Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Editor: Masha

Liễu thị châm chước một phen, mới nói: “Lúc trước thế tử Anh Quốc Công ở Tuyền Châu du ngoạn, che giấu thân phận, hắn cùng Lam Nhi là ngoài ý muốn gặp được, cũng không phải Hạ gia chúng ta cố ý muốn trèo cao. Tuyền Châu khai phá ngành hàng hải, dân phong mở ra, thiếu nam thiếu nữ ở bên nhau vốn cũng là chuyện nước chảy thành sông. Về sau thân phận thế tử sáng tỏ, muốn Lam Nhi qua phủ làm thiếp, huynh tẩu ta không bỏ được, việc này mới không giải quyết được gì. Giữa Lam Nhi và thế tử cho dù từng có cảm tình, cũng là thanh thanh bạch bạch, như thế nào liền thành giày rách trong miệng Tứ nương tử?”

Cố lão phu nhân trầm ngâm không nói, không vui mà quét mắt nhìn Cố Tố Lan. Liễu thị này thoạt nhìn tri thư đạt lễ, không giống người hồ ngôn loạn ngữ. Ngược lại Cố Tố Lan đem sự tình thêm mắm dặm muối mà nói một phen, làm cho bà trong cơn giận dữ, một hai phải tới chất vấn Hạ gia để an tâm.

Cố Tố Lan không nghĩ đến Liễu thị người có thể nói người, trong lời nói thập phần che chở Hạ Sơ Lam, châm chọc nói: “Một nữ tử tự định chung thân cùng người, lấy đâu ra trong sạch đáng nói? Bất quá sau ba năm, lại ngoài ý muốn gặp a đệ ta, Hạ tam cô nương thật là hảo thủ đoạn.”

“Lam Nhi tướng mạo xuất chúng, người theo đuổi thật nhiều, cũng không phải không gả được. Hạ gia ta tuy rằng là thương hộ, nhưng cũng không thiếu tiền tiêu. Nàng và tướng gia là lưỡng tình tương duyệt, dù nàng có gì không phải, cũng nên là tướng gia đến nói, có quan hệ gì đến Cố Tứ nương tử đâu?” Tính tình Liễu thị tuy mềm, nhưng cũng không phải người dễ khi dễ. Huống chi mấy năm nay bà nhìn Hạ Sơ Lam trong ngoài lo liệu chưa bao giờ oán giận một câu. Nếu không có nàng liền không có Hạ gia hôm nay, sao có thể cho phép người khác hắt nước bẩn.

Ngoài cửa Hạ Tĩnh Nguyệt nhìn nước trà trong tay, lại đi trở về phòng bếp. Lúc nàng ở Thiệu Hưng, Cố nhị gia mang theo người tới cửa cầu hôn, xem ra là gạt Cố lão phu nhân.

Nàng đi vào viện, nghĩ cách giúp nương đuổi đi hai vị khách không mời mà đến, đồng thời lại vì Hạ Sơ Lam mà lo lắng. Tam tỷ tỷ có đại cô như vậy, chỉ sợ về sau nhật tử sẽ không quá tốt.

Vừa rồi cửa chính chỉ mới khép hờ, cũng chưa có cài then.

Sùng Minh duỗi tay đẩy cửa liền mở, nhìn thấy Hạ Tĩnh Nguyệt đứng ngốc trong viện, gật đầu thăm hỏi. Sau đó nói với phía sau: “Tiến vào.”

Hạ Tĩnh Nguyệt nhận ra hắn hình như là người ngày ấy đi theo bên cạnh Cố Hành Giản. Mấy bà tử cùng vệ từ tiến vào, bỗng chốc chen lấn đầy đình viện vốn không rộng lắm. Nàng vội vàng trốn dưới một tàng cây, nhìn thấy Cố Hành Giản mặt âm trầm đi vào sau cùng.


Hắn nghiêng đầu phân phó Sùng Minh: “Giám sát chặt chẽ chung quanh, không cho người tới gần.”

