Sủng Tỳ


Dung Thanh Viên thở dài, một đôi hạnh mâu tựa như hồ thu mong ngóng nhìn về phía ngã tư đường.
Triều đại nào cũng thịnh rồi lại suy, sau đó lại sẽ tranh đấu đến không thể nào thái bình.

Kể từ khi Thanh quân của nhiếp chính vương phò trợ thiên tử bị suy tàn, chút thái bình còn sót lại cũng bị đập nát hoàn toàn.

Hiển nhiên là quốc khố bị tiêu đến cạn kiệt, kiêu hùng khắp nơi như măng mọc sau mưa trỗi dậy, ai ai cũng ao ước chiếm được vị trí mê người kia.
Nhỡ may thành công thì sao đây? Dù sao đây chính là thời cơ để đổi họ thiên hạ, không mấy nam nhân bỏ qua cơ hội này.
Dung Thanh Viên nhẩm tính trên đầu ngón tay, nàng rời khỏi kinh thành đã bốn năm, đi theo tiểu thư của Chương gia gả đến Lang Xuyên cũng sắp được ba năm.
Không tính thời gian ngắn ngủi, nhưng mỗi lần đi trên đường phố ở Lang Xuyên, nàng cũng nhịn không được sợ hãi than.
Thiên hạ này hôm nay gần như cũng chỉ có Lang Xuyên là yên bình để lánh nạn.
"Cô nương? Cô nương?"

Dung Thanh Viên hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của tiểu nha đầu Tô Hòa mà sững sờ.
"Ta vừa mới nghe nói, Nhị gia đã trở lại!"
Trong đầu Dung Thanh Viên nổ ầm một tiếng, nàng cảm thấy trong lòng đột nhiên bị một tia sấm sét đánh tỉnh, khiến cho suýt nữa thì ngã.

Nàng níu lấy hành lang ở ngoài của một cửa hàng để đứng vững, đang chuẩn bị hỏi tình hình cho rõ ràng thì chợt nghe thấy tiếng vang hùng hồn dồn dập truyền đến.
"Quân của Yến gia vào thành, tránh ra!"
Trong thanh âm còn mang theo nội lực, dù ở xa vẫn truyền tới cuối con đường.

Bởi vì Dung Thanh Viên nhìn thấy trong khoảnh khắc đó không còn bóng người trên ngã tư đường.
Tất cả người đi đường đều dạt về phía cửa hàng ở hai bên lề.
Không bao lâu sau một tín binh cầm trong tay cờ lệnh giục ngựa xuyên qua con phố.
Lại qua một lát sau, tiếng vó ngựa rung chấn của kỵ binh truyền đến.
"Cô nương, cô nương! Đúng là nhị gia!" Tô Hòa kích động la hét.
Dung Thanh Viên bịt tai lại, không cần nhìn nàng cũng biết sắc mặt của Tô Hòa lúc này, chắc chắn là giống dân chúng xung quanh, thần sắc sùng bái cùng ngưỡng mộ.
Yến phủ ở Lang Xuyên.
Nhị Gia của Yến gia
Chỉ cần cái thân phận này cũng đủ khiến cho tất cả nữ tử điên loạn thét chói tai, nam nhân kia có khuôn mặt mê hoặc như xuân dược.
Dung Thanh Viên đang nghĩ ngợi thì thấy đội ngũ trung tâm đang tới gần.
Người đông nghìn nghịt, nhưng không có chút tạp âm nào ngoài tiếng vó ngựa, không khí xung quanh quả thực là áp lực đến đáng sợ.


Mà vị đang ngồi đằng trước kia, một thân áo giáp màu bạc, khuôn mặt bị che khuất một nửa bởi một chiếc mặt nạ đen tuyền, khiến cho nhuệ khí của hắn càng toát ra mãnh liệt hơn.
Dung Thanh Viên nhìn lướt qua rồi âm thầm thu hồi tầm mắt, thậm chí còn lui lại về phía sau mấy bước để Tô Hòa che khuất chính mình.
Lang Xuyên cái gì cũng tốt, trừ bỏ Nhị gia của Yến gia.
Một hồi đến Yến phủ, Dung Thanh Viên liền mang lên thần sắc lạnh lùng trong trẻo nàng hay dùng.

Dung mạo của nàng cực kỳ diễm lệ, không kiềm chế một chút sẽ khiến người ta cảm thấy nàng tùy tiện.
Thời điểm quan trọng, không đáng giá nhất chính là nữ nhân, nàng cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ ngày xưa của mẫu thân mình, trở thành đồ chơi bị người ta tùy ý đem tặng.
"Cô nương, Nhị gia mời ngài đến thư phòng."
Nhìn thấy thị vệ phía trước ngang tàng nói vậy, cái trán Dung Thanh Viên liền đổ mồ hôi.
Có thể trốn sao? Có thể thoát được sao?
Thời gian do dự chỉ trong nháy mắt, nàng liền đi theo thị vệ đến thư phòng trước ánh mắt hâm mộ của Tô Hòa.
Hắn đã thay thường phục, mặt nạ cũng được tháo ra, tuấn nhan kia lộ ra khiến người ta không kiềm chế được mà ghen tị tới cực điểm.
Hắn chắc chắn là soái, mỗi chi tiết đều hoàn mỹ như kiệt tác của thiên địa, nhất là cặp mắt hoa đào mê hoặc vạn người kia, chỉ cần cười liền giống như ngưng tụ hết thảy tinh quang của trời đất, khiến người ta không cưỡng nổi mà trầm luân.

Dung nhan này còn đẹp hơn nữ nhân, nhưng không ai cảm thấy được sự nhu hòa, bởi vì mọi người đều biết khi hắn không cười thần sắc lại chính là lạnh lùng.

Giờ phút này, hắn đang mân môi, lãnh ý quanh thân toát ra liên tục.
"Lại đây."
Dung Thanh Viên không biết tại sao lại đắc tội hắn rồi, chỉ có thể cẩn thận cười khổ, lo sợ bất an đi đến gần.
Lúc sắp tới nơi thì bị hắn lấy tay lôi kéo nàng ngã vào trong ngực.
"Trốn ở đằng sau, là không muốn nhìn thấy ta?"
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai nàng nhưng lại khiến nàng lạnh run từng đợt.

Hắn nhìn thấy?
"Hay là phải nói rằng, sự khải hoàn của ta khiến ngươi sợ?"
Hắn cắn lấy vành tai nàng, tay còn lại lại bất ngờ chụp đến đầu nhũ của nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui