Lúc cô nói ra lời này cũng không để ý đến người anh khẽ khựng lại.
“Chị muốn gặp Dịch Quân Phi sao?” Anh hỏi cô.
“Không phải muốn hay không, anh ta với tôi cũng không phải người cùng một thế giới” Cô nói: “Chỉ là nhắc tới thì bóng lưng của anh ta lúc mặc âu phục có mấy phần giống với cậu, nên tôi chợt nghĩ Bình Quân nhà chúng ta mặc âu phục chắc cũng rất đẹp trai” Đôi môi anh mím chặt, không lên tiếng.
Cô lại nói: “Hiện tại thì chúng ta không có tiền nhưng đến tết hẳn có thể mua cho cậu một bộ, sau đó cậu đi tìm việc cũng có thể mặc.”
“Nếu có một ngày gặp Dịch Quân Phi, chị sẽ nói gì?” Anh đột ngột hỏi.
Lăng Y Mộc nhất thời im lặng, một lúc sau mới tự giễu một tiếng: “Xin anh ta bỏ qua cho tôi” Anh khẽ run: “Chỉ vậy thôi?”
“Chị không muốn nói với anh ta là năm đó chị bị oan sao? Không muốn anh ta giúp chị lật án?”
“Không ích gì đâu, năm đó vì chuyện của tôi Hoa Nhiên cũng chạy đến công ty anh ta đòi gặp anh ta mà không được, đến khi tôi ở tù rồi, cô ấy vẫn luôn viết thư cầu xin anh ta nói chuyện không liên quan tới tôi, mong anh ta đừng cho người ra tay với tôi, nhưng vẫn vô ích, vẫn như đá chìm đáy biển” Cô cười khổ.
Nhớ lại những chuyện này là một chuyện khiến cô đau khổ.
Sắc mặt anh trầm xuống, ánh mặt cũng chợt trở nên sâu thẳm khiến người khác không đoàn được lúc này rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, cũng đã qua rồi, ít nhất sau khi ra tù Dịch Quân Phi cũng không có ý trả thù tôi nữa, nếu không tôi cũng không thể ngây người ngồi ở Sở Bảo vệ môi trường” Cô nói.
Anh đột nhiên cầm tay cô, đôi bàn tay chai sạn nằm gọn trong lòng bàn tay anh, anh khẽ xoa xoa sưởi ấm cho cô.
Nếu sớm biết vậy anh đã không mặc kệ tất thảy mọi chuyện, để cô oan uổng ngồi tù, càng không để mặc những kẻ vì muốn lấy lòng anh mà ra tay với cô trong tù kia..
Nhưng sau này, khi anh bại lộ thân phận với cô thì anh cũng không có cách nào đáp ứng yêu cầu kia của CÔ.
“Xin lỗi” Anh nhỏ giọng nói.
“Hả?” Cô không rõ.
.