Lúc Mộ Tích Chi tìm được đến viện của Chương Nhã Trữ, thì nhìn thấy nàng ta đang ngồi bên bàn đá cầm kim chỉ cùng vải vóc thêu thùa.
Cho đến khi lại gần mới nhìn thấy, trong tay Chương Nhã Trữ là một bộ thọ y.
*Thọ y: quần áo may cho người chết hoặc sắp vào quan tài.
Bàn tay Mộ Tích Chi nắm chặt lại, trong lòng nàng ta cười lạnh.
Dường như nghe được tiếng động, Chương Nhã Trữ ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện nét kinh hoảng, nàng vội vã cất giấu lung tung món đồ đang cầm trên tay đi, run run nói: “Mộ tiểu thư, ta… ta không phải có ý đó…”
“Không sao, tỷ tỷ nàng chắc chắn sẽ…” Mộ Tích Chi nói được một nửa thì dừng lại, để cho Chương Nhã Trữ tự suy đoán vế sau.
“Ta có thể ngồi xuống hàn huyên nói chuyện cùng ngươi một lát được không?”
Chương Nhã Trữ căng thẳng bất an nhìn nàng ta một cái rồi mới nói: “ngồi đi, nhưng nơi này của ta cũng không có gì để mời ngươi.”
Mộ Tích Chi dường như là bị chọc cười, che miệng nhướn mày: “Ta tới tìm ngươi chỉ là để nói mấy câu mà thôi.”
Lại đưa tay cầm lấy y phục Chương Nhã Trữ đang nắm chặt, thở dài nói: “Tỷ tỷ nàng ốm rất nặng, khoảng vài ngày nữa sợ là sẽ không qua khỏi.
Bây giờ ngươi đang làm những thứ này, ngược lại giúp cho viện thai đỡ phải bận rộn một việc.”
“Kể từ khi ta gả đến Yến phủ, vẫn luôn là Thanh Viên giúp ta.
Nếu như không có nàng, ta cũng sẽ chẳng được tự tại vô lo như bây giờ, ta vì nàng làm chút chuyện là lẽ đương nhiên.” Chương Nhã Trữ ngẩng mặt lên, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.
Mộ Tích Chi khẽ cười nói: “Trước kia cũng có thể nói là nàng đang giúp ngươi, hôm nay thì chưa chắc đâu.
Nàng đã ngồi lên vị trí chưởng quản viện thai của Yến phủ, những việc này vốn là chức trách của nàng.
Trước kia vị trí viện thai này bị bỏ trống nên mỗi một chuyện đều phải từ chỗ tỷ tỷ ta ra mặt xử lý.
Ta cũng hay suy nghĩ, tại sao không có người sớm ngồi lên vị trí viện thai này, như vậy thì tỷ tỷ ta sống trong Yến phủ cũng được thư thái dễ chịu hơn một chút, nàng có thể ngâm thơ vẽ tranh hoặc không thì làm những việc nàng thích, nói không chừng hiện giờ vẫn sống khỏe mạnh.”
“Viện thai không phải chính là… quản gia sao?” ánh mắt Chương Nhã Trữ như rơi vào mê võng, dường như cực kỳ hoang mang ngốc nghếch và ngờ nghệch.
Mộ Tích Chi liếc nhìn hai tay đang phát run của nàng một cái, tiếp tục cười nói: “Quản gia của Chương gia gọi là viện thai sao? Mộ phủ của chúng ta cũng không gọi, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Yến phủ là đặc thù khác biệt duy nhất trong tứ đại gia tốc của chúng ta, hậu viện không phải do phu nhân làm chủ, mà tất cả mọi việc đều do một tay viện thai cai quản.
Từ việc phân chia ban thưởng đến các viện, rồi sai bảo các phu nhân chỉ dạy con cháu, coi như đều là trách nhiệm của viện thai.
Cho nên là, trừ mấy vị gia chủ của Yến phủ ra, vị trí viện thai trong hậu viện Yến phủ mới là to nhất.”
Sắc mặt Chương Nhã Trữ có chút trắng bệch.
Mộ Tích Chi che giấu sự đắc ý sung sướng trong lòng, nắm lấy bàn tay nàng rồi nói: “ta còn nghe nói mẫu thân của đại công tử lúc gả vào phủ, đối với quy củ này cực kỳ bất mãn, cùng viện thai đời trước đấu hơn mười năm, cuối cùng cũng vẫn là thua.
Hơn nữa còn chọc cho gia chủ tức giận, khi vào kinh chinh phạt Tư Mã Dục, còn nhân tiện giết hết cả nhà mẫu tộc của vị phu nhân ấy đi.”