“Vâng.” Sùng Minh nhìn thân ảnh Cố Hành Giản, muốn nói gì, thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Hạ Tĩnh Nguyệt nhìn Cố Hành Giản chân lướt như bay mà đi vào nhà chính, hơi lên tinh thần. Hắn đây là vì Tam tỷ tỷ mà đến sao?

Người trong phòng nghe được trong viện ồn ào, ngừng nói chuyện, nhìn thấy Cố Hành Giản đi vào, giật mình hoảng hốt. Cố lão phu nhân nhớ lúc ra cửa hình như bị ma ma bên cạnh Tần La thấy, suy đoán Tần La báo tin cho Cố Hành Giản.

Cố Hành Giản lạnh lùng quét mắt nhìn Cố Tố Lan một cái, nói với Liễu thị đứng ở bên cạnh: “Tam thẩm, mượn chỗ của người xử lý chút việc tư, thỉnh người tránh đi một chút.”

Liễu thị đang không biết làm sao, nghe hắn nói chuyện với mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, gật đầu xoay người đi ra ngoài.

Cố Tố Lan nhìn thấy trên người Cố Hành Giản ẩn ẩn xu thế giông tố nổi lên, không khỏi hơi chột dạ. Đệ đệ ả cũng không phải là người ăn chay, sở dĩ ả không sợ hãi gì, bất quá ỷ vào mình và hắn có quan hệ huyết thống, đoán chừng hắn không dám làm gì mình. Hơn nữa ả chỉ là bồi nương tới cửa, nói chút lời khó nghe mà thôi, cũng không làm cái gì.

“Lão ngũ, con đây là làm gì?” Cố lão phu nhân nói, “Hôm nay ta tới chính là muốn hỏi sự tình rõ ràng, không nghĩ gây chuyện. Thanh danh cô nương này có tổn hại, ta không đồng ý nàng tiến nhà của chúng ta.”

Cố Hành Giản ngồi xuống ở bên cạnh, tay trong tay áo chuyển Phật châu, kiệt lực khắc chế nói: “Nàng nội tình như thế nào, ta sớm đã biết được rõ ràng. Là ta một hai phải cưới nàng, không phải nàng vội vàng nịnh bợ nhà của chúng ta.”

“Con đang nói cái gì?” Cố lão phu nhân nhíu mày nói, “Cô nương muốn gả cho con nhiều như vậy, cao môn quý nữ cho con tuyển lựa, con vì sao một hai phải cưới như thế ……” Bà nghĩ không ra từ hình dung, lại sợ nói quá khó nghe chọc giận Cố Hành Giản, liền nói, “Cô nương này, con ngàn vạn lần không được cưới. Ta đã xem qua bát tự các ngươi, đại hung.”


Cố Hành Giản kéo hạ khóe miệng, nói với nội viện: “Mang người tiến vào.”

Vệ từ áp một trung niên nam tử tiến vào, ấn hắn trên mặt đất, tên nam tử kia còn đang giãy giụa, vệ từ quát: “Thành thật chút cho ta!”

Cố lão phu nhân nhìn nam tử trên mặt đất, cả kinh nói: “Đây không phải người ở trong miếu xem bói cho ta?”

Cố Tố Lan cắn môi, sắc mặt càng thay đổi. Ả rốt cuộc xem thường Cố Hành Giản, ngay cả người này cũng bị hắn bắt được.

Cố Hành Giản lạnh lùng nhìn về phía ả, sắc mặt âm trầm: “Ngươi có phải cảm thấy mình làm việc thần không biết quỷ không hay? Đầu tiên là thu mua người xem bói này, cố ý gọi người mang nương đi xem bói ra hung quẻ, sau đó thu hối lộ của nhà các cô nương kia, lại đưa các bức họa cấp nương chọn lựa. Ta lần nữa chịu đựng ngươi, ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, dám chạy đến nơi đây gây chuyện. Thật nghĩ ta sẽ không làm gì ngươi?”

