Lăng Y Mộc nhận lấy chi phiếu, trực tiếp cùng Tần Hoa Nhiên cùng nhau rời khỏi cửa hàng.
"Y Mộc, cậu nói xem có phải có hơi kỳ lạ không?" Vừa ra khỏi cửa hàng, Tần Hoa Nhiên liền nói: "Tiêu Thiên Định lại có thể lập tức lấy ra 14 tỷ cho cậu, mà không có chút do dự nào, hơn nữa Hách Dĩ Mạt còn ở bên cạnh nữa! Anh ta không sợ Hách Dĩ Mạt hiểu lầm sao?"
"Kỳ lạ thật đấy." Lăng Y Mộc nói.
"Lẽ nào Tiêu Thiên Định còn thích cậu sao?" Tần Hoa Nhiên suy đoán.
"Không phải, anh ta đang sợ, hình như là sợ tớ giận giữ với Tiêu Tử Miên, sau đó sẽ bất lợi cho nhà họ Tiêu?" Lăng Y Mộc nói ra cảm giác của cô.
Tần Hoa Nhiên nghe vậy chỉ cảm thấy có hơi vô lý: "Có phải anh ta nghĩ quá nhiều rồi không?" "Ai biết được chứ." Lăng Y Mộc nhún nhún vai, nâng tay nhìn vào tờ chi phiếu trong tay.
"Từ chi phiếu này cậu định làm thế nào? Xé à?" Cô ấy nói, cô ấy hiểu bạn thân mình, với tính cách của bạn thân thì tuyệt đối sẽ không dùng tới số tiền này.
"Xé làm gì chứ, trực tiếp đem quyên góp cho người cần nó là được." Lăng Y Mộc nói, đem tờ chi phiếu cất cẩn thận vào trong túi.
Hai người lại đi dạo một lúc rồi ăn cơm, ngay lúc muốn tới chỗ thang cuốn tự động ở bãi đậu xe ngầm, lại nhìn thấy ba người Tiêu Thiên Định, Tiêu Tử Miên và Hách Dĩ Mạt.
Sắc mặt ba người giờ phút này rõ ràng không tốt lắm, giống như là có tranh chấp gì đó vậy.
Đúng lúc này, ba người cũng nhìn thấy hai người Lăng Y Mộc đang đi tới chỗ thang cuốn tự động, Tiêu Tử Miên càng nhìn Lăng Y Mộc lại càng giận dữ, thật không biết Lăng Y Mộc này rốt cuộc là chuốc thuốc mê gì cho anh trai, mà làm cho anh trai bảo vệ cho cô như vậy, thậm chí không cho cô ta nói xấu Lăng Y Mộc nửa cầu.
Nhất là vừa rồi, anh trai còn cảnh cáo cô ta, nếu vẫn còn nhắm vào Lăng Y Mộc, thì sẽ đưa cô ta ra nước ngoài.
Điều này khiến cho cả người cô ta đều có cảm giác bừng bừng tức giận.
Lúc này nhìn Lăng Y Mộc đi tới phía thang cuốn tự động, ngay lúc Lăng Y Mộc đi qua trước mặt mình, Tiêu Tử Miên thình lình duỗi chân ra ngáng chân Lăng Y Mộc.
Lăng Y Mộc bất ngờ không kịp phòng bị, cả người ngã xuống thang cuốn phía dưới.
Tần Hoa Nhiên kinh hãi kêu lên, chạy như bay tới thang máy bên trên, ấn nút dừng khẩn cấp.
Nhưng là cho dù như vậy thì cũng đã đã muộn, cả người Lăng Y Mộc đã lăn xuống mấy bậc thang cuốn tự động.
Tần Hoa Nhiên vội vàng tiến lên đỡ bạn dậy, phẫn nộ nhìn Tiêu Tử Miên: "Cô là đang hại người, cô có biết hay không, cô làm như vậy suýt chút nữa là lấy đi mạng của Y Mộc rồi!"
Tiêu Tử Miên chẳng thèm để ý nói: "Là chính cô ta không có mắt nhìn đường, cứ phải đâm vào chân tôi, ngã lại đổ vạ cho tôi à!".
"Cô đừng có trợn mắt mà nói dối, chỉ cần xem camera thì sẽ biết!" Tần Hoa Nhiên căm phẫn nói.
Lập tức lo lắng nhìn Lăng Y Mộc nói: “Y Mộc, cậu có sao không?"
"Có hơi...đau." Lăng Y Mộc hít một hơi nói, lúc này toàn thân quả thực giống như là muốn rời ra từng mảnh.
"Tớ lập tức đưa cậu đi bệnh viện." Tần Hoa Nhiên vội vàng nói.
"Chỉ ngã một cái đã phải đi bệnh viện, thật đúng là chuyện bé xé ra to, kế tiếp, có phải còn muốn tìm tôi gạt tiền thuốc men không?" Tiêu Tử Miên châm chọc nói.
Chính là ngay sau đó không ai ngờ tới, một cái tát mạnh giáng lên mặt Tiêu Tử Miên, khiến cho cô ta suýt chút nữa thì ngã xuống thang cuốn.
"Anh!" Tiêu Tử Miên bưng mặt, không dám tin nhìn anh trai mình.
Sắc mặt Tiêu Thiên Định lúc này hoàn toàn trắng bệch: "Xin lỗi! Em mau đi xin lỗi Y Mộc!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...