“Chúng ta vốn là những cô gái đại biểu cho lợi ích của các gia tộc, công dụng giống nhau đó chính là đôi bên cùng có lợi, một khi hiệp ước bị phá vỡ, chúng ta chính là những phế vật bị bỏ đi đầu tiên, nên so ra thực quyền chúng ta nắm còn kém xa so với vị trí viện thai kia.
Cũng may người chưởng quản vị trí viện thai là người có tính tình khá tốt.
Rốt cuộc cũng là tỳ nữ bên người ngươi, cử chỉ lời nói còn có chút lễ độ và kiêng nể ngươi vài phần, nàng cũng không cậy nắm quyền lực trong tay mà khi dễ ngươi.
Ngươi cùng nàng chung sống sau này chắc chắn là sẽ rất dễ chịu đi?”
“Hả… Đúng, đúng vậy… Tính tình Thanh Viên rất tốt.” Chương Nhã Trữ thoạt nhìn có chút hoảng hốt, trả lời đượm phần lo lắng và vô cùng dè dặt.
Mộ Tích Chi thấy mục đích của mình có vẻ đã đạt được như ý, nàng ta liền vỗ nhẹ vào tay Chương Nhã Trữ rồi nói: “Ta và ngươi trò chuyện một chút mà quên cả thời gian, ngươi nên nghỉ ngơi sớm đi, đêm muộn còn thêu thùa sẽ hại đến mắt, những thứ này cứ cất đi rồi mai hãy tiếp tục làm.”
Mộ Tích Tri từ biệt Chương Nhã Trữ, nhưng nàng ta cũng không vội vã quay về sân viện của chính mình, mà đi dọc theo vườn hoa phía tây.
“Tiểu thư đang muốn đi chỗ nào vậy?” Toái Tuyết kinh ngạc hỏi.
Mộ Tích Chi không trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước, nhưng cũng không lâu lắm, nàng ta liền ngừng lại.
“Đằng kia là, là, là… Nhị gia ?” Cặp mắt của Toái Tuyết trợn to, kinh ngạc thốt lên.
Dưới ánh trăng màu bạc, gò má của nam tử tuấn nhã càng mỹ diễm mê hoặc lòng người.
Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của người phía dưới lên, đưa mặt tiến lại gần hôn phủ lên môi nàng.
Hai người dựa sát vào nhau, tầng tầng lớp lớp quần áo chồng lẫn lên nhau, không phân biệt được rõ là y phục của nàng hay của hắn.
Nhưng những tiếng rên rỉ ma mị phát ra đứt quãng kia, như đang ám hiệu rằng hai người giờ phút này đang chìm đắm trong hạnh phúc chỉ thuộc về họ.
Bất chợt, Yến Lân nghiêng đầu hướng nơi các nàng đang đứng liếc nhìn, mắt hoa đào đang ngậm ý cười xưa nay liền sinh hàn ý như trời đông giá rét.
Toái Tuyết bị dọa đến mức lui về phía sau mấy bước.
Hắn liền ôm chặt tiểu nữ nhân vào trong ngực, một đường hướng phía tây mà đi cho đến khi biến mất.
Mộ Tích Chi nhắm mắt lại, bàn tay đã tê cứng đến chết lặng.
Khi mở mắt ra lần nữa, nàng ta đè nén lại cảm xúc đau xót trong lòng rồi nói: “Trở về đi thôi.”
“Đây là lần đầu tiên thấy Nhị gia biểu lộ ánh mắt đáng sợ như vậy.” Toái Tuyết vỗ ngực sợ hãi than thở.
“Nhưng nữ nhân được Nhị gia ôm trong ngực là ai vậy? Sao cũng không thấy mang vào viện tử, chẳng lẽ chỉ là đồ chơi trong chốc lát?”
Nữ nhân kia… Dĩ nhiên là Dung Thanh Viên mà nàng vừa nói cả buổi tối hôm nay.
Vui đùa một chút sao? Không, có lẽ trước đây Mộ Tích Chi sẽ cho là như vậy, nhưng kể từ khi tỷ tỷ nàng không nắm được cái quyền lực mà vị trí viện thai kia đem lại, thì nàng sẽ không ngu xuẩn nghĩ như thế nữa.
Trong cái thời thế loạn lạc biến đổi từng ngày này, nếu Yến Lân thật sự mang Dung Thanh Viên vào viện của mình mới là không thể yên tâm.
Nhưng hôm nay, hắn vì nàng mà giao cho Dung Thanh Viên vị trí chưởng quản viện thai.
Nàng đáng để cho hắn làm vậy sao? Đáng để cho hắn phí tâm phí sức đi yêu thương cưng chiều như thế!
Toái Tuyết vẫn còn đang một mình thì thầm nói vài câu gì đó, Mộ Tích Chi không kiên nhẫn xoa xoa trán, lạnh nhạt nói: “Toái Tuyết, ta thật là đã quá dễ dãi với ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...