Dung Thanh Viên là do cảm giác run sợ quen thuộc đánh thức.
Bị giằng co lăn qua lộn lại một đêm, kể cả người hiền lành dễ tính cũng sẽ còn tức giận, huống chi nàng chẳng phải người như vậy.
Đang chuẩn bị lật người đẩy ra, bả vai lại bị hắn gắt gao đè lại ấn ở trên giường, áp sát lấy nàng, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trên lưng trắng mịn, lực đạo mạnh đến mức gần như là đang gặm cắn, khiến cho nàng cảm nhận được một loạt sự đau đớn.
Cả người khó chịu, chân nàng ê ẩm đau nhức, âm thanh khàn khàn ở cổ họng khước từ: "Buông ra, Nhị gia đừng..."
Hắn trầm mặc, chỉ có tiếng cười hài hước khẽ truyền tới bên tai.
Sau đó, nửa người của nàng được hắn nâng lên, bị ép buộc nghiêng đầu hôn lên môi của hắn.
Mới sáng sớm đã kịch liệt như vậy, nàng sao có thể chịu được?
Nàng nghiêng người chui sâu vào trong ngực hắn, hai tay siết chặt vạt áo Yến Lân, đôi chân nhỏ vô ý thức áp sát quấn chặt hông hắn mặc Yến Lân tùy ý hành hạ.
Không biết trải qua bao lâu, Yến Lân dừng lại cái động tác nhiễu loạn này, ôm nàng nói giọng khàn khàn: "lỗ dâm nhỏ ở phía dưới của tiểu Thanh Bảo sau này chỉ có thể bị Nhị gia địt, biết chưa?"
Đau đớn âm ẩm khiến cho Dung Thanh Viên dần tỉnh táo lai, nhưng những lời này làm cho nàng có cảm giác bản thân bị xúc phạm.
Chẳng lẽ nàng ở trong mắt hắn là loại hoa không biết xấu hổ, để mặc cho mọi loại ong bướm lui tới ư?
Mặt Dung Thanh Viên biến sắc, nàng đưa tay định đánh lên ngực hắn.
Đầu ngón tay bị Yến Lân bắt được, hắn cười bồi nói lời xin lỗi: "Là Gia nói sai rồi.
Điều Gia thực sự muốn nói chính là: tiểu Thanh bảo nên vào viện của Gia, tránh cho mỗi ngày phải bận rộn đi qua đi lại giữa viện của nàng và viện của ta."
Dung Thanh Viên liếc mắt, ý này của hắn nàng có chỗ vẫn không hiểu?
Hoàn cảnh hiện tại, đại phu nhân kia mà tùy thời có thể sinh biến, nếu như nàng ta vượt qua được bệnh tật khi nàng vào trong viện hắn.
Thế thì chẳng phải sau này nàng hết cơ hội lăn lộn trong Yến phủ?
"Nhị gia đói khát giống như hổ lang vậy, hai mươi mấy năm qua ngài làm cách nào sống vậy?"
Yến Lân nhìn nàng cười, Dung Thanh Viên cảm thấy trong lòng chột dạ, cũng may hắn không tiếp tục giày vò nàng, liền thuận thế cho qua được cái đề tài này.
Sau khi dọn dẹp thỏa đáng, nàng liền đi thẳng từ viện của Yến Lân đến Lý Sự Đường.
Không ngờ là lại gặp được Yến Kỳ ở nơi đó.
"Đại công tử." Dung Thanh Viên cúi người, quy củ hành lễ.
Yến Kỳ liếc mắt nhìn nàng một cái, thần sắc thanh đạm thản nhiên: "Chuẩn bị xong phòng đi, Tam tiểu thư của Mộ phủ mấy ngày nay sẽ đến Lang Xuyên ở."
Dung Thanh Viên đè xuống kinh ngạc trong lòng gật đầu lĩnh mệnh.
Nàng ngạc nhiên không phải là do tin tức này, dù sao nàng cũng đã sớm biết, mà là thái độ của Yến Kỳ.
Hắn cố ý đến Lý Sự Đường chờ để dặn dò nàng, xem ra hắn rất để tâm tới Tam tiểu thư của Mộ gia.
"Nhị đệ hắn...!từ nhỏ đã được phụ thân dung túng, làm việc có chút vô pháp vô thiên, ngươi ..."
Dung Thanh Viên không kiềm chế được nhướn mày, nhận ra ánh mắt dò xét của Yến Kỳ, nàng liền cụp mi thu hồi tâm tình nói: "Đại công tử nói đùa, Nhị gia hắn tất nhiên...!tất nhiên hiểu." Suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được từ nào thích hợp, Yến Lân vô pháp vô thiên sao? Không thể phủ nhận, quả thật hắn có một mặt điên cuồng khiến người ta chán ghét.
Nhưng vào những chuyện quan trọng, hắn lại cực kỳ bình tĩnh giải quyết mọi việc ổn thỏa.
Có những chi tiết, nàng còn chưa nghĩ ra thì hắn đã cho chuẩn bị dự trù đến.
Yến Kỳ mâu quang âm trầm, hắn nhận ra sự thay đổi của nàng ra sao, và của Yến Lân như thế nào...!Sự khác biệt này, ngay cả chính Dung Thanh Viên cũng không nhận ra.
Ba ngày sau, có một xe ngựa của Mộ phủ tiến vào Yến phủ bằng cửa ngách.
Dung Thanh Viên an bài phòng nghỉ là ngay sát viện của đại phu nhân.
Như vậy vào phủ dưới danh nghĩa tỷ muội làm bạn cũng sẽ được hợp lý, sau này cũng thuận tiện cho việc gả tiến vào phủ.
Về bản thân của Tam tiểu thư này, Dung Thanh Viên bởi vì lý do nghênh tiếp, cũng có cơ hội ở gần để quan sát nàng ta.
Đoan trang và xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại diễm lệ linh động.
Nàng ta vừa có khí chất được ươm dưỡng trong đại gia tộc, lại không mất đi vẻ kiều diễm đáng yêu của thiếu nữ, so sánh với Chương Nhã Trữ là dễ dàng hiển lộ phần hơn.
Dung Thanh Viên hoàn toàn lấy thân phận trưởng giả nhìn, cũng quên đi mất rằng, chính nàng cũng chỉ là một tiểu nha đầu vừa mới mười bảy tuổi.
Giao phó một số việc quan trọng cho tỳ nữ thiếp thân của Mộ Tích Chi cho rõ ràng, Dung Thanh Viên liền đi.
Những chuyện khác, bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để nào dính vào quá nhiều.
Vậy mà, ngày đó Mộ Tích Chi cũng trực tiếp ở trong sân của đại phu nhân, cho đến buổi tối ngày thứ hai mới rời đi.
"Tiểu thư, bây giờ nên làm như thế nào?" Tỳ nữ lúc trước nói chuyện cùng Dung Thanh Viên tiến đến hỏi.
Mộ Tích Chi sửa lại một số châu sai trang sức trên đầu, khẽ cười nói: "Trong sân viện của ta cũng không phải chỉ có một người thân là tỷ tỷ."
"Ý tiểu thư đang nói là đại công tử?"
Mộ Tích Chi hừ nhẹ một tiếng: "đại công tử không vội.
Ta nói là tiểu phu nhân, Nhị tỷ của ta gả cho đại ca của nàng, thế thì không phải là người thân sao? Toái Tuyết, mấy năm nay sao một chút tiến bộ ngươi cũng không có?"
"Toái Tuyết ngu độn."
Mộ Tích Chi không kiên nhẫn khoát tay: "Đến xem một chút, ta muốn đến chỗ tiểu phu nhân kia chào hỏi mấy câu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...