“Nương……” Cố Tố Lan đứng dậy đứng bên cạnh Cố lão phu nhân, ả kỳ thật hơi sợ hãi, đây mới là gương mặt thật của đệ đệ ả. Hắn đối người nhà thái độ vẫn luôn lạnh nhạt đạm nhiên, xưa nay không hướng đến, lại trong tối ngoài sáng che chở. Giờ phút này lại có loại hung ác, phảng phất muốn đưa người vào chỗ chết, làm người không rét mà run.

Cố lão phu nhân biết bị lừa, cả giận dậm chân: “Lão Ngũ nói có phải sự thật không? Ngươi thế nhưng dắt mũi ta!”

Cố Tố Lan ôn nhu trấn an bà, lại chưa từ bỏ ý định nói: “Ta đây cũng là vì muốn tốt cho em trai. Những cô nương đó đều dòng dõi trong sạch, ta sẽ không hại hắn! Nhìn lại Hạ Sơ Lam này, thương hộ xuất thân, còn cùng Anh Quốc Công thế tử không thanh bạch……”

“Câm miệng!” Cố Hành Giản quát, chậm rãi chuyển Phật châu, “Cố Tố Lan, tiểu quan ngươi dưỡng ở Thanh Phong Viện hiện giờ trong tay ta. Ngươi không muốn hắn chịu tra tấn, tốt nhất không cần lại chọc giận ta.”

Cố Tố Lan suýt nữa ngã nhào trên đất, ngay cả chuyện Thanh Phong Viện hắn cũng đã biết! Ả ở Thanh Phong Viện có thân mật với một tiểu quan, là do Trung Nghĩa Bá phu nhân có quan hệ rất tốt với ả giới thiệu, thập phần bí ẩn, ai cũng không biết. Hay là Trung Nghĩa Bá phu nhân…… là nhãn tuyến của hắn! Một loại cảm giác sởn tóc gáy lan tràn đến toàn thân ả, ả tự cho là thông minh tính kế đủ loại, tất cả đều trong lòng bàn tay Cố Hành Giản!


Cố Hành Giản lạnh lùng nói: “Hiện tại biết cũng không muộn. Ta mặc kệ ngươi, là bởi vì đều họ Cố, ngươi cũng không chạm ranh giới cuối cùng của ta. Nhưng hiện giờ ngươi đã hao hết kiên nhẫn của ta. Bắt đầu từ hôm nay, đến thôn trang vùng ngoại ô dưỡng bệnh đi.”

“Không!” Cố Tố Lan lôi kéo tay Cố lão phu nhân, “Nương, nương, ta không muốn đi thôn trang!”

Cố lão phu nhân bị một loạt chuyện làm khiếp sợ đến nói không ra lời, lẩm bẩm: “Lão Ngũ, nàng dù sao cũng là tỷ tỷ con……”

“Nếu không phải tỷ tỷ ta, tuyệt sẽ không tiện nghi như thế.” Cố Hành Giản nói xong đứng lên, kêu mấy bà tử tiến vào. Cố Tố Lan hét lên, bổ nhào vào bên chân Cố Hành Giản muốn xin tha. Cố Hành Giản tránh đi, một loạt bà tử tiến lên, một người che miệng Cố Tố Lan, mấy người khác lôi kéo ả, mạnh mẽ kéo ả ra ngoài.

Cố lão phu nhân còn muốn cầu tình, nhưng nhìn thấy Cố Hành Giản lạnh lùng nghiêm nghị, còn có vẻ mặt khói mù trải rộng, liền biết hiện tại nói gì cũng vô tác dụng.

Hắn không động thủ thì thôi, vừa động thủ tuyệt sẽ không khách khí.

“Lão Ngũ…… Ngươi thật sự một hai phải cưới nha đầu kia, không được không thôi?” Cố lão phu nhân run rẩy hỏi. Nhiều năm như vậy hắn lạnh nhạt với người trong nhà, không chút nào quan tâm, nhưng chưa bao giờ xé rách mặt. Hiện giờ vì một nha đầu chưa qua cửa thế nhưng tự mình xử phạt trưởng tỷ, Cố lão phu nhân chỉ cảm thấy thất vọng buồn lòng.

