Sủng Tỳ Của Thiếu Gia

Hôm nay ở Mạc phủ là một ngày vô cùng náo nhiệt, trời còn chưa sáng thì tất cả mọi người, từ trong ra ngoài đều hết mực bận rộn, đại tổng quản thanh âm vang dội từ trước ra sau, chỉ sợ ở chỗ nào đó có chút sơ sót, bởi vì hôm nay là ngày sinh nhật của cô gia, ai mà dám xem nhẹ chứ?

Bưng lấy đồ ăn sáng, Nhạc Nhạn tiêu sái tiến vào bên trong Tĩnh Vũ hiên, trước đem cơm nước đặt ở sảnh trước, cẩn thận lấy lồng tre chụp lại để bảo vệ khay, sau đó mới bước vào trong tẩm phòng (phòng ngủ), động tay động chân vung lên cái màn che nặng nề.

Nhìn Mạc thiếu gia còn đang ngủ mơ, nàng không khỏi tán dương hắn ngày thường cực kì xinh đẹp, mặc dù bệnh bao nhiêu lần, mặt mày càng ngày càng giống với sự kiên quyết của nam tử, không hề giống như thời kì thiếu niên không phân biệt được giới tính, nhưng chính hắn lúc đang ngủ, vẻ mặt mới ít giận dữ lại, mới có chút hiền lành…

hắn như vậy an tĩnh, chính là tạo cho người ta cái cảm giác cảm thấy hắn thật tốt đẹp, hoàn toàn khác với sự thật……

“Nhìn ta đến ngẩn người sao?” không biết từ lúc nào, người trên giường đã mở mắt dậy, đem nàng đang sững sờ kéo xoay người lại, bất mãn cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng “Em như thế nào mới sáng sớm đã đi, giờ mới quay về hả?”

Mạc Tĩnh Viễn hít hà xiêm y của nàng, lông mày cũng nhướng lên.

“không phải ta đã nói với em là không được xuống nhà bếp nữa à?” Nha đầu ngốc, có phúc mà không biết hưởng! Chắc hẳn phải nói với nàng rằng mấy công việc nhà bếp này thật sự không hợp với nàng! Xem như nàng yêu thích mấy thứ điểm tâm kia, nhưng cũng đâu đến mức mới sáng sớm liền mau đi lấy chứ? Hơn nữa bây giờ là mới vào xuân, trời còn rất lạnh, nàng là một thân thể cô đơn mỏng manh không chịu nổi một đợt gió lạnh “Nếu bị nhiễm phong hàn, thì chắc chắn ta sẽ phạt em đó!”

đã sớm nghe những lời nói uy hiếp của hắn, Nhạc Nhạn hoàn toàn không sợ…..

“Nếu tỉnh, cũng mau dậy đi!” Tay nàng mở tay hắn ra đứng dậy, lại phát hiện tay hắn đang giữ chặt eo nàng không buông. “Thiếu gia à, đồ ăn đã chuẩn bị tốt lắm!~”

Nàng không còn đường nào lựa chọn nhìn vị đại thiếu gia này, chỉ hy vọng hắn đừng ở đây náo loạn, hôm nay nhiều oa nhi cũng đến, sẽ không lâu nữa thì cô gia đã đến, vậy mà hắn vẫn còn trên giường…….

“Ta có nói ta muốn ăn à?” Nàng càng gấp thì hắn càng không chịu phối hợp “Em hôm nay dậy sớm, đến nhà bếp làm gì vậy?”

Ngay từ lúc hắn tam lệnh ngũ thân, nha đầu này trở nên rất ngoan ngoãn nghe lời, bình thường nếu đi đến nhà bếp cũng chọn lúc hắn ra ngoài bàn chuyện mới đi, hôm nay là thế nào đây?

Hơn nữa, đồ ăn sáng còn chuẩn bị tốt lắm, hắn thế nào không biết mình muốn dậy sớm sao?

“Thiếu gia, người quên sao? Hôm nay chính là ngày sinh nhật của cô gia a~” Nhạc Nhạn ở trong lòng hắn giọng điệu than thở, hắn quả nhiên là đã quên rồi!

Nguyên Thiến tiểu thư xinh đẹp kia lại chính là muội muội duy nhất của hắn, việc đại sự thế này hắn cư nhiên cũng không để trong lòng.

“Phải không?” Mạc Tĩnh Viên ngắm lòng bàn tay nàng, giống như muốn nhìn rõ thời điểm hắn không để ý mới vất vả dưỡng lại bàn tay trắng noãn, phải hay không bị thương ở đâu rồi?

Cùng lúc thấy hắn đang chuyên chú, này thanh đạm ứng liền lộ ra chuyện quá mức không liên quan đến mình.

“Thiếu gia!” Nhạc Nhạn rút tay về, không muốn hắn trì hoãn thời gian “Nếu tỉnh thì đi xuống giường rửa mặt đi, người trong Nhan gia cũng sẽ mau đến!”

“Cũng không phải chuyện của ta nha!” Đại thiếu gia hắn không chịu phối hợp.

“Người chỉ có một người muội muội thôi nha!” Nàng thật sự không hiểu, nếu nói đây là do tình cảm huynh muội không tốt, kỳ thật cũng không phải, thế tại sao hắn lại phản ứng lãnh đạm như vậy? “Trước dậy đi, một hồi lão gia phu nhân phái người đến thúc giục thì lại không xong.”

Nhìn trong mắt nàng thoáng qua một tia lo lắng, Mạc Tĩnh Viễn có chút mềm lòng, sau buông lỏng tay để nàng xuống giường, tiếp theo là ngồi dậy, nhưng vẫn là oán trách lấy….

“Nếu cha mẹ còn ở đây, thì mắc gì ta phải ra mặt?”

“Lời này là không thể như thế nói a~” Nhạc Nhạn bưng chậu nước đến cho hắn rửa mặt, người nhanh nhẹn xử lý tốt y phục của hắn, chỉ sợ không kịp thời gian.

“Nếu không thì nói thế nào?” Mạc Tĩnh Viễn uể oải để nàng hầu hạ, nhưng vẫn là một bộ dạng vô sự.

Nhạc Nhạn giọng điệu đang than thở trong lòng, người thông minh thì không cùng hắn tranh luận, trên tay không dừng vì hắn mặc quần áo, chải tóc, sau đó dẫn đầu đi đến sảnh trước.


“Nhìn em nhanh chóng, người không biết còn cho rằng hôm nay nàng mới là nhân vật chính đó!” hắn nói vài câu giễu cợt, chính là không thích nàng nhớ lấy những chuyện, những người khác….

Chính nàng ai cũng không thân, tổng lại cũng chỉ có ba nha đầu đến được gần.

“Thiếu gia chính là nói đùa, Nhạc Nhạn làm gì có phúc phận này?” Nhạc Nhạn khuôn mặt bình tĩnh không cảm xúc, giống như không thèm để ý đến lời hắn nói chút nào,

“Thiếu gia,mời nhanh dùng thiện.”

Cùng hắn quen biết nhiều năm, Nhạc Nhạn đã sớm có cho mình một phương thức ứng phó, đơn giản nhất chính là giả vờ cái gì cũng không nghe, không thấy, không cần tùy lời nói của hắn, như vậy mới không để hắn chú ý đến, ngoài trời bay đến một bút cho cả đến.

***

“không phúc phận sao?” Mạc Tĩnh Viễn thật sâu liếc nàng một cái, lại không nói một chút gì, chỉ là tiếp lấy chén nàng đưa tới, thong thả ung dung nâng cơm ăn.

“Thiếu gia, người cứ từ từ dùng, em lên nhà bếp trước!”

Nàng vừa nói xong, thình lình cổ tay cảm nhận được cổ tay bị một lực mãnh liệt chế trụ.

“đi làm gì?” hắn nhíu mày, trên mặt dù không nhìn ra vẻ mặt đặc biệt, thế nhưng một cái động tác nhíu mày cũng làm Nhạc Nhạn sinh lòng cảnh giác.

“Tiểu thư nói hôm nay có khách quý đến, cho nên muốn em chuẩn bị bánh ngọt đãi khách.” Mặc dù kể từ ngày có chuyện đính hôn, Nguyên Thiến tiểu thư cũng chưa bao giờ có vẻ mặt tán thành, như cũ cả ngày chuồn êm đi chơi, tuyệt không đem chuyện này để trong lòng, nhưng nếu Nguyên Thiến tiểu thư xinh đẹp mở miệng lên tiếng yêu cầu, nàng nhất định vẫn làm theo, cho dù trong lòng tiểu thư có tính toán điều gì, nàng cũng không phải có thể hỏi đến.

“Nàng nếu thực coi trọng cuộc hôn nhân này, ngày đó cũng sẽ thử giá y rồi chuồn êm xuất phủ đi dạo chợ?” Mạc Tĩnh Viễn giễu cợt, không nghĩ sẽ để ý những hành động như ngựa thoát cương của muội muội “không cần để ý nàng, chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt.”

Chắc chắn Nguyên Thiến trong lòng có kế hoạch khác, chỉ có nữ nhân ngốc đang ở cạnh hắn mới tin tưởng Nguyên Thiến thật sự là muốn chiêu đãi khách quý thôi!

“Em đã chuẩn bị không khác biệt lắm!” Nhạc Nhạn thử rút cổ tay về, kết quả chính là, động cũng không thể động “Thiếu gia, em đi một hồi liền trở về ngay mà..”

“Là do Nguyên Thiến bắt buộc em?” hắn ngày thường phân phó cũng không thấy nàng để trong lòng, thậm chí thường thường xem lời hắn như gió thoảng qua tai.

Mạc Tĩnh Viễn trong lòng cảm giác thực không phải, cho tới bây giờ, nàng luôn tương đối coi trọng ba nha đầu kia nha!

Nhạc Nhạn nhẹ nhàng hạ xuống một chút, sau đó mới vững vàng trả lời “Em chỉ là hạ nhân, chủ tử phân phó thế nào đều nghe theo.”

Hai chữ “hạ nhân” chói tai đến nỗi khiến hắn phải buông lỏng tay, hắn không cần nàng phải nhất mực cường điệu thân phận mình, nhưng rõ ràng vài năm nay, trong phủ căn bản không ai dám coi nàng là “hạ nhân”.

Nhìn hắn sắc mặt trầm xuống, không nói chuyện nữa mà tiếp tục ngồi ăn sáng, Nhạc Nhạn quả thật không còn đường lựa chọn.

Nàng chỉ là nói sự thật thôi mà!

“Thiếu gia, em đến nhà bếp!” Mặc dù lo hắn cảm xúc không tốt, nhưng nàng biết mình không thể để ý, không thể nhiều lời, nàng vẫn cẩn giữ bổn phận, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Nàng dù sao cũng chỉ là một nha đầu với khế ước tám năm, một năm nữa……. chỉ một năm nữa, nàng sẽ rời khỏi nơi này, từ đó trở đi cùng địa phương này không còn liên quan, bất luận kẻ nào cũng vậy.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nàng không khỏi có chút giật mình…. Nguyên lai, đã qua bảy năm rồi sao?

Nàng khó được thấy rõ sự mê hoặc kia, không những không đi trái lại còn có chút chần chờ, Mạc Tĩnh Viễn trong lòng buồn bực lông mày bỗng giãn ra.

“Còn không đi nhà bếp? Hay không nỡ xa ta?”


hắn như bình thường lời nói đùa giỡn, lại đem nàng cả người sợ hãi tỉnh dậy.

“không có, sẽ không!” Lời nói cơ hồ là trực giác phản ứng từ trong miệng nàng, giống như chỉ sợ muộn một bước, tâm ý liền trở thành như vậy……

Nàng là một bộ dạng mất bình tĩnh, lại để hắn vẽ ra một nụ cười.

“Em ở đây khẩn trương cái gì? Sợ ta hiểu lầm sao?” Nhìn trên mặt nàng có chút kinh hoảng, con ngươi né tránh ánh nhìn của mình, Mạc Tĩnh Viễn cũng thuận theo nàng không hỏi nữa “Muốn đi cũng nhanh đi đi, tránh lúc đó lại chậm trễ, lại đổ trên người của ta nha.”

nói đến đây, đều là do mình quá sủng nàng, mới sẽ để mặc cho nàng leo lên đầu!

“Dạ, nô tỳ đi xuống trước!” không dám nhìn về phía hắn nữa, Nhạc Nhạn vội vàng lui ra ngoài, giống như thiếu gia ở trong phòng là yêu quái ăn thịt người vậy!

Trong phòng, Mạc Tĩnh Viễn nghe thấy cước bộ dồn dập của nàng ngày một xa, lúc này mới lần nữa cầm đũa dùng bữa.

Vẫn luôn là như vậy mà………

Chỉ cần đụng đến chuyện nàng không muốn hỏi đến, nàng lập tức sẽ theo thói quen trốn khỏi hắn.

Bất luận hắn lại dụng tâm lần nữa sủng nàng, nàng luôn sợ như thế, lo lắng như thế, nếu là hắn ép nóng nảy, nàng liền biện lý do vô tình mà trốn đi, không bao giờ dám đối diện với hắn.

hắn biết là tiểu nha đầu này đang suy nghĩ cái gì, nhưng chắc chính nàng cũng không nhận ra, mỗi khi nàng rối loạn, bản thân tự nhiên sẽ xưng “nô tỳ”, giống như đang nhắc nhở lấy mình, cũng muốn kéo dài khoảng cách với hắn…..

Mạc Tĩnh Viễn đem bát đũa tùy ý đặt trên bàn, ưu nhã lau khóe miệng rồi mới đứng dậy, tiêu sái hướng nhà bếp đi tới..

Nàng chẳng lẽ không biết, từ bảy năm trước, nàng đã cùng hắn tuyệt đối không rời sao?

Nàng muốn trốn tránh mối quan hệ, hắn sẽ chiều theo nàng, chính là năm sau, hắn thông minh mà đem nàng nhốt lại, nàng thế nào cũng sẽ trốn không thoát lòng bàn tay hắn.

Cái nha đầu nhát gan, ngốc nghếch………

***

Mặc dù ở trong Mạc phủ, Nhạc Nhạn chỉ cần chiếu cố vị đại thiếu gia này, đại tổng quản cùng phụ trách quản sự tuyệt sẽ không giao công việc cho nàng, nhưng nàng vẫn bốn bề giúp việc, nghĩ đến mọi người ai cũng bận rộn, nhất thời cũng quên luôn buổi sáng hoảng hốt kia.

Thế nhưng, vị đại thiếu gia này, như đã đoán trước, cư nhiên không xuất hiện….

“Nhạc Nhạn, có thấy thiếu gia không?” Trầm Thiên Hạm ở phòng bếp tìm được nàng liền hỏi.

“không có!” Nhạc Nhạn lạ lùng quay đầu “Thiếu gia không phải đã lên sảnh rồi sao?”

Sáng sớm thiếu gia dùng xong đồ ăn mặc dù có đến tìm nàng, nhưng sau đó liền cùng đại tổng quản đi lên sảnh trước tiếp khách Nhan gia, thế nào không thấy?

“hắn chỉ muốn ta đi cùng Nhan công tử tham quan bên trong phủ, người cũng không thấy.” Đối với hành động tùy ý của chủ tử, Trầm Thiên Hạm rất không quen “đã giao phó rõ ràng từ trước, này xem ta với Nhan công tử tìm khắp nơi cũng không thấy đó!”

“Sao lại như vậy?” Nhạc Nhạn thấy đây cũng là một ý định bình thường, đại thiếu gia này luôn hứng lên giao chuyện cho người khác, cũng không quản người ta có tiếp được hay không?


“Cũng không biện pháp, chỉ có thể nhờ người khác để ý một chút” Trầm Thiên Hạm không muốn lãng phí thời gian “Ta đi tìm Nhan công tử kia, ngươi đi tìm thiếu gia đi! Cẩn thận khu kia, lão gia và Nhan lão gia còn đang ở trong thính phòng liên tục tán gẫu! Đừng kinh động bọn họ.”

“Ta hiểu rõ rồi!” Nhạc Nhạn nhanh chóng lau sạch bàn tay, rồi đi ra khỏi nhà bếp, tìm kiếm vị thiếu gia cực kì tùy hứng.

Mạc phủ không gian rộng lớn, đừng nói đến giấu một người, có giấu cả chục người cũng được, Nhạc Nhạn trước lên phòng sách một chuyến, hằng ngày chỉ có người hầu phụ trách quét tước ở đây, bọn họ cũng nói hôm nay không thấy thiếu gia.

Lần này thì đi tìm ở đâu đây? Những nơi bình thường hắn hay đến, nàng toàn bộ đều tìm hết rồi, chính là không thấy người, không phải… đã xuất phủ rồi chứ?

Thiếu gia thuở nhỏ có tập võ, có một thân khinh công, hắn muốn xuất phủ cũng không nhất định phải ra bằng cổng chính. Nếu hắn thật sự xuất môn, vậy càng không tìm thấy người a!

Nhạc Nhạn ngừng thở liên tục đến những nơi khác tìm Mạc Tĩnh Viễn, nàng chỉ hy vọng thiếu gia còn ở trong phủ, nếu không thì nàng biết dùng lý do nào mà giải thích với lão gia đây?

“Nhìn ngươi gấp đến độ trán nổi gân xanh, rốt cục đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?”

Giọng nam nhàn nhã từ đỉnh đầu nàng rơi xuống, kéo lại hành động vội vàng của nàng.

“Thiếu gia?” Nàng ngẩng đầu, quả nhiên thấy người mình đã tìm nửa ngày nay đang ngồi trên cành cây cao, cười đến khiến nàng sinh lòng cảnh giác.

“Mồ hôi cũng không muốn lau, còn chạy trong gió, em thật có ý nghĩ muốn chịu phong hàn đúng không?” Dù là ngoài mặt cười,nhưng lòng Mạc Tĩnh Viễn tuyệt đối không tốt.

“A!” Mới chớp mắt một cái, người nàng đã dựa vào trong lòng hắn, cùng nhau ngồi trên cây, có thể thấy được thời gian này, khinh công của hắn tiến triển không ít.

Thấy hắn thu hồi nụ cười, bực mình lấy ống tay áo giúp nàng lau mồ hôi, hai má nàng hồng lên, vội vàng cự tuyệt.

“Tự em làm là được!” không đợi hắn trả lời, nàng vội lấy chiếc khăn tay ra, ngoan ngoãn đem lên lau trán đầy mô hôi do chạy đi chạy lại.

“Em ở đây gấp cái gì, hả?” Mạc Tĩnh Viễn không cùng nàng thỏa hiệp, tay nhàn rỗi rất tự nhiên chế trụ eo nàng, đem nàng hướng phía mấy nhánh cây cứng, không để cho gió to có cơ hội thổi tới.

***

Lúc nhỏ cái đại kiếp kia làm hỏng thân thể của nàng, dưỡng vài năm cũng không trị tận gốc, bệnh nặng mặc dù không có, nhưng bệnh nhẹ cũng không ít, cái tên đại phu đó chấp thuận căn bản là cái rắm! Nghĩ đến đây hắn lại quyết định ngày mai kêu đại phu thêm một chuyến, một lần nữa cho hắn cơ hội, nếu như vẫn không được, rõ ràng liên tự giải chiêu bài thôi, như vậy kéo từ năm nay sang năm khác chính là do Trương lão bá.

“Thiếu gia, người cái gì cũng không có giao phó rõ ràng liền giao Nhan công tử cho Thiên Hạm, rồi người đi đâu cũng không thấy, này để lại cho Thiên Hạm rất nhiều phiền não a!~” Nhạc Nhạn thu hồi khăn, cố gắng không nhìn xem mình đã ngồi cách bao xa, chính là tập trung nói về tình huống này. “Nhan công tử cũng không biết không phải là trẻ em lạc đường, Thiên Hạm cũng không tìm được người khác, cho nên ta cùng Thiên Hạm mới bàn bạc phân ra tìm người và Nhan công tử.”

“Có cái gì dễ tìm hay sao? Ta là đang ở đây nha!” Mạc Tĩnh Viễn mới không thừa nhận, chính mình là giấu diếm để nàng tự động tìm đến, chỉ là hắn không nghĩ đến nàng lại ngốc như vậy, tìm lâu đến thế!

“Nếu không phải em men theo nhiều nơi mà tìm, làm sao biết được người đang ở đây?” Càng không cần nói nếu như khi nãy hắn không lên tiếng, chắc đến bây giờ nàng vẫn còn ở trong phủ bốn bề tìm hắn đấy chứ!

“Tay chân em bị lạnh!” Mạc Tĩnh Viễn thông minh không trả lời, dù sao hắn cũng đạt được mục đích rồi, nàng bây giờ không phải là ngoan ngoãn ngồi đợi trong lòng hắn sao?

"Thiếu gia." Nhạc Nhạn thử lấy tay rút về, mặt nhỏ nghiêm túc mà đứng đắn, "Hôm nay có quý khách ở trong phủ, ngươi liền đừng làm ồn, về sảnh trước đi!”

"Coi như là quý khách, cũng không phải là quý khách của ta, liên quan gì đến ta?" Thấy nàng một khuôn mặt không tán đồng, Mạc Tĩnh Viễn càng không muốn đi, "nói lại, ta sáng sớm liền để cho nàng đánh thức, cũng cho mặt mũi đi gặp này cha con Nhan gia rồi, còn muốn ta đến sảnh trước làm gì a?”

Khi hắn nhận nhất định ở bên trong, mình đã tận tình tận nghĩa, làm được chuyện đáng làm.

“Người thật là……..” Nhạc Nhạn thật là muốn đánh hắn một quyền, đều cho mình tốt, những thứ khác đều không quan tâm. Nếu như hôm nay trong nhà có các huynh đệ khác, người một người không ra hiện diện, dĩ nhiên là không có việc gì xảy ra. Nhưng là tiểu thư chỉ có một người huynh trưởng là hắn, người như vậy lại không quan tâm chuyện của nàng….. dù sao cũng đừng để Nhan gia nói những gì không tốt thôi.”

“Là có thể nói cái gì a? Ta nhưng không cho đây là đối với phụ thân khó coi!” Mạc Tĩnh Viễn mới bất kể điều này, ! hắn cảm thấy mọi chuyện chẳng có gì to tát cả, nếu bọn họ đã muốn nói, không phải tùy tiện tìm một lý do cũng được sao, càng không cần nóihành vi của muội muội mình không phải là chuyện ngày một ngày hai, lời nói ra vào chẳng lẽ ít? Đứa ngốc này còn ở đó lo lắng thay cho nàng…

“Nhưng cũng không thể nói như vậy nha?” Nàng chỉ hy vọng hắn có thể để mọi thứ hôm nay yên ổn một chút, không cần làm giảm xuống đánh giá của Nhan gia đối với tiểu thư, lại không nói đến hắn đối phụ thân như thế nào, cho dù hắn không đối người ta ác thanh tà khí, nhưng cũng không hẳn đối phương sẽ cảm thấy được tôn trọng, đây là chuyện rất vô lý đó!

“Tiểu thư cùng Nhan công tử kết hôn sau, Mạc gia cùng Nhan gia chính là người thân” Nhạc Nhạn thử cùng hắn giảng đạo lý mặc dù biết rằng hắn thường xuyên không rảnh mà để ý. “Nhan phủ ở trong kinh thành có thế lực, hơn nữa cũng có quan hệ với triều đình, nếu như quan hệ hai nhà được duy trì tốt, đối với việc làm ăn của phủ cũng có trợ giúp lớn, người cũng chuẩn bị tiếp nhận lấy việc làm ăn của phủ, liền biết mối quan hệ này quan trọng cỡ nào.”

Này thiếu gia có thể hay không đừng tùy hứng nữa?

“Ta biết a! Thế nên hồi sáng mới không đi quá xa đấy!” Mạc Tĩnh Viễn nâng lên mày, giống như là đang cười nhạo nàng nghiêm túc chân thành, "Hơn nữa Mạc phủ chúng ta cũng đem thiên kim tiểu thư duy nhất hứa hôn cho Nhan Khánh Ngọc rồi, như vậy quan hệ còn không đủ thân mật?”


“Người biết rõ đây không phải ý tứ của em!”

“Nếu không thì là ý gì?” Mạc Tĩnh Viễn buồn cười nhìn lấy hình dạng nàng không còn đường chọn lựa . Từ nhỏ đến lớn, nàng tựa hồ chưa từng thuyết phục hắn, nhưng ngay cả khi nàng thấy hắn làm sai chuyện gì, nàng cũng chưa từng ý kiến.

Nhạc Nhạn thật không muốn xem hắn làm quá a~

“Thiếu gia nếu như người không muốn ngồi ở chỗ này, thì nô tỳ sẽ không quấy nhiễu nữa.” Nàng di động thân người, không muốn cùng hắn ở đây mắt to trừng mắt nhỏ nữa. nếu như hắn thật khăng khăng muốn ở trên ngọn cây này, nàng tổng có thể giúp hắn ứng phó.

“Ta nhớ kỹ là em sẽ không trèo cây!” Mạc Tĩnh Viễn đạm thanh nói, không rời khỏi nàng.

Xem ra nàng lại giận rồi nên mới bắt đầu xưng hô nô tì.

Nhạc Nhạn im lặng không nói, tay nhỏ bé to gan níu lấy bàn tay to lớn của hắn, cũng không còn quan tâm khoảng cách giữa mình với hắn.

“Em cho là dựa vào ta thì sẽ không té hay sao?” Mạc Tĩnh Viễn thú vị nhìn động tác của nàng, thuận thế buông lỏng eo nàng “Ta nhắc nhở em trước, chỗ này còn rất cao, nếu em còn muốn giẫy cho rớt xuống thì ta không chắc sẽ giữ nổi đó!”

Nhạc Nhạn không nhịn được “phạm thượng” lườm hắn một cái, ai không biết hắn có một thân khinh công bản lãnh, mới là có thể đem nàng"Uy hiếp" lên trên đây, bây giờ ngược lại nói không giữ nổi nàng, quả nhiên là nói dối!

"Tốt, đừng nói ta khi dễ em, chỉ cần em làm cho ta vui vẻ, ta liền mang em đi xuống." Mạc tĩnh Viễn một bộ hình dạng người tốt muốn thương lượng, "không chỉ mang theo em đi xuống, còn cùng em đi đến sảnh trước, thật tốt tiếp đón việc này cũng phụ thân, như thế nào?”

Chợt nghe đến, này an bài tựa hồ thật tốt a, nhưng là chuyện nào có thể làm hắn vui vẻ đây?

Nhạc Nhạn âm thầm nhíu mày, bình thường muốn để vị thiếu gia tôn quý bốc đồng này vui vẻ, kết cục chính là nàng “vui vẻ” đến mức không dậy nổi. (:)))))))

Nhưng là. . . . . . Nàng không xuống được, cũng không hi vọng cùng hắn ở trên cây , mà đại tổng quản cùng Thiện Hạm cũng đang bận bịu tìm người trước mắt…….

***

“Thiếu gia có gì yêu cầu, mời người phân phó!” Đúng vậy, nàng chịu khuất phục.

“Nhạc Nhạn, em đều cùng với ta sống chung mấy năm, chẳng lẽ ta muốn gì nàng không biết?” Mạc Tĩnh Viễn cười nhẹ nhàng nhìn nàng, giống như là đang đợi con mồi tự mình dâng lên..

Nhạc Nhạn hai má đỏ hồng, hai người sớm chiều chung sống như thế vài năm, chẳng lẽ nàng không biết hắn muốn gì, trong lòng một phen vùng vẫy, nhưng rốt cuộc vẫn là thuận theo ý hắn, ấn nụ hôn thật nhanh xuống má hắn.

“Như vậy? Muốn ta thật tốt nghe theo em sao?” Nhìn má nàng ửng hồng, hai người đã từng thân mật qua rồi, nàng vẫn như vậy ngượng ngùng.

“Thiếu gia……” Lần này, má Nhạc Nhạn còn hồng hơn.

“Đứa ngốc!” Mạc Tĩnh Viễn không làm nàng khó xử nữa, chủ động áp sát môi mình lên môi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng nàng, hấp thụ hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về hắn, dụ hoặc nàng e thẹn phản ứng. ~^^~

một lúc lâu sau, hắn mới buông bờ môi hồng diễm của nàng ra.

Nhạc Nhạn hai tay dính vào trong lồng ngực hắn, ngửa đầu lên đón nụ hôn của hắn.

“Như vậy mới giống với yêu cầu!” hắn ngữ điệu lười nhác quét qua tai nàng, yêu thương nhìn nàng đến lỗ tai cũng bị ửng hồng.

“đi thôi, chúng ta cùng đi đến sảnh trước!” Mục đích đạt được, Mạc Tĩnh Viễn lần này mang theo cảm giác hài lòng trở về cùng thân nhân tương lai bồi dưỡng tình cảm.

Ôm lấy nàng phiêu phiêu như thế xuống đất, nhìn trên mặt nàng hồng triều đã lui, hắn lại không nhịn được mà hít trộm hương thơm của nàng một cái.

Nhạc Nhạn của hắn, nàng cứ như vậy cho là, hắn sẽ để nàng né tránh ánh mắt hắn sao?

Đời này, hắn nhất định là muốn nàng…..

~Kết chương 3~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui