Môi của cô ta rất đẹp sao? Lăng Lạc Giao có chút nghi hoặc, dù sao trong các bộ phận trên.
mặt cô, thật ra đôi môi không phải là nơi dễ khiến người ta chú ý đến, chỉ cần không phải đôi môi quá xấu thì cơ bản đều tương đối không lớn.
Cho nên, Lăng Lạc Giao cũng thật sự không ngờ được, Cố Vĩ Ngạn lại thích đôi môi của mình.
Nhưng mà cho dù thế nào đi nữa, đây đều là may mắn của cô ta.
Cô ta nhất định phải nắm chặt lấy Cố Vĩ Ngạn, trở thành nữ ngôi sao nổi tiếng nhất
ao nổi tiếng nhất, thậm chí...còn có thể gả vào nhà quyền thế, sống một cuộc sống hoàn toàn khác!
Lúc này, Lăng Lạc Giao giống như đã biết trước được cuộc sống tốt đẹp trong tương lai của mình vậy, chỉ là cô ta của bây giờ, lại không chú ý đến người trước mặt mình, mặc dù là đang cười mỉm, nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt.
“Đúng rồi, em có quen Dịch Quân Phi không?” Cố Vĩ Ngạn đột nhiên hỏi.
Lăng Lạc Giao lắc lắc đầu, người giống như Dịch Quân Phi, cô ta làm gì có cơ hội quen biết chứ.
Cố Vĩ Ngạn khẽ bĩu môi một cái: “Sau này bớt kiểm chuyện lại, nếu như em thật sự chọc giận.
cậu ta thì anh cũng chưa chắc bảo vệ được em”.
Đương nhiên, điều càng quan trọng hơn là anh ta có muốn bảo vệ hay không thôi.
Chỉ là vì một người thế thân, không tội gì phải chống đối lại Dịch Phi.
Thế thân...đôi mắt phượng của Cố Vĩ Ngạn giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù vậy.
Tìm nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh ta muốn tìm bao nhiêu thế thân, mới có thể kiềm chế được sự khát vọng đó trong cơ thể chứ?
Thật là...thật là muốn tìm được người đó, muốn nói cho cô ấy biết, anh ta nhớ cô ấy biết bao!
Trước nghi lễ đính hôn, Tiêu Thiên Định đặc biệt tìm đến Dịch Quận Phi: “Tổng giám đốc Dịch, hôm nay anh có thể đến tham gia hôn lễ của tôi với Hách Dĩ Mạt, thật sự là quá vinh dự rồi.”
“Tiệc đính hôn của anh, đương nhiên tôi sẽ đến tham gia” Dịch Quân Phi nói như có hàm ý khác: “Nói ra thì lúc đầu anh với Y Mộc chia tay cũng tốt, như thế cô ấy mới mất hi vọng với anh nhỉ.
Nếu như lúc đó, anh không rời bỏ cô ấy, có lẽ hôm nay cô ấy sẽ quyết một lòng với anh.”
Vẻ mặt Tiêu Thiên Định đầy lúng túng, lời này anh ta đáp lại cũng không được, không đáp lại cũng không xong.
“Đúng rồi, em gái của anh lần này phải nhập viện bao lâu?” Dịch Quận Phi hỏi một cách thờ ơ.
“Một tháng.
Tiêu Thiên Định rùng mình một cái, vội vàng nói tiếp: “Nhưng mà vết thương này nếu muốn khỏi hoàn toàn thì e là phải cần nửa năm”
Trong lòng anh ta rất rõ, vết thương của em gái mình từ đầu mà đến, chỉ là cho dù lần này biết rồi cũng phải xem như là không biết.
“Thế thì bảo cô ta nửa năm nay đừng cứ đi ra ngoài nữa, chuyên tâm ở nhà dưỡng thương đi” Dịch Quân Phi lạnh nhạt nói.
“Được.” Tiêu
.