Cố Hành Giản chắp tay đi ra cửa, vừa đi vừa nhàn nhạt nói: “Không cưới không được, bất luận kẻ nào đều không ngăn cản được. Cho nên, ngài tự giải quyết cho tốt.”

Cố lão phu nhân ngơ ngẩn. Qua một lát, liền có thị nữ và ma ma tiến vào đỡ bà trở về.

Hạ Tĩnh Nguyệt và Liễu thị sợ nhà chính xảy ra xung đột gì, không dám đi xa. Tận mắt nhìn thấy mấy bà tử kéo Cố Tố Lan ra, Cố Tố Lan không ngừng giãy giụa, lại bị áp chế gắt gao, không phát ra được một thanh âm nào, xiêm y hoa lệ bị xé, châu thoa rơi xuống, đầu tóc bù xù, thập phần chật vật.

Hạ Tĩnh Nguyệt sợ đến mức trốn vào trong lòng Liễu thị, Liễu thị cúi đầu trấn an nàng.


Trong vòng một chén trà nhỏ, người trong viện liền đi sạch sẽ, phảng phất vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Sùng Minh đi đến trước mặt hai mẹ con, hành lễ nói: “Tướng gia nói đã làm phu nhân và cô nương sợ hãi. Chuyện hôm nay, hai vị không biết rõ mới tốt, tạm thời đừng nói cho tam gia và tam cô nương, miễn cho tự nhiên đâm ngang. Tướng gia còn muốn ta hỏi lại một câu, việc hôn nhân với Ngô gia, các người có thật vừa lòng?”

Liễu thị ôm Hạ Tĩnh Nguyệt, theo bản năng gật đầu. Trong lòng đối với Cố Hành Giản vừa kính lại sợ, nào dám nói một chữ.

Sùng Minh cũng không nói gì nữa, xoay người đi rồi.

Chạng vạng Hạ Bách Thanh trở về, nhìn thấy thần sắc Liễu thị không đúng, cũng không thấy bóng dáng Hạ Tĩnh Nguyệt, tò mò hỏi: “Hôm nay nàng đây là làm sao vậy? Nguyệt nhi đâu?”

Liễu thị cố gắng lên tinh thần nói: “Nguyệt nhi nói hơi mệt, ở trong phòng nghỉ ngơi. Lão gia, Ngô gia bên kia nhiều ngày như vậy còn chưa có hồi âm, chỉ sợ là không hài lòng với nhà của chúng ta đi?”

Hóa ra là lo lắng chuyện này. Hạ Bách Thanh thở dài: “Ngô Quân là hậu bối trẻ tuổi xuất sắc nhất Ngô gia, nghe nói Hoàng Hậu nương nương mấy ngày trước đây còn gặp mẫu thân hắn, cố ý hứa một khuê tú quan gia cho. Ta nghĩ chuyện này không thành. Không sao cả, Nguyệt nhi tuổi còn nhỏ, chúng ta về sau chậm rãi tìm.”

Liễu thị gật đầu, không hề đề cập đến chuyện hôm nay Cố lão phu nhân tới.

Nào biết không quá mấy ngày, Ngô gia bỗng nhiên phái bà mối nhất đẳng đến cửa đưa định thiếp, nói muốn kết thân cùng Hạ gia. Hạ Bách Thanh thập phần ngoài ý muốn, dò hỏi bà mối: “Không phải nói Hoàng Hậu nương nương đã làm mai cho Ngô gia công tử sao?”

Bà mối che miệng cười nói: “Quan lão gia, đúng là Hoàng Hậu làm mai cho người, chính là cô nương nhà các người nha. Đây chính là thiên đại thể diện, sau này cô nương gả qua, nhà chồng cũng không dám xem thường.”

Hạ Bách Thanh khiếp sợ đến nói không ra lời, nữ nhi một quan viên nho nhỏ như ông, sao có thể làm Hoàng Hậu ra mặt? Thực nhanh ông liền nghĩ tới người kia. Hoàng Hậu nơi nào là cho ông, Hạ Bách Thanh, thể diện này, là cho người kia mới đúng.

_________________________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui