Sau khi phóng túng liên tục suốt hai ngày, Dung Thanh Viên cùng Yến Lân mới chuẩn bị hồi phủ.
Giống như khi leo lên, khi xuống núi nàng vẫn bị Yến Lân ôm như cũ.
Nhưng tình trạng hai người lại khác nhau, bởi vì khi đó Dung Thanh Viên đã mệt mỏi đến mức đầu ngón tay cũng không động đậy nhúc nhích nổi, chỉ có thể ở trong tình trạng thần trí mê man bị ôm trở về.
Vậy mà, sau khi hồi phủ nàng lại là càng không có cơ hội để nghỉ ngơi.
Cũng không biết là nằm bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng liền nghe thấy có người thì thầm nức nở khóc không ngừng bên tai.
Cố hết sức mở mắt ra nhìn, chính là Chương Nhã Trữ.
Chống đỡ thân thể đau nhức không còn chút sức lực nào ngồi dậy, Dung Thanh Viên xoa đầu đau nhức hỏi rõ ngọn nguồn: “Sao vậy?”
“Đại… Đại phu nhân nàng không qua được!” Khuôn mặt Chương Nhã Trữ ướt đẫm nước mắt, trong thanh âm tràn đầy khủng hoảng.
Không qua được?
Dung Thanh Viên nhất thời tỉnh táo lại, cố quên đi cảm giác khó chịu trong người, chỉ muốn biết rõ được nguyên nhân ngay lập tức: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Chính … chính là hôm ngươi cùng Nhị… Nhị gia xuất phủ…”
Dung Thanh Viên đợi nửa ngày, Chương Nhã Trữ cũng chỉ là nói được một câu rồi tiếp tục khóc.
Hiện tại nàng không có kiên nhẫn để chờ đợi, quay sang Tô Hòa đang đứng bên cạnh hỏi: “Ngươi nói đi, nói cho rõ ràng vào.”
Tô Hòa không hàm hồ, lúc này liền nói: “Khi Mai gia tiểu thư đến thăm đại phu nhân, cũng không biết đã nói cái gì, đêm đó đại phu nhân liền nôn hết thuốc ra ngoài.
Qua một đêm, bệnh tình càng nặng thêm.
Đại phu trong phủ nói đại phu nhân bị kích thích quá mạnh, tinh thần quá đè nén, tức giận công tâm tổn hại nguyên khí, không tài nào giải tỏa hết được, sợ là mấy ngày tới sẽ…”
“Có biết Mai Yên Tuyết kia rốt cuộc đã nói cái gì không?”
Tô Hòa lắc đầu.
Dung Thanh Viên không khỏi nhớ tới Yến Lân.
Lấy năng lực của hắn nắm Yến phủ trong tay, chắc chắn là biết rõ ràng, nhưng trong hai ngày này lại không thấy hắn nói gì.
Nàng siết chăn mỏng trong tay, có chút oán giận Yến Lân.
Nhưng nàng cũng biết, bây giờ tất cả những thứ này đều là vô dụng, quan trọng bây giờ là đem chuyện hậu sự an bài cho thỏa đáng.
“Đại công tử cũng sắp hồi phủ, bảo mọi người trong viện của ngài khẩn trương một chút, đừng chậm chạp như ngày xưa nữa.
Chuyện thông báo tình hình của đại phu nhân đến nhà mẹ đẻ, hãy để ta đến hỏi ý Nhị gia.
Dặn dò đại phu cùng hạ nhân chăm sóc thật tốt đại phu nhân! Sống một ngày, làm đại phu nhân của Yến phủ một ngày, ngàn vạn lần không được sơ suất!”
Tô Hòa lĩnh lệnh rời đi.
Dung Thanh Viên liếc nhìn Chương Nhã Trữ vẫn còn ngồi đó thấp giọng khóc thút thít, bất đắc dĩ thở dài: “Hai ngày nay phu nhân cũng nên qua đó phụng bồi đại phu nhân một chút đi.”
“Bảo ta đi hầu hạ nàng ta sao? Ta sẽ không…” Chương Nhã Trữ khiếp sợ nói.
Vậy ngươi muốn làm gì? Dung Thanh Viên rất muốn hỏi nàng ta câu này, nhưng cuối cùng chỉ là nhẹ giọng an ủi: “Những năm qua đại phu nhân đối với chúng ta cũng thật rộng lượng, ngài coi nàng ta như là tỷ tỷ.
Hiện tại nàng ấy bệnh nặng như vậy, về tình về lý chúng ta cũng nên đi hỏi thăm.”
Ai ngờ Chương Nhã Trữ không cho là đúng, nàng ta quệt miệng lầm bầm: “Đó là nàng khinh thường chúng ta, ngươi đã quên mất ngay từ đầu nàng ta cũng đối xử với chúng ta như thế nào sao? Ta vĩnh viễn ghi nhớ câu nói đó của nàng ta cả đời này.
Tiểu thư của Chương gia không biết điều, tự cao tự đại? Đến chó của Chương gia cũng có thể tùy tiện cắn người? Nàng rõ ràng liền đem ta coi thành chó của Chương gia.”
Trong lòng Dung Thanh Viên cả kinh, tinh tế liếc mắt nhìn chằm chằm Chương Nhã Trữ, trên mặt nàng còn lưu lạu vệt nước mắt chưa khô, cô nương mười lăm tuổi vẫn non nớt như cũ, nhưng lại không giấu được vẻ diễm lệ cùng xinh đẹp đang hé nở.
Chính là những năm thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời, nhưng ở sâu trong đôi mắt trong suốt tại sao lại phảng phất như có bóng ma cất chứa?
Dung Thanh Viên hiển nhiên không nghĩ tới chuyện xảy ra lúc ban đầu Chương Nhã Trữ vẫn còn nhớ rõ và ghi hận trong lòng.
Nàng cũng nhớ, nhưng nàng có thể lý giải được tại sao đại phu nhân làm như vậy.
Nếu như là nàng, chưa chắc nàng đã giải quyết được mọi việc theo cách tốt hơn.
Mà để cho nàng kinh hãi hơn là một chữ “cũng” kia của Chương Nhã Trữ.
Ở trong lòng Chương Nhã Trữ, người nào mới nên là chó của Chương gia?
Dung Thanh Viên không dám để cho mình nghĩ tiếp nữa, ngược lại hỏi: “Thế thì như thế nào, vậy tại sao phu nhân lại lệ rơi không ngừng?”
“Ta là lo lắng.
Sau khi nàng chết, chuyện của chưởng viện có phải hay không sẽ giao cho ta? Ngươi biết đấy, ta không có kinh nghiệm, trước kia mẫu thân dạy, ta cũng không quá hiểu.
Bây giờ đột nhiên đón lấy Yến phủ lớn như vậy, chuyện thì nhiều, người liên quan thì lắm, ta sợ mình xử lý không tốt lại rước họa vào thân…” Chương Nhã Trữ yếu ớt nói.
Dung Thanh Viên im lặng không nói, không biết nên phải trả lời câu hỏi ngây thơ này của nàng như thế nào?
Chưởng viện? Chẳng lẽ Chương Nhã Trữ quên mất còn có một Yến Lân phía trên? Chưa nói nàng ta có thể nhúng tay vào hay không? Cho dù có thể, Yến phủ lớn như thế sao có thể để một mình nàng tùy tiện xử lý?
Vừa hay có nha đầu đến hỏi các chuyện phải làm, Dung Thanh Viên liền mượn cớ rời đi, sai người đưa Chương Nhã Trữ quay về.
Lời nàng đã nói, Chương Nhã Trữ có làm hay không thì tùy nàng ta.
Trước kia mỗi chuyện xảy ra Dung Thanh Viên đều vì Chương Nhã Trữ mà cân nhắc.
Hôm nay nàng vẫn sẽ như trước, nhưng dù sao cũng đã ngồi lên vị trí viện thai của Yến phủ, sau này rốt cuộc vẫn phải lấy Yến phủ làm trọng.
Huống chi nàng cũng hiểu rất rõ một điều.
Kể từ khi nàng tới Yến phủ, chỗ dựa của nàng là Yến Lân mà không phải Chương gia.
Lúc Dung Thanh Viên đến thư phòng Yến Lân, hắn đang giao phó chuyện gì đó cho Ti Khuyết đi làm.
Thấy nàng tới, hắn chỉ nói một câu với Ti Khuyết: “nhanh chóng đi làm đi.”
Sau khi Ti Khuyết rời đi, Yến Lân cong mi mắt nhướn mày ngoắc tay ý bảo: “Qua đây.”
Dung Thanh Viên cố chấp đứng tại chỗ hành lễ: “ta là tới thỉnh giáo Nhị gia, đại phu nhân bệnh nặng, có phải nên thông báo tới Mộ gia của Lan Châu?”
“Ngày hôm qua ta đã cho Ti Khuyết đi làm.”
Ngày hôm qua… hắn và nàng ở trong cánh rừng đào quấn lấy nhau cá nước thân mật một ngày, vậy mà hắn vẫn còn có tâm tư đi xử lý chuyện này.
Dung Thanh Viên thật là không biết nên ngưỡng mộ hắn tài giỏi tháo vát hay nàng nên cảm thấy có chút mất mát trong lòng?
“Nếu chuyện đã được làm xong rồi, thì Thanh Viên không làm phiền Nhị gia nữa.” Dung Thanh Viên xoay người muốn đi, cửa thư phòng lúc này khép lại kêu cạch một tiếng.
Sau đó, cánh tay dài của Yến Lân duỗi ra chặn cửa, đem nàng vây hãm lại, sau lưng là cánh cửa, còn trước mặt thì nằm gọn trong vòng ôm của hắn.
“Sao vậy, trách ta không giao quyền cho nàng?”
Dung Thanh Viên mím môi, cụp mi mắt không nhìn hắn: “Thanh Viên không dám.”
“Tiểu Thanh Bảo, ta đã nói với nàng rằng, ta không thích lừa gạt trẻ con chưa?” Hắn nắm lấy cằm nàng trong tay, đem dung nhan minh diễm của nàng kéo tới gần, cúi người cắn lên đôi môi mềm mại căng mọng dụ dỗ người kia.
Phía trên đó còn vương lại hương hoa đào thoang thoảng.
Hắn nhớ, trong lúc tình nồng ý mật ngày hôm qua, vô luận là đôi môi căng mọng phía trên hay tiểu huyệt béo mập phía dưới, hắn đều đút nàng ăn không ít hoa đào.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...