như trong suy nghĩ của ta, nàng cũng coi trọng Nhị gia? Cô nương, bây giờ chúng ta vẫn tiếp tục đi đến chỗ kia sao?”
Dung Thanh Viên không nói lời nào, nàng giơ tay lên xoa trán, chưa bao giờ chần chừ đưa ra quyết định giống như lúc này.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui